Phòng Hứa Kinh Trập quanh năm kéo rèm chắn sáng. Đồng hồ sinh học hàng ngày của anh rất theo quy luật, gần như chưa từng thức đêm. Song những lúc chịu áp lực lớn thì nửa đêm sẽ dễ tỉnh giấc, nhưng cũng chỉ mơ mơ màng màng, suy nghĩ vẩn vơ một tẹo là ngủ lại được.
Từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy chứng ED của mình không trị được tận gốc. Số lần chào cờ buổi sáng rất có hạn, tự mình tuốt thì luôn không xuất tinh được, cứ cương cứng nửa vời chứ không mềm hẳn, đến cuối thì mệt mỏi không chịu nổi.
Chỉ trừ với Lương Ngư.
“Em cứng được với anh là được rồi.” Lương Ngư nói với giọng điệu rất đương nhiên, “Cứng với người khác để làm gì?”
Hứa Kinh Trập chỉ biết nói: “Nhanh quá cũng là liệt dương, không thể cứ mãi như vậy được.”
Lương Ngư: “Chẳng sao, anh không chê.”
Hứa Kinh Trập câm nín.
Tối anh bị Lương Ngư quấn lấy nên ngủ không theo giờ giấc quy định, hôm sau có chút dậy không nổi. Lúc đang ngái ngủ không mở nổi mắt thì anh cảm thấy có người vòng tay từ sau ôm lấy eo anh, bàn tay hư hỏng cứ luồn xuống phía dưới của anh.
Hứa Kinh Trập hiện tại bị bắt không cho mặc quần lót đi ngủ. Lương Ngư có một bộ luận điệu của riêng mình, kêu ngủ nude không bị bó buộc, giảm bớt áp lực, có lợi cho cơ thể.
Có giảm bớt áp lực hay không thì Hứa Kinh Trập không rõ, nhưng đúng là tiện cho Lương Ngư lắm.
Phần lớn thời gian buổi sáng anh đều không có tín hiệu gì. Chuyện này ở độ tuổi ngoài ba mươi không hẳn là bất bình thường nhưng cũng cần chăm sóc thận. Lúc Lương Ngư ở phía sau vừa cứng vừa nóng chọc vào anh, lưng Hứa Kinh Trập như bị thiêu đốt, lại thêm phía trước được chăm sóc dịu dàng nên tự động có phản ứng.
Những lúc như này Lương Ngư thường sẽ rất đắc ý. Hắn biết Hứa Kinh Trập không duy trì được bao lâu nên xấu tính không muốn cho anh bắn ra, ép anh nói những lời vô liêm sỉ cực kỳ xấu hổ.
“Hôm qua đã bị anh làm hai lần rồi……” Hứa Kinh Trập cầu xin, “Đừng chọc em nữa.”
Lương Ngư cười bảo, “Hôm nay sẽ mua cật heo cho em ăn.”
Làm Hứa Kinh Trập tức tới mức muốn cắn hắn một cái.
Không đủ sức giãy thoát, chỉ đành ngoan ngoãn bắn ra trong tay Lương Ngư. Phía dưới của Lương Ngư cũng đã cứng, hắn thì thầm bên tai anh dỗ dành: “Kẹp chặt chân lại nào.”
Hứa Kinh Trập chỉ có thể căng chặt cơ đùi, để Lương Ngư cọ sát bên trong. Cọ mãi nửa ngày vẫn chưa bắn, Lương Ngư xoay mặt Hứa Kinh Trập lại.
“Hôn anh đi.” Hắn đưa mặt về phía Hứa Kinh Trập, bộ dạng có phần nôn nóng. Khuôn mặt góc cạnh phủ một mạt đỏ thẫm, không rõ là đang tủi thân hay thoải mái.
Hứa Kinh Trập trông mà lòng nhũn ra, ghé lại hôn lên môi hắn. Miệng lưỡi hai người quấn quít một hồi, Lương Ngư cuối cùng cũng giải phóng.
“Mí mắt anh mỏng thật.” Hứa Kinh Trập hôn lên đuôi mắt Lương Ngư, khẽ bảo, “Ngày bé nhất định rất hay khóc.”
Cảm xúc của Lương Ngư vẫn chưa nguội bớt, đến cả chóp mũi cũng đỏ ửng. Hắn không thừa nhận: “Anh chưa từng khóc trước mặt người khác bao giờ.”
