Đạo Chu

Chương 438: Sự kiện năm xưa



“Sự việc phải bắt đầu từ hai mươi năm trước khi mà phế thái tử Thiên Trạch của Bách Việt đi sứ Hàn quốc!” Hàn Phi cầm lấy một quân bài đại diện cho phế thái tử Thiên Trạch. Lúc này Hàn Phi bình tĩnh hướng về phía mọi người giải thích: “Thời gian khi phế thái tử Thiên Trạch biến mất không bao lâu thì thời điểm đó Thiên Địa giáo cũng ra đời. Thiên Địa giáo do một đám người thần bí thành lập nên nắm giữ những sản phẩm mà toàn bộ thất quốc bấy giờ không có như giấy, rượu cao độ, xà phòng, nước hoa, pháo hoa... Dường như có một mối liên hệ nào đó giữa phế thái tử Thiên Trạch cùng với Thiên Địa giáo. Thời gian này quả thực quá trùng khớp.”

“Cửu công tử...” Hồ thái hậu nhẹ nhàng uyển chuyển đưa tay lên. Giọng nói mang chút mơ màng và buồn ngủ. Bàn tay nàng đưa lên khẽ che miệng, thân thể hơi vươn nhẹ. Quả thực chính là một vưu vật. Đáng tiếc ở đây mỗi nam nhân đều là định lực kinh ngươi, không ai bị động tác này của nàng mê hoặc. Âm thanh nhẹ nhàng và ngọt ngào phát ra từ đôi môi mềm mại và ướt át của Hồ thái hậu: “công tử gọi bản cung đến đây không phải vì chuyện này đấy chứ? Ai chẳng biết phế thái tử Thiên Trạch đã chết hơn nữa còn chết trong tay Huyết Y Hầu!” 

“Hồ thái hậu...” Hàn Phi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn về phía Hồ thái hậu, bàn tay hắn hơi chìa ra về phía Hồ thái hậu nói: “Ta đã làm Hồ thái hậu mất thời gian đến nơi này rồi. Phi đương nhiên có việc muốn hỏi thái hậu. Chỉ là ta muốn xác nhận một chút về một việc. Năm xưa khi Hồ thái hậu vẫn ở Bách Việt, vẫn là nữ nhi của Hoả Vũ công không biết có nghe đến tên Long Thiên Đế hoặc từng nghe phế thái tử Thiên Trạch nhắc đến một người huynh đệ khác.”

“Cửu công tử...” Hồ thái hậu nhẹ nhàng đưa tay lên khẽ cười: “Chẳng lẽ Cửu công tử nghi ngờ bản cung vẫn có mối quan hệ nào đó với Bách Việt. Những năm nay, bản cung sớm đã là thái hậu của Hàn quốc. Giao tình với Bách Việt sớm đã không còn...” Vừa nói nàng cũng khẽ khẽ lắc lắc đầu mình.

“Phi chưa từng có ý này!” Hàn Phi bình tĩnh lên tiếng nói: “Hồ thái hậu minh giám. Chỉ là ta tò mò về vị Long Thiên Đế này của Bách Việt mà thôi! Long Thiên Đế tự xưng là hậu duệ của hoàng tộc Bách Việt hơn nữa có khuôn mặt giống đến bảy tám phần so với phế thái tử Thiên Trạch chỉ là khuôn mặt trẻ tuổi hơn nhiều.”

“Quả thực bản cung cũng không biết!” Hồ thái hậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Đôi môi khẽ mở, tiếng thở dài từ miệng nàng phát ra: “Đúng là lúc trước bản cung có quen biết với thái tử Thiên Trạch của Bách Việt. Lúc đó, thái tử Thiên Trạch rất nổi tiếng vì thái tử chính là đệ nhất mỹ nam tử của Bách Việt. Ngay cả thất quốc cũng khó có người sánh được. Vì vậy thái tử rất nổi tiếng, người lại ôn hoà nhã nhặn nên rất được dân chúng yêu thích. Nếu như thái tử có huynh đệ nhất định hoàng tộc Bách Việt sẽ không dấu diếm. Song bản cung lại chưa từng nghe đến thái tử có một người huynh đệ nào cả. Bất quá, bản cung là người ngoài cuộc cũng khó mà biết được.”

“Vậy thì lạ thật!” Ngón tay đưa lên gãi gãi trán, Hàn Phi cúi đầu lâm vào trầm tư thật sâu. Hắn nhìn về phía Minh Châu. Lúc này bị Hàn Phi nhìn về phía mình, Minh Châu cũng hơi có chút chột dạ. Dường như nàng có thể đoán được chút ý tưởng của Hàn Phi. Không bao lâu quả nhiên nàng nghe được Hàn Phi hỏi: “Minh Châu thái hậu, năm xửa thái hậu từng cùng với phế thái tử Thiên Trạch rời đi sau đó gặp phải một nghìn tinh binh Hàn quốc.”

