Giữa mùa thu dương quang ấm áp rực rỡ, sương phòng chính điện không nhuốm lấy một hạt bụi.
Phương Ninh Ninh đi qua đó, eo lưng thẳng tắp, chạy như bay.
Phúc công công đi theo phía sau, chạy những bước nhỏ nhanh như một làn khói – Do quy củ nên lão không dám đi nhanh, kẻo vạt áo bay lên.
“Truyền tướng quân.” Phương Ninh Ninh vừa nhấc chân bước qua cửa thư phòng: “Tướng quân dùng ngọ thiện ở đây. Các ngươi lui xa chút.”
Phúc công công vội vàng trả lời, vừa sai Đức Toàn đi Tây Sương gọi người, vừa vội đi lấy một bình trà. Y đang muốn rót hai chén thì thấy Phương Ninh Ninh phất phất tay. Phúc công công không dám chậm trễ, vì thế khẩn trương khom người lui về phía sau, ra khỏi thư phòng, dẫn nguời rời khỏi chính phòng, đứng ở hành lang trong viện.
— Dĩ nhiên đứng phơi nắng không dễ chịu chút nào rồi, nhưng mà còn hơn với việc phạm vào quy củ trong cung nhiều. Bình thường khi quân thần nghị sự, Hoàng thượng cũng sẽ không kêu bọn hắn: “Lui xa chút”. Bởi vì thư phòng cách chính điện rất xa, dù Hoàng thượng ngồi ở án thư nói chuyện tầm phào với chúng thần tử, bọn thái giám đứng ở ngoài cửa cũng nghe không thấy. Nhưng nếu vào lúc Hoàng thượng bàn chuyện quan trọng với người khác, thì không cho phép ai đứng ở ngoài cửa. Nếu như phạm vào, lập tức bị đánh chết.
Đông Tuấn Phong ra khỏi Tây sương, vội vã đi đến.
Đức Toàn vừa dẫn người tới thì thấy tình hình trong viện, nhanh chóng cười lấy lòng Đông Tuấn Phong, nhìn thấy người đã vào thư phòng, mới rón rén tới khép cửa lại, nhanh chân lui về hành lang, đứng phía sau Phúc công công.
Đông Tuấn Phong đi vào thư phòng, lập tức đi nhanh tới vài bước quỳ xuống dập đầu: “Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Phương Ninh Ninh có phần không kiên nhẫn — Mội đời người có thể sống lâu tới trăm tuổi sao hả?! Nhưng mà, lễ nghi quân thần phong kiến thời cổ đại chính là như thế. Cho nên Phương Ninh Ninh vẫn là nhẫn nại nghe Đông Tuấn Phong nói xong hai câu này, hành xong đại lễ, mới cầm lấy thánh chỉ đã để trên án thư, đi qua, nói: “Đứng lên.”
Đông Tuấn Phong đứng dậy, những mà vẫn hành động đúng quy củ, kính cẩn cúi đầu, ánh mắt dừng ở áo choàng và giày của Hoàn thượng. Dù sao cũng không gặp nhau trong mười tháng qua…… Lớn mật nhìn thẳng có thể sẽ chọc Hoàng thượng tức giận mất, do đó chờ Hoàng thượng gọi: “Ngẩng đầu” mới thỏa đáng, cẩn thận một chút cũng tốt mà.
Phương Ninh Ninh thấy buồn cười, đưa tay chạm má Đông Tuấn Phong: “Tướng quân là người giữ chữ tín, rất tốt.”
Một câu này còn tốt hơn hai chữ “Ngẩng đầu” nhiều!
Đông Tuấn Phong không kiềm nổi vui sướng, lúc này nhìn về phía Phương Ninh Ninh: “ Lời dặn dò của Hoàng thượng, mạt tướng không dám quên.”
Không chỉ là không dám, hơn nữa cũng không nỡ, không muốn quên — Hắn muốn y bảo trọng, muốn y bình an trở về, yêu cầu mật ngọt như thế, sao có thể quên được đây?
