Đạo Chu

Chương 647: Đội Hoàng Đấu họp mặt



Mọi người hoàn toàn ngạc nhiên vì lời nói Vũ Vô Cực. Chỉ có duy nhất Diễm Linh Cơ và Tiểu Y nãy giờ vẫn lấy làm trầm lặng. Vũ Vô Cực chỉ mỉm cười lên tiếng nói: “Hiện giờ em đã ba mươi chín cấp hồn lực” (Thật ra là hai mươi chín cấp võ tu). Tiếng thở ra một hơi dài từ miệng Vũ Vô Cực nói: “Đặc tính võ hồn của em khá đặc biệt. Trong cung cấp cơ bản khó tìm được đối thủ. Đặc biệt không sợ nhất chính là quần công. Trừ khi đối phương có võ hồn dung hợp kỹ hoặc hệ phụ trợ mạnh mẽ như Thất Bảo Lưu Ly tháp. Nếu không cơ bản, rất khó đánh thắng em. Nguyên nhân bởi hồn kỹ mã hồn này...”

Thân hình ma hồn lẳng lặng xuất hiện sau lưng Vũ Vô Cực rồi sau đó lại ảm đạm biến mất: “Năng lực của nó không những gia tăng động tĩnh thần kinh thị lực, kháng các loại độc tố, kháng nguyền rủa. Nó còn có một đặc điểm đó là hấp thu hồn lực tự nhiên để bổ sung cho bản thân. Loại hồn kỹ này khiến cho em có khả năng đạt được hồn lực gần như không bao giờ cạn kiệt!”

Mọi người thấy vậy đều hít hà một hơi khí lạnh rồi mở miệng nói: “Biến thái hồn kỹ!” Cứ thử nghĩ đến hồn kỹ này, tất cả mọi người đều lạnh cả người. Đặc biệt đặc tính của nó chính là vô hạn hồn lực. Đối phương dù mạnh hơn ngươi nhưng chỉ cần ngươi dây dưa đem hồn lực đối phương hao hết. Đến lúc đó chẳng khác nàongươi đã chiến thắng cả. Hồn sư cơ bản không thể nào có được vô hạn hồn lực.

“Các loại hồn kỹ tự sáng tạo cơ bản làm em lập địa bất bại với hồn sư cùng cấp!” Hai vai Vũ Vô Cực nhún nhún cười nói: “Bình cảnh cấp bốn mươi sắp tới đang dãn ra. Em hy vọng có thể thông qua cuộc chiến này để áp bức mình tiến vào cấp bốn mươi. Hết thảy nhờ mọi người!”

Tất cả mọi người theo đó nhìn về phía nhau và nở nụ cười.

Tác Thác đại đấu hồn tràng, bên trong phòng khách quý cao cấp khu ba, Hoàng đấu chiến đội Viên Môn đang ở đó đợi đoàn chiến đấu đến. Đang ngồi đợi thì cửa phòng chợt mở ra, từ bên ngoài có một người đi vào.

Người này xuất hiện khiến cho mọi người của Viên Môn hoàng đấu chiến đội đang ở các tư thế khác nhau liền cùng đứng dậy làm một động tác, kể cả đội trưởng Ngọc Thiên Hằng đang ngồi trên ghế gấm ở bên trong, ngay cả Thạch gia huynh đệ đang ngồi minh tường cũng đồng thời mở mắt ra. Bảy người đồng thời tại chỗ đứng lên, hướng người vừa đến cung kính hành lễ.

" Thầy!"

Từ ngoài cửa đi vào chính là một người trung niên, nhìn qua bộ dáng trên dưới ba mươi tuổi, tướng mạo đen đúa bình thường, quần áo đơn giản mộc mạc, chỉ có ánh mắt hắn là đặc biệt sáng ngời. Hắn không vì hành động của hoàng đấu chiến đội Viên Môn mà bề ngoài xuất hiện gì đặc biệt, chỉ tựa như một người bình thường, nhưng mà hắn có thể khiến cho cả Hoàng đấu chiến đội Viên Môn tôn kính như vậy, có thể bình thường được sao?

