Đạo Chu

Chương 436: Trí tuệ Hàn Phi



Tiểu nữ hài mở to đôi mắt nhìn về phía Thiên Trạch. Ở trong thoáng chốc nàng ngây ngẩn cả người không biết trả lời thế nào. Dáng vẻ có vài phần thẹn thùng, hai má càng trở nên đỏ ửng. Bất quá Thiên Trạch không để cho nàng hành động mà đáp lại. Hắn trực tiếp cười nhẹ nói: “Nga, không trả lời có nghĩa là đồng ý đó nha. Kể từ bây giờ tiểu y sẽ trở thành thê tử chưa xuất giá của thúc thúc đó nha!”

Con mắt tiếu nữ hài đang ngượng ngùng lần nữa sau đó kinh ngạc mở to nhìn về phía Thiên Trạch. Ngay lập tức nàng bị một bàn tay to lớn nhẹ nhàng ôm vào trong lòng. Đầu tực vào ngực của người thanh niên đó. Một cảm giác an toàn ấm áp làm cho nàng tựa mặt vào ngực của hắn. Bất tri bất giác, tiểu nữ hài thích ý nhắm lại đôi mắt của mình và thưởng thức cảm xúc bình an này.

Thiên Trạch lúc này không biết rằng ở cách xa nơi này, tại Hàn quốc đô thành Tân Trịnh. Trong hầu phủ của Huyết Y Hầu. Thiên Trạch đang một bên với thân thể bị thương nặng. Hắn đang quỳ một chân xuống dưới mặt đất sau đó thở ra hồng hộc. Ánh mắt Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi nhìn thẳng về phía đám người ở phía trước này. Đôi mắt hắn mang theo không phải oán giận mà là buồn bực.

“Ngươi không phải là biểu ca!” Một người nữ nhân cực kỳ xinh đẹp mặc một thân quần áo màu xanh lam lạnh lùng lên tiếng. Trên cơ thể nàng toát ra vẻ đẹp yêu mị nhìn về phía người nam nhân đang quỳ một chân dưới mặt đất. Hơi thở gấp gáp từ miệng của người nam nhân này phát ra.

“Không nghĩ tới, lần này ra tay thế nhưng lại là cô, Minh Châu!” Người nam nhân lạnh lùng nhìn về phía người nữ nhân xinh đẹp kia. Đồng thời ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn về phía người thanh niên tuấn tú có khuôn mặt kiên nghị. Nhiều năm như vậy, trên khuôn mặt của hắn cũng đã xuất hiện một chút râu ở trên ria mép của mình: “Kế hoạch lần này là ngươi đề ra đi, Hàn Phi!”

“Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi...” Người thanh niên tuấn tú mặc một thân quần áo màu tím mở miệng nói chuyện. Một bàn tay hắn để bụng, một bàn tay đưa ra. Dáng vẻ của hắn lại tràn ngập tự tin: “Không phải gọi ngươi một tiếng giả Huyết Y Hầu.” Một bàn tay đưa lên nhẹ nhàng gõ gõ trán của mình, Hàn Phi lâm vào suy tư rồi mở miệng nói: “Vậy rốt cuộc thân phận của ngươi là ai đây?”

Huyết Y Hầu dùng cái nhìn lạnh lẽo quan sát một đám người. Đặc biệt lần này tập trung trên người một thiếu nữ. Sáu năm qua đi, dáng vẻ nàng không chút nào thay đổi. Khuôn mặt vẫn non nớt như vậy, khác biệt duy nhất đó là bộ ngực nàng dường như lớn hơn chút. Đồng thời khí thế của nàng có một chút khí thế của vương gia. Giọng nói Huyết Y Hầu lạnh lạnh lùng phát ra: “Hàn Vương, đừng quên có ta mới có cô ngày hôm nay. Nếu như không có sự ủng hộ của ta, cô cơ bản không thể nào từ một vị công chúa bước lên ngài vàng của mình. Hiện giờ cô lại muốn qua cầu rút ván sao?”

