Đạo Chu

Chương 424: Nấu cháo thịt



Nguyệt Thần có chút buồn bực, thế nào nơi này lại bị tìm nhanh như vậy. Nàng cứ nghĩ mình đã dấu rất kỹ như thế nào sẽ có người tới nơi này. Điều này làm cho nàng kỳ quái, sau đó con mắt đảo nhìn về phía Thiên Trạch. Ngay lập tức Thiên Trạch nhún nhún vai giống như việc này không liên quan đến mình.

“Mở cửa ra... mau mở cửa ra!” Tiếng ồn lập tức vang lên và tiếng đập cửa phát lên thùng thùng. Ngay lập tức Thiên Trạch đem Nguyệt Thần nằm ở trên giường sau đó đem chăn trực tiếp đắp lên người của nàng. Đồng thời vung tay lên một đám gió nhẹ xuất hiện cuốn lên những mảnh vải. Chúng đem toàn bộ những tấm vải trực tiếp rơi vào trong một cái thùng rác.

“Mau phá cửa cho ta!” Ở bên ngoài phát ra âm thanh lạnh lùng. Ngay lập tức hai tên lính ở bên ngoài lập tức gác súng lại. Chúng trực tiếp lấy đà sau đó trực tiếp lao vào bên trong.

Kẹt! Phanh! Cánh cửa vừa mở ra thì cả hai tên binh lính trực tiếp tông vào một người. Một tiếng đâm vào như đâm vào sắt theo. Ánh sáng loé lên một cái chuông vàng xuất hiện đem hai người bắn ngược ra phía sau. Thân hình trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Người đội trưởng cầm đầu lập tức rút súng ra nhắm thẳng về phía ánh sáng màu vàng. Giọng nói lạnh lùng phát ra: “Ngay cả ta cũng bị ngắm bắn sao?” Ẩn trong đó là một giọng nói mang theo vài phần hài hước. Người thanh niên bước ra khỏi cửa sau đó đem cửa khép lại.

“Thiên Đế!” Thấy được người nam nhân này xuất hiện, đội trưởng sợ hãi quá trực tiếp quỳ xuống mặt đất. Hắn vội vã xin tha: “Thuộc hạ biết tội! Thuộc hạ không biết Thiên Đế đang ở trong đó.”

Thiên Trạch thấy vậy nhăn mày nói: “Ta không phải tuyên bố có lệnh sao? Dưới gối nam nhân có hoàng kim. Trừ khi là phụ mẫu và thiên địa, tuyệt đối không quỳ xuống.”

“Thuộc hạ biết tội!” Người đội trưởng vội vã đứng dậy. Bàn tay hắn chắp lại hơi khom người đối với Thiên Trạch.

“người không biết không có tội!” Thiên Trạch mở miệng lên tiếng nói: “Huống chi các ngươi đang đi tìm truy bắt tội phạm sao có thể có tội! Thực ra, ta cũng đi ra ngoài một chuyến phát hiện được dấu vết kẻ bắt cóc Đạo Văn Sư. Đáng tiếc đuổi vào trong phòng này mất dấu. Được rồi, không có việc gì các ngươi đi đi!”

Người đội trưởng có chút nghi ngờ tại sao Long Thiên Đế lại ở chỗ này song hắn cũng không có dám hỏi. Hắn có chút nghi ngờ đối với thân phận của Long Thiên Đế. Nghe nói trong đám người tấn công vào Đạo Văn học viện lần này có người tinh thông thuật dịch dung.

Dường như Thiên Trạch cảm giác được đám người đang nghi ngờ mình. Hắn ngay lập tức đưa bàn tay lên sau đó phẩy phẩy: “Được rồi, các ngươi rời đi đi! Thật là phiền phức mà...” Theo một cái phẩy tay của Thiên Trạch, ấn kỳ trên tay đám binh lính nhất thời sáng lên.

Cảm giác được ấn ký trên tay của mình phản ứng đại biểu thân phận chí cao của Thiên Trạch. Ngay lập tức hắn cúi đầu chắp tay nói: “Vâng, thuộc hạ đã rõ!” Hắn vội vã phẩt tay về phía đám người ở đây: “Chúng ta đi thôi!” Một đám binh lính Đại Việt ngay lập tức rầm rập rời đi.

“hả!?” Thiên Trạch thấy được một người nam nhân vẫn đứng đó. Ánh mắt hắn lập tức kỳ quái nhìn về phía người này hỏi: “Ông vẫn ở nơi này làm gì? Vẫn rời đi nơi này đi, ta cần nghỉ ngơi!”