Trung niên sắc mặt có chút quái dị, loại... thần thái này ngay cả đội trưởng Hoàng đấu chiến đội Ngọc Thiên Hằng cũng chưa từng thấy qua, lặng yên tiến lên vài bước, thấp giọng nói:" Thầy Tần, ngài làm sao vậy."

Thầy Tần quang mang trong mắt chợt lóe sáng, từ trong đôi mắt đen sáng ngời toát ra một tia quang mang thâm thúy," Lúc này ta sợ rằng các ngươi sẽ gặp phải một đối thủ kinh khủng đó. Ta mới từ khu vực của thành chủ lấy được tư liệu sơ lược nhất về đối thủ của các ngươi đêm nay, đây là do Tác Thác đại đấu hồn tràng vừa mới xác định chuyển xuống, các ngươi xem đi."

Vừa nói, hắn liền đi tới bên chiếc bàn thủy tinh, ngồi xuống ghế gấm, trên tay bạch quang chợt lóe, liền xuất hiện một cuộn vải trắng, liền mở ra trước mặt. Các đội viên của Hoàng đấu chiến đội liền xông tới, hướng đến tấm vải trắng nhìn lại.

Phó đội trưởng Độc Cô Nhạn thì thầm:" Sử Lai Khắc bát quái chiến đội, nguyên nhân vì đối phương nhiều hơn chúng ta nên sẽ có một người ở lại. Bảy người lên sàn đấu. Đây là...” Mọi người hết thảy đều nhìn tư liệu toát ra cả mồ hôi hột. Vẻ mặt Độc Cô Nhạn khó chịu nói: “Thế nào tổ đội vừa mới đăng ký hơn nữa lại có ba con quái vật ở nơi này?”

“Nhạn Tử...” Đội trưởng Ngọc Thiên Hằng nhìn về phía Độc Cô Nhạn hỏi: “Em rất rõ ràng về Hoả Mị Yêu Cơ, Thiếu Tư Mệnh và Vũ Vô Cực đi!” Hắn nhớ đến mình cũng có chút quen biết đối với Vũ Vô Cực. Mặc dù hai người biết nhau không quá nhiều. Từng có một vài lần gặp gỡ, mặc dù ký ức không tốt đẹp cho lắm.

Độc Cô Nhan đem tập hồ sơ thả xuống, nàng hít một hơi khí lạnh mở miệng nói: “Không nghĩ tới ba người này lại tới cái nơi tồi tàn như thế này. Đám người Sử Lai Khắc này đúng là vớ được vàng mà! Các ngươi phải cẩn thận với ba người đó là Hoả Mị Yêu Cơ Diễm Linh Cơ, Thiếu Tư Mệnh Tiểu Y và cái thằng nhóc Vũ Vô Cực đó. Ba người đó các ngươi hẳn xem trên lá cây sinh mệnh khá rõ ràng về bọn họ. Chúng ta cơ bản không thể dùng cách phương thức hồn sư bình thường đi chiếu khán bọn họ được. Giống như Tiểu Y, nàng có tốc độ của mẫn công hệ, lực tấn công của cường công, khả năng khống chế hệ khống chế, ngay cả phòng ngự cũng cực mạnh. Cơ hồ không có điểm yếu. Một mình đánh với nàng chẳng khác nào thi đấu với hai người. Diễm Linh Cơ cũng là như vậy. Hồn kỹ đến bây giờ ta cũng không quá rõ của bọn họ. Bất quá, có một điều ta biết được, hồn lực họ từ trước đến nay đều không có cạn qua. Hẳn là có loại hồn kỹ gia tăng hồn lực hoặc tốc độ khôi phục hồn lực nào đó. Đặc biệt các loại hồn kỹ tự sáng tạo của bọn họ ồn ào không dứt! Chúng ta trận đấu này rất khó thắng.”

