Ánh mặt trời hết sức rạng rỡ ve vẩy vài những tia nắng trước sơn động, cảnh tượng vô cùng xinh đẹp.
Lúc này bên trái cửa sơn động đã trồng đầy lúa nước, thật may là cách đó không xa có một suối nước, cho nên có thể đưa một khối lượng nước tới tưới ruộng.
Ngày thứ nhất, Tô Bạch bỗng nhìn thấy Miêu Miêu cấy mạ vào, trong lòng vô cùng mong đợi.
Một tuần lễ sau, Tô Bạch vừa nhìn Miêu Miêu gieo hạt giống hoa, trong lòng tiếp tục vô cùng mong đợi.
Nửa tháng sau, Tô Bạch vùi trong ngực Miêu Miêu, phơi người dưới ánh mặt trời, trong lòng tiếp tục vô cùng mong đợi.
Một tháng sau, bụng Tô Bạch đã bắt đầu nhô ra, sau khi gặm thịt gà rừng trong sơn động, tiếp tục vô cùng mong đợi.
Hai tháng sau, bụng Tô Bạch đã rõ ràng hơn, sức lực cạn kiệt, nhưng trong lòng vẫn mong đợi như thế!
Ba tháng sau, mạ chết sạch, hạt giống chôn dưới chân từ đầu đến cuối không nảy mầm, toàn bộ chờ mong trong lòng rốt cuộc hóa thành ưu thương, chôn mặt trước ngực Miêu Miêu khóc lóc mù mịt.
Giấc mơ làm ruộng của nàng cuối cùng đã chấm dứt trong thất bại.
Chẳng qua cũng không sao, bởi vì Cẩu Đản mỗi tuần sẽ xuống núi đưa chút thực phẩm phục vụ cuộc sống cho nàng, không tuần nào bị dứt đoạn. Chẳng qua Tô Bạch giống như nhớ mang máng có một lần Cẩu Đản đưa thực phẩm muộn, hắn nhìn Miêu Miêu, ánh mắt vô cùng khủng hoảng, bàng hoàng, Tô Bạch không biết vì sao, chẳng qua nàng cũng không muốn biết.
Tóm lại ngày qua ngày đều trôi qua vô cùng êm đềm, cho đến một ngày, Cẩu Đản vẻ mặt hưng phấn xuất hiện trước mặt nàng, nghễnh đầu kiêu ngạo nói: “Khuôn viên một nghìn dặm đều là địa bàn của bang Long Hổ chúng ta!”
Nghe vậy, Tô Bạch nghiến chặt răng, đưa tay đỡ cái bụng đã lớn đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ vai hắn: “Người trẻ tuổi, làm tốt lắm, tương lai con cún nhỏ nhà ta sẽ lăn lộn với ngươi!”
Cẩu Đản nhìn bụng Tô Bạch, cười thật thà: “Vậy thì tốt quá, ta nhất định cho nó làm phó Bang chủ!”
Lời nói vừa dứt, “Vút….” Một tiếng truyền đi, Cẩu Đản đã bay ra ngoài.
Miêu Miêu đứng sau lưng Tô Bạch duỗi tay lại, một tay ôm ngang lấy nàng, trách cứ: “Mang thai như vậy còn hoạt động, cẩn thận ngã nhào.”
Mới đứng dậy một lát, cái chân nhỏ của Tô Bạch đã bắt đầu rút gân. Nàng ra vẻ đau khổ, nhìn Miêu Miêu nói: “Ta nghi ngờ rốt cuộc là sói gì, sao bụng ta lại có thể lớn như vậy!”
Miêu Miêu đặt nàng lên giường – cái giường này là từ bang Long Hổ, phía trên ước chừng lót năm cái đệm, vô cùng mềm mại. Hắn nâng chân nhỏ của Tô Bạch, xoa bóp giúp nàng, nói: “Đừng tức giận, chỉ cần nhịn mấy tháng nữa là được rồi.” Giọng nói bất đắc dĩ lẫn đau lòng.
Tô Bạch liếc hắn một cái, không nói.
Sau lần đó, bụng nàng đã lớn khác thường, một tháng một tháng càng trở nên to lớn, Tô Bạch hoàn toàn không đứng nổi rồi, chỉ có thể nằm ở trên giường, lầm bầm giống như một tên ngốc.
“TMD! Lão nương còn mang thai lần nữa thì đúng là kẻ ngu!”
“Đời này lão nương cũng không cần mang thai nữa!”
“Mang thai cái gì! Đồ tạp chủng ngươi!”
Tiếng mắng chửi vang lên ở trong sơn động đều đặn mỗi sáng trưa tối ba lần mỗi ngày.
Mà chính bởi tiếng chửi mắng như vậy, trực tiếp khiến cho huyết áp, nhịp tim các huynh đệ trong bang Long Hổ lên xuống không đồng đều, đi ra ngoài đánh nhau cũng có chút vô lực.