Sáng nay Lương Ngư có công việc. Hắn dọn sạch giường và người rồi lấy chăn bọc Hứa Kinh Trập lại, không cho anh dậy: “Em ngủ một giấc đi, trưa anh về.”
Hứa Kinh Trập lắc đầu: “Lát em cũng phải dậy, chiều còn có việc.”
Lương Ngư hỏi: “Việc gì?”
Hứa Kinh Trập: “Phía Trương Mạn có kịch bản mới.” Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Với cả phải lấy lại bản thỏa thuận nữa.”
Lương Ngư sững người một giây, giây tiếp theo bật cười. Tuy bình thường hắn cũng hay cười nhưng đây là lần đầu tiên cười vui tới thế. Có lẽ vì quá vui, Lương Ngư lại rúc đầu vào lòng Hứa Kinh Trập dụi loạn một hồi, miệng kêu hết “bảo bối” lại “bé cưng”, cuối cùng còn gọi một tiếng “Vợ ơi”.
Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười: “Đừng gọi linh tinh.”
Lương Ngư không gọi nữa. Điện thoại hắn đổ chuông, là Tiểu Lạc giục hắn khởi hành.
Hứa Kinh Trập xuống giường, rửa mặt, thay quần áo, trước lúc tiễn Lương Ngư lên xe còn chào hỏi Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc nhìn qua nhìn lại hai người họ một hồi, đột nhiên hỏi bóng hỏi gió: “Anh, quản lý Dương biết chuyện anh hủy bỏ thỏa thuận chưa?”
Hứa Kinh Trập: “……..”
Lương Ngư chẳng để tâm: “Anh ta biết thì làm sao? Không biết thì làm sao? Anh ta quản nổi anh à?”
Tiểu Lạc thở dài: “Anh như này là vi phạm hợp đồng nghiêm trọng đấy…… Phía bên chị Mạn kiện chúng ta thì làm sao? Tự làm loạn thì thôi đi, lại còn ủn mất cải thảo nhà người ta nữa?”
(Bắt nguồn từ câu “好白菜都让猪拱了” – Cải thảo ngon đều bị heo ủn mất: nghĩa tương tự câu “hoa nhài cắm bãi phân trâu”)
Hứa Kinh Trập được gắn cho năm chữ “cải thảo nhà người ta” lặng im một hồi rồi bảo: “Bên chị Mạn anh sẽ lo, bọn em không phải bận tâm đâu.”
Tiểu Lạc dường như chỉ chờ lời này của anh, bắt đầu hớn hở kết tình thông gia: “Vậy thì không vấn đề gì rồi anh dâu, anh trai em nhờ cậy anh nhé!”
Sáng nay khi mới tới phòng làm việc, Trương Mạn còn cảm thấy hôm nay là ngày có thời tiết đẹp nhất trong vòng năm tháng trở lại đây kể từ Tết. Chương trình thực tế của Lương – Hứa đã kết thúc mỹ mãn, Tinh Quang Đại Điển thì chuẩn bị tổ chức. Hứa Kinh Trập còn có thứ tự đi thảm đỏ đẹp nhất, stylist cũng mới gửi cô ảnh concept tạo hình thảm đỏ lần này của Hứa Kinh Trập. Trương Mạn xem xong cảm thấy đúng là “sự thành công tôi dưỡng con người”. Hứa Kinh Trập thật sự quá đẹp, đẹp tới mức khiến cô muốn lập tức đăng ảnh ghép 9 mảnh[1] vào vòng bạn bè rồi dùng tháng năm tĩnh lặng và súp gà ấm áp để ca tụng ông chủ hoàn hảo, mê hoặc chúng sinh của cô.
Người ta vẫn bảo chuyện tốt thường đi thành đôi, hòm mail nội bộ của phòng làm việc cũng nhận được kịch bản phim mới. Trương Mạn xem kỹ một lượt, phát hiện có hẳn mấy bộ mà lúc trước cô có ý nhắm tới. Lần này người ta chủ động đưa tới cành ô-liu, đừng nói vai nam chính, Trương Mạn còn suy nghĩ xem có nên trực tiếp làm nhà sản xuất, kiểm soát cả dự án luôn không.
