Đạo Chu

Chương 411: Ba câu hỏi



Rời đi căn phòng, Đoan Mộc Dung vẫn đi đằng sau Niệm Đoan. Sự chần chờ hiển lộ rõ trên khuôn mặt Đoan Mộc Dung. Bàn tay nàng hơi siết vạt áo một chút, rồi lại buông lỏng, siết lại một chút rồi lại buông lỏng. Tất cả những biểu hiện này sao qua mặt được Niệm Đoan. Chỉ thấy Niệm Đoan thở ra một hơi dài nói: “Dung Nhi, con vẫn tò mò vì sao ta không đáp ứng Long Thiên Đế đúng không?”

“A... Sư phụ...” Bị nhìn thấy được nổi tậm của mình, Đoan Mộc Dung có chút giật mình. Song nàng cũng không biết nói gì chỉ biết nói tiếng: “Con...” Sau đó ngừng lại. 

“Hài...” Niệm Đoan thở ra một hơi dài: “Đại Việt chiếm lấy Sở quốc, Đại Việt Vương tự xưng mình là Long Thiên Đế. Người này bản tính kiêu ngạo, chưa hắn là một vị quân vương tốt.” Nếu như Thiên Trạch nghe được những lời này thì chỉ cười khổ. Dựa vào một cái tên lại võng đoán thì có hơi quá thiển cận hay không. Đáng tiếc, hắn có khổ nói không ra lời. Niệm Đoan tiếp tục đi về phía trước rồi nói: “Hiện giờ, Đại Việt là nơi đất thị phi. Đối với Y gia chúng ta không phải là nơi an bình.”

“Vậy sư phụ...” Đoan Mộc Dung chần chờ một chút. Nàng không biết phải nói gì chỉ biết nói đến đây. Trong lòng nàng đầy tâm sự nhưng không có nói ra lời này. Làm đáp lại Niệm Đoan, nàng chỉ lẳng lặng cúi đầu một chút và trầm mặc.

“Hà...” Lại một tiếng thở dài từ miệng Niệm Đoan. Đôi mắt Niệm Đoan hơi nhìn về phía trước, trong con mắt có sự trầm tĩnh cùng với lo lắng: “Chúng ta đã nhận được rất nhiều ơn huệ từ Thiên Địa giáo. Lần này chúng ta cũng đã đem nó hoàn lại. Đối với Thiên Địa giáo, đối với Long Thiên Đế, chúng ta cũng đem nhân tình trả lại rồi.”

“Sư phụ...” Khuôn mặt Đoan Mộc Dung buồn bã mở miệng, hai tay đặt ở vạt ảo khẽ hỏi: “Chúng ta sẽ trở lại Kính Hồ Y Trang sao?”

“Không cần vội vàng!” Niệm Đoan lắc lắc đầu sau đó phả ra một hơi: “Ta không nói sẽ không giúp Long Thiên Đế một phen.” Nghe được lời này thì Đoan Mộc Dung xuất hiện vẻ vui mừng trên mặt. Đầu Niệm Đoan theo đó lắc lắc: “Chỉ là... chúng ta mới đến nơi này còn không hiểu quá nhiều về Đại Việt. Dung Nhi, con phải tri nhân tri diện bất tri tâm. Mặt ngoài Long Thiên Đế mặc dù vô cùng hoà nhã nhưng người lại thực sự là bậc quân vương của Đại Việt. Từ trước đến nay có bậc quân vương nào nói đến tình cảm đáng nói. Đừng nói đến Long Thiên Đế, kẻ nắm giữ Đại Việt với sức mạnh như vậy.”

Dường như Đoan Mộc Dung hiểu ý trong lời Niệm Đoan nói, nàng khẽ khẽ gật đầu nói: “Sư phụ, Dung Nhi hiểu rõ!” Khi nói xong không biết vì sao khuôn mặt nàng xuất hiện vẻ u buồn nhè nhẹ.

Thời gian lại hơn mười ngày trôi qua, Thiên Trạch cũng xong việc đem tri thức truyền thụ cho đám người ở nơi này. Hơn một trăm người lĩnh hội được Đạo Văn. Những người có thù hận với Thiên Trạch, bản thân hắn cũng truyền thụ cho họ nhưng những kiến thức này cơ bản liên quan đến việc sản xuất những thứ cần thiết như đồ dùng, máy phát điện đạo văn... Những thứ phục vụ đời sống, nông nghiệp và công nghiệp. Chỉ những dân chúng thuộc và Bách Việt cũ mới được truyền kiến thức về những vũ khí có chứa đạo văn.