Miêu Miêu nháy mắt đi xuống, Cẩu Đản không để ý mọi người không ngừng kêu khổ, lúc này ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm bà mụ, sớm chuẩn bị ngày Tô Bạch lâm bồn.
“Miêu Miêu! Miêu Miêu!! Kẻ giết người Miêu Miêu, bò lại đây cho lão nương!!” Tiếng rống giận dữ tiếp tục vang dội phía chân trời!
Miêu Miêu mặt mày biến sắc, chạy như điên về dưới núi!
“Miêu Miêu!!!” tiếng hét to hơn vang lên.
Miêu Miêu nhanh chóng vào động, chạy đến bên giường nhìn nàng, vội la lên: “Sao vậy?”
“Nước, ta muốn nước…” Giọng Tô Bạch có chút khàn khàn.
Miêu Miêu đau lòng, rót một ly nước đầy cầm đến, nâng nàng dậy, tựa người vào người mình, đút cho nàng uống.
Tô Bạch đưa tay kéo tay Miêu Miêu, hốc mắt ửng đỏ: “Cũng gần mười tháng rồi, sao một chút động tĩnh cũng không có!”
Miêu Miêu vỗ lưng nàng an ủi: “Thời gian vẫn còn sớm, không cần lo lắng.”
Tô Bạch vuốt ve bụng mình, có chút lo lắng.
Ngày lại ngày trôi qua như nước chảy, mà bụng Tô Bạch….từ đầu đến cuối vẫn không có phản ứng.
Tháng thứ mười:
Tô Bạch ôm bụng, mong đợi cẩu tạp chủng lâm bồn.
Tháng thứ mười một:
Tô Bạch ôm bụng, có chút lo lắng.
Tháng thứ mười hai:
Tô Bạch run rẩy chân tay, hỏi Miêu Miêu: “Ta nghi ngờ chẳng lẽ là Na Tra…”
Tháng thứ mười ba:
Tô Bạch lệ rơi đầy mặt, nhìn Miêu Miêu lòng nguội lạnh: “Xem ra nghi ngờ thực là Na Tra…”
Đến tháng thứ mười lăm…
Ba đêm, bụng Tô Bạch đột nhiên đau đớn mãnh liệt, bắt đầu vòng co rút đầu tiên.
Nàng run rẩy nắm chặt cánh tay Miêu Miêu, đứt quãng khạc ra một câu: “Muốn, muốn sinh…”
Miêu Miêu nháy mắt nhảy lên, xông thẳng lên đỉnh vách núi, trong giây phút đó, bang Long Hổ đèn đuốc sáng trưng! Bà mụ và nha hoàn ăn uống no đủ trong bang Long Hổ ước chừng năm tháng rốt cuộc đã có đất dụng võ, lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng, kéo nhau xuống chân núi!
Tô Bạch lúc này đau không nói nổi lời nào, chăn trên giường cũng bị nàng cắn rách, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy mặt.
Sinh nở, vốn là việc đau đớn nhất trên đời!
Miêu Miêu đứng bên cạnh, tay nắm chặt thành quyền, hận không thể xông lên giúp nàng chia sẻ đau đớn.
“Cố gắng dùng sức! Phu nhân cố gắng lên!”
“Hít sau, phu nhân! Dùng sức!”
Tô Bạch cố gắng rặn, cố gắng rặn theo bản năng, cảm giác hơi sức toàn thân cũng đang dần cạn kiệt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc “oa…” một tiếng khóc của trẻ con vang vọng khắp sơn động.
Miêu Miêu sững sờ nhìn cục phấn hồng trong ngực bà mụ, nhăn nhúm, đỉnh đầu xuất hiện một cái tau nhọn nhỏ, trên mông còn có một cái đuôi nhỏ… Con sói con, đứa con trai –hắn làm cha rồi!
Tô Bạch miễn cưỡng động viên bản thân mở mắt ra. Nàng cho rằng bản thân mình có thể bình tĩnh, chứng kiến một đứa trẻ chui từ bụng mình ra, nàng nhịn không được khóc rống lên: “Tại sao?! Tại sao nó lại xấu như vậy…” Dứt lời rốt cuộc nghẹo đầu, té xỉu.
Bà mụ và nha hoàn tò mò sờ sờ lỗ tai nhọn nhỏ của đứa trẻ trong tay, tấm tắc lấy làm kì nói: “Lần đầu tiên thấy có lỗ tai bạc mọc trên đỉnh đầu.”
Miêu Miêu tiến lên ôm con trai, sau đó liền đuổi họ ra ngoài.
Chỉ là, khác thường quỷ dị, lúc này đứa trẻ đang mở mắt! Ánh mắt lạnh lùng nhìn Miêu Miêu như nhìn một kẻ ngốc!
Miêu Miêu cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng niềm vui sướng được làm cha đã bao phủ lên tất thảy mọi chuyện.