Trong lòng Phương Ninh Ninh lo lắng gần một năm qua, vẫn luôn thấp thỏm nhớ mong Giờ đây nhìn thấy người rồi, gánh nặng trong lòng liền được giải thoát, bỗng chốc cảm thấy thật yên tâm, không khỏi mỉm cười, đưa thánh chỉ cho Đông Tuấn Phong.
“Mạt tướng lĩnh chỉ.” Hoàng thượng có thể tỉnh lược một câu: “Tướng quân tiếp chỉ”, nhưng làm thần tử thì không thể. Đông Tuấn Phong vội vàng nghiêm nghị quỳ xuống hai tay giơ lên cao, lại phát hiện tấm vải màu vàng kia không có ở trên tay.
Đông Tuấn Phong khó hiểu, đưa mắt lên nhìn Hoàng thượng, phát hiện Hoàng thượng đang nhìn y, ánh mắt sâu thẳm.
Y là nam nhân, y biết này ánh mắt này có ý gì, trong lòng không khỏi nóng lên. Đáng tiếc đang lĩnh chỉ nên vẫn giữ lại vài phần nghiêm túc, không thể không nhịn cười hạ mắt xuống.
Phương Ninh Ninh hoàn hồn, hơi hơi thanh cổ họng, dời ánh mắt đến chỗ khác, đặt thánh chỉ lên tay Đông Tuấn Phong: “Ngươi xem đi đã. Đừng quỳ nữa.”
“Tuân lệnh.” Đông Tuấn Phong tiếp nhận thánh chỉ, khi đứng dậy vừa mở ra thì thấy — Đầu tiên là theo thường lệ ca ngợi lần xuất binh này một phen, cũng ban thưởng Hoàng Kim tơ lụa thượng đẳng, rồi sau đó……
Thăng y thành Binh bộ hữu Thị Lang.
Đông Tuấn Phong đã thấy được từ trên công văn chuyện các quan lại trong kinh thành đề xuất phế chức thăng chức. Lúc đó mới nhớ tới lời hứa hẹn trước khi chia ly của Hoàng thượng, trong lòng đương nhiên thỏa mãn, nhưng cũng không dám kỳ vọng nhiều – chuyện chính sự trong triều, không thể nắm chắc được. Có đôi khi Hoàng đế muốn thăng ai lên thì sẽ thăng được liền. Chỉ cần Hoàng đế có thể giữ đúng lời hứa tháo binh quyền xuống khỏi tay y là được rồi. Rời xa kinh thành nhiều lần, y đã thấy đủ rồi, cho dù có phải làm việc vặt trong Công bộ cũng được, bị người khác sai bảo cũng không sao.
Đương nhiên, việc y quen thuộc và yêu thích nhất, vẫn là chiến sự. Dù sao từ nhỏ y đã học cái này đó.
Cho nên, lúc này chính mắt nhìn thấy chuyện tốt thành sự thật, Đông Tuấn Phong không khỏi vui mừng: “Tạ ơn Hoàng thượng!”
Phương Ninh Ninh thấy cũng vui vẻ: “Vui như vậy ư? Không phải đã sớm nói cho ngươi rồi sao.”
Đông Tuấn Phong có chút cảm khái: “Mạt tướng cho rằng……”
“Cho rằng cái gì?” Phương Ninh Ninh khó hiểu, liếc mắt nhìn Đông Tuấn Phong, hiểu rồi, hừ một tiếng, rót hai chén trà, tự mình lấy một chén, ý bảo Đông Tuấn Phong lấy chén còn lại: “Ngươi làm được, ta làm không được?”
Loại bất mãn này…… Giờ trả lời cái gì đều là sai!
Đông Tuấn Phong vội vàng tiến lên lấy trà, uống một ngụm: “Trà ngon!” Mượn câu này để ngắt lời.
Phương Ninh Ninh chế nhạo một câu: “Đây là trà gì? Ngươi nói xem nào?”
Đông Tuấn Phong đúng thật là không biết! Thời niên thiếu y không có hứng thú với trà, chả thèm tốn công đi học Sau này dẫn binh ở bên ngoài, cũng không rảnh mà bận tâm. Cho nên giờ phút này, Đông Tuấn Phong bối rối, đấu tranh một lát, nhìn màu sắc của nước trà, trả lời đơn giản: “Trà xanh!”