“A... Vâng!” người chủ tiệm nghe thấy vậy vội vã chắp tay khom người. Hắn như được đại xá vội vã chạy nhanh rời đi. Tuy nhiên trong lòng hắn vô cùng khó hiểu. Nếu hắn nhớ không nhầm thì nơi đó hẳn phải là ở một người khách nữ. Hắn chỉ biết ở nơi đó có một nữ nhân thuế mà thôi song hắn không có cách nào nhớ rõ được mặt của nàng. Bất quá hiện giờ ở trong đó lại là Long Thiên Đế.

Đi được vài bước không bao lâu, chủ tiệm mở to mắt tròn vỗ vào lòng bàn tay nói: “Chẳng lẽ... không sai! Chính là như vậy...” Đầu hắn liên tục gật gật vài cái. Sau đó dùng ngón tay vân vê chòm râu của mình: “hẳn như vậy đi! Hài... tội nghiệp Thiên Đế đại nhân có một nữ nhân như hổ báo. Mặc dù Diễm phu nhân sắc đẹp thật sự là hiếm có trên đời, mình chưa từng có thấy có ai xinh đẹp hơn phu nhân. Nhưng dù đẹp đến thế nào đi nữa sao có thể bằng ở bên ngoài được. Hắc, hắc...” Nụ cười hắn có vẻ cực kỳ bỉ ổi.

Cạch! Cánh cửa đóng lại, Thiên Trạch thở ra một hơi thật dài. Hắn tiến về phía giường. Lúc này mở ra chăn của Nguyệt Thần. Bất chợt thân thể Nguyệt Thần đang co lại. Cả người nàng hơi run rẩy và thân mình nàng đang toát ra đầy mồ hôi.

Đôi mắt Thiên Trạch mở lớn, hắn ngay lập tức vươn tay trực tiếp đặt lên trán của Nguyệt Thần. Một cảm giác nóng bỏng truyền tới. Thiên Trạch thấy vậy hô lên: “Nóng quá... không ổn... nàng ấy bị cảm lạnh rồi! Hẳn do mất máu quá nhiều hơn nữa lại đi một quãng đường dài cùng với thời tiết giá rét. Bản thân nàng ấy lại vừa phế công trùng tu, chân khí không cao nên mới bị cảm lạnh!”

Đạo nhãn mở ra, hắn bắt đầu tra xét cơ thể Nguyệt Thần, hàng lông mày theo đó hơi cau lại. Đến cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu. Ngón tay hắn nhẹ nhàng bức ra một giọt máu lơ lửng trên ngón tay của mình. Sau đó hắn trực tiếp đem giọt máu đánh vào cơ thể Nguyệt Thần.

Ngón tay Thiên Trạch đưa định viết lên không khí những đạo văn song đến cuối cùng hắn lại dừng lại. Dường như có vẻ chần chờ một chút, Thiên Trạch mở miệng nói: “Tính! Nếu như dùng đạo văn đem cô ấy chữa trị thì đến mai cô ấy mới tỉnh lại. Trong thời gian này nếu như có người tới nơi này vậy phải làm sao đây?” Hiện giờ với công lực Nguyệt Thần quả thực dễ dàng bị đối thủ hạ gục. Nghĩ đến đây, Thiên Trạch thở ra một hơi dài. Hắn cởi đi áo ngoài của mình sau đó chui vào trong chăn.

Thiên Trạch đem Nguyệt Thần trực tiếp ôm lấy. Dường như có vấn đề gì đó giữa hắn và Nguyệt Thần. Trên cơ thể Nguyệt Thần có gì đó khá hấp dẫn hắn. Bình thường hắn không có gặp vấn đề này. Sự hấp dẫn này hơn xa so với Đông Quân. Đáng tiếc chính bản thân Thiên Trạch không có phát hiện ra được mình bất bình thường. Trong đêm tối, Thiên Trạch trực tiếp đem Nguyệt Thần ôm vào trong ngực mình. Hắn dường như đã quên mất một việc.

Trời đã trở sáng, Khu Thi Ma không dám chậm trễ trực tiếp nhận lệnh của Thiên Trạch. Hắn cầm lệnh bài Thiên Trạch đi tới cơ quan Chu Tước do Thiên Trạch cải tạo. Mang theo đầy đủ mọi thứ, hắn vội vã rời đi khi trời còn tờ mờ sáng. Thực ra chuyến đi này Khu Thi Ma không quá gấp gáp. Thời gian để đám người La Võng đêm Đạo Văn Sư về Đại Tần cũng cần khoảng một tháng. Họ còn cần vừa đi vừa xoá dấu vết và để lại các loại dấu vết giả, đi đường vòng để đánh lạc hướng v.v... Thứ hai cơ quan chu trước đã cải thiện đi tới Hàn Quốc thành Tân Trịnh chỉ mất một ngày.

