Danh Viện Công Lược

Chương 67



Editor: Selene Lee

Vào ban ngày, trông cục An ninh như một cái nhà cũ xấu xí, dù người mặc cảnh phục vẫn đi qua đi lại, nhưng thoạt nhìn chẳng ai nghĩ đây này là nơi bảo vệ an toàn cho toàn thành phố Thượng Hải cả.

Hoàng Minh Đức đưa Phó Diệc Đình vào phòng khách, mặt vẫn còn đắc ý lắm.

Nếu bảo lần trước mời “ông lớn” này đến đây, ông ta còn vội vàng với sợ sệt, bây giờ thì phấn chấn ngang ngược vô cùng. Ông ta mở cửa một phòng thẩm vấn rồi quay lại bảo Phó Diệc Đình: “Ngài Phó, mời”.

Phó Diệc Đình đi vào trong, Hoàng Minh Đức ngồi dối diện anh.

“Tôi phục ngài Phó thật đấy, đến nước này còn bĩnh tình như vậy.”- Hoàng Minh Đức đặt tấm chi phiếu kia lên bàn: “Đây là bút tích của ngài, có phải không?”

Phó Diệc Đình nhìn lướt qua rồi trả lời: “Là của tôi, nhưng nó thì chứng minh được gì? Không phải tôi đã nói rồi sao, đêm qua luật sư Đoạn đến hỏi mượn tiền, tôi đã đồng ý”.

“Lần này luật sư Đoạn cầm một số tiền lớn như vậy ra Bắc, hẳn ai cũng đoán được mục đích rồi. Chúng tôi đã cho người đến lục soát nhà họ Đoạn, không chừng việc tìm được chứng cứ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, đến lúc đó ngài cũng không thoát tội được đâu. Chi bằng ngài hãy khai thật, không chừng có thể giảm bớt tội trạng, có khi còn được tha sạch đấy.”- Hoàng Minh Đức vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.

“Thượng Hải là nơi có luật pháp, cục trưởng Hoàng nói như vậy là căn cứ vào sự thật hay chỉ là suy đoán của ông? Tôi cũng không biết mục đích của luật sư Đoạn là gì, vậy thì ông nói tôi phải tránh được liên can thế nào đây?”- Phó Diệc Đình hỏi lại.

Hoàng Minh Đức nhất thời không biết trả lời thế nào, sắc mặt cứng ngắc: “Nếu ngài Phó cố tình không hợp tác, vậy phải mời ngài ở đây một thời gian, đợi có kết quả khám xét rồi giải quyết.”

Phó Diệc Đình giơ ta ra vẻ tiễn khách, Hoàng Minh Đức sụ mặt, dặn cấp dưới canh gác kĩ rồi đi ra ngoài. Đúng là ông ta không thu được gì từ phía họ Đoạn, nhưng chắc chắn sẽ tìm được manh mối ở nhà họ Đoạn, đến lúc đó Phó Diệc Đình đừng hòng thoát!

Tuy vậy ông ta cũng không hiểu nổi mấy người giàu có này nghĩ gì, tự dây vào mấy chuyện này, đối đầu với chính phủ có lợi ích gì sao?

Ông ta vừa đi về phòng thì có người chạy đến báo, nhỏ giọng: “Cục trưởng, hai luật sư của Phó Diệc Đình xin vào gặp, ông chủ Lăng cũng đến ạ.”

Hoàng Minh Đức không để ý hai luật sư kia, song lại ra đón Lăng Hạc Niên ngay, người này còn dẫn theo cả phụ tá của cha mình, hoàn toàn ra dáng một công tử con nhà lính, chẳng liên quan gì đến ông chủ gánh hát nổi tiếng Thượng Hải nữa.

Hoàng Minh Đức bắt tay Lăng Hạc Niên đầy xúc động: “Cậu Lăng, sao cậu lại đến đây? May mà có cậu giúp!”