Thật ra, hắn cũng không biết loại trà trước mắt này. Cho nên câu trả lời này là sai Nhưng mà, nếu ở thời đại kia, câu trả lời này…… Ít nhất cũng đúng loại rồi!
Cho nên Phương Ninh Ninh buồn cười đến cực điểm, nhìn chén trà trên tay mình một cái: “Đúng là xanh thật …… Coi như ngươi trả lời đúng.” Nói xong gạt tấu chương trên án thư xuống, mở nắp chén trà: “Trả lời đúng sẽ có thưởng. Lại đây.”
Đông Tuấn Phong cũng đặt chén trà xuống, đi đến trước mặt Phương Ninh Ninh.
Hai người lẳng nhìn nhau. Đông Tuấn Phong nuốt nuốt nước miếng, hít sâu một hơi.
Phương Ninh Ninh vỗ vỗ chân mình: “Ngồi lên.”
Đông Tuấn Phong nghe lời làm theo. Lần này cả người y ăn mặc chỉnh tề, cũng không có lộ ra phong cảnh gì. Chẳng qua là, cho dù chỉ ngồi như vậy, bản thân y đã thấy đủ rồi……
Phương Ninh Ninh kéo người xuống hôn hôn, sờ sờ mặt, lướt qua cổ ***g ngực, rất nhanh đi xuống tìm được cái kia: “Còn chưa có chạm vào, mà đã cứng rồi…… Nhớ ta sao?”
“Vâng.” Đông Tuấn Phong chắc chắn lên tiếng, trên mặt nóng lên, thân thể nóng lên, trong lòng lại càng nóng hơn: “Muốn.” Y nuốt ngụm nước miếng, không để ý gì nữa: “Rất muốn.”
Nếu là trước kia, Đông Tuấn Phong không dám nói câu này, cũng không có tâm tình nói câu này.
Nhưng hôm nay thì khác……
Thành thật như vậy, chính là đổ thêm dầu vào lửa với Phương Ninh Ninh. Phương Ninh Ninh dùng lực xoa nhẹ hai cái, cởi bỏ đai lưng của Đông Tuấn Phong, lấy tay trượt vào trong áo y.
Nhưng mà vẫn cách một tầng quần áo, còn chưa đủ……
Một thân quan bào, lại ngồi ở trên đùi Hoàng thượng, mặc cho Hoàng thượng đòi hỏi……
Vì đề phòng vạn nhất, Đông Tuấn Phong đã sớm chuẩn bị tốt: Tối hôm qua tại trạm nghỉ, y đã tắm rửa sạch sẽ, ăn uống có chút thanh đạm Sáng nay sau khi rửa mặt, lại rửa sạch một lần nữa. Cho nên lúc này Hoàng thượng muốn, Đông Tuấn Phong có thể lập tức đáp ứng.
Không nghĩ tới Hoàng thượng thật sự vội vàng như thế……
Điều này làm cho Đông Tuấn Phong rất vui vẻ.
Nhưng địa điểm lại không thích hợp, Đông Tuấn Phong có chút xấu hổ. Y nhớ rõ trước khi xuất chinh đã học được hai cái bí quyết kia, không nỡ gọi: “Hoàng thượng” khiến hắn mất hứng, ngập ngừng nói: “Nơi này…… Có phải không tốt lắm hay không?”
“Sao lại thế!” Quan niệm của Phương Ninh Ninh không giống như Đông Tuấn Phong, càng thoáng càng tốt. Chẳng qua – “Ngươi nói cũng có đạo lý. Nếu hôm nay “thư sướng” tại nơi này, chỉ sợ về sau ta cũng không muốn phê duyệt tấu chương ở đây đâu……”
Vừa thấy cái bàn này thì sẽ nghĩ đến, tâm tư liền bay đi, thì sao có thể làm việc được đây chứ?
Phương Ninh Ninh thở dài buông người ra: “Đi Noãn các.” (: phòng ấm, phòng có lò sưởi)
Đông Tuấn Phong bật cười: “Được.”