Hồng Liên bây giờ đã trở thành Hàn Vương. Nàng đứng ở đó dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Huyết Y Hầu. Đôi tay của nàng trực tiếp nắm chặt thanh kiếm xích luyện. Ở bên cạnh nàng, Vệ Trang đang đứng ở nơi đó nắm chặt thanh kiếm sa xỉ nhìn thẳng về phía Huyết Y Hầu.

Thời gian trôi đi, dưới năng lực của Vệ Trang, Hàn Phi cùng Trương Lương. Thế lực Huyết Y Hầu ngày một rút đi. Quyền lợi trong tay Huyết Y Hầu cũng dần dần bị Vệ Trang đoạt lấy. Hiện tại cũng là thời điểm thu lới. Trong sáu năm nay, bốn người liên tục cố gắng cải biến Hàn quốc. Quả thực Hàn quốc cũng trải qua một loạt biến cách trong tay Hàn Vương. Hiện giờ Hàn quốc hoàn toàn là với bộ mặt mới. Một quốc gia đang dần dần trỗi dậy hướng về phía phát triển.

Bất quá, Minh Châu lúc này đã không nhịn được. Ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn về phía Huyết Y Hầu mở miệng nói: “Ngươi là ai? Biểu ca ta hiện giờ đang ở nơi nào?” Thế lực càng ngày cang suy yếu, Minh Châu dưới sức ép của Hàn Vương và bốn người khác, nàng cũng thoả hiệp. Đem tội trạng Huyết Y Hầu đưa ra. Điều kiện đó là nàng vẫn giữ chức vị thái hậu nhưng Huyết Y Hầu cũng vì thế mà bị tước chức vị và thu lại binh quyền.

“Ngươi không phải đã đoán được rồi sao?” Huyết Y Hầu cười nhạo mở miệng nói chuyện.

“Ngươi...” Minh Châu nghe thấy vậy lạnh lùng mở miệng lên tiếng nói. Nàng trực tiếp muốn động thủ thì lập tức bị Hàn Phi đưa tay ra ngăn cản.

“Chờ chút!” Hàn Phi đưa tay ra khiến cho Minh Châu cũng phải trực tiếp dừng lại. Bất quá Hàn Phi vẫn là dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Huyết Y Hầu. Hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Vậy các hạ có thể nói cho ta biết tên thật của các hạ hay không?” Bất quá Huyết Y Hầu vẫn không có trả lời Hàn Phi. Song Hàn Phi không vì vậy mà tức giận, ngón tay chỏ lại đưa lên đỡ trán của mình: “Vậy ta cứ gọi các hạ với danh Huyết Y Hầu như trước đi. Nếu như Huyết Y Hầu các hạ là giả như vậy Huyết Y Hầu trước đây đi nơi nào? Tại sao các hạ lại phải đóng giả làm Huyết Y Hầu. Và vì lý do gì mà các hạ phải giúp Hồng Liên trở thành Tân Hàn Vương. Nếu như đem tất cả các sự kiện liên kết lại với nhau mà nói!” 

Trương Lương ở đằng sau cùng với một đám binh lính Hàn binh. Khuôn mặt Trương Lương qua đi sáu năm đã hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ non nớt của hắn. Bộ dạng hiện giờ của hắn quả thực vô cùng tuấn tú. Tuấn tú đến mức có thể làm cho hầu hết nữ nhân trở nên say đắm. Vẻ mặt Trương Lương có vẻ như suy tư, đến cuối cùng hắn lại mở miệng nói: “Hàn huynh, ý Hàn huynh nói đến đó là Thiên Địa giáo!?”

Hàn Phi nghe thấy tiếng này gật đầu lên tiếng nói: “Đúng như Tử Phòng nói. Đệ cũng có cùng ý nghĩ với ta. Trong tất cả các quốc gia chỉ có một thế lực có thể làm ra chuyện này mà chúng ta hoàn toàn không phát giác được gì chỉ có thể là Thiên Địa giáo!” Vừa nói đến đây, Hàn Phi cực kỳ tự tin nhìn về phía Huyết Y Hầu nói: “Ta nói đúng chứ, các hạ hẳn là người của Thiên Địa giáo đi!”