Biểu cảm của Lăng Hạc Niên rất lạnh nhạt: “Tôi cần gặp Phó Diệc Đình.”

“Chuyện này…”- Họ Hoàng tỏ ra khó xử: “Bây giờ y không chịu nói gì hết, chúng ta chỉ có thể giam giữ tạm, ngài muốn gặp y làm gì?”

Người phụ tá đứng cạnh Lăng Hạc Niên nói: “Nếu không có người của chúng tôi trà trộn vào hội Ái Quốc, báo tin Đoạn Nhất Minh ôm tiền ra ga, hẳn cục trưởng Hoàng đây cũng không lập được công lớn như thế phải không? Sao bây giờ cậu chủ tôi chỉ muốn gặp một người thôi mà ông cũng làm khó?”

“Đâu dám đâu dám. Cậu đây muốn gặp, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”- Hoàng Minh Đức ngoắc gọi một tên lính đến. Lăng Hạc Niên lại nói thêm: “Tôi muốn gặp y một mình, các người hãy ở lại đây, không được nghe chuyện của chúng tôi.”

Hoàng Minh Đức không dám cãi lời. Bây giờ Lăng Hạc Niên đã là đại diện chính phủ, quyền cao chứ trọng, mấy kẻ đứng đầu Thượng Hải còn phải xem mặt anh ta cứ nói chi là một cục trưởng quèn như mình. Ông ta bèn đưa Lăng Hạc Niên vào phòng thẩm vấn, lúc này Phó Diệc Đình đang hút thuốc, trông rất ung dung tự tại chứ không hề giống tù nhân chút nào.

Lăng Hạc Niên ngồi xuống đối diện anh, mà Phó Diệc Đình cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì.

“Anh không thắc mắc vì sao tôi lại ở đây?”- Lăng Hạc Niên hỏi.

Phó Diệc Đình khạc một ngụm khói, thật ra anh không quen hút loại thuốc kém chất lượng này, nhưng hiện đây là thứ duy nhất có thể khiến anh giải tỏa. Bây giờ anh tuyệt đối không thể hoảng, càng không thể để đối phương nhìn ra sơ hở gì.

“Cậu Lăng đây thần thông quảng đại, cậu ở đây tôi cũng không lạ gì.”- Phó Diệc Đình mỉm cười, tiếc tục hút thuốc.

“Tôi đã thấy lạ từ đầu, với thân phận của luật sư Đoạn, không lý gì ông ta phải bỏ ngang một công việc danh giá như thế ở chính phủ để vào Thượng Hải làm việc cho anh. Vậy nên sau khi cha tôi vào Nam, tôi đã yêu cầu ông ấy cho người điều tra thử, quả nhiên phát hiện ra vấn đề, sau đó dùng chút mánh khóe để mua chuộc người của ông ta. Nhưng người tôi muốn giải quyết không phải họ Đoạn, mà là anh. Chỉ là anh quá cẩn trọng, người của anh cũng quá trung thành, không khác gì tường đồng vách sắt.”

Mặt Phó Diệc Đình vẫn rất bình thường: “Không biết tôi đã làm gì đắc tội cậu Lăng, để cậu phải nhọc công như thế?”

“Không biết ngài Phó đây còn nhớ chuyện cô gái chết đuối mấy năm trước hay không? Cô ấy tên là Hàn Tiểu Đông, bị người ta hãm hiếp giữa trời tuyết rồi ném vào dòng sông lạnh như băng để thủ tiêu. Những kẻ đó không ai khác chính là người của Thanh bang, mà chính ngài đã bảo lãnh chúng thoát tội.”- Lăng Hạc Niên siết chặt nắm tay: “Cô ấy là sư muội của tôi.”

Phó Diệc Đình hơi hé mắt, bản thân anh cũng không có ấn tượng gì với cái tên Hàn Tiểu Đông. Nhưng đúng là đã có rất nhiều lần anh bảo lãnh bọn côn đồ Thanh bang vì nhiều lý do, có khi là Tam gia ra lệnh, khi lại chính là anh em theo anh nhiều năm, anh không thể không để ý. Còn là chuyện gì, ai chết, anh cũng chưa từng quan tâm.”