Phương Ninh Ninh cũng cười theo: “Nói cho ngươi biết, ở đó có giường mới.”
Ở Noãn các có đệm chăn đầy đủ, triều phục, cũng có thường phục để thay đổi.
Đa phần thời gian Phương Ninh Ninh đều ngủ ở đây nhiều hơn ở Phi Sương điện. Dù sao Phi Sương điện kia là giường vua, còn trong đầu Phương Ninh Ninh chỉ là một cái “giường lớn của khách sạn”, hơn nữa còn “gieo giống” trong đấy, không phải là nơi để nghỉ ngơi.
Hơn nữa, Noãn các còn có một cái giường mới, có chỗ khác với cái kia, đầu giường có một chỗ được làm cao hơn.
Đông Tuấn Phong đưa mắt nhìn lại, liền biết thứ này dùng để làm gì – cái thứ ở đầu giường, cao hơn một thước, bên trái vừa đủ cho một người nằm thẳng, bên phải thích hợp một người nằm sấp.
Người nằm ngửa, hai tay cũng có thể sử dụng được, hai chân cũng có thể hoạt động được Nằm sấp cũng thập phần tiện lợi…… Giống như ở ngực, hoàn toàn được sờ vào!
Hơn nữa, sau khi xong chuyện, vẫn đủ chỗ cho hai người nằm.
Chăn đệm được xếp chỉnh tề trên giường. Chăn đệm lớn nhỏ màu sắc đều được xếp thành đôi.
Phương Ninh Ninh thưởng thức cái giường một chút, nhìn về phía Đông Tuấn Phong: “Chúng ta thử một lần không?”
Tim Đông Tuấn Phong đập như trống, nhắm chặt mắt: “Được.” Đã đến lúc này, y cũng không ngại ngùng, lưu loát thoát quan bào nằm lên đó, nhìn Phương Ninh Ninh, chậm rãi nhấc chân, tách ra gác lên thành giường.
Trong lúc nhất thời, hai người cũng chưa nói chuyện, hô hấp càng ngày càng nhanh.
Phương Ninh Ninh lấy mỡ bôi trơn từ nơi bí mật ra, cởi quần Đông Tuấn Phong ra, quệt vào một đống, rồi cởi đai lưng của mình ra, qua loa một lúc, rồi sau đó liền đâm vào.
Đông Tuấn Phong tập võ nhiều năm, tự nhiên biết làm sao để thả lỏng ở chỗ đó, y thỏa mãn than thở một tiếng, không khỏi cười lên: “Tử Ninh, người cũng nhớ mạt tướng chứ.”
“Dĩ nhiên.” Phương Ninh Ninh tùy tiện động vài cái, cuối cùng tạm dừng lại, cúi người đè người xuống dùng lực hôn môi: “Rất nhớ, ta nhớ đến chết luôn rồi.”
Hai người lăn qua lộn lại ba lần, mới từ từ hạ hỏa được Sau khi ăn mấy miếng điểm tâm, ngừng một lúc vào giờ dùng ngọ thiện, lại làm một lần nữa.
Lần này Phương Ninh Ninh không vội vàng tiến vào, mà đầu tiên hôn môi sau đó lấy ngón tay đưa vào bên trong Đông Tuấn Phong một lần, rồi mới đi vào, chậm rãi ma sát.
Đông Tuấn Phong không thể làm gì được, có chút sợ hãi vì không khống chế được cảm giác: “Tử Ninh, vì sao lại như vậy?”
Phương Ninh Ninh ngừng lại, nghiêm túc nói: “Ta mặc kệ ngươi học được cái “xin tha” ở đâu, nhưng mà ngươi không được giả vờ. Nhất định phải khiến ngươi kêu lên vài tiếng thật sự, ta mới có thể cam tâm.”
Đây là ghen.
Trong lòng Đông Tuấn Phong ngọt ngào, nghe xong thì cảm thấy vui mừng, cũng không nói gì Đến khi phía sau bị đâm đến mãnh liệt, mới thẳng thắn xin tha thứ: “Thật thoải mái, có điều cái đó là do nghe thấy trong tiệc rượu, mạt tướng không phải biết chuyện này từ chỗ nào cả……” Nói đến một nửa, nhận ra Phương Ninh Ninh lại cố ý chậm lại, nhịn không được thở gấp: “Đừng như vậy! Ta muốn thoải mái!”
