Đạo Chu

Chương 251: Hoả tự!



“Hừm...” Người thiếu niên Uzumaki Naruto cầm trong tay một bình dung dịch muối sinh lý thở ra một tiếng dài. Khoé miệng hắn kéo lên một độ cong như nửa vầng trăng. Đến cuối cùng hắn đem chiếc bình đặt nhẹ lên trên bàn thí nghiệm phát ra một tiếng vang nhỏ: Cạch. Đôi mắt mang theo phiêu hốt bất định quay ra nhìn về phía thân thể Uchiha Sasuke đang nằm ở trên bàn thí nghiệm.

Ngón trỏ đưa lên chạm vào trán đồng thời đầu hơi cúi xuống, Naruto lâm vào trạng thái suy tư. Đến cuối cùng Naruto nhăn mày lên tiếng hỏi: “Vì sao Sasuke, cậu ta có thể tiến hoá thành Rinnegan đây? Rõ ràng có một thứ gì đó khác biệt. Âm dương tương sinh tương khắc, âm dương hoá vạn vật. Theo lý mình cũng có thể mở ra Rinnegan mới đúng. Thế nhưng mình không có mở ra, chẳng lẽ do mắt mình là Byaku-Sharingan?”

Hơi ngước đầu lên, một tay Naruto ôm ngực một tay thì sờ cằm. Khoé miệng hắn lại lần nữa hơi kéo lên, giọng nói lẩm bẩm: “Mangekyou Sharingan một khi tiến hoá thành Rinnegan rồi thì tế bào gốc ở mống mắt cũng biến hoá. Đó là lý do vì sao mình có thể sản xuất Rinnegan hàng loạt với năng lực phục sinh của mình. Chỉ là tại sao Uchiha Sasuke không có đem cả hai mắt tiến hoá Rinnegan. Do chakra không đủ, còn là tế bào Senju Hashirama không đủ còn là...”

Đột nhiên Naruto nhớ đến điều gì đó, bàn tay nắm thành nắm đấm vỗ mạng lên lòng bàn tay kia. Vẻ mặt hắn vui mừng cười nói: “Ra là vậy! Hoá ra là vậy... rất có thể trong cơ thể Uchiha Sasuke tồn tại loại năng lượng chakra đặc biệt này. Giống như trong cơ thể mình tràn ngập cái loại sức mạnh thuộc tính dương thì Sasuke tràn ngập chakra tính âm.”

“...” Song vừa nói mấy câu này xong thì Naruto cảm giác được răng đau không còn có nói lên lời nào. Khoé miệng hắn co giật liên hồi, ánh mắt tan rã. Vẻ mặt hắn hiện tại đã biến thành vô thần: “Thế nhưng loại chakra này trước đó bị thằng nhóc Dan thôn phệ hết rồi còn đâu. Mà nói đến cũng kỳ, chakra thằng nhóc Dan cũng chẳng thêm cái loại tràn ngập âm u thuộc tính âm này. Chậc...” Bàn tay hắn đưa lên sờ vào một con mắt của mình: “Năng lực thôn phệ này đúng là kỳ quái.Tính, dù sao mình cũng đã có được vài con Rinnegan rồi. Vẫn là thấy đủ đi!”

Hai người một nam một nữ đi đến bên cạnh lưới sắt, lúc này họ đi về phía một người ninja làng Mây. Người thanh niên làng Mây có mái tóc bóng bẩy vuốt ngược ra phía sau. Họ ăn mặc một thân quần áo tối mài với bên ngoài áo màu trắng. Đó là một kiểu áo tréo với việc che một bên trái tréo từ vai trái xuống thắt lưng. Đầu có đeo băng trán hoa văn giống như đám mây.

Giọng người thiếu nữ mềm mại uyển chuyển vang lên: “Nói cho chúng ta biết nơi ở của bát vĩ ở đâu?”

Vẻ mặt người ninja làng Mây mê mang trong khi đáp trả: “Ông ấy...” Hắn giống như một người bị trúng nắng vậy: “Ông ấy đang luyện tập ở Unrai-kyo...”

