Đạo Chu

Chương 367: Bắt thái tử!



Ánh sáng những cây đèn chiếu trong đại điện Hàn Vương cung, âm thanh vang lên trong đại điện: “Nạn dân Bách Việt chết thảm, thủ pháp quỷ dị tàn nhẫn.” Đoàn người bao gồm tướng quốc Khai Đại, Cơ Vô Dạ, Hàn Phi cùng với Hàn Vũ đang đứn trước mặt Hàn Vương An. Hàn Vũ tiến về phía trước chắp tay làm lễ: “Nhi thần nghĩ là có người cố tình thị uy, thách thức vương uy.”

Trương Khai Địa cũng nhân tiện việc này bắt lấy thời cơ: “mọi công tác phòng vệ đô thành trước nay do phủ tướng quân thống lĩnh. Phen này nạn dân Bách Việt bị hại cũng không phải không liên quan gì đến việc lơ là giới bị của thành phòng quân.” Bàn tay Trương Khai Địa chắp tay với Hàn Vương đồng thời ánh mắt cũng khẽ liếc mắt Cơ Vô Dạ một cái. 

Con mắt Cơ Vô Dạ cũng lập tức đảo qua Trương Khai Địa. Sau khi nghe Trương Khai Địa nói xong thì hắn lẳng lặng nói: “Trương tướng quốc nói không sai! Cơ mỗ nhất định phải điều tra trừng trị kẻ thất chức. Nhưng tai hoạ này cũng là có nguyên nhân.” Khoé mắt Cơ Vô Dạ khẽ đánh về phía Hàn Phi một cái: “Nếu có người cố tình thả chuột vào kho thóc thì bao nhiêu mèo canh chừng cũng vô ích.” Lời này nói ra làm cho tất cả mọi người ở đây đều quay ra nhìn về phía Hàn Phi.

“Hihihi...” Một nụ cười của nữ nhân cực kỳ êm tai vang lên. Tất cả bọn họ bị nụ cười này đánh động trực tiếp làm họ quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra. Ở nơi đó một người thiếu nữ tóc đen dài mặc một bộ quần áo giáp màu vàng đỏ cùng một chiếc váy dài. Nàng giống như một vưu vật nằm trên sàng toạ hạ của Hàn Vương An. Đôi chân thon dài trắng nõn, bộ ngực cao ngất với những hoa văn cực kỳ dã tính trên làn da. Song không ai vì sự xuất hiện của nữ nhân này mà ngắm nhìn nàng cả. Tất cả bọn họ bị sự xuất hiện của nữ nhân này hoảng sợ.

Toàn bộ binh lính lập tức vọt lên chắn trước người của Hàn Vương cùng với đám đại thần. Tất cả bọn họ dùng mũi giáo chỉ thẳng về phía người thiếu nữ. Ngay cả Cơ Vô Dạ lập tức cũng rút ra thanh đại đao chỉ về phía trước. Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngươi là ai, dám tự ý xông vào cấm địan cung đình?”

Đôi chân thon dài đi một chiếc bốt cao gót. Chuýnh uyển chuyển gác lên nhau, người thiếu nữ dùng ngón tay nhỏ uyển chuyển gõ lên má của mình. Nắm ngón tay xinh xắn trắng nõn nổi bật với móng tay được sơn màu đỏ. Đôi môi mềm mại tươi tắn đỏ hồng khẽ phát ra âm thanh: “Nhìn các người cãi nhau cũng lý thú thật!”

Lập tức một đám binh lính vọt lên dùng trường thương đâm thẳng về phía nàng. Người thiếu nữ lập tức dẫm lên mũi thương, thân hình nàng vọt thẳng lên trên trần nhà. Ở trên một cái cột nhà lớn, thiếu nữ vắt vẻo hai chân ở trên đó. Nàng khinh khỉnh nhìn về phía dưới. Hàn Phi đi từng bước về phía người thiếu nữ hỏi: “Cô là người Bách Việt?”