“Có lẽ trong mắt anh, mạng của em ấy không là gì, nhưng với tôi mà nói, đó là người tôi xem như em ruột. Vậy nên, cứ xem như tôi không biết đám côn đồ đó là ai, tôi cũng phải đòi lại từ chỗ ngài. Phó Diệc Đình quen hô gió gọi mưa ở Thượng Hải, bây giờ cũng phải nếm thử mùi trời đất bất dung.”

Anh ta đã giấu những lời này từ lâu, lâu đến mức bây giờ nhắc lại như đang kể chuyện của kẻ khác. Lúc vừa đến Thượng Hải, biết nguyên nhân cái chết của Hàn Tiểu Đông, anh ta vẫn luôn chờ cơ hội để trả thù Phó Diệc Đình. Mặc dù cuối cùng anh ta không thể tự hành động, nhưng qua chuyện này rồi, họ Phó cũng không thể ngồi vững trên vị thế cũ nữa.

Nói xong, Lăng Hạc Niên cũng không tính ở lại lâu mà đứng dậy, định về.

Lúc này Phó Diệc Đình mới nghiêng người về trước, nói: “Cậu muốn trả thù tôi thế nào cũng được, tôi sẵn sàng chấp nhận, nhưng Phùng Uyển vô tội, cô ấy không nên dính đến những chuyện này. Cậu hãy nương tay, đừng hại cô ấy.”

Lăng Hạc Niên nhìn anh: “Tôi sẽ không ra tay với cô ấy.”

Phó Diệc Đình an lòng, lại nói tiếp: “Tôi muốn gặp luật sư của tôi, để bọn họ về trấn an Phùng Uyển”.

“Vậy thì liên can gì đến tôi? Anh hãy tự nói với cục trưởng Hoàng đi.”- Nói xong, Lăng Hạc Niên đi mất, để lại một mình Phó Diệc Đình trong phòng.

Hoàng Minh Đức vẫn luôn đứng canh bên ngoài, cũng không biết bên trong ra sao, thấy Lăng Hạc Niên ra thì hỏi ngay: “Ngài Lăng, y có nói gì không?”

Lăng Hạc Niên đóng kín cửa: “Tôi chỉ giải quyết chút ân oán cá nhân với y thôi, không nói chuyện gì khác. Y bảo muốn gặp luật sư, cục trưởng Hoàng vẫn nên sắp xếp, tránh để bên ngoài đồn đãi cục An ninh các người bất chấp luật công. Bây giờ các người đang trên đỉnh sóng, không dễ thoát trách nhiệm đâu.”

Hoàng Mình Đức sửng sốt, lập tức hiểu ý anh ta: “Tôi sẽ đi ngay ạ.”

Lăng Hạc Niên gật đầu, lại đi với phụ ta ra khỏi cục An ninh. Lúc ngồi trên xe, sĩ quan phụ tá hỏi: “Cậu chủ, người ám sát Thủ tướng thật sự làm đám Đoạn Nhất Minh sao? Bọn họ đều là người có tiếng tăm trong xã hội, sao không đi làm chuyện gì tốt mà phải dây vào những thứ này? Một khi đã sảy chân, tính mạng cũng phải mang ra đổi.”

Lăng Hạc Niên nhìn ra ngoài cửa xe, biểu cảm mịt mùng: “Người ám sát cha tôi không để lại manh mối nào cả, không thể chứng minh ai đã làm.”- Về phần những người yêu nước, chẳng qua họ cũng chỉ mang lập trường khác với chính phủ mà thôi. Bản thân họ là những người có quyền thế, vẫn cam nguyện chết cho quốc gia, phải nói là đáng khâm phục.

Một kẻ coi mạng người như cỏ rác lại có tấm lòng son sắt như thế. Nực cười biết bao.

