Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu Em

Chương 6: Dựa Vào Cái Gì Mà Tôi Phải Cho Cô Cơ Hội





Đôi lông mày xinh đẹp của Nam Cung Dạ hơi dừng một chút, rõ ràng là không nghĩ đến đáp án này.

Những năm qua có vô số phụ nữ cố gắng hết sức để làm quen với anh, leo lên giường của anh chỉ vì tiền, hơn nữa còn ngấp nghé vị trí Thiếu phu nhân của Nam Cung gia nhưng chưa bao giờ gặp một người cần tìm việc.Cảm nhận đầu tiên của anh là đúng, người phụ nữ trước mặt anh rất đặc biệt.Nhưng anh vẫn tiếp tục sỉ nhục, ác miệng: “Ừm, tình nhân cũng là công việc.”“Ngài Nam Cung cao quý như mây trên trời, mà tôi lại ti tiện như bùn dưới đất sao dám mưu đồ nhúng chàm ngài Nam Cung, điểm này tự mình phải hiểu.” Lãnh Nhược Băng vẫn cười duyên dáng như cũ, không bởi vì anh nhục nhã mà thay đổi: "Tôi chỉ muốn có một công việc kiến trúc sư thiết kế.”Đôi mắt Nam Cung Dạ lành lạnh, cố gắng kiềm chế ý muốn xé nát cơ thể tao nhã của cô.


Mặc dù anh chán ghét những người phụ nữ chủ động dính vào người mình bởi anh thấy ghê tởm những cử chỉ và biểu cảm nịnh nọt đó nhưng người không để anh vào trong mắt như Lãnh Nhược Băng khiến anh nổi nóng.Cô nói những lời hèn mọn nhất nhưng lại toát ra vẻ chính trực kiêu ngạo nhất, điều này khiến anh muốn phá hủy sự chính trực của cô.Chưa bao giờ có người phụ nữ nào bình tĩnh kiềm chế, tỉnh táo khi đối diện với anh như vậy, khoảng cách nhẹ nhàng mà cô duy trì tự nhiên khiến anh cảm thấy thất bại.

Chưa từng có ai khiến anh cảm thấy mất kiểm soát như vậy.“Hừ!” Nam Cung Dạ lạnh lùng hừ một hơi: "Muốn leo lên giường thì cứ nói thẳng ra.

Tôi không thích vòng vo.” Anh tiếp tục sỉ nhục và cố chọc tức cô.

Sự ưu nhã của cô khiến anh rất điên cuồng.“Không dám, nếu ngài Nam Cung có thể cho tôi một công việc, tôi đã hài lòng rồi.”Ánh mắt của Nam Cung Dạ như một con chim ưng, tựa hồ chỉ cần anh khẽ suy nghĩ có thể xé nát người phụ nữ trước mặt mình thành từng mảnh: “Nếu cô muốn làm việc thì hãy đi theo con đường tuyển dụng bình thường.

Tại sao phải mạo hiểm lớn như vậy?”Lãnh Nhược Băng cảm thấy người đàn ông này đang tức giận, rất tốt, có cảm xúc còn tốt hơn không gió không mưa.“Tôi yêu thiết kế kiến trúc và tôi muốn trở thành một nhà thiết kế giỏi.


Tôi cần có cơ hội.

Quá chậm để đi theo con đường bình thường.

Mười năm chưa chắc đã thành danh, nhưng tôi biết mọi chuyện dưới tay ngài Nam Cung thì chắc chắn sẽ khác.”“Cô dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ cho cô cơ hội như vậy?” Nam Cung Dạ tức giận mà bóp cổ Lãnh Nhược Băng, sự duyên dáng và điềm tĩnh của người phụ nữ này khiến anh không thể chịu đựng được nữaNam Cung Dạ dùng rất nhiều sức, nếu không phải còn một tia lý trí cuối cùng, anh sẽ trực tiếp bẻ gãy cổ cô.Lãnh Nhược Băng hơi nhíu lông mày lại, miệng nhỏ cũng phối hợp hơi mở ra.

Hai tay đặt ở hai bên nắm chặt rồi thả lỏng, cô cũng đang khắc chế mình, không thể phản kháng, không thể ra tay, nếu không sẽ phí công nhọc sức.

Trước mắt cô và anh giống như đang chơi một trò chơi, xem ai kiên nhẫn hơn.


Hiện tại, rõ ràng cô có lợi hơn.Cô nghĩ rằng người đàn ông này sẽ không giết cô, nếu muốn giết cô cũng không đợi đến bây giờ.

Anh tức giận chỉ có thể giải thích một điều, anh hứng thú với cô.Nhìn người phụ nữ này ở khoảng cách gần, tim Nam Cung Dạ không khỏi đập loạn một nhịp.Người phụ nữ này thực sự là vưu vật trời sinh, lông mày, đôi mắt, cái mũi, miệng, đều đặt hài hòa trên khuôn mặt, làn da căng bóng dường như không thể nhìn thấy lỗ chân lông, mềm nhẵn như tơ.Cơ thể cô toát ra một mùi thơm nhàn nhạt, không phải những mùi nước hoa thô tục mà là mùi thơm cơ thể nhẹ nhàng, tao nhã đến say lòng người.Điều quan trọng nhất là khí chất của cô.

Nhìn bề ngoài thanh nhã như một thiên thần nhưng bên trong thì...Hừ hừ, anh cũng không tin cô là thiên sứ, dám chủ động trêu chọc anh sao có thể là đèn tắt cạn dầu?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.