“Phải thì sao? Không phải thì sao đây?” Giọng nói của người thiếu nữ mang chút trêu chọc vang lên. Lời nói nàng rất nhỏ nhẹ nhưng mang chút khiêu khích và mị hoặc.

Dường như đã khẳng định thân phận người thiếu nữ này, hàng lông mày Hàn Phi nhăn lại thật sâu: “Tại sao lại giết hại đồng tộc bách tính của mình?”

Vụt! Thân ảnh nàng lập tức nhảy xuống mặt đất. Cơ thể thon thả xinh đẹp từ từ đứng lên cùng theo đó giọng nói nhẹ nhàng: “Thế thì phải hỏi đại vương của ngươi có còn nhớ...” đôi môi đỏ hồng hão khẽ mấp máy: “Xích Mi Long Xà?” 

“Hả!?” Nghe được những lời này, ký ức xưa nổi lên trong đầu Hàn Vương An. Mười ba năm về trước, một thiếu niên cực kỳ anh tuấn với mái tóc màu bạch kim tiến vào thành Tân Trịnh. Bất kể võ lực còn là tài trí đều nghiền áp đương kim thái tử Hàn An. Trước quần thần và Hàn Hoàn Huệ Vương, thiếu niên anh tuấn ấy đã bằng lời nói thuyết phục được Hàn quốc liên mình với Bách Việt. Đồng thời khiến cho thái tử Hàn An đuối lý mất mặt trước mặt Hàn Vương. Tạo ra bóng ma trong lòng Hàn Vương An.

Thân mình Hàn Vương An lui về phía sau, dường như có bóng ma tâm lý trong lòng: “Xích Mi Long Xà? Thiên Trạch...” thân thể Hàn Vương run lên, bàn tay nắm chặt lại. Ngón tay sau đó chỉ thẳng về phía trước: “Cấm quân, cấm quân đâu?”

Người thiếu nữ rút ra hai cây châm cài trên đầu mình, ngón tay xoay nhè nhẹ đôi châm cài này. Cùng lúc đó cấm quân Hàn quốc đã tiến vào trong đại điện. Chúng kéo căng cung tên bắn ra hàng loạt những mũi tên bắn thẳng về phía người thiếu nữ. Thân thể thiếu nữ lại uyển chuyển như du long tránh thoát những mũi tên sắc nhọn này. Đồng thời bàn chân nàng dẫm trên ngọn lửa của một cây đèn cầy và xoay tròn thân mình.

Vút, vút... Mũi tên vẫn bắn ra liên tục. Ngón tay thiếu nữ xoay tròn chiếc châm cài đầu. Khi bàn tay nàng đưa ra, một đồ án xinh đẹp sáng chói xuất hiện. Những mũi tên bắn vào tấm đồ án này lập tức ngừng lại và bốc cháy. Thân mình nàng cũng tho đó xoay tròn lôi kéo đem mũi tên bắn ra bên ngoài.

“A, a, a...” Những tiếng thét thảm vang lên. Những mũi tên bắn vào binh lính lập tức bốc cháy ra ngọn lửa khủng bố. Thân thể nàng lại bay lên không trung một cách uyển chuyển.Bàn chân tung ra một cú đá đánh bay đầu của một binh lính Hàn quốc. Một tên Hàn binh khác lập tức chạy vọt tới dùng mũi thương đâm về phía nàng. Thiếu nữ linh hoạt tránh thoát dùng châm cài đâm bay người Hàn binh.

Đám Hàn binh rõ ràng không phải người thiếu nữ đối thủ. Từng người tiến lên đầu dễ dàng bị nàng giải quyết. Thiếu nữ hơi gật gù đầu quan sát xung quanh, nàng rõ ràng nghe được tiếng bước chân dồn dập. Dường như có một đoàn binh lính tiến tới. Biết bản thân mình không thể ở nơi này lâu. Người thiếu nữ lập tức vận khởi lên nội lực.

