Đạo Chu

Chương 437: Liên kết sự kiện



Tất cả những lời này đều cho đám người ở đây đều ngẩn người. Người phản ứng mãnh liệt nhất chính là Hồng Liên. Đôi mắt nàng mở to hết cỡ, khuôn mặt nàng trở nên bàng hoàng, thân thể theo đó run lên lẩy bẩy vài cái. Hai hàng môi mỏng xinh đẹp đỏ hồng hơi lay động cuối cùng tiếng nói biến thành hốt hoảng: “Ca ca, ngươi nói cái gì! Long Ngạo Thiên, hắn vẫn còn sống!”

“Không thể nào!” Tử Nữ đưa tay lên di chuyển nhẹ nhàng, đầu nàng cũng hơi lắc lắc. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm về phía Hàn Phi hỏi: “Cửu công tử, ngươi cùng với Trương công tử có nhầm lẫn gì không? Chúng ta đều đã kiểm tra Long tiên sinh vô cùng kỹ lưỡng. Chính công tử ngươi cũng xác định là Long tiên sinh đã chết. Chết vì trúng Lục Hồn Khủng Chú. Trước khi chết, Long tiên sinh cũng đem toàn bộ công lực chuyển cho vương thượng...” Nghĩ đến đây, nàng nhìn về phía Hồng Liên rồi thở ra một hơi: “Hiện giờ, Cửu công tử, ngài lại nói với ta rằng Long tiên sinh vẫn còn sống. Đây là vì sao?” 

“Tử Nữ cô nương...” Trương Lương chắp tay đối với Tử Nữ một cái: “Xác thực như Tử Nữ cô nương nói. Chúng ta xác nhận người đó là Long tiên sinh nhưng ta giám hỏi Tử Nữ cô nương, vừa rồi Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi, cô nương có phát hiện ra người này là giả không?”

“Này...” Tử Nữ lập tức mở miệng nói một câu. Ngay sau đó ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Minh Châu phu nhân. Không hiện giờ là Minh Châu thái hậu.

Chỉ thấy một tay để bụng, một tay chìa về phía Minh Châu, Hàn Phi khẽ nói: “Minh Châu thái hậu, không biết vì sao thái hậu lại có thể biết được Huyết Y Hầu đó là giả?”

Minh Châu nghe thấy vậy thì hơi chút buồn bã một chút. Nói đến đây nàng hơi rơi vào trầm tư rồi mở miệng: “Huyết Y Hầu, huynh ấy là biểu ca của ta.” Khi nói ra những lời này thì đám người này không có phản ứng nhiều. Dường như họ sớm đã biết được tin tức này. Đôi môi đỏ gợi cảm của Minh Châu khẽ mở: “Từ trước đến nay, huynh ấy tu luyện công pháp đặc biệt của Bạch gia có thể làm cho người đạt được thanh xuân vĩnh trú. Song nó yêu cầu phối phương với máu tươi của xử nữ mới có thể tu luyện. Bất quá mấy năm nay, Huyết Y Hầu vẫn chưa từng bao giờ dùng xử nữ máu tươi để tiếp tục tu luyện.”

“Đó là bản cung cũng từng nghi ngờ Huyết Y Hầu đó là giả. Bản cung từng hỏi hắn tại sao không cần xử nữ máu tươi để tu luyện nữa thì hắn nói rằng mình đã tìm ra được giải pháp khác không cần dùng máu tươi xử nữ tu luyện nữa. Điều đó càng làm cho bản cung nghi ngờ hắn hơn. Để xác nhận hắn là thật hay có ai đó giả dạng hắn, bản cung đã đem những việc hồi nhỏ chỉ có hai người bản cung và biểu ca mới có thể biết được. Vậy mà tất cả vấn đề đó hắn đều có thể biết được. Ngay cả việc chỉ có hai người chúng ta biết rõ, đó là bí mật của chúng ta. Tên Huyết Y Hầu giả này cũng có thể biết được. Bản cung nhớ lúc đó trừ biểu ca bản cung và bản cung ra dường như không có bất cứ ai ở nơi đó. Chính vì vậy mà bản cung cũng chưa hề nghi ngờ gì hắn là giả cả.”

“Chỉ vừa rồi mãi bản cung mới biết được hắn là giả. Mặc dù tất cả các loại võ công mà hắn dùng ra giống hệt biểu cả Huyết Y Hầu của bản cung nhưng bản cung nhìn ra được. Nội công mà hắn tu luyện ra được có khác biệt với nội công biểu ca bản cung tu luyện. Biểu ca tu luyện là một loại nội lực chí âm chí nhu chí hàn mang theo âm độc. Công pháp hắn tu luyện cũng có chí âm chí hàn nhưng lại mang theo một cỗ hạo nhiên chính khí. Đó là lý do bản cung biết hắn là giả.”

