Đạo Chu

Chương 481: Đại lục Đấu La



Trong một mảnh rựng rậm bao phủ xung quanh một miệng nũi khổng lồ cao khoảng năm trăm thước. Miệng núi cực kỳ rộng lớn, ở phía bên trong còn có rất nhiều cây cối. Đặc biệt nơi này phát ra một chút hơi lưu huỳnh nhàn nhạt kèm theo mùi hương của hơi nước bốc lên. Rõ ràng ở ngầm địa mạch có suối nước nóng.

Vị trí trung gian với ôn tuyền cũng không lớn.Diện tích suối nước nóng cũng không lớn nhưng chia làm hai phần.Thủy đàm hình quả trứng nằm ở chính giữa. Trong thủy đàm có hai dòng nước phân biệt một dòng màu nhũ bạc và một dòng đỏ thẫm. Kì dị hơn chính là chúng mặc dù cùng tồn tại trong thủy đàm nhưng luôn có thể phân định rõ ràng. Hai dòng nước này không hề xâm phạm lẫn nhau, thủy chung vẫn bào trì trạng thái cân bằng. Hơi nước cuồn cuộn bốc lên. Nguyên nhân chính là do hai chủng loại suối nước cùng nhau tạo ra, không ngừng bốc hơi mà bay thẳng lên miệng núi rồi mới từ từ tán đi. 

Cách đó không xa, một toà đất được dựng lên bởi những chiếc cột và mặt đất có những hoa văn kỳ lại. Những hoa văn này còn được nối với dòng suối nước nóng ở phía trước. Dường như toà đại trận này muốn lợi dụng sức mạnh của nơi này để phát động.

Một lão già có thân người gầy gò, nhìn giống như một mũi lao bình thường, thế nhưng râu tóc lại có màu xanh biếc, đôi mắt như hai viên lục bảo thạch sáng lóng lánh. Toàn thân gây cho người khác một cảm giác hư ảo. Khuôn mặt người này không chút thay đổi, hay nói cách khác là toàn bộ khuôn mặt cứng ngắc, hai má hõm sâu, mái tóc trên đầu rối bời, trên thân là một bộ trường bào màu xám đơn giản. Đôi mắt hắn đang nhìn trừng trừng về phía toà đại trận đang phát sáng kia. Đôi môi nhợt nhạt lão lẫm bẩm: “Sắp đến rồi sao?”

Toà đại trận đang phát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó nó phát ra một tiếng nổ lớn: “Ầm...” Cả toà đại trận bắt đầu rung chuyển bất định. Từng miếng kim loại với hoa văn đặc biệt bắn tung toé. Ánh sáng chói mắt làm cho lão già không khỏi dùng tay che lại nheo mắt nhìn về phía đại trận trước mặt.

Ánh sáng dần dần ảm đạm đi, lão già cũng dần dần thấy được khủng cảnh ở bên trong. Một người nam nhân đang đứng ở nơi đó một cách ngạo nghễ. Một đám nữ nhân đưa tay đặt lên trên người của hắn. Mặc dù như vậy nhưng đám người này cũng không có tốt chút nào.

Toàn thân bất kể là nam hoặc nữ nhân đều cả người đầy thương tính. Ở trên người họ xuất hiện những vết cắt có vài phần ghê rợn. Quần áo cũng theo đó rách nát để lộ ra làn da trắng nõn ở bên trong. Vừa đến nơi này không lâu tất cả mọi người đều rơi vào hôn mê. Chỉ có nam nhân đứng ở giữa vẫn kiêu ngạo đứng ở đó mở miệng nói: “Lão độc vật, mượn lão một tay đây! Ta cần một tấm vải lớn và vài bộ y phục được chứ?”

Thân hình người thanh niên lảo đảo đi về phía trước. Hắn chưa từng nghĩ tới chuyển tống với một số ít như vậy mà cũng gặp phải trường hợp nguy hiểm như vậy. Ánh mắt hắn đảo qua thấy được những người đi cùng hắn không có thiếu một ai. Tất cả đều an toàn chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Nghĩ đến đây thì hắn mở miệng cười khẽ với nụ cười mệt mỏi và tràn ngập thoả mãn.

