Danh Tướng Bạch Đầu

Chương 2: Cảnh đẹp



Edit: Bột Giặt QQ

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Một tiếng nói quen thuộc vô cùng lo lắng kêu gọi bên tai, có người nắm chặt lấy cánh tay và đỡ lấy eo hắn.

Mảng đen nghịt đã bị đánh tan, trước mắt hắn là ánh sáng màu vàng nhu hòa của ngọn nến.

Phương Ninh Ninh chịu đựng choáng váng, kịch liệt mở mắt ra, phát hiện chính mình đang ngã ngồi trên đất, hơn nữa……

Còn không kiềm chế được!! (Câu này ý nói anh ý đi đại tiện, tiểu tiện không tự chủ ý =))) nói thô ra là đi ra quần =)))

“Hoàng thượng! Ngài tỉnh rồi?” Đông Tuấn Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới ngửi được một mùi thôi thối. Ý thức được xảy ra chuyện gì, y không hít vào một ngụm khí lạnh!

Nếu là mệt nhọc quá độ thì mắt tối sầm và trật chân ngã cũng bình thường, nhưng mà giờ……

— Xem bộ dạng này, e rằng là bệnh nặng mất rồi!

Trong lòng Đông Tuấn Phong như có lửa đốt, khi thấy hoàng đế khôi phục thần trí, thử buông tay:“Hoàng thượng thứ tội! Hay là để mạt tướng đi gọi thái y?”

Phương Ninh Ninh trở tay một phát, bắt được cánh tay của Đông Tuấn Phong.

Đông Tuấn Phong không dám rút mạnh, cưỡng chế run tay:“Hoàng thượng?”

Phương Ninh Ninh cân nhắc câu từ, rồi chậm rãi nói:“Tạm không thể kinh động người khác được. Làm phiền tướng quân.”

“…… Dạ.”

Đông Tuấn Phong nâng hoàng đế đứng dậy, đến sau tấm bình phong tắm rửa.

Điều khiến y thoáng yên tâm là hoàng đế bước đi chắc chắn, không đến nổi đi đứng không còn chút sức lực nào.

Về phần bộ dạng ngẩn ngơ của hoàng đế khi vào bồn, Đông Tuấn Phong không quan tâm lắm– Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh hoàng đế chưa bao giờ thiếu người hầu hạ, dĩ nhiên chưa từng làm mấy việc vặt như đổ nước, vắt khăn thế này.

Không kể hoàng đế, dù là y cũng gần như vậy. Cho dù lĩnh binh hay đơn giản chỉ là ở bên ngoài thì cũng có thị vệ thân tín bưng trà rót nước cho y.

Y vắt khăn ấm đưa cho hoàng đế, rồi đến kệ lấy một bộ quần áo sạch sẽ– Tuy y ở điện Phi Sương chưa quá mấy lần nhưng cũng không phải lần đầu, vì thế y vẫn biết quần áo của bệ hạ đặt ở nơi đâu.

Phương Ninh Ninh nhận lất tấm khăn lau mặt, cúi đầu nhìn nhìn bản thân, cởi đai lưng và ngoại bào, rồi sau đó liền dừng lại — Nếu tiếp tục cởi nữa thì sẽ phát hiện bộ dạng của mình không giống như trước kia…… Tuy đều là nằm mơ, nhưng lần này không giống như lần trước là quỷ. Điều này thật khiến cho người ta cảm thấy áp lực ghê gớm, cho nên Phương Ninh Ninh chần chờ một lát.

Vì thế cho đến khi Đông Tuấn Phong lấy quần áo trở lại thì thấy hoàng thượng ngẩn người đứng ở đó. Sau khi đột nhiên ngất thì điều này cũng không phải là điềm tốt. Đông Tuấn Phong cảm thấy lo lắng, tiến lên thử nhận lấy cái khăn, mượn cơ hội nhắc nhở:“Hoàng thượng?”

Phương Ninh Ninh hoàn hồn, liếc nhìn Đông Tuấn Phong, phát hiện trên người y chỉ có áo lót. Tiện thể Phương Ninh Ninh đưa tấm khăn cho Đông Tuấn Phong:“Trong tủ có một cái áo choàng xanh đen, không có hoa văn gì, ngươi đi mặc vào đi.”

