Đạo Chu

Chương 535: Tiểu Vũ khóc nhè



Trở về phòng ký túc xá học viện Nặc Định, Đường Tam cứ nghĩ rằng không có ai. Toàn phòng trống không mà thôi tuy nhiên ở một chiếc giường sạch sẽ vẫn nổi lên chăn. Giống như có người ở dưới chiếc chăn vậy. Đường Tam nhận thấy đây là giường ngủ của Tiểu Vũ đồng thời một âm thanh nức nở từ phía trong chăn truyền ra.

Đó là tiếng khóc nho nhỏ của Tiểu Vũ, Đường Tam có thể nghe được tiếng khóc của nàng. Nghĩ đến đây, Đường Tam hơi nhăn mày một cái. Hắn mở miệng hỏi: “Tiểu Vũ...”

Tiếng khóc ở bên trong chăn cũng ngừng lại, chiếc chăn hơi hé mở, một cái đầu theo đó dò ra bên ngoài. Con mắt to tròn nhìn về phía Đường Tam, giọng nói cũng nho nhỏ vang lên: "Tiểu Tam, ngươi đã quay lại!"

Đường Tam thấy được đôi mắt ướt át của Tiểu Vũ. Hắn càng tò mò hơn lên tiếng hỏi: “Tiểu Vũ, ngươi khóc! Có người bắt nạt ngươi sao?”

Tiểu Vũ nghe Đường Tam nói như thế có chút cảm động. Tuy nhiên nàng không có nói ra ai đã bắt nạt mình, đầu cô bé chỉ liên tục lắc lắc: “Không... không có ai bắt nạt ta cả?” Lời này làm cho Đường Tam có chút nghi ngờ. Bất quá lại nghe được Tiểu Vũ nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Đường Tam, ngươi thế nào đến bây giờ mới trở về?”

“Ta đi Vũ Hồn điện một chút...” Đường Tam thấy Tiểu Vũ không có nhắc đến người bắt nạt mình thì cũng không nói nữa. Hắn bình tình giảnh giải: “Ta đến đó đăng ký chứng minh mình đã trở thành một hồn sư.”

Chiếc chăn vẫn như vậy, Tiểu Vũ dùng hai tay nắm chăn và chỉ để đầu lộ ra bên ngoài. Vẻ mặt Tiểu Vũ tò mò hỏi: "Trở thành hồn sư có cái gì tốt? Không phải chỉ là để có cái hư danh sao."

Đường Tam cười vài tiếng: "Haha... Chỗ tốt vẫn còn có một chút, ít nhất sau này ăn cơm có thể ăn ngon một chút. Trợ cấp mỗi tháng của Hồn sư là một kim hồn tệ."

"Một kim hồn tệ? Nhiều như vậy?" Tiểu Vũ bây giờ cũng hiểu rõ tầm quan trọng của kim tiễn, đặc biệt cứ mỗi lần nhắc tới kim hồn tệ lại làm cho nàng nhớ cái mặt đáng ghét của cô bé kia. Cái thái độ kênh kiệu với tiền ở trong tay làm Tiểu Vũ vô cùng chán ghét.

“Tiểu Vũ...” Con mắt Đường Tam bàng hoàng trợn to mắt nhìn về phía Tiểu Vũ nói: “Ngươi...”

“A... Đồ háo sắc!” Bất chợt Tiểu Vũ trong lúc quá hứng thú đã lột chăn xuống dưới. Quần áo rách tả tơi của cô bé đã để lộ ra làn da trắng nõn hồng hào. Khuôn mặt Tiểu Vũ theo đó trở nên ửng đỏ lên. Tiếng quát sang sảng từ miệng nhỏ nhắn cô bé phát ra: “Đường Tam, ngươi còn không quay đầu đi!?”

Đường Tam quay đầu đi nhưng đôi mắt cũng len lén nhìn về phía Tiểu Vũ. Hai má Tiểu Vũ cùng Đường Tam theo đó hồng hào và đỏ ửng. Đường Tam có chút mất tự nhiên nói: “Tiểu Vũ, ngươi... ngươi bị người đánh?”

“Ân” Tiểu Vũ bất chợt như thế nào lại gật đầu một cái. Giọng nói cô bé theo đó lắp bắp vài lời: “Đường Tam, ngươi có thể cho ta mượn một kim hồn tệ này trước được không? Quần áo ta như vậy, không dám ra đường gặp mọi người.”

