Đạo Cô Vương Phi

Chương 19



Ngày kế, quả thực hoàng hậu không thể xuống giường.

Long Thần Dục nhìn hữu thừa tướng lại dâng tấu đề xuất việc nạp phi, lộ vẻ đau thương nói: "Trẫm và hoàng hậu cùng chung hoạn nạn, tình cảm sâu nặng, nay nàng nghe thấy trẫm muốn đón người mới vào cung, rưng rưng đẫm lệ, muốn dứt tình với trẫm, bảo trẫm phải làm sao?"

"Hoàng hậu là quốc mẫu, là mẫu nghi thiên hạ, sao lại có thể ghen tỵ không chứa nổi người khác? Vì xã tắc, Thánh Thượng phải lấp đầy hậu cung, đông con nhiều cháu."

"Hoàng hậu còn trẻ tuổi, lại vừa mới sinh con." Long Thần Dục làm như do dự.

"Thánh Thượng vì xã tắc muôn đời, nếu hoàng hậu cố tình không đồng ý, chính là nữ nhân đố kỵ, thực khó làm gương trong hậu cung."

"Vậy hữu thừa tướng khuyên nhủ hoàng hậu giúp trẫm đi." Cuối cùng Long Thần Dục cũng ném gánh nặng ra, phá lệ sai người đưa hữu thừa tướng đến gặp hoàng hậu.

Khi nghe thấy hữu thừa tướng có việc xin gặp, Từ Ngọc Mẫn đang ôm con trai ngắm hoa ở Ngự Hoa Viên.

"Gọi hắn vào yết kiến."

Cung nhân cúi đầu, xoay người ra ngoài đưa hữu thừa tướng vào, "Hoàng hậu nương nương có lệnh, mời hữu thừa tướng vào yết kiến."

Sau khi hữu thừa tướng bước vào đình hóng mát mà Từ Ngọc Mẫn đang đứng, liền cung kính bái lạy, nói: "Cựu thần tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Không biết hữu thừa tướng đại nhân có chuyện gì cần gặp Bổn cung?"

"Nương nương, mời xem."

Từ Ngọc Mẫn có chút hoang mang nhìn bản tấu hữu thừa tướng đưa ra, ý bảo nội thị trình lên.

Nàng mở ra, trên đó là một bản tấu ngập tràn văn vẻ, từ ngữ thành khẩn rung trời, muốn nàng phải là phụ nhân hiền đức, Từ Ngọc Mẫn càng thêm khó hiểu, "Đại nhân có ý gì?"

"Cựu thần xin nương nương suy nghĩ cho sự vững chắc muôn đời của giang sơn mà tuyển tú nạp phi cho Thánh Thượng."

"......"

"Nếu nương nương cố tình không đồng ý, thần sẽ phải dâng tấu xin vạn tuế hạ chỉ trục xuất khỏi cung, lập hoàng hậu hiền đức khác."

Từ Ngọc Mẫn nghe vậy giận dữ, một chưởng vỗ lên bàn đá, chỉ nghe một loạt tiếng vỡ vụn, cái bàn bằng đá đen vỡ thành đá vụn rơi đầy đất.

Hữu thừa tướng chảy mồ hôi lạnh khắp người.

Giờ khắc này, hắn đã hiểu ra, chẳng trách Thánh Thượng luôn chậm chạp không kiên trì với việc tuyển tú nạp phi, hoàng hậu này thật quá cậy mạnh...... Rất đáng sợ!

"Bây giờ ngươi lập tức tấu gấp lên trên, Bổn cung chờ đạo thánh chỉ trục xuất kia."

Hữu thừa tướng không dám nhiều lời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lui xuống, ra đến cửa hậu cung mà chân vẫn còn run.

"Hữu thừa tướng, hoàng hậu có đồng ý không?" Thấy hắn ta vòng về, hoàng đế ẩn chứa chờ mong hỏi.

"Thánh Thượng, cựu thần......" vô cùng đồng tình với ngài.

Long Thần Dục thở dài, "Nếu các ngươi có thể khuyên được hoàng hậu, trẫm thực không chối từ việc ôm ấp mỹ nhân." Nói xong, hắn lộ vẻ đau thương tuyên bố bãi triều.

Vào đến tẩm cung hoàng hậu, hắn gấp gáp gọi tiểu thái giám tới hỏi: "Hoàng hậu đâu?"

"Nương nương đang viết chữ."

"Phong nhi có theo bên cạnh hoàng hậu không?"

"Hoàng tử cũng đang ở đó."

