Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 9: Tương kiến



Kiếp trước Lang Hoa luôn mơ về Lục Anh.

Nàng nằm trên thảm cỏ, ngửi mùi vị hoa mai vừa chua vừa ngọt, mở to đôi mắt, mờ mờ nhìn thấy Lục Anh đang ngồi dựa vào gốc cây mai cách đó không xa, mặc áo dài nam màu xanh, mái tóc đen nhánh giống như nhuộm giọt sương, đôi mắt thâm sâu mà yên tĩnh. Hắn ngậm một cọng cỏ, vừa đọc sách vừa khẽ ngâm nga một giai điệu không biết là ở đâu, nhàn nhã thong dong, không biết là có một hạ nhân từ đâu đến, hắn lập tức đem sách trong tay giấu đi rồi đứng lên. Lúc đó hắn khoảng mười tuổi, tuy rằng vẫn trẻ tuổi nhưng lại khéo léo, nền nếp đâu ra đấy, giống như con cháu sĩ tộc lễ nghi chu toàn, nhưng sau khi người ta không để ý, hắn liền trèo lên cây trêu đùa ríu rít với mấy con chim non.

Nàng ngẩng đầu muốn đi xem cho rõ mặt mũi của hắn, thế nhưng gương mặt hắn lại bị ánh sáng chói chang che mất, nhìn không rõ.

Từ xa truyền đến tiếng gọi của nhũ mẫu, nàng biết nên trèo lên trên, miễn cho nhũ mẫu và hạ nhân bị mẫu thân trách mắng, thế nhưng vẫn là ở tại chỗ nghe tiếng chim hót, mơ mơ hồ hồ ngủ mất.

Ngày hôm nay tất cả đã không còn là mộng nữa, nàng thật sự có thể nhìn thấy Lục Anh rồi.

Một khắc tương kiến này dài biết bao.

Đêm Lục Anh đi Lĩnh Bắc đó, hắn trốn ở trong phòng cầm tay nàng, ôm chặt lấy nàng, cả đêm không nói lời nào. Đi ra khỏi phòng nhưng lại đột nhiên xoay ngược lại, vuốt tóc cho nàng, tỉ mỉ vẽ lông mày cho nàng, tay của hắn khe khẽ phát run.

Có lẽ Lục Anh đã đoán được chuyến đi đến Bắc Lĩnh thập phần nguy hiểm, hắn thấp giọng than thở bên tai nàng, “Có phải là bất luận như thế nào, nàng cũng sẽ đều tha thứ cho ta?”

Nàng biết hắn đang chỉ chuyện vì con đường làm quan mà không thể không mạo hiểm đi đến Lĩnh Bắc đốc quân, nàng cười, “Chỉ cần chàng bình an quay về, thiếp đều tha thứ cho chàng.” Hắn khẽ thở phào một hơi sau gáy nàng. Bây giờ nàng vẫn còn có thể cảm thấy một khắc hắn thả lỏng đó.

Thượng thư bộ hộ Lục Anh tâm tư tinh tế, lòng dạ thâm sâu, không thích bị người khác phỏng đoán tâm tư, điều này có quan hệ với quá trình lớn lên của hắn. Thân là con của vợ lẽ, phải dùng bao nhiêu tâm tư thì cuối cùng mới có thể trở thành tôn tử của Lục gia, tuy rằng triều đình dùng thi cử để chọn quan sĩ, thế nhưng càng xem trọng xuất thân hơn, Lục Anh không có lòng dạ thì không thể từ một anh nho sinh nhỏ bé một đường trở thành thượng thư bộ hộ được.

Biểu tình trên mặt Lục Anh lạnh lùng và khó gần như thế nào nàng không biết, nàng chỉ có thể nhìn thấy đứa trẻ thiện lương và yếu ớt kia chôn giấu dưới đáy tim mình, đây chính là lý do nàng có được tình yêu của hắn, và vì sao nàng lại yêu hắn.