Phong linh điểu hồn sư Ngự Phong ở một bên có vẻ không phục nói:" Đó là bởi vì bọn họ không gặp phải hồn sư cường đại mới có thể dễ dàng có được thắng lợi như vậy. Chỉ cần gặp chúng ta, họ sẽ không thắng dễ dàng như vậy. Chúng ta còn không phải có át chủ bài sao?” Vừa nói Ngự Phong liếc nhìn về phía Độc Cô Nhãn.

Độc Cô Nhạn lắc lắc đầu mở miệng nói: “Át chủ bài, bọn họ biết được hồn kỹ của ta sẽ có chuẩn bị trước. Với lại...” Nói đến đây Độc Cô Nhạn mở miệng nói: “Căn bản độc của ta đối với mấy người bọn họ là vô dụng.”

“Cái gì!?” Tất cả đều nghe được những lời này mà hít cả một hơi lạnh vào. Họ biết độc của Độc Cô Nhạn đáng sợ như thế nào. Loại độc này thực sự làm cho người ta run lên. Chỉ cần tiếp xúc với thôi, họ cũng đã vô cùng sợ hãi, tránh xa như rắn rết rồi.

“Nhạn Tử, ngươi cũng không cần trướng khí thế kẻ địch mà hạ thấp thực lực của chúng ta. Ngự Phong tự tin là chuyện tốt nhưng tự tin quá mức lại là khác. Đối thủ lần này vô cùng mạnh, đối đầu với đối thủ như vậy cũng khiến cho các ngươi gặp phải thử thách. Ta hy vọng các ngươi hãy phát huy hết khả năng của mình...”

“Thầy Tần, ta đã biết...” Ngự Phong lập tức đáp lại.

Độc Cô Nhạn lè lè lưỡi, cũng không dám nói gì nữa. Mặc dù Hoàng đấu chiến đội này đều là các đội viên kiêu ngạo không dễ phục người khác nhưng chỉ có kính phục duy nhất vị Thầy Tần trước mắt này. Không chỉ vì người này là.... vị thầy giáo chuyên môn chỉ đạo của bọn hắn, đồng thời cũng là vì thực lực của vị thầy giáo này. Thầy Tần tên đầy đủ là Tần Minh, năm nay ba mươi tư tuổi, nhưng tại đầu năm nay mới đột phá cánh cửa cấp sáu mươi, trở thành một gã hồn đế. Nghe nói theo ghi chép lại của Vũ Hồn điện, thì chính là người trẻ tuổi thứ hai đạt đến hồn đế trong lịch sử, người ở trên là một vị thiên tài khác của thời trước.

Ba mươi tư tuổi đạt đến hồn đế, đây là mục tiêu của mỗi người trong Hoàng đấu chiến đội.

“Thầy Tần, ta biết rằng đối thủ lần này rất mạnh.” Ngọc Thiên Hằng ở sau lưng hướng Độc Cô Nhạn khoát tay, chính mình hướng đến thầy Tần nói: “Bất quá chúng ta sẽ không thua. Mặc dù ba người Thiên Địa tông đó có thực lực rất mạnh nhưng chúng ta cũng không phải có cơ hội nào. Nhưng ta có vài phần lo lắng Thất bảo lưu ly tháp không thể nghi ngờ chính là cái chúng ta cần chú ý nhất. Bởi võ hồn hiện nay của nàng ta là ba hoàn hồn sư. Bằng tăng phúc này, chúng ta cơ bản rất khó khăn thắng được Sử Lai Khắc. Thế nên, nếu cần thiết ta đề nghị dùng thương đổi thương đem nàng ta hạ đo đài...”

Lúc này, Ngọc Thiên Hằng không quên quay đầu nhìn sang Diệp Linh Linh nói: “Chỉ cần có Diệp Linh Linh ở, chúng ta còn có thể khôi phục lại sức chiến đấu. Đến lúc đó, chúng ta vẫn có cơ hội chiến thẳng học viện Sử Lai Khắc này...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.