Long Thần Dục vội vàng đi vào tẩm điện, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi máu tươi, không khỏi nhíu nhíu mày, đến gần bàn, ánh mắt lạnh lùng.

Trong chén mực đỏ tươi đúng là máu!

Hắn thầm nhảy dựng, vội vàng túm lấy thê tử kiểm tra trên dưới, sau khi xác định toàn thân cao thấp của nàng không có miệng vết thương nào mới yên tâm, hỏi cung nữ bên cạnh: "Máu này ở đâu ra?"

"Bẩm Thánh Thượng, đây là máu gà được đưa tới từ Ngự Thiện Phòng."

"Mẫn nhi đang viết gì thế?" Long Thần Dục vừa nói vừa nhìn lên bàn, lọt vào tầm mắt là một bài “bạc đầu ngâm*” đỏ máu. (*tên một khúc nhạc cổ, nội dung khuyên chồng đừng nên tìm niềm vui khác)

Ặc......

"Khụ khụ...... Các ngươi lui hết ra." Chuyện vui vẻ nơi khuê phòng của vợ chồng vẫn chỉ hai vợ chồng bọn họ biết thì mới tốt.

Sau đó, trong phòng chỉ còn lại Đế - Hậu cùng tiểu hoàng tử nằm trong nôi khò khò ngủ say.

"Mẫn nhi tức giận?"

"Không có, " Từ Ngọc Mẫn lạnh lùng tránh khỏi tay hắn, tiếp tục chấm máu gà viết xuống, "Bổn cung quyết định viết một trăm tám mươi bản, bảo người ta dán khắp kinh thành, để cho người đời đều biết tính tình của Bổn cung."

"Trẫm giúp nàng nhé." Nếu cả thiên hạ đều biết hoàng hậu ghen tuông, có một số việc sẽ rất dễ giải quyết.

Trong ánh nhìn chăm chú lạnh băng ngập tràn lửa giận của thê tử, Long Thần Dục mất mặt sờ sờ mũi, nhìn con trai nằm trong nôi.

Nhìn gương mặt ngủ say của con một lát, Long Thần Dục lại dựa vào bên người thê tử, ôm hông nàng thấp giọng dỗ dành: "Trẫm không muốn trèo lên giường của nữ nhân khác, coi như Mẫn nhi thương tiếc thân thể vi phu, ngăn cản đi mà."

"Nô tì cho rằng Long thể hoàng thượng khoẻ mạnh, như rồng như hổ, không cần lo lắng."

"Này này...... Trẫm chỉ có thể hăng hái với mỗi hoàng hậu mà thôi, đối mặt với nữ nhân khác thì chỉ là bánh trán úng nước hoàn toàn cạn sạch sức lực, chẳng lẽ hoàng hậu muốn mọi người trong thiên hạ đều biết trẫm có bệnh không tiện nói sao?"

Từ Ngọc Mẫn hừ lạnh, "Ý hoàng thượng là đáng đời nô tỳ sao?"

"Nói vậy cũng được."

Từ Ngọc Mẫn cực kỳ tức giận, "Hoàng thượng vẫn nên viết chiếu thư phế hậu ban cho nô tỳ đi."

Mặt Long Thần Dục trầm xuống, tay áo dài rộng thùng thình phất một cái lên bàn, mọi thứ trên bàn bị quét rơi hết, chén máu gà đổ đầy bàn, chảy xuôi trên cái bàn bằng đá cẩm thạch.

Một tiếng "roẹt " vang lên, áo lụa quý giá trên người Từ Ngọc Mẫn bị xé mở thô bạo, người cũng bị đè lên trên bàn.

"Long Thần Dục ——"

"Trẫm ban chiếu thư phế hậu cho nàng......" Hắn dùng sức nâng mông của nàng lên, từ phía sau hung hăng tiến vào thân thể nàng, sau đó nói tiếp......"Mới là lạ."

Mùi hương tanh ngọt dần dần tràn ngập khắp phòng, có thể nghe rõ tiếng va chạm vào nhau, chất lỏng chảy dọc xuống theo bắp đùi tuyết trắng của Từ Ngọc Mẫn.

Vài lần Từ Ngọc Mẫn muốn tránh thoát kiềm chế của hắn, đều không thể dùng sức thành công, chỉ có thể oán hận đấm mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi, đứt quãng nói: "Người buông ra...... Ưm......Vô lại......Buông...... A...... Buông ra......"

Dưới sự tấn công ác ý của Long Thần Dục, Từ Ngọc Mẫn như lạc vào trong mây, cảm nhận niềm vui sướng cực hạn, cả người mềm nhũn.

