Hàn Vương cung, Hồ mỹ nhân dẫn theo Lộng Ngọc lẳng lặng đi ở phía sau lưng nàng. Hồ mỹ nhân thấy được hai trọng binh canh gác ở bên ngoài thì nàng từ từ đi tới. Hai bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt đặt ở trước ngừoi, Hồ mỹ nhân nhỏ giọng nói: “Bản cung đến để hầu hạ Hoàng Thượng.”
Người binh lính Hàn quốc mặc giáp sắt đưa bàn tay lên trực tiếp từ chối: “Đại vương có lệnh, chỉ truyền Minh Châu phu nhân, những người khác đều không gặp mặt!”
“A, cô ta...” Đôi mắt của Hồ mỹ nhân nheo lại ánh mắt của nàng trở nên sắc bén: “Cô ta đến từ lâu rồi?”
“Là muội muội đến rồi sao?” Một âm thanh nhỏ vang lên, âm thành tràn đầy mị hoặc. Một người nữ nhân cực kỳ xinh đẹp ngoài hai mươi bước ra bên ngoài. Đôi mắt Hồ mỹ nhân nhăn lại, nàng nhìn thẳng về phía người nữ nhân này. Nàng ta có mái tóc đen dài và đầu cắm hai cây châm ở hai bên và hai viên ngọc thả dài dưới hai cây châm. Bên ngoài mặc một bộ quần áo màu tím sang trong để lộ bộ ngực cao vút và khe rãnh sâu hoắm.
Hai người nhất thời nhìn về phía nhau đối đầu. Khí chất hai người đều là mị hoặc thiên thành. Hồ mỹ nhân mang theo mị hoặc nhưng loại khí chất này giống như mềm yếu muốn người nam nhân thương tiếc, yêu thương nâng niu nàng mà đối mặt nàng lại khí chất hoàn toàn khác. Đó là một loại khí chất giống như yêu nữ muốn dụ hoặc hấp tinh nam nhân. Rõ ràng biết có thể là yêu nữ, có thể bị hấp tinh đến chết đi nữa thì nam nhân cũng có thể lao về phía nàng ta như thiêu thân lao vào lửa.
Giọng nói tràn ngập mị hoặc mang theo chút châm chọc từ người thiếu nữ phát ra: “Muội muội sao lại ở đây?”
“Ta mong nhớ Vương Vượng, nên đã tự ý đến đây cầu kiến” Hồ mỹ nhân bình tĩnh nói. Đồng thời ánh mắt nàng cũng tràn ngập sắc bén nhìn về phía Minh Châu: “Không ngờ lại kinh động đến phu nhân. Phu nhân tinh thông y thuật, lẽ ra ta nên lường được Vương Thượng sẽ truyền phu nhân vào hầu hạ.”
Bàn tay Minh Châu khẽ chạm lên bả vai Hồ mỹ nhân, nàng nhẹ giọng nói: “Muội muội nói đùa rồi!” Đột nhiên Minh Châu chú ý đến người thiếu nữ bên cạnh Hồ mỹ nhân: “Cô ta là?”
Người thiếu nữ ngay lập tức quỳ xuống đối với Minh Châu hành lễ, Hồ mỹ nhân thấy vậy chỉ liếc mắt nhìn về phía Lộng Ngọc nói: “Là một cung nữ mới đến của cung ta.” Minh Châu nghe thấy chỉ khẽ mỉm cười liếc mắt nhìn về phía Lộng Ngọc một chút. Đối với vị cung nữ này, Minh Châu thấy được nàng ta cũng có chút tư sắc nhưng trong cung còn thiếu người có tư sắc sao. Quay lại, Minh Châu tiến vào trong đại điện để mặc cho Hồ mỹ nhân dùng ánh mắt chán ghét nàng từ phía sau.
“Ty chức đã đứng trên cao quan sát cả toà biệt viện này...” Một tấm bản đồ được giải ra trước mặt đám người Hàn Phi: “Khu nhà này đều có các thi ma hoạt động ở khắp mọi nơi. Cả toà biệt viện chỉ có hai lối vào cửa trước và cửa sau. Hai tên thủ hạ của Xích Mi Thiên Trạch đều khống chế hai cửa mặt trước và mặt sau này.”
“Hai tên thủ hả?” Hàn Phi nhăn mày lên tiếng nói.