Cô vừa ngâm nga vừa vào phòng trà nước rót cà phê, trên đường gặp Thái Thái còn khen màu son của đối phương. Mọi người trong phòng trà nước đều có thể nhìn ra tâm trạng Trương Mạn hôm nay cực kỳ tốt. Vẫn còn vài cây lau nhà trong góc, Trương Mạn kêu Chu Hiểu Hiểu đưa xuống cho mấy dì dọn vệ sinh dưới tầng.
“Chắc chị dạo này sẽ không cần dùng tới đâu.” Cô thổi cà phê, sảng khoái nói, “Gặp chuyện vui, tinh thần thư thái đó!”
Chu Hiểu Hiểu mỉm cười tuân lệnh, vừa định đi thì chợt điện thoại Trương Mạn vang lên tiếng “ting ting” báo có tin nhắn Wechat. Cô thong thả mở ra, hờ hững nhìn một cái.
Sau đó nhìn cái thứ hai.
Cuối cùng nhìn cái thứ ba.
“Từ từ.” Trương Mạn gọi Chu Hiểu Hiểu lại.
Chu Hiểu Hiểu ôm cây lau nhà đầy khó hiểu.
Cà phê cũng không uống nữa, Trương Mạn mặt lạnh tanh quay đầu qua, nhìn mấy cây lau nhà mà lòng như tro nguội, tuyệt vọng nói: “Để xuống đi. Còn nữa, đặt thêm cho chị mười cái mới nữa.”
Chu Hiểu Hiểu: “??”
Mấy năm nay, sau khi phòng làm việc đi vào quỹ đạo, ngoại trừ các đợt tổng kết Quý, Hứa Kinh Trập rất hiếm khi đich thân tới. Thứ nhất là vì phần lớn thời gian anh đều ở phim trường, thứ hai là vì tới cũng không để làm gì. Mọi người cũng không phải phải nhìn thấy mặt anh mới làm được việc.
Phòng làm việc của anh không đông người, tính cả bộ phận tài chính, hậu cần cùng trợ lý và người quản lý thì tổng lại cũng chỉ hơn mười mạng. Bộ phận pháp chế và PR đều là thuê ngoài, mỗi năm phải chi rất nhiều tiền cho hai bên này. Tuy Hứa Kinh Trập rất tận tụy với công việc nhưng lại không có quá nhiều dã tâm phát triển đế quốc giải trí. Hai năm gần đây Trương Mạn mới bắt đầu có kế hoạch ký hợp đồng với người mới, nhưng cũng chỉ giới hạn trong sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành phim ảnh chính quy, đi theo con đường nghiêm túc ra tác phẩm.
Hứa Kinh Trập ngồi trên sofa trong phòng làm việc của Trương Mạn. Anh cúi đầu nhìn danh sách trong tay, là một tốp sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp năm nay. Trương Mạn làm việc rất cẩn thận, trong danh sách có đủ ảnh chụp chính diện và chụp góc nghiêng. Hứa Kinh Trập xem được của vài người rồi, thấy Trương Mạn có chấm điểm ở bên cạnh.
“Chị bảo Hiểu Hiểu đi mua soda cho em rồi.” Trương Mạn cầm tách cà phê đi vào, ngồi xuống đối diện Hứa Kinh Trập, “Vẫn của hãng cũ chứ hả?”
Hứa Kinh Trập gật đầu. Anh đặt danh sách xuống, hỏi: “Chị nhìn trúng ai rồi?”
Trương Mạn: “Có một, hai người, đều là nữ. Chị đã xem video buổi học diễn xuất của bọn họ, cảm thấy rất có tiềm năng đào tạo. Em muốn thử xem không?”
Hứa Kinh Trập bảo: “Chị thấy vừa ý là được rồi.”
Trương Mạn “Ừ” một tiếng. Cô quan sát sắc mặt Hứa Kinh Trập rồi bảo: “Chỗ chị có không ít kịch bản mới, có mấy bộ là dự án mà lúc trước chúng ta nhìn trúng, lát về chị gửi vào mail cho em nhé?”
Hứa Kinh Trập gật đầu đáp “Được”. Hứa Kinh Trập là một trong số ít những diễn viên biết tự chọn kịch bản, Trương Mạn trước giờ rất ủng hộ chuyện này. Hơn nữa Hứa Kinh Trập không mắc chứng “ung thư phiên vị”, nếu anh cảm thấy vai diễn phù hợp với mình thì phiên hai, phiên ba đều không phải vấn đề.
