Đạo Chu

Chương 377: Đánh bại Đông Quân



Đối với Đông Quân mà nói, nàng đã từng gặp nhiều nam nhân vô cùng háo sắc. Mặc dù họ háo sắc, có thể sử dụng sức mạnh với nàng. Tất nhiên những người đó nàng đã sớm đưa xuống gặp tử thần. Song khi đối mặt với Long Ngạo Thiên, nàng chưa gặp mặt người nam nhân nào vô sỉ như vậy. Hắn lại có thể dễ dàng nói ra những điều vô sỉ một cách thanh thoát như vậy.

“Đồ háo sắc vô sỉ!” Lúc này, Đông Quân đã hoàn toàn không có cách nào nhìn được trực tiếp mở miệng chửi lớn. Ngay lập tức nàng trực tiếp kết ấn ra tay. Một khí màu đỏ tụ trong bàn tay của nàng, một cái đầu lâu màu đỏ xuất hiện trong tay của nàng.

Vù... Một cái bàn tay màu đỏ trực tiếp xuất hiện đánh về phía Long Ngạo Thiên. Đáng tiếc Diễm Linh Cơ cũng làm sao cho nàng được như ý. Bàn tay của Diễm Linh Cơ trực tiếp nhổ ra mấy cai châm cài đầu. Ngón tay của nàng trực tiếp xoay tròng cây châm đang bốc lửa này.

Vút, vút, vút... Những cây phi châm bằng lửa phát ra tiếng xé gió. Nó bắn thẳng về phía Đông Quân. Vậy mà Đông Quân cũng không có hoảng loạn chút nào. Bàn tay kia của nàng trực tiếp đánh ra. Một cái bàn tày lửa màu đỏ trực tiếp đánh về phía Diễm Linh Cơ.

Phanh... Bàn tay lửa khổng lồ đánh về phía Long Ngạo Thiên nhưng vồ hụt. Vậy mà nó trực tiếp mang sức mạnh khủng bố phá tan một cái nhà gỗ. Âm hưởng dũng mãnh phát ra. Đồng thời bàn tay khổng lồ màu đỏ còn lại trực tiếp đánh bay đám phi châm. Theo sau đó bàn tay khổng lồ trực tiếp mở ra năm móng vuốt sắc nhọn đánh thẳng về phía Diễm Linh Cơ.

Phanh... Nó trực tiếp lại đập vỡ một căn nhà gỗ nữa. Mặc dù nơi này vắng vẻ với mấy ngôi nhà bà hoang nhưng âm thanh nó cũng đủ kinh động Hàn binh. Không sớm thì muộn Hàn binh cũng trực tiếp tiến về phía nơi này.

Ngồi trên nóc nhà, Long Ngạo Thiên mở miệng lên tiếng cười nói: “Xem ra, tiểu mỹ nữ nàng muốn đem Hàn binh kéo tới nơi này. Muốn gây hỗn loạn để chạy trốn sao.” Bản thân Long Ngạo Thiên nhảy xuống mặt đất chắn lại con đường đi của Đông Quân rồi mở miệng cười nói: “Đáng tiếc, ta sẽ không để nàng dễ dàng rời đi nơi này!”

“Hừ...” Đôi mắt xinh đẹp Đông Quân nheo lại, nàng trực tiếp lùi lại vài bước. Lập tức Diễm Linh Cơ vọt lên muốn tiến hành đánh cận chiến với Đông Quân. Ngay lập tức hai người tiến vào trạng thái giao chiến sáp lá cá. Thực lực Diễm Linh Cơ rõ ràng yếu hơn Đông Quân một chút. Hơn nữa, nội lực Diễm Linh Cơ mới tăng vọt. Nàng hoàn toàn không nắm giữ được sức mạnh của bản thân. Muốn thắng Đông Quân cơ bản là không thể nào. Lúc này, đấu ngang nhau đã là nàng lợi thế. Đông Quân quả thực khá yếu trong tiến hành cận chiến.

Phanh... Diễm Linh Cơ nhân cơ hội tung ra một cú đá trực tiếp vào bụng Đông Quân. Song Đông Quân cũng cực nhanh đưa tay lên làm đón đỡ. Nguồn nội lực màu xanh lam bao bọc bàn tay khiến cho Đông Quân không có bị thương. Tuy nhiên Đông Quân cũng cảm giác được bàn tay có chút tê dại.

Ngay khi Diễm Linh Cơ muốn một lần nữa vọt lên thì Đông Quân cũng đã kết ấn song. Ở nơi tay của nàng xuất hiện hình ảnh một cái thái cực đang xoay tròn. Đột nhiên thái cực nổ tung bắn ra một đám tia khí thể sắc bén màu vàng rực.

