Đạo Chu

Chương 515: Cương Thủ và Mỹ Minh



“Ngươi, chết đi!” Cô bé ba tuổi tóc vàng đạp mạnh, thân hình cô bé vọt thẳng về phía trước. Vậy mà ngay lập tức Tiểu Y và Diễm Linh Cơ ra tay. Hai nàng lập tức vọt lên trước. Một điều khiển những lá cây hoá thành một đám vũ khí sắc bén bắn ra. Một người khác ngón tay vươn ra, năm ngón tay hoá chưởng đánh ra. Một đoàn ngọn lửa từ tay nàng đánh thẳng phía dưới mặt đất đem mặt đất bốc cháy hoá thành một bức tường lửa chắn lại bước chân cô bé ba tuổi.

“Dừng lại ngay đi!” Diễm Linh Cơ đã tức giận. Ánh mắt nàng cũng trở nên lạnh lùng mở miệng nói: “Các ngươi là cái loại người gì thế hả? Các ngươi không phải là vũ hồn của chúng ta sao? Vì sao lại tấn công anh ấy?” Tiểu Y cũng mở to mắt cảnh cáo nhìn về phía hai cô bé. Xung quanh Tiểu Y bay lượn những chiếc lá màu xanh phát ra ánh sáng xinh đẹp song lại toạ ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.

“Võ hồn!?” Hai cô bé ba tuổi nhìn về phía nhau sau đó ánh mắt họ cũng hơi biến thành thần thờ. Đầu bọn họ cũng vì thế mà cúi đầu xuống như trầm tư. Đến cuối cùng cô bé tóc vàng mở miệng nói: “Ta là Thiên Thủ Cương Thủ, cũng là võ hồn của cô, Tiểu Y.” Nói đến đây, cô bé ba tuổi này dùng giọng nói non nớt nói chuyện nhưng biểu hiện lại không giống như một đứa bé: “Hà...” Tiếng thở dài đáng yêu từ miệng cô bé phát ra: “Chúng ta là võ hồn của hai người không có sai? Bất quá hai người các cô biết được lai lịch của chúng ta sao?”

Diễm Linh Cỡ nheo mày lại, âm thanh nho nhỏ nơn nớt và đôi môi mềm mại ướt át hơi mở. Hai bàn tay để thẳng, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía Vũ Vô Cực: “Hai người không phải võ hồn của chúng ta sao? Có gì kỳ quái.”

“Ông chồng đẹp trai của em!?” Cô bé tóc đỏ hung nhìn về phía Vũ Vô Cực, âm thanh cũng tràn ngập giễu cợt đối với hắn: “Không chỉ hình dáng khuôn mặt ông chồng đẹp trai của em thay đổi mà ngay cả con người bên trong anh cũng thay đổi luôn sao?” Những lời này làm cho Diễm Linh Cơ và Tiểu Y càng cảm giác được thêm kỳ quái hơn.

“Thế nào...” Thiên Thủ Cương Thủ đưa tay lên nắm nắm vào nhau. Nắm đấm nàng phát ra từng tiếng rôm rốp khá là ghê rợn: “Ngươi không nói cho bọn họ sự thực về chúng ta sao?”

“Ừm...” Vũ Vô Cực có vài phần chần chờ. Đến cuối cùng hết thảy hoá thành thở dài một hơi. Bàn tay hơi hất ra, nụ cười hắn có vài phần gượng gạo và bất cần đời: “Chiếu Mỹ Minh, Cương Thủ... Anh nghĩ rằng để các em đem chuyện này nói cho Linh Cơ và Tiểu Y sẽ tốt hơn.” Ngón tay Vũ Vô Cực đưa lên gãi gãi nhẹ sống mũi của mình: “Việc này có chút khó nói. Anh cũng không biết nói từ đâu nữa...”

“Đoạn...” Thiên Thủ Cương Thủ thở ra một hơi dài, bàn tay nàng nắm lại sau đó buông xuống. Cô bé dùng ánh mắt tràn buồn bã nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Anh đã thay đổi rất nhiều rồi. Anh không còn là Đoạn mà tôi biết lúc trước nữa?” Đôi mắt Thiên Thủ Cương Thủ hơi ướt át, một giọt châu long lanh đọng trên khoé mắt cô bé.

...

“Làm gì mà hung như vậy chứ?” Tiểu Vũ đối với Hồng Liên thực sự chán ghét. Cô bé này giống như chuyên nhắm vào mình vậy. Điều đó làm cho Tiểu Vũ với Hồng Liên xuất hiện một ấn tượng cực kỳ không tốt. Hai tay Tiểu Vũ cũng trực tiếp chống eo, nàng rướn người lên muốn đọ chiều cao với Hồng Liên: “Nơi này không phải còn rất nhiều chiếc giường sao? Cô chỉ cần lựa chọn một chiếc còn lại là được!”