Phụ thân, mẫu thân, đứa bé, nhà này rốt cuộc đã đầy đủ.
Một tháng sau, Tô Bạch qua tháng kỳ, Miêu Miêu rốt cuộc để nàng tắm trong hồ. Tô Bạch mặc y phục bang Long Hổ vừa cướp được, toàn thân rực rỡ lên hẳn. Nàng ôm cẩu tạp chủng nhà mình ngồi trước cửa sơn động ngây ngô cười, vừa nhìn hắn vừa không ngừng nói chuyện.
“Cẩu tạp chủng, cười nào, cười một cái cho mẫu thân xem, mẫu thân sẽ cho con bú!” Tô Bạch mắt long lanh nói.
Cẩu tạp chủng trong ngực nghiêng đầu.
“Cẩu tạp chủng, cười nào, cười một cái cho mẫu thân xem!” Tô Bạch đưa tay vặn đầu nó, tiếp tục long lanh mắt.
Cẩu tạp chủng dứt khoát nhắm mắt.
Lúc này cẩu tạp chủng múm mĩm bụ bẫm, hết sức đáng yêu, hoàn toàn nuôi bằng sữa mẹ, hiển nhiên giống như một cái bánh bao!
Tô Bạch vân vê mặt nó như vân vê cái bánh màn thầu, ôm nó thật chặt.
Ngay cả khi Miêu Miêu từ từ đi tới sau lưng nàng, nàng cũng hồn nhiên không hay.
Miêu Miêu ngồi xổm bên cạnh, nhìn bảo bảo, do dự nói: “Chẳng lẽ thật sự gọi nó là cẩu tạp chủng sao?”
Tô Bạch không chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: “Tên cẩu tạp chủng này được, dễ nuôi. Chàng nhìn nó xem, mập như vậy thật giống một con chó!” Tô Bạch hướng cẩu tạp chủng về phía Miêu Miêu, hết sức tự hào.
Miêu Miêu nhìn Tô Bạch cười, ánh mắt nàng như mặt trăng lưỡi liềm, trầm mặc. Thôi, nàng vui vẻ…. là tốt rồi!
Cẩu tạp chủng trong ngực không vui lòng, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm, hình như lên án Tô Bạch ức hiếp người!
“Chàng xem, chàng xem, cẩu tạp chủng cũng rất vui vẻ, mắt mở to như vậy thật đáng yêu!” Tô Bạch hưng phấn nói.
Cẩu tạp chủng: ……..
Miêu Miêu:…..
Ban đêm, Miêu Miêu ôm Tô Bạch vào trong ngực, Tô Bạch ôm cẩu tạp chủng vào trong ngực.
“Bạch Bạch.” giọng nói Miêu Miêu vô cùng quyến rũ.
“Làm gì?” Tô Bạch chỉ lo trêu chọc cẩu tạp chủng, không thèm nhìn Miêu Miêu một cái.
Miêu Miêu đưa tay vòng lên eo Tô Bạch, nhiệt độ…rất cao.
Tô Bạch cúi đầu, liền nhìn thấy cánh tay lõa lồ trắng nõn đang đặt bên eo nàng.
Nàng xoay người, phát hiện Miêu Miêu đã ở trên!
Ầm! mạch máu trên mặt Tô Bạch đột nhiên lưu chuyển, nhiệt độ cơ thể nàng cũng có chút hỗn loạn. Nhưng nàng cảm thấy nàng nên chăm sóc tốt cho cẩu tạp chủng trước, sau đó trở lại ứng phó Miêu Miêu. Cho nên vội vàng tránh hắn, ôm cẩu tạp chủng vào trong ngực.
Miêu Miêu kéo nàng trở về, đặt cẩu tạp chủng qua một bên, leo lên người nàng. Gì kia đã chống đỡ giữa hai bắp đùi Tô Bạch.
Tô Bạch vẻ mặt đau khổ: “Nhanh lên một chút, làm xong còn ngủ ngon.”
Miêu Miêu dựa đầu vào cổ nàng, nhỏ giọng nói: “Ta yêu nàng.”
Tô Bạch run người, da gà nổi khắp người, cởi hết y phục trên người, trượng nghĩa nói: “Không cần phải nói những lời tâm tình buồn nôn như vậy, không phải là bảy lần sao! Đến đây đi! Cho bão táp mãnh liệt hơn nữa đi!” dứt lời, đưa tay ôm chặt cổ hắn, bắt đầu nghênh hợp. @@
Hai người điên cuồng yêu đương nên không phát hiện, cẩu tạp chủng đã quay mặt, nhắm chặt hai mắt vẻ ghét bỏ…
Cũng từ nay về sau, khi cẩu tạp chủng lớn lên, có chút bài xích đối với nữ nhân…
Nếu là nói một cách chân thật, hiện tại Tô Bạch rốt cuộc viên mãn!