Danh Y Cải Tạo Tứ Phương

Chương 5



“A!” Nhiêu Tông Tuấn cười nhẹ mà cũng không phủ nhận. Khóe mắt mang theo

ý cười nhìn Đườngg Tuấn Phổ, vẻ mặt lấy lòng cũng biết mất dạng luôn

rồi, anh đã quyết định nếu như đã không động đậy gì được tên này thì

thôi lật bài ngửa luôn đi.



“Đại ca à, ngay từ đầu tôi đã nói là không nhận ra người nọ rồi, cho dù

anh không tin tôi thì cũng đành chịu thôi.” Cựa quậy bả vai đã ẩn ẩn

đau, Nhiêu Tông Tuấn lộ ra một nụ “cười khổ” đầy vẻ bất đắc dĩ.



“Anh muốn tôi nói gì thì tôi đều nói hết rồi, thực sự tôi chẳng biết

chuyện gì hơn. Tôi nói thật anh cũng không tin vậy chẳng lẽ anh muốn

dùng “nghiêm hình tra khảo” để áp dụng thì mới tin à?”



“Sợ nghiêm hình tra khảo à?” Đường Tuấn Phổ đột nhiên hỏi.

Nói nhảm! “Ai không sợ?” anh trả lời thẳng thừng.

Đường Tuấn Phổ cong khóe miệng, nhìn Nhiêu Tông Tuấn “cười tà mị”.

“Ngươi mà không nói thì ta cũng quên mất rằng vẫn còn một chiêu này…”

Nghe giọng điệu vừa bừng tỉnh đại ngộ vừa cảm tạ của hắn khiến anh chỉ

muốn há miệng ra cạp bắp chân hắn, nhưng còn chưa kịp hành động thì cái

cẳng đó cũng vừa lúc dời đi, cuối cùng hắn đứng ngay giữa hai chân của anh…



Nơi chân hắn dẫm dần dần đâu còn phải là bụng nữa!

“Anh muốn gì đây?” Nhiêu Tông Tuấn ngẩng đầu trừng theo khóe miệng khẽ

nhếch của Đường Tuấn Phổ, hắn cười một chút dưới dân lại tăng thêm lực.



“Bức Cung!”

Bức cung con khỉ khô, cái này phải gọi là quấy rồi ***.

Đàn ông mà bị công kích chỗ này hẵn là lực sát thương tăng lên gấp mười lần.

“Đừng~” Nhiêu Tông Tuấn cắn răng kêu lên một tiếng đau đớn, “Là thằng

đàn ông thì đừng có dở mấy cái trò hèn này ra!”



“Ồh~~~?” Đường Tuấn Phổ trưng ra vẻ mặt “kinh ngạc” của hắn, “Ta thì vốn

không bị người khác hoài nghi có phải đàn ông hay không, nhưng mà~~~”

động tác của chân hắn từ đầu đến giờ vẫn chưa hề dừng lại, dùng cái cách

mà gần như là “bất hảo” mà đùa bởn của quý của Nhiêu Tông Tuấn.



“Để cho người khác trở thành bất nam thì ta lại khá rõ.”

Biến thái! Đại biến thái aaa! Cho dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn

nhưng với một người đàn ông có sinh lý hoạt động bình thường thì cho dù

không muốn cũng không thể có biện pháp tránh. Hơi thở của Nhiêu Tông

Tuấn bắt đầu hỗn loạn, cảm giác được nơi đang bị Đường Tuấn Phổ đùa giỡn

lại bắt đầu có xu hướng ngẩn đâu.



“Này! Bây giờ thể loại “nghiêm hình bức cung” cũng đâu còn thịnh hành

nữa đâu! Cả xã hội đen cũng chuyển thành “lấy đức phục người” rồi mà!”



Đường Tuấn Phổ vừa tiếp tục hành động dưới chân vừa hỏi, “Sao ngươi biết

ta là xã hội đen?”



Ngươi không phải xã hội đen chẳng lẽ lại là đội Phi Hổ* à? Vừa muốn rống

lên như thế nhưng anh lập tức cảm giác được nơi nào đó bị nghiến xuống

một chút nên hoảng quá mà nuốt ngược trở xuống không dám mắng.



(*Đại khái là đội đặc nhiệm của TQ)

“Nếu ta mà là xã hội đen thì đến giờ này người ngươi cũng thiếu mất mấy

ngón tay hay là cả cánh tay luôn rồi.” Đường Tuấn Phổ xấu xa mà dùng mũi

chân đá đá nơi có chút nhô lên.