“Khu Thi Ma và Vô Song Quỷ...” Hồng Hạc bình tĩnh mở miệng nói: “Thuộc hạ không thấy được hai bộ hạ còn lại của hắn cùng với chính bản thân Thiên Trạch.”
“Hà... ” Hàn Phi ngồi trên ghế thở ra một hơi sau đó lẩm bẩm nói: “Đó là một lời mời từ Thiên Trạch sao?”
Hàn Thiên Thừa mở miệng lên tiếng nói: “Xích Mi Quân này, hắn muốn làm gì? Nó không giống như hắn muốn sử dụng binh pháp cho lắm. Hắn muốn thử thách chúng ta sao?” Lúc này Long Ngạo Thiên ở đây nhất định lập tức mở miệng lên tiếng nói: “Xin lỗi ta không có học qua binh pháp Tôn Tử gì đó. Dù sao ta là thích dùng thực lực nghiền áp đồng thời dùng dương mưu ép đối thủ đi theo kế hoạch mình định sẵn đã đề ra.”
“Thủ chính xuất kỳ, thị nhược ẩn hư!” Vệ Trang ôm kiếm trước ngực của mình ra vẻ cao lãnh.
Hàn Phi suy ngẫm một chút sau đó lập tức mở miệng lên tiếng hỏi: “Số tường vây đâu?”
“Đối phương đã bố trí canh phòng, không thể vượt quá!” Hàn Thiên Thừa ở sau lưng Hàn Phi nhẹ giọng nói chuyện. Bất chợt một con chim nhanh chóng vỗ cánh vượt qua muốn tiến vào trong toà biệt viện. Giọng nói Hàn Thiên Thừa vang lên: “Cửu công tử hãy nhìn phía đó!”Con chim bay vào phía trong lập tức lảo đảo sau đó ngã xuống, một cọng lông chim còn bay về phía Hàn Phi.
“Thủ đoạn của Bách Độc Vương...” Trương Lương thấy con chim chết vì trúng độc, hắn lập tức mở miệng nói chuyện. Đầu theo đó hơi cúi thấp xuống, người như đang suy tư. Vừa suy nghĩ vừa đưa ra kiến giải của mình: “Vụ chết thảm của nạn dân Bách Việt trước đó cũng là thủ đoạn của kẻ này.”
Đôi hàng lông mày hơi nhăn lại, Hàn Phi đối với Hàn Thiên Thừa nói: “Dặc các binh sĩ chuẩn bị công tác phòng hộ!” Hàn Thiên Thừa lập tức chắp tay hành lễ.
Trương Lương lút này trầm ngâm nói chuyện: “Binh pháp có nói, thực tức là hư, hư tức là thực. Đối phương lại đem hai cửa đều canh giữ cẩn thận. Xem ra ở bên trong nhất định đang xảy ra chuyện gì đó!”
“Tử Phòng...” Hàn Phi nhẹ giọng mở miệng nói: “Vậy đệ nói xem chúng ta nên vào từ cánh cửa nào nhỉ? Là cửa do Vô Song Quỷ canh gác hay là... Khu Thi Ma. Ta nghĩ Khu Thi Ma có lẽ...” Vậy mà chưa để cho Hàn Phi nói hết thì Vệ Trang đã là người đầu tiến khởi bước đi.
Tất cả mọi người đều bị hành động này của Vệ Trang kinh ngạc, mọi người nghe được Vệ Trang nói: “Đối thủ cố ý thi triển địa điểm khó công phá nhất hiện giờ... Ắt phải là vị trí yếu ớt nhất rồi!” Hồng Hạc nghe thấy vậy hơi nhoẻn miệng cười. Sau đó hắn xoay người lẳng lặng đi theo đằng sau Vệ Trang.
Hàn Phi nhìn bóng dáng Vệ Trang rời đi, hắn buồn bực nói: “Lần nào cũng rõ là trang nhưng trước khi hành động ít nhất cũng phải quyết định phương án tác chiến chứ! Thảo nào Long huynh cứ hay gọi huynh ấy là Bức huynh...”
Trương Lương khẽ mỉm cười nhẹ nhàng một chút: “Phương án của huynh ấy chính là tác chiến...”