“Thế nào, cửu công tử!?” Minh Châu lập tức cười nhẹ gọi một tiếng Cửu công tử. Mặc dù Hàn Vương An đã qua đời, Hồng Liên trở thành Hàn Vương. Bất quá Hàn Phi vẫn chưa được phong chức gì cả ngoài vẫn nắm giữ chức Tư Khấu. Vì vậy mọi người đều vẫn quen gọi Hàn Phi một tiếng Cửu công tử. Theo lý nên gọi Hàn Phi một tiếng vương gia thì đúng hơn. Song Minh Châu vẫn tiếp tục cười nhè nhẹ: “Công tử nghi ngờ bản cung sao? Còn là vương thượng nghi ngờ bản thái hậu có liên quan gì tới Đại Việt!?” Ánh mắt nàng khẽ liếc nhìn về phía Hồng Liên.

Hồng Liên liếc mắt nhìn về phía nàng một cái sau đó thầm mắng: “Con hồ ly tinh đáng chết này! Bây giờ ta mới là Hàn Vương được chứ?”

“Minh Châu thái hậu biết Phi không phải có ý tưởng này!” Hàn Phi vội vã lên tiếng đáp trả lời: “Chỉ là Phi tò mò những năm đó đã xảy ra chuyện gì thôi!”

“Hà...” Minh Châu nghe thấy vậy hơi mở đôi môi ướt át và một tiếng phát ra thở dài: “Đó là lúc bản cung vẫn là thời trẻ. Thiếu nữ thời trẻ vẫn là có chút bồng bột giống như Hồng Liên công chúa trước đây!” Minh Châu khẽ cười quay ra nhìn về phía Hồng Liên. Lập tức ánh mắt Hồng Liên lạnh như băng nhìn về phía nàng bất quá Minh Châu không sợ sệt chút nào mà chỉ khẽ cười. Bây giờ đối với nàng thì mọi việc đã vô nghĩa, nàng không biết mình sống để làm gì nữa. Biểu ca đã chết, người mà nàng yêu nhất cũng đã chết nhiều năm. Vậy nàng sống còn có ý nghĩa gì đây. Minh Châu bắt đầu nói: “Đó là rất nhiều năm về trước...”

Một người thanh niên có mái tóc màu trắng đi cầm đầu một đám binh lính với mặc giáp ở phía sau. Hắn mỉm cười nhìn về phía một đôi thanh niên và thiếu nữ: “Chúng ta đã chờ sẵn ở nơi này, thái tử Thiên Trạch! Nghe nói thái tử Thiên Trạch võ công siêu quần nên ta chỉ có thể tự mình lãnh binh một nghìn tinh binh ở nơi này đón tiếp thái tử.”

“Ngươi làm thế nào có thể tìm được chúng ta!” Người thanh niên tuấn tú đến yếu dị với mái tóc màu trắng ngang vài và đôi mắt xinh đẹp như sao trời nhìn thẳng về phía hơn một nghìn người phía trước. Mặt hắn không đổi sắc và vẻ bình tĩnh cao ngạo lên tiếng nói: “Với năng lực của ta, ngươi hẳn không thể nào tìm được ta mới đúng!”

“Muội muội, ngươi làm tốt lắm!” Người thanh niên cầm quân nhìn về phía thiếu nữ đứng ở đằng sau người thanh niên tuấn tú đến yêu dị đáp lời: “nếu không có muội, chúng ta e rằng đã bị thái tử Thiên Trạch lừa được rồi. Lần này muội lập công rất lớn, trở về Hàn Vương nhất định sẽ vì muội mà luận công ban thưởng!”

Thấy được người thanh niên tuấn tú đến yêu dị quay về nhìn về phía người thiếu nữ. Người thiếu nữ lập tức trở nên hoảng loạn. Nàng vội vã đưa tay lên đồng thời đầu lắc lắc: “Không phải ta! A Thiên tin tưởng ta đi. Ta không có...”

“A Châu, ta tin tưởng nàng!” Thiên Trạch nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu nói.

“Buồn cười...” Người thanh niên cầm đầu lạnh lùng lên tiếng nói: “Đến bây giờ ngươi một kẻ bị nữ nhân phản bội vẫn nguyện tin tưởng nàng ta sao? Thực sự là một điều đáng buồn cười. Ngày hôm nay e rằng ngươi khó trốn thoát được vận mệnh, thái tử Thiên Trạch!”

“A, Châu đứng ở đằng sau ta đi!” Thiên Trạch trực tiếp đi về phía trước Minh Chầu. Đồng thời hắn vươn bàn tay hắn ra đấm đá vài cái. Ngón tay cái đưa lên quẹt mũi, bàn tay phất lên tà áo đồng thời hướng về phía hơn một nghìn tinh binh dùng tay phẩy phẩy ta: “Một đám chó con vọng tưởng bác được cự long. Vậy đến đây đi, chứng minh cho ta thấy được các ngươi có thể làm gì!?”

