Editor Nora
Một hành lang cách âm chặn gần hết sự ồn ào xa hoa bên ngoài, Lục Tang Tang tránh khỏi lồng ngực Đoạn Kính Hoài, kinh ngạc nhìn anh.
Anh vừa mới nói...!lời th,ô tục ư?
"Chị Tang Tang..." Đào Vũ kinh ngạc nhìn cô, "Anh ta nói thật à?"
Lục Tang Tang ánh mắt lại rơi trên người Đào Vũ, "Ừ, đúng rồi đó."
Đào Vũ ánh mắt trở nên có chút cảnh giác: "Vậy chị có muốn cùng em đi ra ngoài không?"
Trong mắt cậu bé, việc một người đàn ông sắp ly hôn vẫn bám lấy cô chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nhưng Lục Tang Tang xua tay và nói: "Không, cậu ra ngoài chơi trước, tôi sẽ ra sau."
"Nhưng nếu anh ta bắt nạt chị thì sao!"
"Phốc -- bắt nạt tôi?" Lục Tang Tang mừng rỡ, "Không cần lo lắng, ai dám bắt nạt tôi chứ."
"Nhưng anh ta......"
"Được rồi,cậu mau đi đi." Lục Tang Tang kiên nhẫn nói, "Tôi lập tức ra ngay."
Đào Vũ thấy vậy, cũng không thể nói thêm gì nữa, không chút do dự đi ra ngoài.
Đợi người đi rồi, Lục Tang Tang nhìn thẳng vào Đoạn Kính Hoài.
Sắc mặt người phía sau u ám phiền muộn, nửa sáng nửa tối đôi mắt có chút đáng sợ.
"Bác sĩ Đoạn, vừa rồi anh còn chưa trả lời tôi, sao anh lại tới đây?"
Đoạn Kính Hoài nắm lấy cổ tay cô, âm thầm muốn đem cô ra ngoài.
Lục Tang Tang cau mày và hất tay anh ra, "Anh đang làm gì thế?"
"Theo anh về."
"Trở về?" Lục Tang Tang buồn cười nhìn anh, "Anh quên chúng ta đã đồng ý ly hôn rồi hả."
Đoạn Kính Hoài ánh mắt run lên: "Cho nên, em cùng thằng nhóc kia...!"
"Tôi và thằng nhóc kia có chuyện gì cơ?" Lục Tang Tang xoa xoa mũi, hiểu rõ anh nhất định cho rằng cô cùng Đào Vũ có quan hệ gì đó, "Ồ, thằng nhóc kia là bạn của bạn tôi, hiện tại chúng tôi không có gì cả."
Tạm thời.
Đoạn Kính Hoài nghiến răng hàm, cảm thấy máu trong người dâng trào.
"Nhưng cho dù tôi thật sự có quan hệ với cậu ta, anh cũng không thể ngăn cản tôi." Lục Tang Tang nghiêm túc nói, "Chúng ta sắp ly hôn."
Ly hôn...!Lại là ly hôn.
Đoạn Kính Hoài cảm thấy mình bị lời này ép đến gắt gao, cô đã chán cuộc hôn nhân với anh rồi, nếu cô muốn tìm một người mình thích, anh nên thản nhiên buông tay.
Mấy ngày nay anh làm việc và phẫu thuật như bình thường, không có bất kỳ sai lầm nào trong cuộc sống hàng ngày, dường như cuộc sống của anh sẽ không gặp trở ngại gì vì cô ra đi.
Cho dù là vậy, sau khi nghe tin cô sẽ đến đây tối nay, anh vẫn đi cùng Giản Minh Đường.
Cô nói, anh không biết yêu.
Anh cảm thấy cô nói rất đúng, anh sống một cuộc sống tầm thường, không biết thế nào là nghiêm túc yêu một người, người hoạt bát như cô nhất định sẽ cảm thấy nhàm chán khi ở bên anh.
Anh biết mình không phù hợp với cô, nhưng anh đến với cô bất chấp tiếng nói can ngăn trong lòng.
Anh gần như không hiểu chính mình, nhưng nếu anh không đến, anh sẽ cảm thấy rất buồn chán, có gì đó không ổn với mình.
"Chúng ta còn chưa ly hôn..." Đoạn Kính Hoài thấp giọng nói.
"Có phải bà và mẹ nhờ anh thuyết phục tôi không?" Lục Tang Tang chỉ có thể nghĩ về điều này.
Đoạn Kính Hoài ngước mắt lên nhìn cô: "Bọn họ không muốn chúng ta ly hôn, anh...!cũng không muốn."
"Nhưng tôi không muốn sống có mục đích như trước đây." Lục Tang Tang hơi cúi đầu, che giấu sự bất lực trong mắt, "Hơn nữa, anh không yêu tôi, thừa dịp còn có thể đi tìm người mình thích...."
