Đạo Chu

Chương 354: Chiếu Mỹ Minh



Trên con đường cái lớn, một người thiếu nữ với mái tóc màu đỏ hung. Bên ngoài nàng mặc một chiếc váy màu xanh lam xinh đẹp. Mặt có mang một tấm vải mỏng che đi khuôn mặt của mình. Song dù có tấm vải mỏng cũng khó che dấu dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Đi bên cạnh người thiếu nữ là một người thanh niên có mái tóc màu trắng phất phơ trong gió. Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt người thanh niên làm cho không ít thiếu nữ ghé mắt nhìn về phía hắn.

Hai người dừng bước ở Tư Lan Hiên, đôi mắt xinh đẹp màu lam vì thế mà nhẹ nhàng chớp nhẹ. Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía toà nhà khổng lồ và xinh đẹp như thế này. Ngay lập tức nàng biết được nơi này là nơi nào. Vì thế mà nàng lập tức nhíu mày lại một cái. Song nàng không có nói chuyện vì đơn giản là nàng không nghĩ chủ nhân cho rằng nàng là một nữ nhân hẹp hòi.

“Long tiên sinh...” Hai người thiếu nữ ở cửa ăn mặc xinh đẹp và trang điểm cẩn thận đối với Long Ngạo Thiên khẽ chào hỏi. Long Ngạo Thiên cũng mỉm cười nhìn về phía hai nàng rồi gật đầu một cái.

Khi mà Long Ngạo Thiên dẫn theo người thiếu nữ tóc đỏ hung tiến vào bên trong thì Tử Nữ thân hình uyển chuyển từ trên thang lầu xuống tới. Long Ngạo Thiên mở to mắt nhìn về phía Tử Nữ: “Ân, hình như mình thấy được hình ảnh này ở Tử Lan Hiên rồi thì phải? Lần này lại lặp lại giống hệt!” Giọng nói Long Ngạo Thiên khá là ngu ngu và hắn còn đưa tay xoa xoa mắt của mình.

“Cơn gió nào thổi Long tiên sính đến sớm với Tử Lan hiên thế này...” Từ Nữ dùng một tay chống eo, một tay đưa lên sờ vào lan can khi nói chuyện. Đôi mắt nàng thoáng đánh giá qua người thiếu nữ tóc đỏ ở bên cạnh Long Ngạo Thiên. Khoé miệng Tử Nữ hơi nhếch lên: “Ngày hôm qua, Long tiên sinh không có trở về. Ta cứ nghĩ Hồng Liên công chúa đem Long tiên sinh giữ lại trong cung rồi kia. Không nghĩ tới khi trở lại Tử Lan hiên, Long tiên sinh lại đem một đại mỹ nữ như vậy trở lại?” Ở trong lời nói từ miệng Tử Nữ sắc mùi châm chọc và cả đùa bỡn: “Long tiên sinh không sợ Hồng Liên công chúa biết được việc này sao?”

“Hồng Liên công chúa!?” Con mắt màu xanh lam xinh đẹp vị thế nhăn lại một cái. Người thiếu nữ xinh đẹp tò mò nhớ đến gì đó. Hồng Liên công chúa không phải là viên minh châu trong tay Hàn Vương sao? Tại sao chủ nhân nàng lại có quan hệ với Hồng Liên công chúa. Chủ nhân muốn làm cái gì? Thiếu nữ dù không hỏi nhưng ánh mắt nàng thì nhìn chăm chú về phía Long Ngạo Thiên giống như chờ đợi câu trả lời của hắn.

“Tử Nữ cô nương lại trêu đùa ta rồi!” Long Ngạo Thiên nhún nhún vai cười mở miệng lên tiếng nói: “Tại hạ không phải nói với Tử Nữ cô nương cùng với Hàn huynh rằng tại hạ có thê tử rồi sao?” Nói đến đây Long Ngạo Thiên dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn về phía người thiếu nữ nói: “Nàng là thê tử của ta. Tên nàng là Chiếu Mỹ Minh.”

“Chủ...” Người thiếu nữ muốn nói gì đó sau đó thấy được ánh mắt Long Ngạo Thiên nhìn về phía nàng. Ngay lập tức nàng hơi cúi đầu, dáng vẻ nàng có vài phần e lệ: “Phu quân!”

“Ân...” Tử Nữ nhìn về phía người thiếu nữ thì hơi nhăn mày lại một cái. Đôi mắt Tử Nữ vô cùng chuẩn xác. Nàng có thể nhìn rõ người thiếu nữ này là một xử nữ hay một nữ nhân thực sự. Rõ ràng người thiếu nữ này vẫn là một xử nữ thực sự còn chưa trải qua việc nam nữ. Điều này làm cho Tử Nữ thực sự ngạc nhiên. Đối với mối quan hệ giữa Long Ngạo Thiên và thiếu nữ, nàng rất tò mò nhưng không có hỏi nhiều.