Hai người Hồng Hạc và Vệ Trang tiến tới cánh cửa mà Vô Song Quỷ đang cánh giữ. Đồng thời Hồng Hạc đứng ở trên cành cây cao nhìn xuống Vệ Trang lẳng lặng nói: “Ta rất muốn biết truyền nhân của Quỷ Cốc Tử thực sự có được như lời đồn hay không!”
Vệ Trang không nói chỉ im lặng đối mặt với Vô Song Quỷ. Hiện tại, Vô Song quỷ đã đứng dậy đưa bàn tay nhẹ nhàng bóp nhẹ phát ra từng âm thanh nho nhỏ. Vệ Trang lập tức vươn kiếm ra trực tiếp đâm thẳng về phía Vô Song Quỷ. Ngay lập tức bàn tay Vô Song Quỷ đưa lên trực tiếp túm lấy lưỡi kiếm Sa Sỉ. Hai bên rằng co phát ra từng tia hoa lửa.
Một người thanh niên tóc trắng lấp ở chỗ xa quan sát tất cả cảnh này, hai tay hắn ngạo nghễ ôm ngực của mình cười nói: “Bức huynh quả thực lúc nào cũng nóng vội như vậy. Lực lượng không được chỉ có tốc độ, huynh làm thế nào có thể đánh bại được Vô Song Quỷ, một trong những thuộc hạ của ta đây?”
Đối với Long Ngạo Thiên lúc này thì cuộc chiến đấu này có chút buồn cười. Nó giống như một người có sức mạnh và sự phòng ngự khủng bố trong khi một người có tốc độ vô song.
Lúc này ở bên cạnh Hàn Phi, Trương Lương quan sát một đám binh lính. Ngay sau đó hắn nhỏ giọng nói với Hàn Phi: “Hàn huynh, đám binh lính này có vấn đề!”
Hàn Phi trong lúc này nhăn mày lại, hắn suy nghĩ thật lâu lập tức mở miệng nói: “Ta biết được cái giá mà chúng trao đổi với nhau rồi!” Đối với điều này hắn làm như không quan tâm trực tiếp ngồi xuống hưởng rượu ngon: “Vệ Trang huynh và Hồng Hạc đã ra tay rồi thì giải cứu thái tử chỉ còn là vấn đề thời gian thôi!” Hắn đem bình rượu đưa lên nhưng chẳng có chút rọt rượu nào, Hàn Phi buồn bực nói: “Hết rượu rồi!”
Hàn Thiên Thừa chỉ ôm hai tay sau ngực lẳng lặng nhìn về phía Hàn Phi rời đi. Âm thanh Hàn Phi cũng rơi vào trong tai hắn: “Tử Phòng, ta đi uống rượu đây. Chỗ này giao cho đệ nhé...” Bàn tay vỗ vỗ nhẹ lên vai Trương Lương sau đó Hàn Phi rời đi.
Đối với sự rời đi của Hàn Phi, Hàn Thiên Thừa lẳng lặng nói: “Trương công tử, chuyện này liên quan đến an nguy của thái tử điện hạ. Cửu công tử liệu có hơi lờ là?”
“Thiên Thừa huynh...” Trương Lương mỉm cười quay đầu nhìn Hàn Thiên Thừa: “Bí quyết phá nhiều kỳ án của cửu công tử đây chính là phải có rượu ngon bồi bạn!”
“Xem ra cửu công tử quả là xứng danh với thực...” Hàn Thiên Thừa nói gì đó lại thôi.
Trong khi đó Trương Lương lại liếc mắt nhìn về phía đám người binh lính này, hắn thầm nghĩ trong lòng: “Cơ Vô Dạ đã điều động cả cấm vệ quân trong hoàng cung đến rồi. Nếu đây chính là thứ Thiên Trạch muốn thì tình cảnh trong cung vi diệu rồi!”
Phanh! Vệ Trang toàn lực từ trên không trung chém xuống bả vai của Vô Song Quỷ, toàn bộ lực lượng khủng bố truyền đến làm cho nền đất ngoài cửa vỡ nát. Tuy nhiên thân mình Vô Song Quỷ xoay tròn đem Vệ Trang hất bay. Cả cơ tểh Vệ Trang đập mạnh vào một cái cây khổng lồ đem cái cây đứt đoạn. Tiềng ầm ầm phát ra khi cái cây này đổ sập xuống.