"Anh thích em."
"..."
Lục Tang Tang đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Anh thích em...!Lục Tang Tang, chúng ta đừng ly hôn được không?"
"Anh nói đùa cái gì vậy?" Lục Tang Tang lui về phía sau một bước, trên mặt có chút luống cuống, "Lúc tôi muốn ly hôn mới thích tôi, vậy tại sao trước kia lại không thích?"
"..."
"Tôi đã nói rằng hôn nhân của chúng ta là vô nghĩa, lợi ích của hai gia đình sẽ không liên quan đến chuyện này nữa.
Anh không cần phải làm điều này." Đoạn Kính Hoài thích cô, cũng không biết anh thích cô ở điểm nào.
Vì vậy, trong mắt cô, anh chỉ vì không muốn kết thúc cuộc hôn nhân này mà nói thích cô.
"Lục Tang Tang-"
"Hai ngày nữa chúng ta sẽ đến cục dân chính." Lục Tang Tang không muốn nghe nữa, "Chuẩn bị một chút đi."
Nói xong, Lục Tang Tang chạy biến mất.
Cô hơi bối rối.
Chủ yếu là vì dọa cho giật mình.
Bởi vì cô không ngờ Đoạn Kính Hoài lại nói như thế với mình, ở trong mắt cô, Đoạn Kính Hoài chỉ tượng trưng níu kéo khi cô muốn ly hôn, giống như lúc cô chuyển nhà ngày đó, nói hai câu là đủ.
Những lời kế tiếp không giống phong cách của anh, một người lạnh lùng như vậy, có biết thích có nghĩa là gì không...
Sau khi trở lại quầy bar, Lục Tang Tang uống ừng ực một ly rượu mạnh, chất lỏng lạnh lẽo trượt vào cổ họng khiến cô run lên.
"Tang Tang, đi gì mà lâu thế? Bị táo bón à." Tiểu Ưu nói đùa.
"Cậu mới bị táo bón đấy." Lục Tang Tang vòng tay qua vai cô, ghé vào tai thì thầm: "Tớ nói cậu định làm cái gì đó, thằng nhóc cậu gọi đến hôm nay biết tớ sắp ly hôn, cậu còn nói gì với người ta? "
"Chậc chậc...!Chẳng phải tớ suy nghĩ cho cậu đó sao?" Tiểu Ưu nói, "Cậu cùng Đoạn Kính Hoài, nam không thích nữ không yêu, cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
không phải nên cần một chú cún nhỏ dễ thương bầu bạn à?."
"Cút đi, cho dù ly hôn, tớ cũng không thích con nít."
"Đâu phải con nít, người ta đã hai mươi mấy tuổi rồi, nhỏ hơn cậu mấy tuổi." Tiểu Ưu suy nghĩ một chút nói: "Được, tớ thừa nhận, tuy không đẹp bằng Đoạn Kính Hoài, nhưng cũng không tệ.
Aizzz, cái miệng ngọt ngào, không giống vị thiếu gia kia, mỗi lần nhìn thấy anh ta, tớ đều cảm thấy mình sắp bị anh ta đóng băng đến chết."
"...!Lười nói cho cậu biết, tớ về đây."
"Hả? Về sớm thế làm gì."
"Tớ uống nhiều quá! Buồn ngủ!"
- -
Ngày Đoạn Kính Hoài trở về nhà, áp suất không khí trong nhà cực kỳ thấp.
Sau khi ăn xong, anh định lên lầu, nhưng bị một cả nhà ngăn lại.
"Kính Hoài, đã xảy ra chuyện gì, con giải thích xem, đang yên đang lành sao bây giờ lại ly hôn!"
"Đúng rồi, Tang Tang rất tốt, có phải con bắt nạt con bé không?"
"Kính Hoài, xem xét lại đi.
Kết hôn không phải trò trẻ con."
"Đúng đấy, mau đi thuyết phục Tang Tang trở về!"
...
Đoạn Kính Hoài ngồi đó lắng nghe những người lớn tuổi nói lải nhải, đến lúc bọn họ miệng đắng lưỡi khô, bắt đầu lặp lại những gì đã nói trước đó, anh gật đầu chào với mọi người, đứng dậy đi lên lầu mà không nói một lời.
Bà nội Ngụy Nhược Hoa vỗ vỗ lão Đoạn, bất mãn than thở: "Đều là lỗi của ông, cháu nó bị ông dạy dỗ ra tính khí giống như ông vậy."
Đoạn lão gia sắc mặt tái nhợt: "Sao lại trách lên đầu tôi rồi?"
"Kính Hành khi còn bé không đi theo ông, cho nên không học được bộ dạng trầm mặc ít nói đó của ông."
"..."
Đoạn Kính Hành đang ở bên cạnh lắng nghe, thấy chủ đề sắp chuyển sang mình, vội vàng đứng dậy: "Con đi lên nói chuyện với anh trai."