Lúc này, Tử Nữ nhìn về phía Long Ngạo Thiên, nàng nhẹ nhàng cười với đôi mắt hơi híp lại: “Long tiên sinh, ta không nghĩ tới tiên sinh thực sự là người đã có gia thất. Ta cứ nghĩ tiên sinh chỉ là nói đùa. Không phải tiên sinh từng nói Thiên hạ thất quốc, mỹ nữ ta muốn chín chín phần hay sao?” Nghe được lời này lập tức khoé miệng của Long Ngạo Thiên vì thế mà co quắp vài cái, hắn lại nghe được Tử Nữ tiếp tục nói: “Đột nhiên nghe được Long tiên sinh có gia thất nên ta có chút thất thố mong tiên sinh lượng thứ!”

“Tử Nữ cô nương, ta không có đắc tội với Tử Nữ cô nương đi!” Long Ngạo Thiên cười khổ nhún nhún vai mở miệng lên tiếng hỏi lại. Đối với những việc xấu ở trong Tử Lan hiên, mặc dù Long Ngạo Thiên giữ thân như ngọc nhưng lại làm không ít việc xấu với các tỷ tỷ muội muội ở Tử Lan hiên. Đương nhiên chỉ là tán tỉnh bằng lời nói và hành động ngả ngớn mà thôi.

Tuy nhiên Tử Nữ vậy mà thuận thế không buông ta: “Nghe nói Long tiên sinh ngày hôm qua ở hài kịch các đã tặng một vũ cơ một bảo vật vô giá...” bàn tay nàng đưa lên, mu bàn tay đặt ở dưới cằm và ánh mắt híp lại: “Sau đó còn tặng cho Hồng Liên công chúa một bảo vật vô giá khác. Không biết Long tiên sinh có còn bao nhiêu bảo vật ấy? Lộng Ngọc muội muội, Hồng Du muội muội...”

“Được rồi, được rồi...” Long Ngạo Thiên không biết làm sao Tử Nữ biết được nhiều vậy. Bàn tay hắn đưa lên vội vã phất phất ngăn cản vài lời: “Tử Nữ cô nương, ngươi thẳng. Khi nào ta sẽ tặng cho Tử Nữ cô nương một vật giá trị tương đương được chứ?”

“Nga...” Đôi mắt Tử Nữ híp lại và nụ cười cực kỳ gian thương: ”Như vậy còn tạm được!”

“Hô...” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi thật dài, hắn mở miệng lên tiếng nói: “Đúng rồi, Tử Nữ cô nương! Hàn huynh hôm nay đâu rồi, còn có Bức huynh và Trương đệ nữa. Họ có ở Tử Lan hiên sao?”

“Hiện giờ Tử Lan hiên có Vệ Trang mà thôi, tiên sinh muốn gặp sao?” Tử Nữ mở miệng châm chọc nhìn về phía Long Ngạo Thiên.

Vậy mà Long Ngạo Thiên phẩy phẩy tay vài cái sau đó mở miệng nói: “Tử Nữ cô nương, Bức huynh thì mặc kệ huynh ấy đi! Ta muốn gặp mặt Lông Ngọc cô nương được chứ?”

Nghe vậy thì miệng Tử Nữ cười càng đậm hơn: “Long tiên sinh, hiện giờ bên cạnh tiên sinh là phu nhân. Tiên sinh không sợ phu nhân sẽ tức giận sao?”

“Chiếu Mỹ Minh, nàng không có hẹp hòi như vậy!” Long Ngạo Thiên nhún nhún vai. Bàn tay hắn đưa lên cầm chặt lòng bàn tay người thiếu nữ. Ngay lập tức thiếu nữ đỏ mặt cúi đầu xuống, Long Ngạo Thiên phả ra một hơi: “Thay vì châm chọc tại hạ sao Tử Nữ cô nương không sắp xếp một phòng để tại hạ cùng phu nhân nghe một bản nhạc từ tay Lông Ngọc cô nương nhỉ. Tại hạ thuần tuý muốn dẫn thê tử tới đây giải sầu nghe gẩy đàn mà thôi.” Nói đến đây Long Ngạo Thiên mới lấy ra hết sức: “Tử Nữ cô nương cũng đừng trêu chọc tại hạ nữa được không. Tại hạ vẫn là xử nam!”