Nụ cười hài lòng xuất hiện trên mặt thiếu nữ. Nàng khẽ liếc nhìn về phía Hyuuga Neji cho thấy được mình có ích như thế nào. Hyuuga Neji không lý đến nàng lập tức mở miệng hỏi: “Trông hắn như thế nào?”

“Ông ấy có tám lưỡi kiếm và hai hình xăm...” Người ninja làng Mây vẫn tiếp tục mê mang trong khi trả lời: “Một là chữ “Sắt” trên vai phải. Hai là hình sừng bò trên má trái...” Hắn đem toàn bộ thông tin mà người này biết được nói cho hai người Hyuuga Neji cùng với Kurama Yakumo.

“Đi thôi!”Hyuuga Neji nhẹ nhàng nhành phất ra tà áo. Hắn xoay người rời đi một cái. Bất chợt phía sau truyền tới một tiếng hét thảm làm cho Neji hơi nhíu mày một cái. Đầu hắn quay ra nhìn về phía sau.

“Aaa...” Tiếng hét thảm từ miệng ninja làng Mây. Trước con mắt Hyuuga Neji, hắn thấy tình cảnh quỷ dị đang diễn ra. Tên ninja làng Mây giống như cả người đang bốc cháy lên ngọn lửa. Thân thể đang như bốc cháy trong ngọn lửa vô hình kèm theo đó là mùi thịt khét truyền ra khắp nơi. Thiếu nữ Kurama Yakumo chỉ hơi mỉm cười quay ra nhìn về phía ninja làng Mây đã gục xuống đất, nàng lại nhanh chân đi theo phía sau Hyuuga Neji.

Một nơi khác, hai người trong thành viên Akatsuki là Tobi và Kakuzu đứng ở trước một ngôi đền thờ lớn. Hai bức tượng Tengu khổng lồ đứng canh cổng ở hai bên. Cánh cửa sắt cực kỳ chắc chắn đập vào mắt hai người. Ở trên cao có treo hai chữ khá to Hoả Tự.

“Tiền bối à...” Tobi lại vẫn bộ dạng ngả ngớn hỏi: “Đây là một ngôi chùa mà. Tiền bối, chẳng lẽ jinchuriki được làng Lá gửi tới nơi này. A...” Giống như Tobi phát hiện điều gì đó, giọng nói vô cùng kích động: “Ta biết rồi! Họ muốn jinchuriki đi tu từ nhỏ. Có lẽ nhờ vào tín ngưỡng phật có thể thanh tẩy tâm hổn để có thể khống chế vĩ thú chăng?” Hai tay hắn chắp tay vào nhau lại và bắt đầu đọc một câu phật hiệu.

“Im miệng đi, Tobi!” Nhìn bộ dạng ngả ngớn của Tobi, Kakuzu đã giận sôi máu quát lên. Hắn đưa bàn tay lên, đôi tay bắt đầu hoá đá đồng thời giọng nói cũng trở nên âm trầm: “Zetsu nói hắn ở đây cảm nhận được chakra vĩ thú. Đây cũng không phải là một ngôi chùa bình thường. Thế nên jinchuriki ở đây cũng khả năng rất cao.”

Rầm! Bức tường bị phá nát dưới đòn tấn công của Kakuzu.

Âm thanh vang dội truyền vào trong đại điện bên trong. Một đám sư sái ở bên trong nghe được âm thanh này có vẻ khá là kinh hoàng. Một người thanh niên đầu trọc hoảng hốt hô lên: “Chuyện gì vậy!?”

Ở bên cạnh hắn, đồng bạn cũng hô lên: “Nguy rồi, có kẻ đã phá huỷ bức tường phong ấn kiên cố!”

“Mau báo cho ngài Chiriku mau!” Một người khác hô lớn, bàn tay đưa lên vẩy vẩy ra lệnh cho một người sư trẻ tuổi hơn.

“Tiền bối...” Tobi vẫn cứ bộ dạng ngờ nghếch quay sang nhìn về phía Kakuzu: “Xem ra chúng ta đều không được chào đón ở nơi này đấy!”

“Biểu tượng đó chính là...” Trên người đám sư sãi đều chảy ra mồ hôi nhễ nhại. Bọn họ hoảng sợ quan sát đám người: “Bọn Akatsuki trong tin đồn bữa giờ!”

