Danh Tướng Bạch Đầu

Chương 3: Tử ninh



Phương Ninh Ninh ngây người trong chốc lát, mới hoàn hồn Lần này, rốt cuộc Phương Ninh Ninh cũng hiểu được, vì sao vừa rồi mặt Đông Tuấn Phong đỏ lên……

Phương Ninh Ninh không nhịn được bật cười, tiếng cười rất nhỏ vang lên.

Ý thức được tình hình bây giờ, hắn không muốn người bên ngoài biết hắn đang lén lút ở cùng người khác, vì nửa đêm không thích hợp để cười to, nhưng nhịn xuống thì quá khó chịu……

Phương Ninh Ninh kéo Đông Tuấn Phong, ôm y, liền chôn mặt xuống mà cười.

Cả người  Đông Tuấn Phong cứng ngắc, rồi từ từ thả lỏng người.

Trước đó, áo choàng đã phủ kín. Nhưng động tác vừa rồi, đã lộ ra nơi nào đó, y biết rất rõ ràng.

Nhưng trong lòng y cũng không buồn bực.

Bởi vì hoàng thượng…… Rất lâu rồi chưa từng ngầm chọc ghẹo y.

Lần trước, là khi hắn được phong làm thái tử. Hơn nữa trước kia cũng chưa từng thoải mái đến như vậy.

Đông Tuấn Phong chậm rãi nâng tay, thử ôm hoàng thượng.

Vì hoàng thượng không có bất mãn đối với hành động này, y liền an tâm hưởng thụ khoảnh khắc này.

Phương Ninh Ninh thật vất vả mới ngừng cười, ngẩng đầu nhìn Đông Tuấn Phong, bỗng nhiên cảm thấy làm Tư Đồ Ngọc cũng không sao cả.

Phiền toái nhiều. Nhưng lợi ích cũng rất nhiều.

Mấu chốt nhất là ở chỗ — với tình trạng trước mắt, không làm Tư Đồ Ngọc, chẳng lẽ đi tự sát hay sao?

May mà trước kia Tư Đồ Ngọc không có để lại vấn đề gì khó giải quyết, hắn được sinh ra muộn mấy trăm năm, ngược lại biết nên làm cái gì bây giờ.

Đương nhiên, biết nên làm cái gì bây giờ chỉ là biết Có thể thành hay không, sẽ liên lụy tới những nhân tố nào  khác, lại là một chuyện khác.

Nhưng mà để mấy chuyện kia qua một bên cái đã.

Trước mắt thì……

Phương Ninh Ninh đưa tay sờ lên mặt Đông Tuấn Phong, kéo đầu hắn xuống, hôn hôn môi hắn.

Hương vị sạch sẽ, còn có vị trà.

Cũng đúng thôi. Là một người ngủ sớm dậy sớm, tập võ đọc sách, sinh hoạt có quy luật, dĩ nhiên mùi hương sẽ khác biệt. Hơn nữa, đêm nay lại phải hầu hạ tên hoàng đế đó, nên y còn chuẩn bị rất sạch sẽ. Từ trong ra ngoài, từ súc miệng đến trà thơm, cho đến dầu bôi trơn……

Tuy rằng trong mắt Phương Ninh Ninh nhìn thấy quá trình đó tràn ngập khuất nhục, nhưng không thể không thừa nhận, chuẩn bị mấy cái kia, nếu luận về trình độ kỹ thuật, ở thời đại này chuẩn bị như vậy là thích hợp nhất: Vừa khiến người đi hầu hạ có thể thích ứng, vừa dễ dàng được hưởng thụ.

Phương Ninh Ninh nghĩ đến cảnh tượng khi là quỷ đã nhìn thấy, thay Đông Tuấn Phong cảm thấy chẳng đáng, rồi lại  cảm thấy thương tiếc, lại thấy cơ thể mình nóng lên, lại hôn một chút, nhịn không được hôn sâu hơn.

Đông Tuấn Phong hô hấp nhanh dần.

Phương Ninh Ninh thì không nóng vội, kết thúc nụ hôn, nhìn chăm chú một lát, rồi sờ mặt trái Đông Tuấn Phong hai cái.

Khi còn là quỷ, Phương Ninh Ninh đã từng thấy y ngồi một mình nhìn gương mà ngẩn người.

Sau khi thắng trận trở về, tuy giành được đại thắng, nhưng lại bị hủy dung. Vết thương đã khép lại, nhưng sẹo thể xóa đi…… Trước khi tiến cung diện thánh một đêm, soái ca này viết xong tấu chương trong thư phòng, một mình ngẩn người.

Hạ nhân cho rằng y đang vắt óc suy nghĩ viết tấu chương, nên không dám quấy rầy Kỳ thật y chỉ nhìn khuôn mặt chính mình bên trong gương, liền ngẩn người như vậy.

Phương Ninh Ninh biết suy nghĩ trong lòng người nọ bảo thủ không giống hắn, cũng biết một khi Đông Tuấn Phong biết được hoàng đế chết ở trong tay hắn thì tám phần sẽ giết hắn để báo thù cho hoàng đế…… Tuy biết là như vậy, nhưng rất khó không đi thương tiếc y. Giờ phút này có cơ hội tốt như vậy, nếu không thử một lần, hắn không cam tâm.

“Đau không?”

“Không đau.”

“Không đau sao?”

“Ừm.”