“...” Lập tức có không ít những nữ nhân ở Tử Lan hiên kinh ngạc nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Vẻ mặt bọn họ hoàn toàn không tin tưởng được Long Ngạo Thiên sẽ nói những lời này. Đặc biệt là Long Ngạo Thiên vẫn là một xử nam. Tất nhiên Long Ngạo Thiên nói không sai vì kiếp này hắn quả thực chưa động qua nữ nhân.

“Nga...” Tử Nữ chỉ kinh ngạc hô lên một tiếng. Sau đó nụ cười châm chọc xuất hiện trên khuôn mặt nàng: “Xem ra phương diện đó của tiên sinh không được. Tử Nữ tinh thông ít dược lý có thể giúp tiên sinh điều chế một ít dược vật khôi phục năng lực. Tiên sinh có muốn hay không?”

Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa tay lên che mặt của mình, hắn thở ra một hơi dài nói: “Tử Nữ cô nương tha tại hạ đi!”

“Được rồi...” Tử Nữ không có tiếp tục trêu chọc Long Ngạo Thiên nữa. Ngay sau đó nàng nhìn về phía Long Ngạo Thiên và phía sau người thiếu nữ nói: “Hai vị mời đi bên này!” Nói xong nàng bắt đầu dẫn đường vì hai người.

Trong cung cấm của Hàn Vương, Hàn Phi được hai người binh lính Hàn quốc dẫn vào trong một căn phòng rộng lớn. Ở nơi đó đã bày biện đầy đủ tất cả mọi thứ. Lúc này Cơ Vô Dạ đã đi song hành với Hàn Phi, bàn tay hắn chìa ra hướng về phía bên trong và nụ cười xuất hiện nhè nhẹ trên mặt hắn: “Cửu công tử mời vào!”

“Xem ra lần này đại tướng quân đi bước cờ thật lớn...” Hàn Phi tiến vào bên trong, hai tay đặt sau lưng và hắn ngước nhìn về phía xung quanh: “Lần này xem ra đại tướng quân mất không ít công sức để ta đến một nơi như thế này an dưỡng tự kiểm điểm bản thân!”

“Vương thượng chỉ muốn công tử tự suy nghĩ về bản thân mình thôi!” Khoé miệng Cơ Vô Dạ nhếch lên, âm thanh sặc mùi châm chọc khi nói chuyện với Hàn Phi: “Công tử chỉ cần ở đây tự kiểm điểm bản thân. Vài ngày sau hẳn vương thương sẽ nguôi giận đem công tử thả ra bên ngoài.” Vừa nói hắn cũng xoay người rời đi và để lộ một nụ cười tràn đầy khiêu khích.

“Ắt hẳn sắp có chuyện gì lớn xảy trong đo thành!” Hàn Phi quay người nhìn về phía xa xăm. Ở phía ngoài, bầu trời vẫn trong xanh không có một gợn mây. Đôi mắt Hàn Phi nhìn về phía bầu trời cao và xanh khi nói chuyện: “Tướng quân có lòng tăng cường binh sĩ bảo vệ cho ta đúng là chu đáo thật!” Cơ Vô Dạ chỉ cười sau đó đó một đám binh lính tiến tới chắp tay hành lễ đối với Cơ Vô Dạ.

Tử Lan hiên, một gian nhã các xinh đẹp nhìn ra bờ hồ với những cây liễu xinh đẹp. Một bên Lông Ngọc gẩy đàn, một bên người thiếu nữ tóc đỏ hung uyển chuyển dáng múa ở nơi đó. Vừa có nhạc lại vừa có mỹ nhân múa thực sự làm cho Long Ngạo Thiên thích ý không thôi.

Roạt! Cánh cửa đột nhiên mở ra làm cho tiếng nhạc theo đó dừng lại và người thiếu nữ tóc đỏ cũng dừng lại động tác múa. Long Ngạo Thiên quay ra nhìn về phía Tử Nữ thấy được Tử Nữ đang đứng ở cửa, giọng nói nhẹ nhàng rơi vào trong tai Long Ngạo Thiên: “Long tiên sinh, ngươi thật là có nhã hứng!”

“Long huynh...” Phía sau lưng Tử Nữ, Trương Lương đi về phía trước nhẹ giọng nói: “Ta vừa mới nhận được tin tức mới nhất. Hôm nay trên triều, Hàn Phi công tử sau khi vào cung đã bị giam lỏng!”

“Hử!?” Long Ngạo Thiên nhăn mày lại một cái. Vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Tử Nữ, thấy được Tử Nữ lúc này nhìn sáng Trương Lương một cái. Long Ngạo Thiên thấy thế chỉ kéo kéo khoé miệng sau đó nhăn mày lên một cái. Sau đó thở ra một hơi rồi nói: “Được rồi, xem ra lại có rắc rối rồi đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.