“Người này...” Tử Nữ kinh ngạc mở miệng lên tiếng nói: “Thuật dịch dung cũng quá lời hại đi. Ngay cả tác phong, võ công cùng với ký ức cũng có thể làm giả sao? Nếu không phải thái hậu nhận ra Huyết Y Hầu này là giả, chúng ta cũng không thể biết được người này thực sự là giả! Ta chưa từng bao giờ nghe được trên giang hồ có người nắm giữ loại thuật dịch dung này.”

“Xác thực như Tử Nữ cô nương nói!” Trương Lương gật đầu, một tay đặt bụng, một tay buông lỏng. Khuôn mặt tuấn tú có chút nghiêm nghị, hắn nhẹ nhàng nói ra: “Song nếu như đó là thủ đoạn xuất ra từ Thiên Địa giáo, Lương cũng không hệ kinh ngạc chút nào!”

“Chúng ta trở về đi!” Hàn Phi đưa lên dùng ngón tay gõ gõ trán, hắn mở miệng lên tiếng lẩm bẩm: “Ta có vài điều bàn bạc với Vệ Trang huynh và Tử Phòng... Xem ra việc này rắc rối hơn ta nghĩ!”

“Ca ca...” Hồng Liên lúc này sao chịu nổi. Nàng lập tức lạnh lùng nhìn về phía Hàn Phi nói: “Ngươi tại sao nói Long Ngạo Thiên hắn còn chưa có chết!”

Đầu Hàn Phi theo đó đổ đầy mồ hôi hột, hắn đưa tay lên che trán của mình. Hơi cúi đầu xuống, Hàn Phi lắc lắc chỉ có thể nở nụ cười có vài phần gượng gạo: “vương thượng, chúng ta có thể trở về sau đó ta sẽ nói cho ngài được không?” Bất quá Hồng Liên lại trực tiếp chắn đường của Hàn Phi, hai tay nàng chống eo. Một khi Hàn Phi còn chưa nói, nàng thể không bỏ qua. Hàn Phi chỉ có thể nhìn về phía mấy người như đang cầu cứu. Đáng tiếc tất cả đều làm lơ hắn.

Thật may chỉ có Minh Châu thái hậu là người lại mở miệng nói: “Vương thượng, hiện giờ ngài là quân thượng của một nước. Ngài nên chú ý đến hình tượng của mình một chút. Hơn nữa ngài nhìn xem nơi này... ” Đôi mắt nàng đảo quanh nhìn về phía cả toà phủ đã rách nát cùng với đám binh lính vây xung quanh: “thực sự thích hợp nói về chuyện này sao?” Đến cuối nàng đảo ánh mắt tràn đầy mị hoặc nhìn về phía Hàn Phi hỏi: “Chỉ là nếu bản cung cũng muốn nghe Cửu công tử nói đến việc này không biết có tiện hay không?”

“Nếu như Minh Châu thái hậu muốn nghe, Phi làm sao dám từ chối!” Hàn Phi mỉm cười nhẹ nhàng chìa tay đối với Minh Châu: “Từ chối một mỹ nhân như thái hậu quả thực là một điều đáng tiếc nhất trên đời. Hơn nữa, Phi cũng có vài điều muốn hỏi Minh Châu thái hậu!”

Cạch! Cánh cửa mở ra, Thiên Trạch bước vào bên trong thấy được Diễm Linh Cơ ăn mặc một thân quần áo màu xanh lam hơi trong suốt nửa che nửa hở. Đối với đôi mắt cực kỳ có tính đánh vào, mỗi bước đi đều uyển chuyển mang theo sự hấp dẫn của một yêu nữ. Giọng nói tràn ngập mị lực từ đôi môi tươi đẹp của nàng phát ra: “Chủ nhân... chàng về muộn như vậy!? Thiếp đã chờ chàng rất lâu rồi!”

Đem cánh cửa đóng lại, Thiên Trạch đi về phía Diễm Linh Cơ và cười nhẹ nói. Ánh mắt hắn nhìn về phía bộ ngực nửa loã lồ của nàng. Đặc biệt đôi chân trắng thon dài kia thực sự làm cho người ta mê man bất định. Bất quá Thiên Trạch vẫn nhẹ nhàng nói: “Đi gặp một vị bằng hữu mà thôi! Nàng cũng biết công việc của ta cũng không nhẹ mà...”