Xã hội phong kiến, hoàng đế có một đường thêu hoa văn riêng biệt. Lễ phục tế tự, long bào vào triều đều sẽ thêu như thế. Cho nên, kêu một trung thần mặc long bào, đó là bức tử hắn. Nhưng hoàng đế cũng có đồ bình thường, những bộ này sẽ không thêu những hoa văn kiểu đấy, cho người khác hoàn toàn không có vấn đề gì. Cái áo choàng xanh đen kia là như thế. Phương Ninh Ninh thích màu vải của áo choàng kia, khi còn là quỷ đã nhớ kỹ nó.

Đông Tuấn Phong vô cùng bất ngờ, tỉnh táo lại thì vội vàng tạ ân:“Tạ hoàng thượng.”

Phương Ninh Ninh cởi quần áo xong, tự mình cọ rửa sạch sẽ, lại dựa theo cách cởi áo lúc nãy, vừa nghĩ lại vừa mặc quần áo vào.

Đông Tuấn Phong buộc chặt đai lưng, không tới sau bình phong nữa, chỉ đến gần vài bước, rồi sau đó liền lẳng lặng đứng, nghe động tĩnh sau bình phong, để ngừa hoàng đế gọi y, hay hoặc là…… Có chuyện ngoài ý muốn.

Điều khiến y thả lỏng là, cho đến khi tiếng mặc quần áo sột soạt chấm dứt, hoàng đế vẫn bình yên vô sự.

Phương Ninh Ninh xoay bình phong ra:“Gọi người tới dọn dẹp, chúng ta đi Đông sương.”

Chúng ta — Từ này nghe vào tai có chút kỳ quái!

Nhưng lại……

Rất thân mật ghẹo người.

Bởi vì là vô tâm chi ngữ. ( cái này là mô?:)), có phải là lời nói vô tâm (vô ý) không? Ai hiểu giúp t với nhé)

Đông Tuấn Phong đã lãnh binh nhiều năm, tuy y cũng đã luyện được bản lĩnh gặp biến không kinh nhưng vẫn cảm thấy thình thịch, tuy thế miệng lại không chậm trễ: “Vâng.” lại nói,“Nếu hoàng thượng không muốn để người khác biết……”

Phương Ninh Ninh dừng lại quay đầu:“Thế nào?”

Đông Tuấn Phong sâu sắc cúi đầu:“Kính xin hoàng thượng chấp thuận cho mạt tướng phân ưu.”

Lời này còn khó hiểu hơn tiếng phổ thông nữa, Phương Ninh Ninh chậm một chút mới hiểu được:“Được.” (: TQ có tiếng phổ thông (quan thoại) và tiếng quảng đông)

Đông Tuấn Phong liền thu dọn quần áo dơ của hoàng đế, dùng nó lau khô vết bẩn trên đất rồi sau đó xớt than lên, đốt từng cái từng cái. (Ý ở đây là hủy tiêu chứng cứ anh hoàng đế đi ra quần =))))) để người khác không biết)))

Động tác của y nhanh chóng lưu loát, Phương Ninh Ninh đứng ở tại chỗ xem, không khỏi có chút thưởng thức.

Đông Tuấn Phong xong việc, bước nhanh tới chỗ hoàng đế.

Ngay cả việc nhà cũng giỏi như thế, hắn thật nên nói cám ơn!

Đương nhiên, hiện tại thân phận hai người có hạn, không thể nói thẳng “Cám ơn” được. Muốn uyển chuyển thì phải đổi cách.

Phương Ninh Ninh đang muốn nói chút gì thì……

Đông Tuấn Phong “Đùng” một cái quỳ xuống đất:“Mạt tướng hủy hoại long bào, thỉnh hoàng thượng trị tội.”

“Được rồi,” Tâm tình gì đó của Phương Ninh Ninh đều bị trận quỳ này dọa chạy, hơi không kiên nhẫn nói,“Xá ngươi vô tội.” Nói xong xoay người tiếp tục nhắm hướng đông sương đi. Đi hai bước thì chợt nhận ra Đông Tuấn Phong còn quỳ, bất đắc dĩ quay đầu ném qua ba chữ:“Mau lên đi.”

Đông Tuấn Phong đứng dậy đuổi theo tới, hơi hơi liếc vẻ mặt của hoàng đế.

Do hoàng đế không có ý gọi y dìu đỡ, vì thế Đông Tuấn Phong không dám đưa tay, chỉ đi theo phía sau một bước.