Thật ra Thiên Trạch vì mấy ngày nay có chút bận rộn với một đám y tưởng mới rồi cả việc lên triều giải quyết và đưa ra các chính sách nên hắn mới quên mất việc này. Kết quả e rằng tạo ra một cái hố thật to. Đáng tiếc hiện giờ Thiên Trạch vẫn còn chưa mở ra đôi mắt của mình.

Trời bắt đầu sáng, tiếng ồn ào vang lên. Nguyệt Thần từ từ mở ra đôi mắt của mình. Nàng bàng hoàng khi thấy được mình nằm ở trong ngực một người nam nhân. Lúc đó nàng thoáng ngẩn ra sau đó ký ức của ngày hôm qua tràn vào trong đầu nàng. Mặc dù lúc đó nàng đã bắt đầu hôn mê nhưng nàng cũng không phải không biết gì. Nàng ẩn ẩn đoán được Thiên Trạch ôm nàng vào trong ngực hắn sau đó nàng cảm giác được ấm áp vô cùng mà ngủ quên.

Bản thân Nguyệt Thần cũng không cảm giác được khác lạ. Đồng thời hạ thể cũng không có cảm giác được đau đớn và hư không. Đến đây Nguyệt Thần mới thở phào ra một hơi song để đảm bảo an toàn nàng vẫn vươn tay luồn xuống để kiểm tra lại một chút. Song dường như bàn tay nàng chộp vào vật gì đó cứng cứng dài dài.

“...” Hàng lông mày Nguyệt Thần nhăn lại, nàng theo bản năng bóp một phát. Ngay sau đó một tiếng rên khẽ từ phía đằng sau nàng phát ra. Lúc này Nguyệt Thần mới giật mình nhận ra thứ mình bóp phải là thứ gì. Nàng vừa xấu hổ vừa giận lại vừa cảm giác có chút tức cười song nàng phản ứng lại khác hẳn. Đôi mắt nhắm nghiền tựa vào ngực hắn tiếp tục giả bộ ngủ say.

“Ha...” Thiên Trạch thở ra một hơi. Hắn cảm giác được tiểu đệ đệ của mình bị bóp mạnh. Cảm giác đau đớn làm cho hắn bừng tỉnh lại. Ngay sau đó hắn nhìn về phía người thiếu nữ vẫn nhắm nghiền tựa vào lồng ngực của mình thì thở ra một hơi dài. Hắn cũng biết nàng đã tỉnh dậy nhưng không có phá bởi vì một khi hai người trong trạng thái tỉnh táo đối mặt với nhau thực sự sẽ rất có khác thường.

“Mình làm sao vậy!?” Thiên Trạch thầm nghĩ trong lòng. Hắn nhớ mình mới gặp Nguyệt Thần được vài lần đi. Thế nào lại thất thố như vậy. Hắn thực sự không hiểu. Bản thân hắn mặc dù háo sắc nhưng chưa thấy đến mức bạ ai cũng ăn quàng dù Nguyệt Thần rất đẹp. Thật may là tối hôm qua vẫn chưa có gì xảy ra.

Trầm mặc một chút, Thiên Trạch lấy ra một cái nồi đất trong không gian trữ vật. Sau đó hắn mở ra cửa, bàn tay trực tiếp hút lấy một đám tuyết đọng ở trên mái nhà rồi đem cửa đóng lại và bỏ ở vào trong chiếc nồi đất. Hắn đem chiếc nồi đất đặt lên một cái kệ bằng sắt nhỏ như cái kiền rồi bỏ thêm bột gạo và thịt băm vào trong nồi.

Bàn tay nắm lấy chiếc nồi đất, khí nóng truyền ra. Chiếc nồi theo nóng lên và đem một đám tuyết bắt đầu tan ra. Ngón tay Thiên Trạch theo đó hoạ lên những hoa văn rồi những hoa văn này bay ra bám lên chiếc nồi và dán lên trên đó. Một đám đạo văn cũng đánh vào trong nồi sau đó đem nước, bột gạo và thịt bắt đầu xoay tròn.

Muốn một bát cháo ngon cần phải ninh đến nửa canh giờ song với đạo văn, hắn lại có thể trong thời gian ngắn uống một chung trà hoàn thành. Mùi hương đã bốc lên ngào ngạt. Thiên Trạch thấy vậy khẽ mỉm cười. Hắn bắt đầu nêm gia vị vào trong đó cho đến khi vừa đủ. Lúc này hắn mới đem nắp đất đậy lại. Đôi mắt nhìn về phía Nguyệt Thần đang giả vờ ngủ say, Thiên Trạch có vài phần phức tạp đối với nàng.

Hắn trực tiếp ra khỏi ngoài cửa bằng đường cửa sổ. Không bao lâu thì Nguyệt Thần cũng tỉnh lại, nàng khoác lên một bộ quần áo sáu đo trực tiếp ngồi vào bàn. Khoé miệng theo đó nở một nụ cười khá là hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.