Đạo thư tính toán đâu đấy đem toàn bộ những sản phẩm Thiên Trạch cần tính toán ra. Thực sự tri thức là sức mạnh không sai chút nào. Đem chú ấn loại vào trong đầu bọn họ cũng đảm bảo không ai biết tu luyện và khắc chế đạo văn như thế nào. Thể chất học đạo văn đã là vạn người chọn một huống chi nói đến tu luyện đạo văn cần có phương pháp đặc biệt. Nếu như không dựa vào năng lực Thiên Trạch, đám người đó muốn trong vòng một ngày học được đạo văn cơ bản không thể nào. Hàng năm còn may ra mới học được hút da lông.

Hơn mười ngày qua, Thiên Trạch mệt gần chết. Không những phải ban bố chính sách cùng với truyền đạo văn, hắn còn viết vài bộ y thư gửi đến cho Niệm Đoan. Đến lúc này hắn thực sự sắp mệt chết. Mầy ngày nay rõ ràng ngủ với Diễm Linh Cơ nhưng không có thời gian hành việc phòng the, ngay cả nhìn thấy mặt hai nữ nhi cũng chỉ có thời gian ngắn ngủi. 

Rồi công việc nhà máy sản xuất phân bón, rồi cây giống có năng xuất cao mười lần so với các loại cây trồng thời đại này. Những cây giống này đều được Thiên Trạch thay đổi Gen tạo ra, nó có khả năng tạo ra năng xuất tối đa cao gấp mười lần so với các giống cây trồng hiện nay đặc biệt là lúa gạo. Đồng thời khả năng kháng sâu bệnh cực mạnh, sức sống so với cỏ dại còn mãnh liệt hơn. Dinh dưỡng cao gấp hai lần so với bình thường. Song nó đòi hỏi lượng đất đai màu mỡ. Vì nếu trồng thứ này xuống chỉ cần một vài vụ là đất đai màu mỡ sẽ biến thành đất cằn cỗi không còn chút giá trị nào. Đến lúc đó ngay cả cỏ cũng khó mọc trên mảnh đất đó. Đó là lý do vì sao Thiên Trạch gấp rút tạo ra hai nhà máy sản xuất phân bón như vậy.

Muốn xây dựng nhà mấy phân bón cũng phải yêu cầu vài năm nhưng với những người nắm giữ đạo văn thì chỉ cần vài tháng là đủ. Khuôn viên thì lựa chọn những toà nhà lớn đã được xây dựng sẵn tiến hành sửa sang. Máy móc kết hợp với đạo văn cho Thiên Trạch một hiệu quả vượt qua hắn mong muốn. Hiệu quả so với những máy mọc hiện đại cao gấp mấy lần.

Vươn thân mình, nhìn ánh sáng chiếu vào phòng đã là buổi triều tà. Thời gian cơm tối vẫn còn nửa canh giờ. Thiên Trach muốn đi gặp Diễm Linh Cơ cùng với những hài tử của mình. Đồng thời đêm nay, hắn muốn nhất định phải đem nàng đưa lên đỉnh ít nhất năm lần. Khiến cho nàng dục tiên dục tử mới thôi.

Vừa mới bước ra ngoài không bao lâu thì Thiên Trạch gặp phải hai sư đồ Niệm Đoan và Đoan Mộc Dung. Trong lòng Thiên Trạch ngẫm nghĩ, bàn tay sờ cằm của mình một cái rồi lẩm bẩm: “Không trùng hợp như vậy chứ!” Đối với hai người xuất hiện, Thiên Trạch chỉ khẽ cười nói: “Niệm Đoan đại sư, Đoan cô nương, chào buổi chiều.”

Đoan Mộc Dung là lần đầu nghe cách chào này không khỏi dùng tay che miệng khe cười. Niệm Đoan cũng bình tĩnh đáp lời Thiên Trạch: “Tham kiến đại vương!” Đoan Mộc Dung thấy vậy vội vã dừng cười nhanh chóng cũng làm lễ nghĩa đối với Thiên Trạch.