Nha hoàn chuyển bình phong đến, tiểu nha đầu mặt tròn giúp nàng dém chăn lại. Lang Hoa nghe được tiếng bước chân vang lên, trên bình phong đã xuất hiện một bóng hình.

Dáng người cao lớn, đường nét thanh tú, bước chân không lớn không nhỏ, đi đến trước mặt tổ mẫu hành một cái lễ.

Lang Hoa không nhịn được mà nghiêng đầu muốn thuận theo kẽ hở của bình phong mà nhìn ra ngoài.

Nha hoàn bên cạnh đột nhiên giơ tay khẽ xê dịch bình phong đi, để cho tầm nhìn của nàng vừa hay có thể lọt qua khe hở nhỏ xíu đó, nhìn rõ được tất cả mọi thứ bên ngoài bình phong.

Lang Hoa gật gật đầu cười với tiểu nha hoàn, đứa trẻ này tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng rất thông minh.

Nàng chính là cần một người như thế này ở bên cạnh giúp nàng làm việc.

Lang Hoa vẫy vẫy tay, đợi tiểu nha hoàn xích lại gần.

Lang Hoa thấp giọng nói: “Ngươi tên là gì?”

Tiểu nha hoàn kính cẩn đáp lại, “Nô tì là A Mạt.”

A Mạt, A Mạt, Lang Hoa nhẩm đọc hai chữ này đột nhiên nhớ đến một người, nàng vẫy vẫy tay nhỏ giọng phân phó bên tai A Mạt một câu, A Mạt có chút do dự, Lang Hoa nói: “Tổ mẫu có hỏi thì vẫn còn có ta mà.”

A Mạt lúc này mới gật đầu, “Nô tì đã rõ.”

A Mạt xoay người rời khỏi phòng, bên ngoài cũng truyền đến tiếng của tổ mẫu, “Lang Hoa vẫn còn bị bệnh, mấy cái lễ nghi này cũng nên giảm bớt đi thôi.” Nói rồi ngừng lại, “Sao không quay về cùng với mẫu thân của con?”

Lang Hoa ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Lục Anh, khuôn mặt trắng nõn, lông mày đen dày, đôi mắt rạng rỡ ánh sáng, mặc trường bào màu xanh nhạt, cả người dường như đang chìm trong ánh trăng, mới mười ba mười bốn tuổi nhưng lại vô cùng tuấn mỹ.

Trong lòng Lang Hoa có một loại cảm giác quen thuộc không nói được thành lời.

Đúng, đây chính là Lục Anh, so với Lục Anh trong tưởng tượng của nàng không có bất cứ khác biệt nào cả.

Hoàng thượng từng nói, luận tài tình, dung mạo, duy nhất có Bùi, Lục hai khanh là ngang hàng với nhau. Khen ngợi trong triều là hai nam tử tài mạo song toàn.

Câu nói này bây giờ nàng vẫn chưa chứng thực được, thế nhưng chắc chắn là Lục Anh và Bùi Khởi Đường là kẻ địch sống chết với nhau, thế nhưng ai có thể hại Lục Anh ở Lĩnh Bắc, ngay sau đó lại hạ thủ với Bùi Khởi Đường, còn nàng bị chụp lên cái danh thông dâm với Bùi Khởi Đường mà chết? Bùi Khởi Đường cũng khó mà thoát được tội này, tư thông và hại chết thượng thư bộ hộ, với hai tội danh này, cho dù là Hoàng thượng cũng khó mà bảo vệ cho hắn được chu toàn.

Rốt cuộc là ai đang điều khiển tất cả?

Nếu như Lục Anh cũng có ký ức của kiếp trước, nàng sẽ có thể phân tích với Lục Anh tìm ra kẻ đó. Nghĩ đến điều này, trái tim Lang Hoa “Thình thịch” đập mạnh không ngừng.