Cả người Nhiêu Tông Tuấn run lên.

“Phản ứng tốt lắm, muốn làm nó xuất không?”

“Tôi đã nói nhận không ra là nhận không ra! Cho dù anh có dẫm đến bể đản

đản* của tôi, hay là văng cả tinh ra thì tôi vẫn không thể biết!”



(*trứng “rái” =.=””)

Lời nói thô túc khiến Đường Tuấn Phổ dừng một chút, nghe Nhiêu Tông Tuấn

nói như thế không biết gì cái gì mà hắn cảm thấy không muốn tiếp tục.



Thế là chân của Đường Tuấn Phổ từ trên người anh dời xuống đất.

“Aiz~~~” Nhiêu Tông Tuấn nằm trên mặt đất thở hổn hển một hơi. Ngoại trừ

ý nghĩ muốn đem Đường Tuấn Phổ dần cho một trận thì vẫn còn một việc

tuyệt đối anh không anh nói ra.



Mẹ kiếp! Làm sao như vậy mà bản thân có thể hưng phấn được! Do dù lúc

cùng người khác lên giường thì anh cũng không đứng lên nhanh như vậy!



Chẳng lẽ anh có khuynh hướng “tự ngược”?

Ngừng lại một chút, Nhiêu Tông Tuấn lại nghĩ quên đi thì tốt hơn, vẫn là

không nên lôi ra, loại “trò chơi” này rất kích thích, người bình thường

chịu không nổi.



“Được rồi! Anh cũng đừng có mà bức cung tôi nữa~~” anh nghiêng đầu nhìn

Đường Tuấn Phổ rồi nói: “Tôi sẽ họa lại người mà mình đã từng chỉnh hình

là được rồi phải không? Đó là cách duy nhất mà tôi làm được.”



Đường Tuấn Phổ im lặng nhìn anh như thể đang nghi ngờ độ tin cậy của

những lời anh vừa nói.



“Đừng thấy bây giờ tôi chỉ biết cầm dao giải phẩu mà lầm, lúc tôi còn

học trung học thì toàn cầm bút vẽ đấy.”



Suy nghĩ một chút, Đường Tuấn Phổ đi đến bên cạnh chiếc bàn rồi từ trong

ngắn kéo lấy ra một quyển sổ và cây bút.



“Không phải là anh để tôi lấy miệng mà vẽ đó chứ?” Nghe Nhiêu Tông Tuấn

nói vậy, Đường Tuấn Phổ gỡ sợi dây đang cột chặt nơi tĩnh mạch của anh.



Bị trói lâu như vậy cuối cùng đã có lại được sự tự do, Nhiêu Tông Tuấn

đứng tại chỗ mà lắc lắc chân tay và cổ, hai nơi đó đều in hắn rõ rết dấu

vết dây thừng! Những người không biết có lẽ sẽ nghĩ anh đi chơi SM!



Đường Tuấn Phổ cầm bút đưa đến trước mặt anh, phun một chữ: “Vẽ!”

“Biêt rồi! Tay bị cột lâu như vậy cũng phải để tôi thư thả nó một chút!”

Anh cũng biết nóng nảy mà! Lắc lắc cổ tay, Nhiêu Tông Tuấn cầm theo giấy

bút ngồi sang một bên, bắt đầu “Múa bút vẫy mực”.



Trong lúc vẽ có vài lần anh ngẩng lên nhìn Đường Tuấn phổ rồi sau đó lại

xóa xóa sửa sửa, thấy người trước mặt nheo mắt nhìn mình thì Nhiêu Tông

Tuấn cười cười.



“Hình dạng của hắn và anh có chút giống nhau nên ta chỉ tham khảo chút

thôi.”



Gần nửa tiếng sau thì tác phẩm của Nhiêu Tông Tuấn cuồi cùng cũng xong.

Tâm trạng cũng như năm xưa đem nộp bài tập, hai tay đưa đến trước mặt

Đường Tuấn Phổ.



Nhưng mà vị “sư phụ” này hình như không hài lòng với bài tập “đệ tử” của

mình cho lắm.



Liếc mắt đến bức tranh trên tay một cái, Đường Tuấn Phổ ngẩng đầu nhìn

Nhiêu Tông Tuấn lạnh lùng hỏi: “Giáo viên dạy vẽ của cậu là Picasso hửm?”