“Ách... Được rồi!” Đường Tam trầm mặc một chút sau đó gật đầu một cái cười khổ. Hắn vừa mới lĩnh được một kim hồn tệ từ trong Vũ Hồn Điện giờ lại chỉ có thể chuyển vào trong tay Tiểu Vũ. Đến bây giờ hắn lại biến thành một kẻ nghèo hèn.

Khi Đường Tam đưa cho Tiểu Vũ một kim hồn tệ, nhớ đến điều gì đó Đường Tam mở miệng nói: “Tiểu Vũ, quần áo ngươi như vậy không tiện ra ngoài đi.”

Bàn tay Tiểu Vũ vừa cầm kim hồn tệ thì dừng lại. Ngay sau đó cô bé lại lần nữa đem bàn tay đẩy ra một kim hồn tệ vào trong tay Đường Tam: “Đường Tam, ta ra ngoài không tiện. Vậy ngươi có thể hay không giúp ta mua bộ quần áo mới.”

Nghe thấy vậy Đường Tam hơi có chút chần chờ. Hắn không biết thân hình Tiểu Vũ như thế nào, mình có thể hay không mua bộ y phục cho Tiểu Vũ. Nếu như Tiểu Vũ chê hoặc giả nó không vừa người thì sao? Đặc biệt hắn chưa mua cho nữ nhân quần áo bao giờ. Nghĩ đến đây, Đường Tam có chút khó khăn. Bất quá hắn vẫn đành phải đồng ý.

Roạt! Đường Tam đang muốn gật đầu đồng ý thì cánh cửa mở ra, một thân ảnh cậu bé tóc lam xuất hiện trong mắt đám người. Hai người thấy được Tiểu Linh cầm trong tay một chiếc hộp lớn. Tiểu Linh cũng hơi ngạc nhiên khi mà Đường Tam và Tiểu Vũ lại cùng ở với nhau.

“Tiểu Linh...” Đường Tam và Tiểu Vũ không hẹn mà cùng kêu lên. Tiểu Vũ tò mò nhìn về phía Tiểu Linh nói: “Ngươi không phải đã đi nhà ăn, ăn cơm chưa rồi sao?”

“Ta chưa có ăn!” Tiểu Linh thành thật trả lời: “Tiểu Vũ, ta đi dạo quanh thành một vòng mua bộ quần áo này. Đúng rồi còn cơ cơm trưa đây? Không biết cô có thích ăn hay không?” Vừa nói thì Tiểu Linh cũng đặt chiếc hộp cơm ở một bên cùng với chiếc hộp lớn. Bàn tay đưa lên đem chiếc hộp lớn mở ra, một bộ quần áo xinh đẹp nằm ở trong đó.

“Thật là xinh đẹp!” Con mắt Tiểu Vũ sáng lên nhìn về phía bộ quần áo trong chiếc hộp xinh đẹp. Cô bé tò mò hỏi: “Thứ này xinh đẹp như vậy hẳn không rẻ đi!?”

Tiểu Linh cười một cách ngây thơ và thân thiện: “Tiểu Vũ, ngươi thích là được rồi. Vậy ngươi mặc vào đi, hẳn sẽ rất đẹp!”

Đường Tam thấy vậy, khuôn mặt hắn có chút hơi buồn bã. Bàn tay hắn cũng đem kim hồn tệ của mình thu lại. Vì hắn biết bây giờ mình không có cần thiết mua quần áo cho Tiểu Vũ nữa. Lại nghe được Tiểu Vũ nói: “Hai người các ngươi... còn không ra ngoài.”

“Này...” Hai cậu nhóc nhìn về phía nhau, ngay sau đó họ cũng hiểu ý lục tục ra bên ngoài. Tiểu Vũ thấy hai người ra bên ngoài thì lập tức chạy tới đem cánh cửa cài chặt then lại. Lưng tựa sau cửa thở ra một hơi dài.

Đến lúc này, đôi chân đáng yêu cô bé mới từ từ đi về phía chiếc hộp xinh đẹp kia. Bàn tay đưa lên đem bộ quần áo từ chiếc hộp lôi ra: “Thật là xinh đẹp!” Cô bé lại lần nữa cảm thán sau đó ướm lên người của mình. Thân mình hơi uyển chuyển đem quần áo so lên xem như thế nào.