Biểu tình của Lục Anh thập phần kính cẩn, thanh âm cũng rất khiêm tốn nhã nhặn, “Con đến thăm, xem bệnh tình của Lang Hoa muội muội thế nào rồi ạ?”

Lục Anh nói rồi nhìn về phía bên này.

Lang Hoa đối diện với đôi mắt đó của Lục Anh, tuy rằng không có sự lạnh lùng cự tuyệt người nghìn dặm nhưng cũng không có ý cười vuốt ve an ủi, chỉ có lễ nghi chu toàn, đôi mắt đó có thể nhìn thấu lòng người, lại cự tuyệt người khác bí mật phỏng đoán đáy lòng của hắn.

Lang Hoa lập tức thất vọng, khó mà miêu tả được nỗi ưu tư chán nản không dưng ập đến này, ngực vừa chua chát vừa đau đớn khiến cho nàng không tự chủ được mà nắm chặt lấy ngón tay.

Hiển nhiên là chỉ có mình nàng biết những chuyện từ trước, không, nên nói là tất cả những gì sẽ xảy ra ở tương lai.

Tất cả những thứ trước đây, tình cảm và ân ái của hai người đều đã tan vỡ, không khôi phục được nữa.

Cố lão thái thái gật gật đầu, “Đã đỡ nhiều rồi.”

Lục Anh cầm lấy hai đơn thuốc giao cho Cố lão thái thái, “Chi ba nhà chúng con có một đường tỷ, lúc bị bệnh đậu mùa đã dùng qua đơn thuốc này, con cũng đã tra qua trong sách y học, có thể thanh nhiệt sinh tân, tiêu sưng bài mủ. Bây giờ Lang Hoa muội muội đã có chuyển biến tốt rồi, liên tục uống mấy liều, lại ăn uống điều dưỡng nhất định có thể khỏi hẳn.”

Cố lão thái thái cười nói, “Làm khó con rồi,” Đưa cho tiểu nha hoàn đón lấy đơn thuốc trong tay, “Việc đi Hàng Châu đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Lục Anh đáp: “Hai ngày nữa là khởi hành ạ!”

Cố lão thái thái có chút ngoài ý muốn, “Nhanh như vậy sao?”

Ánh mắt Lục Anh nhìn về sau phía tấm bình phong, hắn biết Cố đại tiểu thư Lang Hoa đang ở sau bức bình phong, hôn sự của Lục, Cố hai nhà tuy rằng không có chính thức nhắc đến, thế nhưng ai ai cũng đều biết Cố Lang Hoa sẽ gả cho hắn trong tương lai, chỉ cần hai người bọn họ xuất hiện cùng lúc, trong phòng từ trưởng bối đến hạ nhân đều như có như không mà nhìn lên người bọn họ.

Nữ hài tử tám tuổi tuy rằng không có phụ thân nhưng lại có tổ mẫu và mẫu thân che chở, không phải chịu khói bếp nhân gian, những điều quan tâm không ngoài ăn ở đi lại, bọn họ ở cùng một chỗ cũng chẳng có cái gì đáng nói cả.

Hôn ước của gia tộc, xem trọng chính là lợi ích, Cố Lang Hoa rốt cuộc như thế nào hắn cũng không để ý lắm?

Thế nhưng hôm nay, đôi mắt sau tấm bình phong ấy lại biến thành thập phần sắc bén, đặc biệt là ánh mắt vừa rồi nhìn hắn, trong ánh mắt hàm chứa một loại ưu tư khiến cho hắn thấy vô cùng phức tạp, giống như một thanh kiếm trực tiếp đâm vào lồng ngực hắn, đột nhiên vừa trướng vừa đau, hắn cơ hồ như ngẩn ra tại chỗ, hồi thần lại không nhịn được mà ngạc nhiên sao mình lại có cảm giác như thế này.

Đây nhất định là ảo giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.