Chúc Văn Quân vội vàng nói: "Hãy cố gắng thuyết phục anh trai của con, ly hôn cái gì cơ chứ!"
"Ừm."
Lúc Đoạn Kính Hành gõ cửa tiến vào phòng Đoạn Kính Hoài, Đoạn Kính Hoài đang lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hắn đi tới đi theo tầm mắt của anh, nhưng trong phòng trống rỗng, không có cái gì.
"Đang nhìn cái gì?" Đoạn Kính Hành tùy ý dựa vào trên bàn.
Đoạn Kính Hoài: "Lúc trước đứng ở chỗ này nhìn thấy cô ấy, không biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì."
"Hả?" Đoạn Kính Hành dừng một chút, nhất thời không hiểu anh đang nói cái gì.
Đoạn Kính Hoài ánh mắt khẽ động: "Khi cô ấy thích một người, dường như rất nhiệt tình, năng lượng vô tận, tựa như muốn vì người kia mà dốc hết toàn tâm toàn lực."
Đoạn Kính Hành hơi sững lại, nhận ra người anh mình nói chính là Lục Tang Tang.
Đây hẳn là lần đầu tiên Đoạn Kính Hoài trực tiếp đề cập đến Lục Tang Tang với Đoạn Kính Hành, không phải hai người cố ý tránh né, chỉ là sau chuyện lần trước họ đã xa cách nhau mà thôi.
Năm tháng trôi qua chẳng còn gì để nhắc.
"Anh không có nói ly hôn." Đoạn Kính Hành nửa tin nửa ngờ nói.
Đoạn Kính Hoài cho biết: "Từ ngày kết hôn, anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn".
Đoạn Kính Hành sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc hắn nói lời này: "Anh thật lòng thích Tang Tang?"
Đoạn Kính Hoài không trả lời, nhưng thật ra trong lòng anh đã tự hỏi mình câu hỏi này vô số lần.
Thích là gì, yêu là gì, anh không rõ.
Anh chỉ biết, nhiều năm trước mỗi khi cô xuất hiện bên cạnh anh, ánh mắt anh đều lặng lẽ dõi theo cô, nhất cử nhất động, mỗi lời nói, thậm chí mỗi hành động đều suy nghĩ về cô.
Chưa từng có ai gây cho anh sự tò mò như vậy, điều khiến anh quan tâm hơn những ca bệnh khó chữa.
Hoặc cũng có thể bởi vì sự quan tâm này, sau này khi quyết định đính hôn với cô, trong lòng anh không hề cự tuyệt cô, thậm chí còn cảm thấy một niềm vui không tên.
Ngay từ đầu anh đã biết cô không thích anh, hoặc là cô chỉ muốn lợi dụng anh, nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định kết hôn.
Một mặt anh chịu trách nhiệm về chuyện ngoài ý muốn đó, mặt khác anh không có cảm giác "muốn ở bên nhau" với bất kỳ người phụ nữ nào, anh phát hiện người duy nhất anh không cự tuyệt chính là cô.
Vì vậy, anh cảm thấy rằng cho dù cuộc hôn nhân của anh và Lục Tang Tang chỉ là hư danh, nhưng chỉ cần cô ở bên cạnh anh, vậy là đủ.
Và trước khi đệ đơn ly hôn, anh đã nghĩ rằng có thể họ sẽ có một đứa con khi cô thấy là thời điểm thích hợp, rồi họ sẽ bình yên bên nhau cả đời như thế này...
Nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ phá vỡ ảo tưởng này.
Trong nháy mắt, trong lòng anh biết rất rõ mình không muốn.
Vừa nghĩ tới sau này cô sẽ thuộc về người khác, trái tim anh đau như bị dao đâm từng nhát, gần như không thể chịu nổi.
Nhìn dáng vẻ của Đoạn Kính Hoài, Đoạn Kính Hành biết đáp án là có, hắn cười nói: "Yêu một cô gái như Tang Tang cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
Đoạn Kính Hoài nghiêng đầu nhìn hắn, người phía sau bình tĩnh nhìn lại, tựa hồ không thèm để ý hàm ý trong lời nói.
"Cô ấy rất đáng yêu, hành động cũng rất thẳng thắn, cho nên những người ở bên cạnh cô ấy cũng cần phải bộc lộ bản thân nhiều hơn, nếu không kết cục bị bỏ lỡ cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
Đoạn Kính Hoài hơi híp mắt: "Em..."
"Anh à, em chỉ muốn nói là anh thích thì nên trân trọng." Đoạn Kính Hành đứng dậy, "Nếu không, anh mới là người hối hận."
Nói xong, Đoạn Kính Hành xoay người đi ra khỏi phòng Đoạn Kính Hoài.
...........................................................................