Đạo Chu

Chương 508: Vươt qua thiên kiếp



Con mắt Độc Cô Bác nhìn trừng trừng về phía Vũ Vô Cực từ phía xa. Dưới sức mạnh lôi điện này thực sự là Độc Cô Bác chẳng cảm thấy một chút nguy hiểm nào. Tuy nhiên hắn cũng nhớ đến lời Vũ Vô Cực nói: “Tuyệt đối không lại gần mình.” Hiển nhiên Độc Cô Bác cũng nghe theo Vũ Vô Cực. Trương hợp này khiến cho Độc Cô Bác nhớ đến một loại ghi chép trong sách đó là hồn thú độ kiếp trở thành cấp cao hơn.

Trong ghi chép sách có ghi lại mỗi mười vạn năm thì một hồn thú sẽ phải nghênh đón lỗi kiếp một lần. Vượt qua tắc tu vi tiến thêm không trở ngại. Thất bại tắc thi cốt vô tồn. Một khi hồn sư thấy được hồn thú độ kiếp lập tức tránh xa không thể tiếp cận nếu không lôi kiệp cũng sẽ giáng xuống hồn sư. Trường hợp Vũ Vô Cực giống hệt hồn thú độ kiếp. Song so với hồn thú độ kiếp yếu, yếu quá nhiều. Rõ ràng đây không phải hồn thú độ kiếp đồng thời cũng Vũ Vô Cực cũng chẳng phải hồn thú.

Từng vết thương trên cơ thể Vũ Vô Cực bị lôi điên phá ra từ bên trong. Da dẻ hắn bắt đầu nứt nẻ, máu tươi bắn phụt ra ngoài. Song vết thương ấy lại nhanh chóng liền lại bằng mắt thương. Điều này làm cho Độc Cô Bác chỉ có thể trừng to mắt kinh hãi nhìn về phái trước.

Mặc dù cơ thể Vũ Vô Cực trực tiếp chính là ngạnh kháng lôi kiếp song hắn cũng không phải là không có chuẩn bị. Ở trong trái tim Vũ Vô Cực mở ra một không gian hư thực, một cái cây non nhỏ phát ra ánh sáng hoàng kim ở nơi đó. Nhớ vào sinh mệnh tinh khí nó cung cấp mà cơ thể Vũ Vô Cực mới có thể kéo dài tới mức này. Nó hỗ trợ Vũ Vô Cực luyện hoá nguồn năng lượng âm dương hấp thụ vào trong cơ thể chuyển hoá thành sinh mệnh lực bổ sung cho cơ thể Vũ Vô Cực. Đồng thời cơ thể Vũ Vô Cục cũng luyện hoá năng lượng lôi điện cả năng lượng âm dương linh tuyền liên tục tu bổ cơ thể mình. Đừng quên, linh hồn Vũ Vô cực đến cả vật chất di truyền hắn cũng có thể điều khiển được há nói tới việc liền lại vết thương.

“Phá!” Một tiếng thét dài Vũ Vô Cực phát ra, bàn tay hắn vung lên trực tiếp đánh thẳng lên trời công kích về phía lôi kiếp. Ngay lập tức một tiếng nổ nhỏ ở nắm tay Vũ Vô Cực phát ra.

Phốc! Máu tươi bắn tung toé từ nắm tay Vũ Vô Cực. Cánh tay cũng theo đó hở ra xương cốt trông vô cùng ghê rợn. Bất quá nó nhanh chóng liền lại với mắt thường.

Không biết qua bao lâu có lẽ thời gian cũng không ngắn, Độc Cô Bác đếm được hình như là chín chín tám mươi mốt đạo sấm sét đánh xuống. Mỗi một lượt là chín đạo sấm sét đồng thời mỗi một đợt mạnh hơn một đợt.

Vụt! Vũ Vô Cực nhảy ra khỏi chiếc áo, vẻ mặt hắn hiên ngang. Thân thể hơi rung lên một chút, theo đó một đám da màu đen bắt đầu bong tróc ra khỏi cơ thể hắn. Một thân thể nõn nã xuất hiện trong mắt Độc Cô Bác. Từng giọt nước theo đám tro tàn đó cũng trực tiếp giải xuống mặt đất. Chỉ thấy Vũ Vô Cực nhìn về phía hắn nói cười: “Thế nào, lão độc vật kinh hoàng đi!”

“Thằng nhóc con này...” Độc Cô Bác không biết như thế nào buồn bực cúi đầu che trán của mình: “Ngươi...”