“Đại ca, ngươi thế nào ở nơi này?” Hai cậu bé đứng ở bên ngoài thì thấy được một đám người đi tới. Lúc này, Tiêu Trần Vũ chính là đám người bị đánh cho một trận hiện giờ đã nhận Hồng Liên làm chị cả. Phía sau Tiêu Trần Vũ là hai thằng nhóc cầm theo một túi đựng đi về phía ký túc xá số bảy. 

“Tiêu Trần Vũ...” Tiểu Linh mở miệng nhăn mày hỏi: “Ngươi tại sao lại đến nơi này?”

Tiêu Trần Vũ nghe được vật thì chỉ cười gãi gãi đầu nói: “Chị cả nói chúng ta phải đi mua quần áo cho Tiểu Vũ. Thế nên, bây giờ bọn em mới mang quần áo đưa cho Tiểu Vũ đây. Thực sự không biết được chị Tiểu Vũ thích loại quần áo nào!?” Mấy thằng nhóc ở phía sau cũng gật đầu phụ hoạ.

Cạch! Cánh cửa mở ra, Tiểu Vũ với một thân quần áo vô cùng đáng yêu xuất hiện trước mặt đám học viên. Không ít học viên nam cũng là sáng mắt lên, ngay cả Đường Tam và Tiểu Linh cũng không ngại lệ. Tiểu Vũ cười nói: “Cảm ơn ngươi, Tiểu Linh.”

“Chị Tiểu Vũ...” Một âm thanh vang lên làm cho Tiểu Vũ để ý tới. Cô bé quay ra thấy được Tiêu Trần Vũ và đám đàn em đi cùng với nhau.

“Tiêu Trần Vũ...” Tiểu Vũ nhăn mày lên tiếng, giọng nói có chút khó chịu: “Các ngươi đến đây làm gì?”

“Chị cả bảo chúng ta đến nơi này!” Tiêu Trần Vũ có chút ngượng ngùng nói: “Đây là quần áo mà chị cả nhờ chúng ta đi mua cấp chị Tiểu Vũ” Vừa nói hắn đánh ánh mắt cho hai tên đàn em. Cả hai tên đàn em cũng lập tức hiểu ý này đi về phái trước dâng lên hai chiếc túi xách.

“Không cần!” Tiểu Vũ trực tiếp hừ nhẹ một cái, bàn tay hất đi đống quần áo. Đồng thời thân mình lách về phía trước sau đó tiến lên hướng về phía trước nhanh chóng chạy đi.

Đường Tam thấy vậy vội vã hỏi: “Tiểu Vũ, ngươi đi đâu vậy?”

Tiểu Vũ quay đầu lại: "Ta cũng đi đăng ký Hồn sư a, một kim hồn tệ, có thể mua nhiều thức ăn ăn ngon a. Hôm nay là cuối tháng nếu tính cả tháng sau, nói không chừng là có thể lấy được hai kim hồn tệ đâu!” Nói xong câu này thì Tiểu Vũ nhanh chóng chạy mất thân ảnh.

“Cũng đâu cần vội như vậy!” Tiểu Linh cười lắc đầu, hắn cúi xuống nhặt cùng đám người Tiêu Trần Vũ mấy bộ quần áo vương vãi khắp nơi: “Vẫn còn ngày mai kia mà!” Vừa nói hắn nhìn về phía Đường Tam nói: “Nhà ăn hẳn chưa đóng, chúng ta đi ăn cơm cùng nhau chứ, sư đệ?”

Nhìn nụ cười giản dị thân thiện của Tiểu Linh, Đường Tam lắc đầu, mỉm cười nói: "Sư huynh, ta đã ăn cơm rồi. Sư huynh, ta phải đi ra ngoài, có thể buổi tối mới trở về."

“Vậy được rồi!” Tiểu Linh thở dài gật đầu có chút tiếc nuối. Bàn tay hắn cũng đem bộ quần áo phủi sạch đưa cho hai đàn em Tiêu Trần Vũ. Ngẩng đầu lên thì thấy được Đường Tam cũng đã rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.