“Không đau?” Một vết sẹo như vậy, sao lại không đau?

“…… Không đau.”

“Mà thôi.” Phương Ninh Ninh cười khẽ: “Thay ta cởi áo.”

Đông Tuấn Phong giật mình, vẻ mặt ôn nhuận, nhớ điều gì đó, nói dứt khoát: “Vâng.” Sờ soạng, tìm được đai lưng của hoàng đế.

Lúc bọn họ quen biết, Tư Đồ Ngọc vẫn là hoàng tử, hai người lấy lễ quân thần đối đãi với nhau, tự xưng dùng danh, hỗ xưng “Điện hạ”. Sau này có tiếp xúc  da thịt, Tư Đồ Ngọc kêu y tiếp tục dùng danh xưng này Ở trước mặt hắn, có lúc cũng tự xưng “Ta”.

Trước mặt người khác y sẽ không như thế, hắn cũng ngầm cho phép cũng không sửa miệng, có điều cũng gọi có vài lần, nhiều nhất là ở trên giường. Cho đến khi hoàng đế đăng cơ, y không dám lỗ mãng như vậy nữa.

Hơn nữa, từ lúc hoàng đế đăng cơ tới nay, dần dần có dã tâm, danh tự này, đã rất lâu chưa từng nghe được qua.

Không biết sao lại nói ra vào lúc này, còn phá lệ thương tiếc…… Có phải bởi vì chinh chiến lần này rất gian nan chăng?

Vì lẽ đó mà lo lắng, Vì lẽ đó mà rối loạn sao.

Thật ra không cần quan tâm y như thế. Y sinh ở tướng môn, từ nhỏ đã tiếp nhận ân điển của hoàng đế, cẩm y ngọc thực, học được cách bày binh bố trận, dĩ nhiên là phải làm việc cho vua. Nhận lộc của vua, trung thành với vua, nên là như thế.

Đương nhiên, có thể giống như bây giờ, cũng tốt…… Rất tốt rất tốt.

Trong phòng không có lò đốt.

Phương Ninh Ninh tháo đai lưng Đông Tuấn Phong, cởi ngoại bào của hắn ra, chậm rãi đẩy ngã người xuống giường, ném ngoại bào của cả hai  ra ngoài, kéo chăn qua đắp lên hai người, kế tiếp liền chuyên tâm hôn mút liếm cắn, dạo chơi khắp ngóc ngách.

Hô hấp  Đông Tuấn Phong càng ngày càng gấp, càng ngày càng mạnh.

Phương Ninh Ninh thì lại càng lúc càng thong dong – khi vừa trở thành hoàng đế, thì có chút khẩn trương Lúc này khẩn trương đã qua rồi, nhớ tới một chân lý: Cấu trúc cơ thể của soái ca, đều giống nhau.

Khác biệt ở chỗ, bỏ vị trí phía dưới qua một bên, không tính hai điểm trên ngực, hiện tại phải lựa chọn các vị trí khác, vị trí các soái ca thích được chăm sóc không giống nhau.

Phải biết rõ ràng điểm này, thì mới dễ dàng hành động, chỉ cần có kiên nhẫn mà thôi. Phương Ninh Ninh bận rộn một lúc lâu, nơi nào cũng thăm dò một lần, lần nữa ngậm vành tai Đông Tuấn Phong, mút vào, đầu lưới liếm liếm bên trong.

Đông Tuấn Phong nuốt một ngụm nước miếng, mím chặt môi, áp chế yết hầu kêu lên tiếng, hít sâu.

Phương Ninh Ninh thử lại lần nữa.

Đông Tuấn Phong lại hít sâu một cái, nín thở một lát, lại từ từ thở ra.

Phương Ninh Ninh nhẹ nhàng thở ra — có thể ăn rồi.

Vì thế lại nhéo hai quả dại nhỏ trên ngực Đông Tuấn Phong, lưu luyến không muốn buông ra, tay di chuyển xuống phía dưới, “cái đó”…… Thật có *** thần làm sao!

Đông Tuấn Phong giật mình bắn ra, một tay nắm lấy cổ tay Phương Ninh Ninh: “Hoàng thượng!”

Mất hứng!

Phương Ninh Ninh tức giận: “Không được sao?” Nghe được tiếng nói khàn khàn của mình, hơn nữa giọng cũng không giống trước, lúc này hắn mới nhớ đến, hiểu được nguyên nhân: Tên hoàng đế kia chưa từng lấy tay hầu hạ y, bởi vì ngại bẩn, trong tâm hắn ta  ngại bẩn!

Đông Tuấn Phong không dám kháng cự nữa, lúng túng giảm lực đạo trên tay: “Hoàng thượng thứ tội.”

…… Thật mất hứng.

Phương Ninh Ninh tạm dừng động tác trên tay, vỗ hai cái trấn an Đông Tuấn Phong, đột nhiên nổi lên chủ ý:“Gọi ta ‘Tử Ninh’. Gọi xong, thì tha cho ngươi.”

Lòng Đông Tuấn Phong nhảy lên một cái, sau khi trầm mặc một lúc lâu, chung quy cũng không thể để hoàng đế chờ như vậy nên lên tiếng gọi: “Tử Ninh.”

“Ừm.” Phương Ninh Ninh cũng trầm mặc một lúc mới lên tiếng nói: “Tĩnh Uyên không muốn ta chạm chỗ này sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.