“Không được!” Hồng Liên lập tức lắc đầu phủ quyết. Ánh mắt to tròn nhìn về phía cửa sổ đang phán chiếu chút ánh sáng vào bên trong. Cô bé quả quyết nói: “Nơi này vị trí rất đẹp lại khá gần cửa sổ. Ta muốn ở chiếc giường này. Con thỏ nhỏ, cô mau dọn ra nơi khác.”

“Chiếc giường này đâu phải của cô đâu!” Tiểu Vũ ngay lập tức mở miệng phản đối: “Giường này là học viện cung cấp miễn phi cho học viên. Chăn này là Tiểu Linh tặng cho ta. Cô lấy cái quyền gì mà đuổi ta khỏi chiếc giường này. Nơi này đâu phải là nhà của cô?”

“Vì bản cô nương chính là lão đại của nơi này!?” Hồng Liên ưỡn chiếc ngực phẳng lỳ của mình, bàn tay liên tục vỗ vỗ ngực của mình. Nàng cố gắng rướn người để mình cao hơn so với Tiểu Vũ đồng thời mở miệng nói: “Sao hả? Muốn đánh nữa sao?”

“Đáng thì đánh...” Bàn tay Tiểu Vũ vỗ mạnh lên trên giường nệm sau đó trực tiếp khiêu khích Hồng Liên: “Cô tưởng ta sợ cô chắc!” Nhất thời hai người làm ra tư thế phòng thủ. Ánh mắt bọn họ đều tràn ngập ngọn lửa hừng hực.

“Ta nói hai người nè...” Hồ Mị Nhi khẽ liếc mắt nhìn về phía hai người nói: “Bây giờ thời điểm cũng không còn sớm nữa. Thời gian cũng đến buổi trưa rồi! Các người có định đi ăn cơm không thế. Ta cũng đã rất đói rồi.”

Ở cách đó không xa, Vương Thánh gật đầu đáp: “Đúng là đến giờ cơm rồi. Mọi người cùng đi ăn cơm đi!”

Vừa nghe thấy ăn, Tiểu Vũ lập tức nhảy dựng lên, hưng phấn nói: "Được a. Ăn cái món ngon gì?"

Vương Thánh và các công độc sinh mặt đối mặt(nhìn nhau, cười khổ nói: "Công độc sinh chúng ta có thể ăn cái gì tốt? Tại căng tin tùy tiện mua một chút thức ăn rẻ hoặc nhất hạ là được."

Đường Tam lắc lắc đầu nói: "Các ngươi đi đi, ta không đâu." Nhìn quần áo đang mặc của Đường Tam, nó thực sự cực kỳ rách rưới bẩn thỉu. Xem ra thực sự nhà hắn cũng không giàu có gì cả. Mọi người trông vào đó cũng hiểu điều này.

Vương Thanh quay ra nhìn về phía đoàn người Hồng Liên nói: “Mọi người cùng đi ăn đi!”

Vẻ hưng phấn trên mặt Tiểu Vũ đột nhiên đọng lại một chút: "Ăn cơm có đúng hay không phải tiêu tiền? Chính là cái kia hồn tệ gì gì đó?"

“Hahaha...” Hồng Liên lúc này đột nhiên phá lên cười, ánh mắt nhìn trực về phía Tiểu Vũ nói: “Con thỏ con bị ngốc đi! Ăn cơm lại không cần tiền? Cô nghĩ ở đây là nhà riêng của cô chắc? Hay học viện này do nhà cô mở ra?” Không biết học được những lời này ở đâu, Hồng Liên trực tiếp đem toàn bộ dùng ra châm chọc Tiểu Vũ.

“Cô...” Tiểu Vũ trừng mắt to nhìn Hồng Liên: “Cô có tiền sao?”

“Đương nhiên!” Hồng Liên lập tức hất tay, hào khí hiên ngang hào sảng đối với mọi người nói: “Hôm nay bản cô nương ta sẽ mời tất cả mọi người ở đây. Các ngươi muốn ăn gì có thể tuỳ tiện gọi. Ta sẽ mời mọi người ăn thoả thích. Coi như toàn bộ chi phí mọi người hôm nay, ta sẽ trả!”

Đường Tam có chút chần chờ mở miệng nói: “Cái này có vẻ không tốt lắm đâu?”