(Phiên vị là chỉ cách sắp xếp thứ tự tên diễn viên trong khi quảng bá phim, thể hiện đẳng cấp và danh tiếng của diễn viên. Thường những diễn viên nào được xếp phiên đầu sẽ được coi là người quan trọng nhất và nổi tiếng nhất phim)
Chu Hiểu Hiểu đã mua soda về tới. Cô không ngờ hôm nay lại được gặp Hứa Kinh Trập sớm như vậy. Vốn cô còn tính chiều qua đón anh nên thấy có chút ngại ngùng với Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập nhận lấy lon nước rồi nói cảm ơn.
Trương Mạn nhìn anh uống nước, tư thế ngồi vẫn nguyên si không đổi, ra hiệu bằng mắt với Chu Hiểu Hiểu.
Chu Hiểu Hiểu biết ý, hỏi dò Hứa Kinh Trập: “Sao hôm nay thầy Hứa qua sớm thế ạ?”
Hứa Kinh Trập liếc qua cô rồi nhìn Trương Mạn, giống như biết hai người đang lo lắng điều gì. Anh cười bảo: “Hai người căng thẳng chuyện gì vậy?”
Trương Mạn hơi ngượng ngượng: “Cũng không phải căng thẳng….. Chỉ là đang nghĩ xem ông chủ có chỉ thị gì để bọn chị còn đi thực hiện.”
“Có chỉ thị gì được chứ.” Hứa Kinh Trập ngồi ngay ngắn hơn chút. Anh nhìn Trương Mạn, bình tĩnh bảo, “Thỏa thuận hợp tác của em với Lương Ngư ở chỗ chị nhỉ?”
Trương Mạn nhấp một ngụm cà phê. Giọng cô run run: “Ở, ở chỗ chị.”
Hứa Kinh Trập cười bảo: “Đưa cho em đi.”
Trương Mạn cố kéo dài hơi tàn: “Trên đó có cả dấu của bên công ty luật, tốn biết bao tiền đấy….”
Hứa Kinh Trập thì lại dễ dàng như đang bàn mấy chuyện cỏn con, hoàn toàn không ý thức được đòn sét đánh này của anh dữ dội tới nhường nào. Anh cực kỳ thẳng thắn nói: “Thế vừa hay chị hỏi bên công ty luật xem, muốn hủy bỏ thỏa thuận thì cần bao nhiêu tiền, cần em với Lương Ngư làm những gì, ký những gì. Tốt nhất là hẹn trước đi.”
Trương Mạn: “…….” Cô hiện tại không hề cảm thấy hôm nay thời tiết đẹp một chút nào cả, chỉ thấy giông tố trong lòng mình có thể quật đổ cả một thành phố!
—
Bonus: Mèo và chó
Trước đây từng nhắc tới, Hứa Kinh Trập thật ra rất thích thú cưng, vẫn luôn muốn nuôi nhưng vì công việc quá bận rộn nên mãi không có cơ hội.
Tầm khoảng thời gian trước khi tổ chức hôn lễ, Lương Ngư mang một chó một mèo từ bên Lương Sơ sang biệt thự của Hứa Kinh Trập, để anh có thể tận hưởng một chút niềm vui nuôi thú cưng.
Thế nhưng sau này Lương Ngư nhận ra, Hứa Kinh Trập vui đấy, còn hắn thì không.
Hứa Kinh Trập chăm thú cưng hơi giống chăm trẻ nhỏ, thích trò chuyện cùng chúng. Chó thì còn được, rất bám anh, nhưng mèo lại quá lạnh nhạt, gọi tên cũng chẳng thèm đếm xỉa tới. Tối đến, trước khi ngủ, Hứa Kinh Trập không ngọt ngào với Lương Ngư mà lại đi gọi tên mèo, nhất định phải gọi được mèo lên giường mới chịu ngủ.
Lương Ngư cuối cùng chịu không nổi nữa: “Em có biết sáng ra lúc tỉnh dậy nó toàn ở đâu không?”
Hứa Kinh Trập: “Ở đâu thế?”
Lương Ngư: “Ở trên mặt anh.”
Hứa Kinh Trập thế mà lại hâm mộ hắn: “Nó thích anh thật đấy. Sao nó không nằm trên mặt em chứ?”