Một người nam nhân đang ngồi tu hành. Hai mắt hắn nhắm chặt như đang thiền tu. Trước mặt hắn là bức tượng Tengu khổng lồ đang ngồi khoanh chân. Trong tay bức tượng Tengu còn cầm một thanh que dài. Đột nhiên từ phía sau vang lên âm thanh: “Có kẻ xâm nhập ạ!”

Người nam nhân ngoài ba mươi này đứng dậy quay ra thấy bộ dạng vội vã và hớt hải của người thanh niên đầu trọc. Hắn lập tức nhăn mày thật sâu: “Là kẻ nào?”

“Là bọn người của Akatsuki ạ?” Trên má người thanh niên đầu trọc chảy đầy mồ hôi hột.

“Mình biết rồi một ngày chúng sẽ tới đây mà..” Ánh mắt người nam nhân ngoài ba mươi trở nên sắc bén hơn. Hắn ngẫm nghĩ nói: “Chúng đến đây hẳn là vì Sora!” Hai bàn tay hắn siết chặt vào với nhau, giọng nói sắc bén nói: “Ta sẽ ra đó ngay, những người còn lại hãy yểm trở cho ta. Đúng rồi, bảo vệ cẩn thận Sora đừng để đám người đó bắt gặp Sora!”

“Vâng!” Người thanh niên đầu trọc gật đầu nói.

Hai người Tobi và Kakuzu vẫn đứng hiên ngâng ở nơi đó. Họ nhìn về phía một đám nhà sư dần dần tụ họp ở phía trước mặt. Người càng ngày càng nhiều đập vào trong mắt hai người. Đặc bệt lúc này một người nam nhân ngoài ba mươi với hàng lông mày rậm và ánh mắt sắc bén đi ra. Hai bên người lập tức tách ra nhường đường cho hắn.

“Tiền bối...” Tobi mở miệng hỏi: “Lại là một người đức cao vọng trọng kìa...”

“Không chỉ đức cao mà cái đầu ông ta giá cũng cao...”Kakuzu nhìn về phía người nam nhân ngoài ba mươi này, giọng nói cũng biến thành phấn khích: “Tới 30 triệu Ryo đấy!”

“Ế...” Vẻ mặt Tobi biến thành kinh ngạc, hắn vội vã hô lên một tiếng to: “Tiền bối... ngài không định kiếm tiền bằng cách này chứ? giết chết nhà sư để kiếm tiền coi chừng xuống địa ngục đấy!”

“Hừm...” Đầu Kakuzu hơi lắc một cái, giọng nói âm trầm dưới chiếc mặt nạ phát ra: “người ta nói đồng tiền còn có thể thôi quỷ đưa ma đấy. Muốn là được!”

“Ta không muốn các thí chủ muốn gì!” Giọng nói lạnh lùng vang lên và ánh mắt sắc bén quan sát đám người, người nam nhân ngoài ba mươi quát lên: “Nhưng các vị hãy quay về đi!”

“Tiền bối...” Tobi lại phất phơ ống tay áo cười nói: “Xem ra các vị nhà sư không định giao nó cho chúng ta rồi! Chúng ta phải làm sao đây?”

“Đây là ngôi chùa Hoả Tự nổi tiếng của Hoả quốc...” Kakuzu nhăn mày lại, ánh mắt có vài phần kiêng kị: “Nghe nói các nhà sư ở đây, mỗi người điều khiển được một sức mạnh đặc biệt gọi là tài của Phật gia. Đặc biệt cái đầu 30 triệu Ryo đó là tên sư chưa duy nhất được tuyển làm mười hai hộ sĩ của lãnh chúa.”

“Tiền bối...” Tobi ra vẻ khó chịu: “Thế rốt cuộc chúng ta đến đây là tìm jinchuriki còn là tìm tiền a!?”

“Câm miệng đi, Tobi!” Kakuzu đã nóng giận nói: “Đều vì cả hai! Đúng rồi, cẩn thận đấy!” Nói xong hắn lập tức phóng lên.

“Từ từ... tiền bối chờ ta!” Tobi cũng lập tức lấy ra hai căn xiềng xính ở hai tay. Xiềng xích phát ra tiếng leng keng, thân mình hắn phóng về phía trước đuổi theo Kakuzu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.