“Hừ...” Bạch Diệc Phi thấy vậy hừ lạnh một cái. Bàn tay hắn phất tay một cái hô lên: “Lên!” Hắn không dám trực tiếp sử dụng vũ khí phóng ra băng phách sợ rằng sẽ tổn thương đến biểu muội của mình. Đến lúc đó quả thực hắn khó mà ăn nói với thái tử Hàn An.

Bàn tay phất nhẹ, mái tóc và tà áo tung bay, Thiên Trạch hướng về phía hơn một nghìn tinh binh đáng phóng về phía chỗ mình lập tức bình tĩnh đi tới chỗ đó. Giọng nói tràn ngập ngạo mạn: “Ta yêu những trận đánh cuồng dã như vậy. Ngâm...” Một tiếng gầm lên phát ra. Không biết qua bao lâu chỉ thấy dưới mặt đất nằm la liệt đám binh lính Hàn quốc. 

Từng binh lính Hàn quốc ngã xuống mặt đất, Thiên Trạch đi về phía Bạch Diệc Phi. Bàn chân đạp lên người Bạch Diệc Phi và lạnh lùng nói: “Giết ngươi so với giết một con kiến còn dễ dàng hơn. Bây giờ ngươi còn có gì để nói không?” Tiếng thở gấp gáp từ miệng Thiên Trạch phát ra nhưng thanh kiếm đã cận kề bên cổ Bạch Diệc Phi.

“Ta không có gì để nói. Chỉ hy vọng sau này ngươi chăm sóc cho nàng tốt một chút!” Đôi mắt Bạch Diệc Phi tràn ngập tuyệt vọng, hắn liếc mắt nhìn về phía Minh Châu đứng ở bên cạnh Thiên Trạch.

“A Thiên...” Đột nhiên Minh Châu mở miệng nói. Bàn tay bám chặt tay áo Thiên Trạch: “A Thiên, huynh có thể tha chết cho biểu ca ta được không? Biểu ca ta hiện giờ đã không còn sức chống cự nữa. Huynh có thể tha chết cho huynh ấy được không? Hơn nữa, biểu ca chính là độc đinh duy nhất của Bạch gia ta. Nếu như huynh giết huynh ấy như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Hàn quốc và Bách Việt. Huynh không muốn mối quan hệ đồng minh giữa hai nước bị phá vỡ đúng không?”

Dường như Thiên Trạch lâm vào trầm tư một chút sau đó hắn chỉ có thể thở dài ra một hơi đem kiếm thu lại: “ngươi phải cảm tạ biểu muội của ngươi. Cô ấy đã giúp ngươi dành lại mạng sống từ cõi chết đấy!” Hắn quay đầu nhìn về phía Minh Châu nói: “A Châu đi thôi!”

“Biểu ca...” Minh Châu nhìn về phía Bạch Diệc Phi sau đó đầu nàng hơi cúi xuống nói: “Xin lỗi!” Bàn tay đưa lên kéo đi chiếc váy của mình sau đó vội vã chạy theo Thiên Trạch.

“Ân!” Đột nhiên Thiên Trạch hơi ngẩn người ra một chút. Ngay sau đó vọt lại bàn tay hắn trực tiếp vươn ra đánh ra một chưởng. Đồng thời một tay khác kéo Minh Châu về phía mình. Đồng thời ngay sau đó trực tiếp lại dùng ra một bàn tay đang ôm Minh Châu trực tiếp nhu hoà tạo ra kình lực phá tan một đám lá cây đang bắn về phía mình.

Ầm! Hai cỗ chưởng lực va chạm vào với nhau phát ra âm thanh kinh hồn. Thiên Trạch lạnh lùng mở miệng quát lên: “Bón chuột nhắt nãy giờ xem đủ đi!” Bất quá hắn vừa dứt lời thì dưới chân của mình và Minh Châu bị một đám cây cối cuốn lên sau đó trực tiếp bó lấy cẳng chân của hai người.

Ngay sau đó một chưởng lực cực kỳ khủng bố đánh thẳng về phía hai người. Thiên Trạch ngay lập tức vươn ra hai tay trực tiếp đẩy ra. Một cỗ lực lượng khủng bố đánh ra đem không khí thổi bạt ra. Minh Châu cũng bị cỗ lực lượng này đánh cho lâm vào hôn mê.

“Chuyện chính là như vậy!” Minh Châu giản lược đem việc này kể cho mọi người ở đây: “Chỉ trách lúc đó bản cung quá trẻ tuổi hành động thực sự thiếu suy nghĩ bị lời đường mật của Thiên Trạch dụ dỗ nên mới làm ra những việc như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.