Nhiêu Tông Tuấn biết vị này “Đại ca” không hài lòng rồi, nhưng cái này

cũng không phải lỗi của chính mình.



“Khuôn mặt của hắn lúc tới nhìn khá giống mấy bức tranh của Picasso mà.”

Bản thân anh hoàn toàn dựa theo trí nhớ mà vẽ ra bức tranh này, nguyên

nước nguyên vị, không hề mỹ hóa hình dạng của y chút nào. Cái này đâu

phải hình vẽ đám cưới là vẽ “hình tuy nã” mà, nên chân thật vẫn là quan

trọng nhất.



Cho đến bây giờ thì Đường Tuấn Phổ đã hiểu, cùng tên ngu ngốc trước mặt

đùa giỡn thực sự là chuyện nhàm chán nhất mấy năm nay của hắn.



Đường Tuấn Phổ không hề tức giận, bởi vì lúc hắn không tức giận thì thật

sự còn kinh khủng hơn lúc hắn giận.



Cho nên, Nhiêu Tông Tuấn nhìn Đường Tuấn Phổ trên người bắt đầu chậm rãi

phát ra loại khí tức kinh khủng như “Tiểu Vũ Trụ” thì bãn năng của anh

đã nhận ra tín hiệu nguy hiểm.



“Từ từ~” Nhiêu TôngTuấn giơ hai tay lên ý nói Đường Tuấn Phổ khoan tức

giận,”Tôi còn muốn suy nghĩ một chút. Hình như là còn có một cái gì đó

nữa… àh!” Nghĩ ra. Hôm nay anh ngồi xem lịch hẹn thì có tên người nọ…



“Lý Đại Bảo, một tháng sau sẽ trở lại phục chẩn/”

“Cạch~” một tiếng, “Đại tác phẩm Picasso” bị bẻ làm hai mảnh, Nhiêu Tông

Tuấn cũng không đau lòng bởi vì còn có chuyện khác quan trọng hơn trước mặt.



“Tin tức này chắc là đủ quan trọng rồi phải không?” Hằn hỏi với vẻ mặt

cười nhưng trong không cười , thực ra trong lòng đã cười đến mấy trăm

lần rồi. Nhưng mà bây giờ không phải lúc để cười. Đúng vậy! Chơi đủ rồi

thì phải trở về.



“Bây giờ tôi về nhà được chưa?”

Vừa dứt ời thì người trước mặt đột nhiên đứng dậy nắm chặt lấy cổ tay

anh, mạnh đến mức khiến anh thiếu điều muốn la lên/



“Về nhà?” Đường Tuấn phổ cười lạnh rồi chậm rãi kề sát vào Nhiêu Tông Tuấn.

Nhìn khoảng cách giữa khuôn mặt tuấn tú và mình càng ngày càng gần khiến

“tín đồ mê đẹp” của Nhiêu Tông Tuấn lại muốn lên cơn. Nếu không nói đến

tính cách thì da của hắn thật sự rất đẹp, ngay cả bác sĩ chỉnh hình như

anh mà cũng cảm giác được người trước mặt thật sự không cần “cải tạo”

bất cứ chổ nào. Nhưng tuy người này đẹp trai thì có đẹp thật nhưng tiếp

xúc qua rồi thì sẽ biết hắn chỉ có bề ngoài.



Nhưng tình huống này đối với một người có hứng thú với đàn ông như anh

thì thật ra rất kích thích, ngay cả hơi thở của hai người cũng hòa chung

lại, đến lúc mặt của cả hai muốn tiếp xúc vào nhau rồi thì Đường Tuấn

Phổ nhếch môi lộ ra một hàm răng chình tề trắng noãn, giống như là nụ

cười của dracula đang muốn hút màu một cô gái xinh đẹp nào đó.



“Trong vòng tháng này cậu sẽ ở lại đây, bất kể nơi đâu cũng không thể

đi, nếu một tháng sau mà tên kia không xuất hiện thì ta sẽ giẫm bể đản

đản của ngươi sau đó mới tống cái thây của ngươi về.”



Nhiêu Tông Tuấn nhìn đôi môi khép mở đầy gợi cảm của người nọ thì trong

lòng bỗng dưng có một cỗ xúc động. Đến khi anh nhận ra Đường Tuấn Phổ

vừa nói cái gì thì hắn đã buông tay mà không hề nhìn anh thêm cái nào.



“Ai?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.