“Hahaha...” Huyết Y Hầu phá lên cười, nụ cười hắn có vài phần thưởng thức đối với trí tuệ Hàn Phi. Đôi mắt hắn mang theo thưởng thức nhìn về phía Hàn Phi: “Quả không hổ là Hàn Phi! Sư phụ ta thường luôn đánh giá cao về ngươi. Ta thường thường không phục nhưng hiện giờ ta đã tin tưởng rồi. Trong những người sư phụ gặp thì tài năng của ngươi sự phụ đánh giá rất cao.”

“Sư phụ của các hạ!?” Hàn Phi nhìn về phía Huyết Y Hầu lạnh lùng mở miệng lên tiếng nói: “Hẳn có địa vị không thấp trong Thiên Địa giáo đi. Hắn cũng rất có khả năng là chủ của Thiên Địa giáo. Nếu như ta đoán không nhầm thì rất có khả năng sư phụ các hạ chính là người đứng đằng sau mọi chuyện. Hơn nữa dường như đối với Hàn Phi rất quen thuộc như vậy có phải hay không ta cũng có khả năng đối với thân phận sư phụ các hạ rất quen thuộc.”

Đôi mắt Huyết Y Hầu co rút lại nhưng lại trong nháy mắt đó đã bị Hàn Phi bắt được. Tuy nhiên sau đó Huyết Y Hầu lại nở nụ cười nhẹ nhàng nói: “Hàn Phi, ta hoàn toàn phục với trí tuệ của ngươi rồi. Đáng tiếc lần này ta phải đi, ngươi cũng không có cơ hội ngăn cản lại ta!”

Huyết Y Hầu ngay lập tức có phản ứng lại như vậy làm Hàn Phi giật mình. Sau đó đám người Hàn Phi cũng nhìn về phía xung quanh. Lúc này ở xung quanh nơi này một đám người mặc áo đen che mặt cũng đã ở xung quanh. Một người mặc áo đen có vài phần to con ôm ngực mở miệng nói: “Lần này ngươi nợ ta một miệng!”

Vụt! Tốc độ người này cực kỳ nhanh, ngay lập tức áp sát thân thể Huyết Y Hầu. Bàn tay to lớn hắn trực tiếp nâng lên Huyết Y Hầu. Hồng Liên thấy vậy lập tức vọt thẳng về phía trước. Đám người Vệ Trang với Hàn binh cũng có đối thủ. Mỗi người đều không rảnh tay để giúp nhau.

Thân mình Hồng Liên vọt lên cực nhanh. Thanh kiếm xích luyện uốn éo như một con rắn với cái đầu sắc nhọn đâm thẳng về phía người nam nhân mặc áo choàng đen có vài phần cao lớn kia. Vậy mà người nam nhân kia không tránh né chỉ dùng một tay kết ấn.

Keng! Mũi kiếm xích luyện đâm vào một chiếc chuông khổng lồ màu vàng phát ra âm thanh nhè nhẹ. Tia lửa bắn tung toé ra. Người nam nhân to con nhìn về phía Hồng Liên mở miệng nói: “Hông Liên, không Hàn Vương An, chúng ta cũng không có ý định cùng với ngài là địch. Dừng tay lại đây đi, mặc dù ngài có được công lực khủng bố nhưng đối tay với nhiều người, ngài cũng không làm gì được chúng ta. Hơn nữa, bên người ngài còn có những người khác nữa. Chúng ta không muốn tổn thương những người bên cạnh ngài đặc biệt chính bản thân ngài. Thế nên hãy dừng lại ở đây đi!”

“Hừ...” Hồng Liên lập tức dùng thanh kiếm xích luyện uốn éo như một con rắn trực tiếp một lần nữa mang theo nội lực hùng hậu đâm thẳng về phía chiếc chuông vàng. Lần này âm thanh oanh kích vang lên.