Bất quá Vũ Vô Cực chỉ đi về phía phòng vươn bàn tay kẹp nhẹ nhàng và cười nói: “Thật may lão không có ra tay. Nếu không lão bị lôi kiếp lan đến lúc đó thì ta cảm giác thật có lỗi!” Bàn tay run rẩy cầm lên cố gắng đẩy ra cánh cửa tiến vào sau đó trực tiếp đem cửa đóng lại.

Phanh! Một âm thanh nho nhỏ rơi vào trong tai Độc Cô Bác. Chỉ thấy được Độc Cô Bác khẽ khẽ thở dài và lắc lắc đầu: “Thằng nhóc con này... Đến lúc nào còn ra vẻ như vậy được chứ?”

Cảm giác hôn mê trầm trầm từ từ tỉnh lại. Vũ Vô Cực cảm giác được cả người thoái mái hơn nhiều. Mặc dù cả người vẫn có chút mệt mỏi. Đôi mắt từ từ mở ra, cảnh sắc mờ ảo dần dần hiện thức. Hắn thấy được mình đang ở trong phòng ngủ trên giường và được đắp chăn cẩn thận.

“Ân...” Vũ Vô Cực kinh ngạc cảm thán nhìn phía xung quanh. Lúc này hắn cũng không có ở trong nhà tranh tại Dược Viên ở Lạc Nhật Sơn Mạch mà là trong căn biệt thự xa hoa của Độc Cô Bác. Ở phía trung quanh là một bé gái đang ngủ lên cánh tay của hắn. Vũ Vô Cực thấy vậy cười khổ nói: “Diễm Linh Cơ...”

Cô bé nghe được âm thanh nhẹ nhàng roi vào trong tai mình. Đôi mắt lim dim to tròn từ từ mở ra. Hình ảnh cậu bé mở to mắt nhìn về phía nàng. Diễm Linh Cơ kinh ngạc rung động đôi mắt của mình, nàng mở miệng nói: “Chàng... chàng đã tỉnh rồi!” Bàn tay vươn lên trực tiếp ôm lấy cổ Vũ Vô Cực đem hắn trực tiếp ôm vào trong lòng của mình: “Tốt... tốt quá rồi!”

“...” Vũ Vô Cực phát ra tiếng ưm khe khe, năm ngón tay hắn đưa lên chạm nhẹ cánh tay Diễm Linh Cơ đem cánh tay nàng kéo ra. Giọng nói tò mò và đầu hơi nhìn về phía xung quanh: “Ta ngủ được bao lâu rồi? Không phải ta ngủ ở trong nhà tranh tại rừng Lạc Nhật sao?”

“Hô... chàng làm bọn em sợ chết khiếp đi được!” Diễm Linh Cơ phát ra tiếng cảm thán. Bàn tay nàng đưa lên nhẹ nhàng chạm vào ngực của mình: “Chàng đã ngủ hai ngày rồi đấy. Kể từ khi mà tiền bối Độc Cô Bác đưa chàng về đây. Chúng ta cứ lo lắng chàng xảy ra chuyện gì cơ. Chúng ta cũng đã hỏi tiền bối Độc Cô Bác nhưng ông ta không chịu nói. Rốt cuộc chàng ở lại đó đã xảy ra chuyện gì.”

“Này...” Vũ Vô Cực nghe thấy vậy thở ra một hơi. Không nghĩ tới lão già này lại đem mình trở về nhà. Xem ra lão không quá tin tưởng lăng lực của mình nên mới đem mình về nhà này. Dù sao lão cũng chẳng phải hôn sư phụ trợ có thể trị thương.

Cạch! Cánh cửa mở ra khi hai người đang nói chuyện. Một vài nữ nhân tiến vào trong phòng thấy được Vũ Vô Cực cũng đã tỉnh dậy thì vui mừng vô cùng. Đôi mắt họ mở to run run và mắt hơi ướt át như muốn chảy ra hai dòng lệ nóng. Vũ Vô Cực lại thở ra một hơi dài cảm giác được mình quả thực làm gì đó sai lầm không nên.

Ngồi ở trên bàn ăn tối, Vũ Vô Cực thấy được ánh mắt tất cả cô bé đều nhìn về phía hắn. Ngay cả Độc Cô Nhạn cũng tò mò nhìn về phía Vũ Vô Cực. Độc Cô Bác lúc này ho khan đặt tay ở miệng: “Khụ, khụ... Ngươi tỉnh dậy là tốt rồi. Thằng nhóc... ngươi làm lão phu tốn không ít lao lực đấy. Ngay cả tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông, lão phu cũng cất công mời đến nơi này chữa trị cho ngươi. Chính vì vậy mà lão phu nợ Thất Bảo Lưu Ly tông một ân tình, ngươi nói xem ngươi định trả lão phu như thế nào!”