Phanh, phanh, phanh... Diễm Linh Cơ trực tiếp chật vật tránh né. Quần áo của nàng cũng bị đám khí này đánh xuyên đồng thời chúng cũng bắt đầu có dấu hiệu bắt lửa. Những tia lửa sắc bén này còn đánh vào những ngôi nhà khiến cho những căn nhà ở đây bắt đầu bốc lên ngọn lửa.

“Linh Cơ... lùi lại đi!” Long Ngạo Thiên lạnh lùng lên tiếng nói. Hắn bước từng bước về phía trước: “Đông Quân để lại cho ta. Ta sẽ nhanh chóng đánh gục nàng ta thôi!”

Đôi môi xinh đẹp của Diễm Linh Cơ khẽ mím lại một cái. Ánh mắt trở nên vài phần giận dữ nhìn về phía Đông Quân. Tuy nhiên bàn tay nàng không quên đem đám lửa bám trên váy của mình dập tắt. Đồng thời thân hình của nàng lùi về phía sau hơi nhỏ giọng nói: “Vâng, thưa chủ nhân!”

“Mười ba năm trước, tám trưởng lão của Âm Dương gia cùng với Đông Hoàng Thái nhất hợp công tấn công ta!” Long Ngạo Thiên lạnh lùng đi về phía trước: “Tám trưởng lão đều chết trong tay ta, Đông Hoàng Thái Nhất bị ta đả thương nặng. Không biết hắn hiện giờ thế nào rồi. Ta rất muốn biết ngươi là trưởng lão Đông Quân đại biểu cho Nhật so với tên Đông Quân trước đây có gì khác biệt không?”

“Ngươi... là...” Đông Quân nghe được Long Ngạo Thiên mở miệng nói chuyện như vậy. Nàng nhớ đến một cấm kỵ của Âm Dương gia đó là sự kiện mười ba năm trước.Theo một số lời của những người lớn tuổi trong Âm Dương gia, đoạn sự tích này đối với Âm Dương gia là cấm kỵ. Thời điểm đó, Đông Hoàng Thái nhất dẫn theo tám vị trưởng lão phân biệt là Nhật, Nguyệt, Tinh cùng với ngũ bộ trưởng lão Thổ, Thuỷ, Hoả, Kim, Mộc đi phục sát một người. Đến cuối cùng chỉ có Đông Hoàng Thái Nhất trở về. Thực hư rằng Đông Hoàng Thái Nhất cùng với tám trưởng lão muốn giết chết một thiếu niên nhưng không có thành công. Mà thân phận thần bí người này, Đông Quân vừa biết được là thái tử Thiên Trạch của Bách Việt.

Đông Quân lập tức không có dám ngạnh kháng đối với Long Ngạo Thiên. Hai tay nàng kết ấn trực tiếp sử dụng ra loại sức mạnh khủng bố nhất. Trên người nàng bốc lên ngọn lửa đỏ rực màu vàng. Ngay sau đó một đôi cánh xuất hiện sau lưng của nàng. Đôi cánh này giống như đôi cánh của một con chim cực kỳ cao quý.

Vụt! Một chim xinh đẹp có ba cái chân trực tiếp hình thành như thật sự. Nó mở rộng đôi cánh của mình sau đó phóng về phía Long Ngạo Thiên. Trong mắt Long Ngạo Thiên thì nó có hình dáng như một con quạ đen nhưng lông của nó lại hơi có ánh vàng. Ngực của nó có một chỏm lông màu vàng giống như hình mặt trời. Trên đầu con quạ ba chân này có một cái màu khá đẹp, đuôi thì có năm cọng lông đuôi khá dài khác biệt hẳn với lông đuôi bình thường.

Bản thân Long Ngạo Thiên không nhanh không chậm đi về phía, bộ dạng bình thản như không. Con chim khổng lồ này có sải cánh phải dài đến hoàn toàn che kín con đường lớn này. Nó vỗ mạnh cánh đánh thẳng lên người Long Ngạo Thiên. Bao phủ quanh cơ thể con chim này là một ngọn lửa sáng rực.

Bành! Âm thanh vang dội vang lên tuy nhiên Long Ngạo Thiên không phải bị ngọn lửa táp hoặc bị con chim đánh bay mà cả con chim lửa trực tiếp bị một bàn tan bằng xương trực tiếp đập bay ra bên ngoài.

Hống! Một âm thanh gầm rú phát ra. Thân thể Long Ngạo Thiên bao bọc bởi một nửa người khổng lồ. Đó là một khung xương khổng lồ như hư như thực. Nó có màu trắng đục đang bao bọc lấy cơ thể Long Ngạo Thiên. Bàn tay vừa rồi của nó trực tiếp đem con chim khổng lồ đập bay.