Chống kiếm trên mặt đất, Vệ Trang nheo mắt lại, bên miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi ngẫm nghĩ: “Có thể cản được sức công phá của Sa Xỉ, quả là gân đồng xương sắt.” Trước Vệ Trang, Vô Song Quỷ dùng tay cầm lấy cây cột quơ múa thị uy trước mặt Vệ Trang.
Ầm ầm... Mỗi chiêu mỗi thức mà Vô Song Quỷ đánh ra đều phát ra âm thanh vang dội. Lúc này Vô Song Quỷ lập tức ngạo nghễ nhìn về phía Vệ Trang. Ngay lập tức Vệ Trang nheo mắt lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Toàn thân cổ động nội lực khiến cho tốc độ của Vệ Trang tăng nhanh kinh khủng.
Vụt, vụt, vụt... Toàn thân Vệ Trang giống như những đạo tản ảnh xẹt qua người Vô Song Quỷ. Những tia chớp loé lên khi thanh kiếm chém ra vào trên người Vô Song Quỷ từ một vị trí. Ở trong lòng Vệ Trang duy nhất ý định đó là: “Cùng một vị trí hứng chịu hàng trăm hàng nghìn lần trọng kích. Dù là có là tường đồng vách sắt cũng sẽ sụp đổ rã rời.”
Con mắt Long Ngạo Thiên mang theo kinh ngạc nhìn về phía Vệ Trang và Vô Song Quỷ. Lúc này đầu gối Vô Song Quỷ đã chảy máu, Vệ Trang tăng nhanh tốc độ trực tiếp đá thẳng vào đầu gối Vô Song Quỷ đem Vô Song Quỷ đá bay.
Ầm... Vô Song Quỷ va đập vào làm cho cánh cửa tiến vào hậu viện mở rộng. Cùng lúc đó Vô Song Quỷ quỳ chân xuống phía dưới, chân hắn đang run rẩy liên hồi. Đối mặt với hắn chính là mũi kiếm Sa Xỉ chỉ thẳng mặt.
“Tên to con này xem ra cũng không thể nào!” Hồng Hạc mở miệng giễu cợt. Sau đó thân hình hắn chợt loé lên tiến vào phía bên trong toà nhà này. Khi vào trong toà nhà, Hồng Hạc đi rất chậm rất chậm. Kèm theo đó là giọng châm chọc: “Truyền nhân Quỷ Cốc đứng trước kẻ địch mà cũng không nỡ xuống tay à?”
Vệ Trang từ từ thu kiếm lại lẳng lặng nhìn về phía Vô Song Quỷ đang cố gắng đứng lên rồi quỵ xuống. Hắn có chút khâm phục tinh thần Vô Song Quỷ: “Xương đầu gối của ngươi trật khớp rồi, đã không thể thắng ta được nữa!” Vệ Trang lạnh lùng nói: “Ngươi rất trung thành nhưng trong việc chọn chủ nhân không đủ thông minh!”
Oanh! Khi mà Vệ Trang vừa nói câu này không bao lâu thì ở nơi góc khuất, Hồng Hạc trực tiếp bị đánh bay. Thân thể hắn trực tiếp đập mạnh vào tường. Cả thân hình Hồng Hạc đã bị đập nát bét, xương cốt rách nát, nội tạng bắn tung toé trông cực kỳ thảm trạng. Hắn đập mạnh vào vách tường ở gần đó đồng thời ruột gan dính lên tướng trông vô cùng ghê rợn.
“Ngươi là Vệ Bức sao? Khẩu khí không nhỏ đâu!” Một người thanh niên cực kỳ tuấn mỹ bước ra phía ngoài. Quanh cơ thể hắn bao bọc một bộ xương khô không đầu. Nắm tay xương xẩu trong suốt đang có máu tươi nhỏ xuống tí tách. Đối với người thanh niên tuấn mỹ này, Vệ Trang cảm giác được vô cùng áp lực đặc biệt nghe được hắn nói: “Hy vọng ngươi sẽ làm cho ta cảm nhận quá không nhàm chán...”
Hống! Một âm thanh gầm rú lên không phải từ người thanh niên tuấn mỹ kia mà là tự bộ xương trắng trong suốt màu đục. Bộ xương này lần này hình thành lên một ái đầu với con mắt sáng lập loè. Đồng thời miệng đầy xương xẩu phát ra âm thành gầm rú ghê rợn.