Thiên Trạch thấy bộ dạng này cũng hơi vươn người một chút tỏ ra mệt mỏi, hắn nhìn về phía hai người hỏi: “Niệm Đoan đại sư, Đoan cô nương, hai người cũng đã suy nghĩ kỹ? Nếu như đại sư và Đoan cô nương ở lại, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi Y gia, ta nhất định làm Y gia vang vọng Đại Việt. Còn nếu đại sư và Đoan cô nương từ chối vậy coi như ta chưa nói!” Vừa nói hắn trực tiếp đưa tay về phía trong mời hai người: “Hai vị, ngoài trời trở lạnh mời hai vị vào!”

“Chúng ta vào đi, Dung Nhi!” Hai người lẳng lặng đi về phía trước, Thiên Trạch cũng đi theo sau phía họ. Hắn ngồi lên phía trên cao và nhìn xuống phía dưới. Đoan Mộc Dung thì đứng sau lưng Niệm Đoan thủ chức vị đồ đệ mà không có ngồi. Đây là lễ giáo thời nay... Vậy mà chưa kịp mở miệng thì Thiên Trạch đã nghe được Niệm Đoan hỏi: “Vương thượng, trước đó Niệm Đoan có ba điều muốn hỏi vương thượng!?”

“Niệm Đoan có điều gì thắc mắc trong lòng...” Thiên Trạch hơi chìa tay về phía hai sư đồ Niệm Đoan và nở nụ cười hoà nhã: “Cứ nói ra, ta tuyệt đối sẽ không trách tội hơn nữa sẽ toàn bộ trả lời các vị! Bất cứ vấn đề gì mà Niệm Đoan đại sư và Dung cô nương muốn nghe mà không phải ba điều như vậy!”

Niệm Đoan nghe thấy vậy hơi gật đầu một cái, nàng lập tức tiến vào đề tài: “Vương thượng, nghe ngài từng thế với lục quốc, ngài một ngày ngồi trên ngai vị Đại Việt, ngài tuyệt đối sẽ không tấn công lục quốc!? Không biết điều này là thật hay giả?”

“Đây là điều đại sư thắc mắc sao?” Thiên Trạch nhẹ nhàng cười nói: “Hiện giờ Đại Việt mặc dù nắm giữ sức mạnh có thể quét ngang lục quốc. Tuy nhiên Đại Việt đế quốc cần ổn định dân tâm nên chắc chắn sẽ không tấn công lục quốc. Hơn nữa ta đã thể chỉ cần ngồi trên ngai vị Đại Việt một ngày, ta có thể đảm bảo với đại sư, ta tuyệt đối không tấn công lục quốc. Tiền đề là họ phải tôn trọng Đại Việt không khiêu khích Đại Việt. Ta trả lời như vậy đại sư có cảm thấy hài lòng hay không? Không biết vấn đề thứ hai mà đại sư muốn hỏi là gì?” 

Niệm Đoan nghe được vậy thì âm thầm gật đầu trong lòng, nàng từng nghĩ đến việc hỏi Đại Việt sẽ đối sử với Sở dân như thế nào. Những ngày trải qua ở Đại Việt nàng có hiểu một phần nên không có đi hỏi. Nghĩ đến đây Niệm Đoan mở miệng lên tiếng: “Vương thượng, thứ cho ta tò mò. Quan hệ vương thượng với Phi Yên cô nương hình như có chút không binh thường? Sau khi khám thai cho Phi Yên cô nương, ta biết được Phi Yên cô nương vẫn là xử nữ nhưng nàng lại mang thai. Ta chưa từng gặp chuyện này bao giờ, vương thượng có thể vì Niệm Đoan giải thích hay không?”

Ngay cả Đoan Mộc Dung nghe được những lời này cũng cực kỳ tò mò. Chuyện này dấu diếm sư đồ Niệm Đoan cũng không cần thiết. Đối với hai người là y sư thì càng làm cho họ tò mò hơn. Thiên Trạch cũng không dấu diếm mở miệng nói: “Đại sư, ngài hẳn phải biết được hai nam nữ kết hợp vốn thuộc về âm dương. Khi d*ơng vật nam nhân tiến vào *m đạo nữ tử sau một hồi giao tranh, nam nhân đạt đến cực khoái sẽ phun ra một lượng nguyên dương vào trong cơ thể nữ nhân?”