Thân hình con chim khổng lồ trực tiếp đập mạnh lên một căn nhà làm cho cả căn nhà vỡ nát. Đồng thời ngọn lửa của nó cũng bắt đầu thiêu đốt ngọn lửa. Đông Quân cảm giác được cổ họng của mình ngọt ngọt. Phốc... Một âm thanh nho nhỏ vang lên, Đông Quân trực tiếp phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Nhìn thấy được thân ảnh bộ xương khô bao phủ xung quanh và Long Ngạo Thiên ở bên trong bộ xương này thì nàng có chút ngạc nhiên. Giọng nói nàng mang theo khó hiểu: “Ảo thuật! Không... không phải!” Quả đúng như nàng dự đoán, thân ảnh Long Ngạo Thiên vọt lên. Hắn vọt lên không phải là về phía nàng mà là về phái con chim ba chân lửa kia.

Con quạ lửa ba chân đang muốn dãy dụa thân thể đứng lên thì hai cánh tay bằng xương khổng lồ trực tiếp chụp vào con chim lửa này. Trước con mắt kinh hãi của Đông Quân, bộ xương khô phát ra tiếng gầm thét: “Hống!” Bàn tay khổng lồ của bộ xương khô nâng con chim khổng lồ bằng hai cánh chím.

Phốc! Lại một ngụm máu từ miệng Đông Quân trực tiếp phun ra ngoài. Ánh mắt nàng biến thành bàng hoàng khi thấy được con quạ lửa ba chân khổng lồ bị bộ xương khổng lồ dùng hai tay xé sống làm đôi. Vốn kim ô cùng nàng giống như nhất thế. Hiện giờ kim ô bị xé nát thì tâm mạch của nàng cũng bị thương. Nàng trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân hình theo đó cũng lảo đảo liên tục.

Đột nhiên con mắt của Long Ngạo Thiên trợn to, Đông Quân cố gắng giữ vững thân thể của mình. Vậy mà một thứ mờ ảo như hư như thực. Mặc dù không có cách nào nhìn được bằng mắt thường nhưng nàng lại có thể cảm nhận được.

Phanh! Một cú cực lực đánh thẳng vào bụng của nàng. Đông Quân cảm giác được bụng mình đau xót, miệng nàng phát ra một tiếng rên nhẹ: “A...” Thân hình nàng bay ngược về phía sau. Cả người ngã thẳng vào một đám xạp gỗ khiến cho xạp gỗ trực tiếp vỡ nát.

“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ nhìn về phía cảnh này thì phiết phiết miệng của mình. Ánh mắt mang theo vài phần châm chọc nhìn về phía Long Ngạo Thiên: “Chàng thực sự không biết thương hương tiếc ngọc chút nào. Vừa rồi, chàng không phải còn muốn người ta sinh cho chàng mấy chục oa oa sao? Bây giờ lại đả thương người ta đến như vậy!”

“Hà... Linh Cơ, nàng có thể thiếu trêu chọc ta được không?” Long Ngạo Thiên cảm giác mười phần bất đắc dĩ nói. Vẻ mặt buồn khổ vô cùng: “Dù sao ta cũng là trượng phu của nàng. Giữ gìn chút mặt mũi cho ta được chứ?”

“Hihi...” Diễm Linh Cơ khẽ dùng ngón tay chỏ nhẹ nhàng đặt miệng cười: “Tính chàng còn thú vị... Được rồi, chàng định xử lý nàng ta thế nào đây? Không phải chàng định bắt nàng ta về làm áp trại phu nhân đấy chứ? nếu muốn như vậy chàng cần nhanh hơn một chút, dù sao Hàn binh sẽ sớm tới nơi này!”

Khoé miệng Long Ngạo Thiên theo đó liên tục co giật. Diễm Linh Cơ lại lôi chuyện cũ hắn muốn bắt nàng làm áp trại phu nhân ra so sánh với lần này. Nó làm cho Long Ngạo Thiên quả thực không có mặt gặp người. Bất đắc dĩ, Long Ngạo Thiên chỉ có thể cúi đầu gật nhẹ: “Nghe nàng, trước mang nàng ta trở về đã!”

Đối với Đông Quân, Long Ngạo Thiên trực tiếp phong bế kinh mạch sau đó vách theo Đông Quân rời đi. Hắn không thể nào để DIễm Linh Cơ trực tiếp xách theo Đông Quân. Dù sao thì Diễm Linh Cơ là nữ nhân, sức lực thân thể nàng không phải rất lớn. Thế nhưng, Diễm Linh Cơ khi đi không quên cho hắn một lời: “Chủ nhân, tay chàng có phải lại đặt vào một nơi chung linh thuỷ tú hay không? Không biết cảm giác so với của thiếp thì như thế nào?” Mặt Long Ngạo Thiên theo đó đen lại.

Rầm, rầm... Đám Hàn binh trực tiếp chạy đến. Họ cũng nhanh chóng phát hiện được tung tích của Long Ngạo Thiên. Ngay lập tức đám người Long Ngạo Thiên trực tiếp bị truy đuổi khắp thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.