“Lão độc vật nghe giống như ta cầu lão ấy!” Vũ Vô Cực trực tiếp đáp trả: “Không có ai thì ta cũng tự tỉnh lại mà thôi. Lão không phải vì chỗ ta được thứ gì đi. Đừng nói ta không báo trước, cái nhân tình này đừng đòi hỏi quá đáng.”

Bị bóc mé, mặt Độc Cô Bác đỏ lên ho khan vài tiếng. Độc Cô Nhạn thấy vậy tức giận quát mắng nói: “Thằng nhóc láo lếu, ngươi đang biết ngươi nói chuyện với ai không? Người ngươi nói chuyện chính là ông nội của bản tiểu thư, Độc đấu la. Ngươi ở nhà bàn tiểu thư, ăn cơm của bản tiểu thư, giờ ngươi lại ăn nói như vậy với ông nội bản tiểu thư như vậy sao? Còn không mau xin lỗi!”

“Được thôi, được thôi...” Vũ Vô Cực ôm ngực sau đó gật gật đầu, hắn nhìn về phía lão già Độc Cô Bác mở miệng nói: “Vậy lão độc vật, ông cần cảm ơn và xin lỗi hay là muốn lấy món quá gì đó từ chỗ ta chẳng hạn. Ta cho ông lựa chọn đó!”

“Haha...” Độc Cô Bác cười gượng gạo nói, bàn tay xua xua: “Lão phu còn chưa đến mức như vậy. Độ lượng lão phu còn lớn đến mức chịu nổi. Đừng khinh thường lão phu như vậy. Ngươi không cần xin lỗi lão phu đâu, thằng nhóc.”

“Ông nội...” Độc Cô Nhạn hoàn toàn không tin tưởng nhìn được vẻ mặt cười ngây ngô của Độc Cô Bác. Người ông nội trong mắt hắn hoàn toạn không có bất cứ cái gọi là lòng tự trọng, tự tôn của một phong hào đấu la là được. Con mắt Độc Cô Nhạn theo đó mở to.

“Hê...” Lão già nhẹ nhàng cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn vào với nhau: “Lão phu không yêu cầu nhiều nắm tầm tám đến chín cái hồn cốt mười vạn năm là được. Đối với ngươi hẳn là không khó đi!”

“Chết tiệt!” Vũ Vô Cực trực tiếp chửi mắng: “Lão độc vật, ông nghĩ hồn cốt mười vạn năm là rau cải trắng hả? Không có!”

“Vậy hai ba cái hồn cốt cũng không tệ đi!” Bàn tay Độc Cô Bác lại đặt miệng mình ho khan vài tiếng.

“Một cái ngoại phụ hồn cốt cánh mười vạn năm cho lão...” Vũ Vô Cực mở miệng đáp lời: “Lão lấy không? Hê...” Bất ngờ Độc Cô Bác đưa tay về phía Vũ Vô Cực làm cho hắn có cảm giác quái quái. Giọng non nớt theo đó vang lên chất vấn: “Đây là ý gì?”

“Hồn cốt ngoại phụ cánh mười vạn năm đâu?” Độc Cô Bác mở miệng đòi hỏi: “Ngươi không phải nói cho lão phu sao?”

Hai hàm răng Vũ Vô Cực nghiến ken két, hắn mở miệng quát: “Đừng nói vỡ vấn. Ông nghĩ được kiếm thứ ấy nhanh nắm hả? Đừng nằm mộng giữa ban ngày.”

“Ông nội, ông đang đùa Nhạn Nhi sao?” Độc Cô Nhạn xen mồm. Ngón tay chỉ thẳng về phía Vũ Vô Cực: “Đến ông nội cũng chẳng có một hồn cốt mười vạn năm nói chi đến một thẳng nhóc như hắn?”

Vậy mà Độc Cô Bác chỉ cười cười: “Cứ quyết định như vậy đi nhé. Hy vọng thằng nhóc như ngươi không để lão phu chờ lâu!”

“Nè... nè...” Diễm Linh Cơ ở bên chọc vào người Vũ Vô Cực nói: “Chàng còn chưa nói cho chúng ta biết lý do tại sao chàng hôn mê đấy? Đừng nói dối mọi người, chúng ta có thể nhận ra khi nào chàng nói dối và chàng nói thật đấy!”

“Không có gì ghê gớm cả!?” Ngón tay chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi, Vũ Vô Cực cười nhẹ: “Chẳng qua tu luyện với việc chế tạo mấy món đồ xảy ra chút vấn đề mà thôi!”

“Chồng yêu...” Mấy nữ nhân nhìn nhau sau đó đáp lời: “Chàng lại nói dối rồi....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.