Đoan Mộc Dung nghe được như vậy thì khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu lại. Song sư phụ nàng, Niệm Đoan lại không đổi sắc gật đầu một cái. Thiên Trạch nói tiếp: “Mỗi tháng thời điểm nữ nhân sẽ sản sinh ra một mầm sống. Đó là lý do mỗi khi mầm sống chết đi sẽ có lượng máu từ trong bụng các nàng thông qua nơi đó chảy ra ngoài. Mỗi tháng các nàng đều tạo ra một mầm sống. Nếu như nam nhân phun nguyên dương vào trong cơ thể nữ nhân khi các nàng có mầm sống sẽ kết hợp được với nguyên dương tạo thành một phôi thai. Phôi thai trong bụng nữ nhân sẽ dần dần trưởng thành một hài tử. Nếu như mầm sống không được kết hợp với nguyên dương thành công thì nó sẽ chết đi và xuất hiện ngày khó chịu của nữ nhân sẽ đến.”

“Phi Yên, cô ấy từng là sát thủ của Âm Dương gia tiến tới ám sát ta...” Thiên Trạch lúc này thở ra một hơi dài rồi nói: “Sau khi bắt sống cô ấy, ta phát hiện thể chết cô ấy vô cùng tốt. Mà bản thân lại vừa lúc phát hiện được mầm sống trong cơ thể thê tử ta Diễm Linh Cơ đã kết hợp tạo thành phôi thai. Thật may phôi thai chưa cắm rễ trong bụng Diễm Linh Cơ nên ta đem chúng đưa vào bụng Phi Yên cô nương nên mới có một màn này.” Vừa nói Thiên Trạch cười như không có chuyện gì: “Thật ra thì Niệm Đoan đại sư và Đoan cô nương cũng có thể làm được việc này. Chỉ cần nội lực cao một chút, chân khí có thể hoá hình. Đồng thời xác định được ngày mầm sống được tạo ra và mầm sống đã trở thành phôi thai hay không. Hai vị hoàn toàn có năng lực chuyển phôi thai tới một bụng nữ nhân khác.”

“...” Niệm Đoan và Đoan Mộc Dung nghe được như vậy thì kinh hãi. Họ không nghĩ tới thực sự lại thành công. Đoan Mộc Dung mở miệng kinh hãi hô lên: “Thực sự có thể để một nữ nhân khác mang thai hộ. Điều này... thực sự có thể sao?” Chính lời nói của nàng cũng mang theo mê mang.

Dường như Niệm Đoan có chút tin, nàng chần chờ suy tư một lúc rồi mới hỏi tiếp: “Điều thứ ba, vương thượng... lúc ngài dùng để cứu sống Phi Yên cô nương? Không biết thứ đó là gì?”

“Đại sư nói thứ này!?” Đột nhiên bàn tay Thiên Trạch đưa lên, sau đó đạo văn lơ lửng trong tay Thiên Trạch: “Ta gọi nó là đạo văn. Một loại văn tự có thể câu thông sức mạnh của trời đất cũng có thể lấy sức mạnh của bản thân chuyển hoá thành nhiều thứ. Một thứ khá khó giải thích, huyền diệu khó lường. Nó có thể đem người cải tử hồi sinh, đoạt lấy linh hồn từ diêm vương cũng khó nói. Nghe rất khoa trương đúng không? Đáng tiếc, thứ này rất khó học. Chỉ có một vạn người may ra mới thích hợp học thử này? Đại sư, ngươi muốn đem thứ này ứng dụng vào y thuật cũng không phải không thể? Đáng tiếc số lượng người học được thứ này... cơ bản là rất khó tìm. Ta đã tìm biến toàn bộ Đại Việt này cũng chỉ tìm được hơn 100 người.”

“Như vậy sao?” Niệm Đoan nghe được những lời này thì cực kỳ buồn bã.

“Đại sư...” Thiên Trạch khẽ cười hỏi: “Bây giờ ta đã trả lời hết câu hỏi của đại sư. Không biết quyết định của đại sư là...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.