“Hồng Liên!” Tuyết Nữ hơi nghiêng cằm ở một bên, nàng mở miệng lên tiếng nhắc nhở: “Ta nhắc nhở cô. Mặc dù chồng yêu cho chúng ta không ít tiền tiêu nhưng số lượng cũng có hạn. Thế nên, cô nên tính toán trướng mục một chút trước khi tiêu tiền vào một thứ nào đó!”

Đáng tiếc Hồng Liên lại không cho là đúng, nàng lắc lắc đầu, mái tóc đen ngắn nhẹ nhàng phất phơ trong gió: “Ý... từ khi nào cô để ý tới tiền bạc rồi, Tuyết Nữ. Ta chỉ mời bọn họ một bữa cơm thôi mà cũng đâu tiêu tốn bao nhiêu. Với cả nếu hết chúng ta có thể trở về xin chồng yêu, chẳng lẽ hắn dám từ chối ta sao?”

“Hồng Liên!” Phi Yên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc nói: “Chúng ta đến nơi này không chỉ học tập những kiến thức của Đại Sư mà còn học tập cách đối nhân xử thế. Chúng ta nên học tập sử dụng tiền một cách hợp lý. Đừng quá tiêu hoang...”

“Mấy đại ca, mấy chị lớn...” Vương Thánh cười nhẹ nhàng nói: “Chúng ta làm công độc sinh ở đây dù không giàu có gì nhưng vẫn có thể tự mua thức ăn cho mọi người. Chúng ta cũng không có ý làm phiền các vị.”

“Hừ...” Hồng Liên lập tức răn dạy, ngón tay chỉ thẳng về phía mấy công độc sinh cũ: “Bản cô nương đã nói ngày hôm nay chi phí các ngươi, bản cô nương sẽ ra tiền. Các ngươi dám không nghe lão đại của mình nói sao?” Mấy công độc sinh theo đó quỷ dị nhìn về phía nhau, họ lại nghe Hồng Liên nói: “Đây là mệnh lệnh của lão đại các ngươi. Các ngươi phải cùng ta đến ký túc xá nhà ăn.”

“Chị Hồng Liên...” Lộng Ngọc nhẹ nhàng mở miệng nói: “Chúng ta có cần gọi hay không chị Linh Cơ và Tiểu Y, còn có chồng yêu...” Giọng nói rất non nớt và nhẹ nhàng thực sự làm cho người ta có chút yêu thương.

“Không cần đâu!” Hồng Liên mở miệng với giọng nói hơi chua chua: “Mặc kệ họ đi, họ sẽ tự biết tìm đường đến!”

“Đây là có người đang ghen ghét sao?” Minh Châu mở miệng châm chọc, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía Hồng Liên nói: “Hồng Liên, em nên trưởng thành một chút thì hơn!” Nói xong cô bé khẽ chạm vào vai nhỏ Hồng Liên.

“Ký túc xá nhà ăn sao?” Đại Tư Mệnh chớp chớp đôi mắt, nụ cười thú vị xuất hiện trên mặt nàng. Bàn tay hơi đưa lên, âm thanh cũng mang theo ý vị đặc biệt: “Không biết nó có khác biệt mấy so với nhà ăn trước đây ta từng biết. Nơi đó hẳn có gì đó thú vị?” Vừa nói nàng quay ra nhìn về phía Nguyệt Thần nói: “Đại nhân Nguyệt Thần, chúng ta cùng đi nhà ăn chứ ạ?”

Nguyệt Thần cũng mở ra mắt nhìn sang: “Cùng đi đi!”

“Chưởng...” Tiểu Linh đang muốn nói gì đó đột nhiên dừng lại và đổi giọng: “Hiểu Mộng, cô cùng đi với chúng ta chứ?” Đang ngồi tu luyện Hiểu Mộng cũng trực tiếp mở ra đôi mắt và gật đầu một cái. Đoàn người dưới sự hướng dẫn của Vương Thánh đi tới căng tin. Căng tin ở bên trong giáo học lâu, phải xuyên qua cả thao trường.

Lúc này, trên thao trường đã bắt đầu náo nhiệt, có thể thấy không ít học viên mặc giáo phục của học viện hướng giáo học lâu đi tới, hiển nhiên cũng tới ăn cơm.

Thực đường của học viện sơ cấp hồn sư Nặc Đinh rất lớn, có thể dung nạp sáu ban cấp thêm cả giáo viên tổng cộng là hơn ba trăm người ăn cơm. Lúc này, trong căng tin nổi lên từng đợt huyên náo. Căng tin có tất cả hai tầng, sảnh của một tầng thì có ba trăm chỗ ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.