Oanh! người nam nhân to con hơi nhíu mày một chút, chiếc chuông vàng đã có vài phần ảm đạm. Ngay lập tức hắn lấy trong lòng ngực ra trực tiếp ném xuống mặt đất. Một đám quả cầu nhỏ nổ vang, một đám khói xuất hiện. Chúng nhanh chóng tản ra bao lấy khắp xung quanh.

Khi khói tản đi thì nào còn đám người Huyết Y Hầu ở nơi này. Mấy người Hàn Phi và Trương Lương không khỏi dùng tay che miệng liên tục ho khan vài tiếng. Tiếng khụ khụ của đám người cũng khiến cho Hồng Liên dừng tay. Nàng có thể đuổi theo truy kích đám người bất quá hiện giờ nàng là Hàn Vương hơn nữa nàng cũng lo lắng những người ở bên cạnh mình. Đặc biệt là Hàn Phi và Trương Lương. 

“Không sao chứ?” Một thiếu nữ uyển chuyển với mái tóc màu tím và thân ảnh màu tím đi về phía Hàn Phi lo lắng mở miệng hỏi.

“Hà...” Nhìn đám khói tản đi, Hàn Phi thở ra một tiếng thật dài. Tiếng thở dài này lại làm cho đám người chú ý đến hắn. Hàn Phi cảm giác đầu đau, bàn tay theo bản năng đưa lên đỡ trán. Vẻ mặt có phần bất đắc dĩ nói: “Đem các sự kiện liên kết với nhau đưa ra kết quả lại mười phần đáng sợ.”

“Hàn huynh...” Trương Lương dưới sự bảo vệ của đám Hàn binh đi về phía trước. Hắn nhìn về phía một đám vết tích còn tồn sót lại. Sau đó quay ra tò mò nhìn về phía Hàn Phi hỏi: “Ngươi nghĩ ra điều gì sao?”

“Tử Phòng, đệ có nghĩ hay không đến một giả thiết!?” Hàn Phi nhìn về phía Trương Lương thì nhận được một cái gật đầu từ Trương Lương. Bấy giờ Hàn Phi mới cúi đầu thở ra một hơi dài nói: “Xem ra Tử Phòng, đệ cũng đã đưa ra được kết luận giống như của ta.”

“Hàn huynh...” Trương Lương cười có chút gượng gạo: “Sao Hàn huynh biết đệ nghĩ đến người cũng sẽ giống như Hàn huynh nghĩ!”

Hàn Phi đối với việc này thật tự tin, hắn cười nhìn về phía Trương Lương nói: “Vậy sao chúng ta không cùng lúc nói ra cái tên mà chúng ta nghĩ đến. Đệ xem thế nào?” Vừa nói hai người nhìn về phía nhau và cười. Cả hai không đồng thời hẹn mà cùng gật đầu.

“Long huynh!” Cả hai dường như không hẹn mà cùng lên tiếng gọi cái tên này.

“Hai người nói gì vậy!?” Tử Nữ kỳ quái nhìn về phía cả hai người rồi hỏi: “Cái gì mà Long huynh!”

“Hai người bọn họ muốn nói đến...” Vệ Trang đem thanh kiếm sa xỉ thủ lại: “Người là Long Ngạo Thiên!”

Lời này nói ra nhất thời làm cho Hàn Vương lập tức động dụng. Tử Nữ cảm giác càng kỳ quái: “Long tiên sinh, tiên sinh không phải đã qua đời nhiều năm về trước rồi sao? Vì sao mọi người lại nhắc đến cái tên này?”

Vệ Trang lạnh lùng nhìn về phía hai người Hàn Phi và Trương Lương. bộ dạng hai người lúc này quả thực làm cho Vệ Trang chán ghét. Bất quá hắn vẫn tỏ ra cao lãnh đáp lại: “Nếu Long Ngạo Thiên còn chưa có chết thì sao đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.