“Thiếp tò mò không biết vị bằng hữu này của chủ nhân là nam là nữ?” Diễm Linh Cơ nháy mắt cười nhẹ với Thiên Trạch một cái. Đồng thời khi sát vào gần Thiên Trạch, Diễm Linh Cơ khẽ hít một hơi nhẹ nói: “Chủ nhân, trên người chàng có mùi hương thơm nhè nhẹ. Chẳng lẽ vị bằng hữu này của chàng là nữ nhân hơn nữa còn bị thương đổ máu? Thiếp cũng có chút lo lắng không biết vị bằng hữu này có bị thương nặng lắm không, vết thương không biết ở nơi nào có vào nơi nguy hiểm không?” 

“Điều đó quan trong lắm sao?” Thiên Trạch mở miệng mỉm cười. Diễm Linh Cơ chỉ dùng đôi mắt to nhìn về phía Thiên Trạch. Đồng thời không biết sao trong tay Diễm Linh Cơ đã bắt được một cọng tóc màu tím từ ngực áo Thiên Trạch. Bất đắc dĩ Thiên Trạch chỉ có thể cười nhẹ nói: “Một bằng hữu nữ nhưng không có như nàng nghĩ đâu!”

“Vậy sao?” Diễm Linh Cơ nhẹ nhàng cười nói: “Như chàng nói là thiếp suy nghĩ nhiều sao?”

“Đúng vậy là nàng suy nghĩ nhiều rồi!” Thiên Trạch cười nhẹ nói: “Hơn nữa, nàng cho rằng ta ra ngoài để làm gì đây?” Diễm Linh Cơ lập tức có chút giật mình vì Thiên Trạch trực tiếp bế bổng nàng lên theo kiểu công chúa. Đặc biệt ánh mắt Thiên Trạch tràn ngập lửa nóng nhìn về phía Diễm Linh Cơ: “Vậy nàng nói xem khi ta ở với vị bằng hữu là nữ nhân đó ta đã làm gì?”

“Thiếp làm sao mà biết được!?” Đôi môi Diễm Linh Cơ phát ra âm thanh tràn ngập mị hoặc với Thiên Trạch. Ngón tay mảnh khảnh khẽ miết khuôn mặt Thiên Trạch một cái.

“Nam nhân nếu như vừa cùng nữ nhân giao hoan xong!” Thiên Trạch khẽ cười nhẹ một tiếng: “Sẽ rất xuống sức hơn nữa khó lòng mà tiếp tục làm việc đó. Tối nay, nàng giúp ta kiểm nghiệm xem ta có thể giúp nàng lên đỉnh mấy lẩn nhé!” Vừa nói thì Thiên Trạch trực tiếp ném Diễm Linh Cơ trên chiếc giường êm ái sau đó trực tiếp như mãnh hổ nhảy bổ lên.

Ba, ba, ba... Tiếng va đập không lâu nhanh chóng phát ra. Theo sau đó là tiếng rên rỉ của nữ nhân: “A... A... ư... chàng nhẹ nhẹ chút... hôm nay sao chàng hung dữ quá vậy. A... thiếp sắp không chịu nổi rồi... A...”

Hàn Vương cung, mọi người tập trung với nhau ở trong một căn phòng khá lớn. Lần này sự có mặt không chỉ có Minh Châu thái hậu mà còn có cả Hồ thái hậu. Nó làm cho Minh Châu có cảm giác kỳ quái. Con mắt nàng đảo qua nhìn về phía Hồ thái hậu. Bản thân nàng không rõ tại sao Hồ thái hậu, nàng ta lại ở nơi này. Việc này có quan hệ gì với nàng ta sao?

Trong tay Hàn Phi cầm lấy hai cỗ bài, một cỗ bài cũ và một cỗ bài mới. Từ đây Hàn Phi xoát xoát cỗ bài sau đó lấy vài quân bài. Ở trong quân bài này có mấy dạng quân bài là Hàn Vương cùng với bình dân. Họ không có rõ ràng. Hàn Phi lập tức sắp xếp ra mấy con bài rồi nói: “Chuyện này có mối quan hệ phức tạp. Nếu như theo ta phỏng đoán thì nó có liên quan đến rất nhiều mối quan hệ. Thứ nhất đó là Thiên Địa giáo, thứ hai là Long Ngạo Thiên huynh, thứ ba là đã từng phế thái tử Thiên Trạch cùng với người cuối cùng liên kết mọi sự kiện với nhau đương nhiệm Đại Việt vương Long Thiên Đế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.