Phương Ninh Ninh cười nhẹ nói: “Được”, nhịp độ càng ngày càng nhanh.
Từ lần này cho đến cuối cùng, Đông Tuấn Phong cũng không nói được một câu nào, chỉ còn những âm thanh mỏng manh.
Từ sáng đến chiều tối, rốt cuộc Phương Ninh Ninh thực hiện được nguyện vọng khi mới tới đây — Làm cho cả người Đông Tuấn Phong phiếm hồng, khóc lóc xin tha thứ.
Phúc công công dẫn người đứng ở trong viện, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, phái tâm phúc Đức Toàn: “Đi, gọi phòng ăn chuẩn bị bữa tối, nước ấm.”
Ngọ thiện không động đến, cũng chỉ có thể dọn đi — Nhưng Hoàng thượng không gọi bữa trưa, Phúc công công nào dám đi hỏi?
Về phần Hoàng hậu, phi tần……
Các nàng chỉ có chờ ở trong phòng mình chờ Hoàng đế đến sủng ái, ai dám đến phía trước nơi quân thần nghị sự đây?
Còn Thái Hậu, cũng không phải là mẫu phi thân sinh của Hoàng đế, vì cái gọi là “Phu tử tòng tử”, nên Phương Ninh Ninh cho bà chút mặt mũi, càng không thể xen vào chuyện của Hoàng đế.
Trong Noãn các.
Hai người trần trụi nằm cùng nhau, thân thể đã thoả mãn, nhưng trên tâm lý thì chưa — Tách ra lâu như vậy, mới nếm một chút ngon ngọt như vậy, làm sao cho đủ.
Phương Ninh Ninh cọ vài cái, lại lên, lại không nhớ tới tình cảnh vừa rồi, chỉ là lật người Đông Tuấn Phong nằm sấp xuống, chậm rãi đâm vào.
Đông Tuấn Phong dở khóc dở cười, nhưng cũng thích bị Hoàng thượng quyến luyến như vậy, vì thế thả lỏng để Hoàng thượng tiến vào, lại cố ý co rút một chút.
“Đừng làm loạn.” Phương Ninh Ninh nắm chặt cánh tay của Đông Tuấn Phong.
“……” Rốt cuộc là ai làm loạn chứ?
“Ngươi còn nhớ rõ chúng ta lúc chúng ta vừa quen biết nhau, nói về chuyện gì không?”
“Nhớ rõ.” Thời niên thiếu, bọn họ thảo luận về chuyện đại sự trong thiên hạ. Năm đó cái y học là võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung, cách bày binh bố trận. Cho nên đối với sự thay đổi của triều đình, chuyện trong thiên hạ y cũng không hiểu lắm. Vẫn là do được nghe Hoàng tử Tư Đồ Ngọc nói qua, hắn muốn làm cho dân chúng trong thiên hạ được hạnh phúc, cho nên hắn muốn chỉnh đốn lại triều đình, muốn tất cả quan lại trên dưới đều thanh liêm, muốn chia đều đất đai cho dân chúng…… Cho nên y mới mê luyến vị Hoàng tử ấy.
Dẫn binh mấy năm nay, y mới dần dần biết, việc này không đơn giản như vậy, cũng không dễ dàng chút nào. Y không còn cách nào, vì thế cũng đành lùi một bước, giữ lại phần cảm tình này, hết sức trung thành, không thẹn, không hối hận.
“Khi đó, ta còn không hiểu. Nay ta đã tìm được biện pháp –” Phương Ninh Ninh thở dài: “Biện pháp trị tận gốc. Ta cũng đã bắt đầu tiến hành. Nhưng có thể thành hay không, lại là một chuyện khác.”
Đây là chuyện tốt!
Nhưng giọng điệu này……
Đông Tuấn Phong lo lắng quay đầu: “Tử Ninh?”