“Là ngươi...” Lão già kinh ngạc lẩm bẩm nói. Bây giờ thì hắn biết được người thanh niên này là ai rồi. Ánh mắt màu xanh biếc của lão đánh giá người thanh niên đang trần truồng này. Quả thực khác biệt hoàn toàn với lão nghĩ. Lão từng nghĩ người hợp tác với lão là một vị tiền bối cao nhân không nghĩ tới người này lại trẻ tuổi như vậy. 

“Là ta chẳng lẽ còn là ai khác!?” Thanh niên đưa bàn tay ra trực tiếp hướng về phía lão già. Ngay lập tức lão lấy ra trong một cái túi, một tấm vải khá lớn trực rơi vào trong tay người thanh niên. Tay người thanh niên lập tức cầm lấy đem chúng phủ lên một đám nữ nhân đang gần như loã thể của hắn.

“Ta không nghĩ tới người hợp tác với ta là ngươi...” Lão già có chút nghi hoặc nhìn về phía người thanh niên. Sau đó lão cũng hơi quay đầu nhìn sang chỗ khác mà không phải chỗ nữ nhân của người thanh niên. Trong thoáng chốc, lão cũng thấy được khuôn mặt bọn họ thực sự là cực phẩm mỹ nữ. Lão già chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy. Đáng tiếc đến cái tuổi này của lão thì có đẹp đến mấy lão già cũng không có cảm giác.

“Lão độc vật, nếu không lão giúp ta chuyển người thanh niên kia vào bên trong!” Người thanh niên liếc mắt nhìn về phía một người thanh niên có mái tóc màu xanh lam mở miệng nói: “Còn mấy nữ nhân thì đều sẽ do tay ta đưa họ vào trong phòng trị thương.”

Lão già lập tức nhíu mày lại một cái, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Thiên Trạch: “Ngươi muốn ta đưa tên nhóc con đó đi trong khi người lại đưa những nữ nhân đó vào nhà trị thương? Ngươi... cái tên này... họ là gì của ngươi?”

“Anh vợ cùng với mấy bà vợ và hai nữ nhân khác không phải?” Người thanh niên bình tĩnh đáp lại lời. Hắn đem chiếc túi lão già giật lấy sau đó đưa tay vào trong móc ra một vài tấm vải theo đó bế lên những nữ nhân đã ngất đi của hắn tiến vào trong căn phòng. Bộ dạng lảo đảo lắc lư.

Lão già sao có thể không biết được tên thanh niên này nghĩ gì, còn không phải sợ lão già sẽ chạm vào nữ nhân của hắn sao? Đúng là suy nghĩ của người trẻ tuổi. Già như lão rồi thì lão còn có cảm giác gì nữa đây. Đầu lão lão chỉ lắc lắc đầu thở ra một hơi thật dài nhưng cũng đem thân thể trần truồng của người thanh niên tóc lam kia bế lên.

Lần này đến đại lục Đấu La này, bản thân người thanh niên tóc trắng có mang đi tất cả vợ của hắn cùng với anh vợ. Những người nguyện đi cùng hắn có Diễm Linh Cơ, Tiểu Y, Hồng Liên, Minh Châu, Hồ Ly, Lộng Ngọc, Tuyết Nữ, Phi Yên, Nguyệt Thần, Đại Tư Mệnh, Hiểu Mộng cùng anh vợ Tiểu Linh. Ba người thuộc hạ của hắn không có đi. Người thì có vợ, người thì đã sử dùng thuốc trường sinh bất lão muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý. Người đi cùng hắn có Hiểu Mộng, trưởng môn Thiên tông thuộc về Đạo gia, xuất từ cùng mạch của Tiểu Linh. So ra bối phận thì Tiểu Linh thấp hơn Hiểu Mộng một bậc.