Chạng vạng tối, hai luật sư của Phó Diệc Đình đến báo tin, nói hiện tại anh rất tốt, mong Hứa Lộc đừng lo lắng, cũng đừng hoảng loạn, tất cả cứ đợi anh về giải quyết. Tuy vậy, chưa lâu sau, màn đêm vừa đến là một đám người đã xộc vào việt thự. Có rất nhiều người Hứa Lộc không biết, Vương Kim Sinh bảo đa phần đều là thành viên của hội đồng quản trị hiệu buôn, còn lại là đối tác làm ăn của Phó Diệc Đình. Họ đều không hẹn mà đến chung, chắc chắn không có ý tốt.

Trong đám này thật ra cũng có một “người quen cũ” là Dương Văn Toàn. Một đám chủ cả vây hết phòng khách, tỏ vẻ muốn hỏi tội, bao lây một cô gái nhỏ con như Hứa Lộc ở giữa.

“Chúng tôi đã nghe hết chuyện của ngài Phó rồi, thật đáng sợ.”- Một người đàn ông có vẻ lớn tuổi nói: “Bây giờ chuyện đã như thế, ngài Phó cũng đã bị mời vào cục An ninh, tạm thời không thể ra được. Sản nghiệp của ngài Phó cũng sẽ bị liên lụy, không biết bà Phó đã có ý gì chưa.”

Hứa Lộc bình tĩnh đáp: “Không biết ai đã nói mọi người là chồng tôi không ra được? Chẳng qua anh ấy chỉ được mời đi trợ giúp, có phạm tội gì đâu?”

Dương Văn Toàn bắt lời: “Bà Phó cần gì phải gạt chúng tôi? Bây giờ cả Thượng Hải đã biết chuyện luật sư Đoạn Nhất Minh cầm một tấm chi phiếu kếch xù ra Bắc giải cứu những người yêu nước và học sinh sinh viên bị phía Bắc Bình giam giữ. Đây rõ là đối đầu công khai với chính phủ, sao có thể thoát tội dễ dàng?”

Hứa Lộc vặn ngược lại: “Tôi đang rất tò mò đây, không biết ngài Dương nghe được tin ở đâu mà rõ ràng vậy? Thậm chí còn hơn cả vợ anh ấy là tôi nữa?”

“Mắc gì đến bà!”- Dương Văn Toàn cố ý lớn tiếng để che giấu sự chột dạ: “Chúng tôi đã giao rất nhiều tài sản cho ngài Phó, nếu ngài ấy có chuyện thật, vốn đầu tư sẽ không quay lại. Bà Phó còn trẻ, lại là phụ nữ, không thể chủ sự được. Vẫn phải có ai đó đáng tin cậy đứng ra ổn định lòng người!”

Mấy người khác cũng rối rít phụ họa, Hứa Lộc đoán được ngay là họ Diệp kia đã giựt giây. Bây giờ là thời khắc quan trọng, là cơ hội tốt để “soán ngôi”, lão già đó núp lùm đã lâu rồi, há chịu bỏ qua dễ như vậy?

Cô vẫn không hoảng hốt hay vội vàng gì: “Vậy ngài Dương cảm thấy tôi nên mời ai ra chủ sự?”

Tất nhiên Dương Văn Toàn không thể nói thẳng là họ Diệp, vậy khác nào “vạch áo cho người xem lưng”, thế là cố tỏ ra lõi đời: “Ngài Phó không có anh em hay con cháu gì có thể giúp đỡ, vậy phải chọn người quan trọng mà gần gũi nhất. Ngài ấy xuất thân từ Thanh bang, giao tình với Tam gia tốt đẹp từ trước. Dù Tam gia đã không ra mặt nhiều năm rồi, nhưng danh vọng vẫn còn đó, có ông ấy ở đây tất nhiên có thể ổn định cục diện. Mọi người thấy tôi nói đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.