“Thành, đó là chuyện trước đây chưa từng có Không thành…… Thì cũng không có gì. Dù sao từ khi khai quốc tới nay, dân cư ngày càng nhiều, ruộng đất thì có hạn, cũng chỉ có thể trụ được ba mươi năm nữa.”
“Sao lại nói ra những lời đó?!” Đông Tuấn Phong nóng nảy.
“Gỉa sử như trong một gia đình mười người ở trên trăm mẫu đất, hai vợ chồng có tám đứa con bốn nam bốn nữ, sinh hoạt hằng ngày có thể qua được Qua một đời nữa, dựng vợ gả chồng, là hai người già và bốn đôi vợ chồng trẻ, mười sáu nam mười sáu nữ là ba mươi hai đứa trẻ, thì cũng không có vấn đề gì Nhưng qua một đời nữa, thì không được.” Phương Ninh Ninh cọ cọ Đông Tuấn Phong: “Đạo lý đơn giản nhất là thế lớn trong thiên hạ, cứ tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan. — Hiện giờ là hợp lâu rồi lại tan Bởi vì như vậy cho nên tuy chia đều đất đai, nhưng chỉ có thể trị phần ngọn nhưng không thể trị tận gốc.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Ta ước gì bọn man tộc là heo chó, còn ta chỉ là con dân Đại Ngụy, nhưng Đại Ngụy là vận mệnh của ta.” Phương Ninh Ninh nhẹ nhàng nói: “Cái này gọi là, thù trong giặc ngoài.”
Lời này Đông Tuấn Phong chỉ biết ý tứ, cụ thể làm như thế nào, y cũng không có khái niệm gì. Nhưng đã đủ để làm sục sôi cảm xúc trong người, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
“Ngươi có nguyện ý theo giúp ta không?”
“Đương nhiên!”
“Bất luận thành bại?”
“Bất luận sinh tử thành bại.”
Câu này rơi vào trong tai, khiến trong lòng Phương Ninh Ninh cảm thấy ấm áp.
Hàn khí khi đối mặt thái giám, đối mặt với thần tử, đã bị dòng nhiệt khí này đẩy lui.
Hắn không kìm lòng được hôn vai lưng Đông Tuấn Phong.
Đông Tuấn Phong nhận ra Hoàng thượng đang kích động, bận rộn khởi động cơ thể hướng về phía trước, được một bước tấc rồi tiến thêm hai tấc, ghé vào trên đầu giường — cái này dùng rất tốt. So nằm sấp bình thường khiến ngực và phía dưới chạm vào đệm chăn thoải mái hơn nhiều.
Quả nhiên, ngay sau đó, Hoàng thượng oán giận một tiếng, trả thù y, đâm thẳng vào giống như đòi mạng, khiến tay và miệng y không thể nhàn rỗi mới thôi.
HOÀN
() Thế lớn trong thiên hạ, cứ tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan “天下大势,分久必合,合久必分”Câu tục ngữ này là câu mở đầu một trong 4 đại tác phẩm trứ danh của Trung Quốc thời cổ đại – Tam Quốc Diễn Nghĩa (La Quán Trung).
“Thoại thuyết thiên hạ đại thế, phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân. Chu mạt thất quốc phân tranh, tịnh nhập vu Tần. Cập Tần diệt chi hậu, Sở, Hán phân tranh, hựu tịnh nhập vu Hán. Hán triều tự Cao Tổ trảm bạch xà nhi khởi nghĩa, nhất thống thiên hạ, hậu lại Quang Vũ trúng hưng, truyền chí Hiến Đế, toại phân vi tam quốc.”
Dịch:
Thế lớn trong thiên hạ, cứ tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan: như cuối đời nhà Chu, bảy nước tranh giành xâu xé nhau rồi sau lại hợp về nhà Tần. Đến khi nhà Tần mất, thì Hán Sở tranh hùng rồi sau thiên hạ lại hợp về tay nhà Hán. Nhà Hán, từ lúc vua Cao tổ (Bái Công) chém rắn trắng khởi nghĩa, thống nhất được thiên hạ, sau vua Quang Vũ lên ngôi, rồi truyền mãi đến vua Hiến đế lúc bấy giờ lại chia ra thành ba nước.