Bác cổ giá, bán tường, án thư. (Cái này t cũng không biết là gì nốt:v) 

Phương Ninh Ninh ngồi xuống tháp mỹ nhân sau vách ngăn ở Đông sương.

Đông Tuấn Phong rót một tách trà cho hoàng đế.

Phương Ninh Ninh tiếp nhận trà, nhấp một ngụm, trầm ngâm suy tư.

Đây là biến thành hoàng đế ư?

Không đúng, khoảng thời gian làm quỷ kia không phải giả. Ví dụ như gian Đông sương này, lúc làm người chưa từng tới qua, chỉ có hồi làm quỳ mới tới, mà nay — lấy thân phận hoàng đế đến đây xem thử, thật đúng là giống như đúc khi hắn làm quỷ mà.

Như vậy……

Chả lẽ quỷ nhập vào người?

Cũng không đúng……

Nếu là quỷ nhập vào người thì sao hắn lại có ký ức của hoàng đế được chứ?

Giấc mơ lúc trước rất dài, dĩ nhiên Phương Ninh Ninh sẽ không chỉ nhìn một mình hoàng đế làm trò, bay tới bay lui, từng qua rất nhiều nơi, thấy được rất nhiều người, cũng vì lẽ đó mà– Phương Ninh Ninh còn chưa tận mắt nhìn rất nhiều chuyện của hoàng đế.

Nhưng trước mắt, trong đầu hắn đều có thể nghĩ ra những việc kia……

Nghĩ đến đây, càng không tìm được manh mối nào cả.

May mà có ký ức của hoàng đế, mọi chuyện kế tiếp đều tốt đẹp.

Phương Ninh Ninh lại nhấp một ngụm, tùy tay đặt tách trà qua một bên, đưa tay gọi Đông Tuấn Phong:“Lại đây.”

Đông Tuấn Phong tiến nhanh tới vài bước, bởi vì hoàng đế không ban ngồi nên liền quỳ xuống bên cạnh chân của hoàng đế.

Phương Ninh Ninh bất ngờ, cúi đầu thì thấy: Dưới chân có trải một tấm gấm lót. Vì thế Phương Ninh Ninh không vội, vươn tay xoa má Đông Tuấn Phong, vừa nhìn vừa suy xét.

Ít nhất vị anh tuấn này còn chưa có chết…… Chuyện này thật tốt.

Tuy rằng trên mặt đã có vết sẹo rồi.

Sẹo nghiêng hẳn bên gò má trái, có thể nói là hủy dung rồi…… Không thể đem nhân bắt lại như pháp bào chế, thật đúng là tiện nghi người kia rồi! (: chỉ vị hoàng đế kia)

Đông Tuấn Phong chỉ cảm thấy ngón tay của bệ hạ đang quyến luyến không rời trên mặt mình, đặc biệt xoa xoa ở chỗ vết sẹo không ngừng.

Chả lẽ…… Thương tiếc sao? Trước kia chưa từng xảy ra chuyện như thế này!

Tuy rằng trước mắt y không được tự nhiên, nhưng trong lòng y đã thình thịch cả lên, vành tai đã nóng hổi.

Đông Tuấn Phong xấu hổ, nhắm mắt, vẫn quỳ gối không nhúc nhích, lại không kìm nổi, cả mặt đỏ ửng.

Phương Ninh Ninh phát hiện sắc mặt Đông Tuấn Phong biến đổi, nhịn không được thất thần, chậm rãi nói:“Ngồi lên đây.”

Mặt Đông Tuấn Phong đỏ lên, lần lữa đứng dậy, dò xét hoàng đế một chút.

Phương Ninh Ninh không vì sao, chỉ biết thúc giục:“Ngồi đi.”

Đông Tuấn Phong nhắm chặt mắt, thuận theo, vén áo choàng lên, tách chân ra, ngồi trên đùi hoàng đế.

Y chỉ mặc áo lót với ngoại bào — không có tiết khố. Vì thế khi làm như vậy, không thể không lộ ra da thịt giữa hai chân, thậm chí còn thấy được cái gì đó dưới bụng nữa.

Cho nên, Phương Ninh Ninh sững sờ!

Nhìn đến sững sờ!

Trời đất chứng giám! Đông Tuấn Phong đang ngồi trên ghế quý phi, ngồi bên cạnh hắn đó!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.