Thân thể nàng vọt ra chạy xung quanh đám người Hàn Vương An, bàn tay vê dài trên mặt đất. Nhất thời ngọn lửa khủng bố trức tiếp toát ra bên ngoài. Những binh lính Hàn quốc sợ hãi kêu rên, theo đó từng người từng người ngã xuống. Thân ảnh thiếu nữ cũng vọt qua bên cạnh Hàn Phi, nàng khẽ liếc mắt nhìn về phía hắn một cái rồi cho hắn một cái nháy mắt.

Nhất thời Hàn Phi lập tức rơi vào ngưng trọng. Dường như cái nháy mắt này, hắn nhìn ở nơi nào thì phải. Ánh mắt này vô cùng quen thuộc đối với Hàn Phi. 

Bàn chân nhẹ nhàng chạm đất, hai chiếc châm mang theo ngọn lửa uyển chuyển bay vòng vèo rồi lại lần nữa trở về tay người thiếu nữ. Bước chân ra ngoài cửa, thiếu nữ khẽ mở miệng nhỏ giọng nhắc nhở: “Chủ nhân nhà ta còn chuẩn bị một lễ vật thú vị ở phủ thái tử quý quốc cung nghênh các vị. Tin rằng đại vương sẽ rất thích!”

Phủ thái tử Hàn quốc...

Một đám binh lính nằm la liệt dưới mặt đất, Vô Song Quỷ sách theo một cái cây cột đá khổng lồ trực tiếp đánh bay cánh cửa. Sau đó hắn trực tiếp tiến vào bên trong. Vụn gỗ bắn tung toé. Khi mà hắn bước vào bên trong thấy được thái tử Hàn quốc đang run rẩy lấp trong đám binh lính. Cung tên đánh lên người Vô Song Quỷ như đánh vào sắt đá không gây bất cứ thương tích nào cả.

“Lên, lên hết cho ta!” Thái tử sợ hãi hô lên một tiếng. Một đám binh lính lập tức vọt lên theo mệnh lệnh thái tử. Vậy mà với cột đá trong tay Vô Song Quỷ, thân thể yếu ớt của Hàn binh trực tiếp bị đập bay ra bên ngoài.

Vụt, vụt... Những móc câu trực tiếp vọt ra móc lên người Vô Song Quỷ. Nhìn thấy được Vô Song Quỷ bị một đám người dùng dây xích buộc lại. Hàn quốc thái tử lập tức đứng ở bên cạnh hai vị mỹ cơ cười lớn: “Hahaha... Hạm Long Trận của bản thái tử, lần đầu phát huy tác dụng. Bắt được một con mồi lớn. Người đâu, bắt lại tên thích khách ngông cuồng này lại, tra hỏi cho kỹ.. Xem xem hắn rốt cuộc...”

Hàn quốc thái tử lập tức kinh hãi mở mắt, hắn thấy Vô Song Quỷ vươn mình một cái toàn bộ Hàn binh bị đánh bay. Theo sau đó một đám Hàn binh sông lên thì lập tức bị một cột của Vô Song quỷ đánh tan tác. Thái tử lập tức run như cầy sấy, hắn hô to: “Hộ vệ, hộ vệ mau ngăn hắn lại” Tuy nhiên xung quanh hắn chẳng còn chút hộ vệ nào. Hắn xoay người bỏ chạy.

Phịch! Thân thể thái tử lập tức đánh vào trên người một người thanh niên mặc áo choàng che kín mũ. Cơ thể thái tử vốn yếu ớt, hắn lập tức ngã ngược về phía sau. Vẻ mặt theo đó hoảng sợ hô lên: “Ha, ha...” Tiếng thở rồn rập và đôi mắt sợ hãi nhìn về phía hai người mới xuất hiện này.

“Hắn chỉnh là thái tử Hàn quốc sao?” Bách Độc Vương dùng ánh mắt châm chọc nhìn về phía thái tử Hàn quốc nói: “Thật là yếu ớt. Hàn quốc xem ra đã xuống dốc thật rồi!”

“Đừng nói nhiều nữa!” Khu Thi Ma lạnh giọng lên tiếng nói: “Chủ nhân đang chờ đợi chúng ta. Chúng ta mang theo hắn đi gặp mặt chủ nhân đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.