Rầm! Không biết có phải nghe nhầm không, lão già nghe được từ trong nhà phát ra một âm thanh vang dội khá là lớn. Đến cuối cùng thì lão già thở dài lắc lắc đầu, giọng nói mang theo châm chọc: “Thanh niên tuổi trẻ bây giờ thật không được a. Phong lưu không sao nhưng phải biết lượng sức mà đi!” 

Đoàn người đã đến một tinh cầu hoàn toàn mới bằng truyền tống trận. Nơi này được gọi là đại lục đấu la. Nó mà một đại lục vô cùng rộng lớn với hồn thú thống trị rừng rậm và dưới biển. Loài người chỉ chiếm một diện tích nhỏ trên đại lục mà thôi. Nơi mà đám người đang ở là Lạc Nhật Sơn Mạch thuộc về Thiên Đấu đế quốc. Tuy nhiên nếu nói nó thuộc về ai thì nó thuộc về hồn thú đúng hơn.

Nơi này được lão độc vật Độc Cô Bác bày ra độct rận và bảo vệ kỹ càng nơi này. Ở nơi này có một cái tụ bảo bồn. Nó tạo nên bởi hai nguồn suối nước nóng và suối nước lạnh giao hoà. Hai nguồn suối mang theo sức mạnh chí âm và chí dương giao hoà với nhau tạo ra địa thế hiếm có của nơi này. Thực vật ở nơi này sinh ra tốc độ nhanh gấp rất nhiều lần so với bên ngoài. Đồng thời sinh trưởng ở đây có cả độc dược lẫn cả thảo dược.

Vì sao lão độc vật Độc Cô Bác chịu giúp đoàn người này thì phải nói nguyên nhân võ hồn của lão. Võ hồn mà lão đang sở hữu là Bích Lân Xà Hoàng, một loại thú võ hồn mang kịch độc. Mỗi lần hấp thu hồn hoàn, Bích Lân Xà lại càng trở nên độc và đáng sợ hơn. Bất quá chính vì loại đặc tính này mà ngay cả lão cũng trúng độc. Hậu duệ của lão cũng vì thế mà bị lây dính.

Con trai lão và con dâu lão cũng vì độc tính lão di truyền mà tử vong. Ngay cả cháu gái lão, người kế thừa võ hồn Bích Lân Xà giống lão cũng bị trung đốc do chính võ hồn mình gây ra. Cháu gái của lão nếu như không có bất ngờ xảy ra khó sống ngoài hai mươi tuổi.

Nếu như không phải người thanh niên tóc trắng kia mấy nắm trước đến nơi này. Không phải nói, lão gặp phải linh hồn của người này. Linh hồn người thanh niên tóc trắng đó đã nói sẽ giúp lão giải quyết những việc này. Lão không còn có cách nào khác nên lão đành phải vì vậy mà chấp nhận nghe được mọi điều mà người thanh niên kia nói. Ban đầu lão gia rằng người thanh niên là vị tiền bối cao nhân nào đó. Nhưng hiện giờ lão mới biết vị tiền bối cao nhân này có chút trẻ tuổi.

Bất quá lão cũng không nghi ngờ gì nhiều. Cách đám người này ăn mặc rõ ràng không phải từ đấu la. Hơn nữa, lão cũng không cảm giác được hồn lực trên người bọn họ. Xem ra quả như người thanh niên kia, hắn muốn tới nơi này nhất định cần thứ gọi là truyền tống trận. Song lão chỉ có thể chờ người thanh niên kia tỉnh lại, lão mới có thể hỏi được nhiều điều.

Bàn tay lão đang chạm vào người thanh niên có mái tóc màu xanh lam tuấn lãng. Tinh thần lực lão tiến vào dò xét cơ thế người thanh niên này. Cơ thể người thanh niên này không khác so với người bình thường là bao. Tuy nhiên rõ ràng hắn có một thứ gì đó rất giống hồn lực nhưng lại khác hoàn toàn. Một dạng tu luyện hoàn toàn khác đồng thời hắn cũng không có võ hồn. Điều này càng làm lão già tò mò hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.