"Còn muốn chiếu thư phế hậu không?" Hắn tựa vào cái lưng bóng loáng tinh tế của nàng, bám vào bên tai nàng khẽ lầm bầm.

"Vô sỉ!"

Long Thần Dục xoay người nàng, đặt nàng nằm ngửa trên bàn, lại nhấn người mà lên, cúi đầu ngậm lấy đỉnh núi tuyết trắng của nàng.

"Oa oa ——" Long Lâm Phong đột nhiên cất tiếng khóc lớn từ trong nôi.

Từ Ngọc Mẫn mạnh mẽ dùng sức đẩy người đè bên trên ra, chạy vội đến bế con trai ra khỏi nôi, nhét núi tuyết đầy đặn của mình vào miệng bé.

Uống sữa của mẫu thân, Long Lâm Phong không khóc lóc ầm ĩ nữa, cái tay nhỏ còn đặt lên núi tuyết còn lại, công khai tuyên bố quyền sở hữu.

Long Thần Dục nhìn mà gân xanh ở thái dương giật giật, cắn răng nhặt áo ngoài rơi trên đất khoác lên người thê tử.

Sau khi đại hoàng tử Long Lâm Phong được sáu tháng, vì sự cố gắng của hoàng đế, bụng của hoàng hậu lại nhanh chóng truyền ra tin vui, chỉ là lần này lại biến tẩm cung của hoàng hậu thành một vùng rối loạn.

Hoàng hậu tựa vào mép giường nôn tối trời xám đất, gấp đến độ Long Thần Dục mặt rồng giận dữ.

"Đồ ăn hại, các ngươi là một lũ ăn hại mà, không thấy hoàng hậu nôn khủng khiếp đến thế sao? Nhanh nghĩ biện pháp đi......" Long Thần Dục vừa vỗ vỗ lưng thê tử, vừa gầm rống với các Thái y, lần này nàng nôn oẹ quá nghiêm trọng, nôn liên tục, nôn đến mức tim hắn cũng quặn đau.

Mới vài ngày, thê tử mà thật vất vả hắn mới chăm có chút mượt mà lại trở thành thon thả như ban đầu.

Thật vất vả Từ Ngọc Mẫn mới ngừng nôn mửa, tẩm cung mới tạm thời khôi phục bình tĩnh.

Cung nhân đều biết, nếu trình trạng nôn ọe của hoàng hậu nương nương không có chuyển biến tốt, nhất định hoàng thượng sẽ lại nổi điên tức giận.

Từ Ngọc Mẫn suy yếu tựa vào gối đệm, nhìn Long Thần Dục vẫn lộ vẻ lo lắng, nói: "Để ta rời cung đi."

Nháy mắt, sắc mặt Long Thần Dục như đóng băng, xanh mét.

"Có lẽ khi đến chỗ sư phụ ta sẽ khá hơn."

Hắn chỉ tối tăm trừng mắt nhìn nàng.

Từ Ngọc Mẫn mím môi, tiếp tục thuyết phục hắn, "Giang Nam thích hợp để dưỡng thai, ta nay cứ quanh quẫn trong cung cũng thật là khó chịu."

Hắn vẫn không nói gì.

"Hiện nay ta nên tĩnh dưỡng, hoàng thượng......"

Khuôn mặt tuấn tú của Long Thần Dục nhìn như bình tĩnh, nói: "Ở trong cung, sống bên cạnh trẫm thì không thể tĩnh dưỡng sao?"

Từ Ngọc Mẫn nhướng mày nhìn chằm chằm hắn. Hắn còn dám hỏi sao, lúc hắn xúc động gây sự, có để ý việc nàng có chịu nổi hay không đâu? Cho dù không thể đụng vào thân thể nàng, cũng muốn nàng dùng phương thức khác giải tỏa giúp hắn, một chút cũng không thông cảm cho phụ nữ có thai như nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, mới đầu Long Thần Dục còn không chút lùi bước, dần dần ánh mắt liền có chút dịu đi.

"Ta muốn rời cung."

"Lần trước nàng vừa rời khỏi trẫm liền một đi không trở lại, nếu trẫm không phái người đi mời, chỉ sợ đời này nàng cũng sẽ không tiến cung." Hắn có trách nhiệm của hắn, lại không dứt được tình ý với nàng, cho dù khiến nàng chịu mang tiếng là người phụ nữ ghen tuông, hắn vẫn muốn giữ một mình nàng bên người để cưng chìu.

"Ta không thích nơi này." Từ Ngọc Mẫn không hề che giấu chán ghét với nơi này.

"Trẫm ở đây, nàng cũng phải ở đây, nàng là do trẫm dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới về, có chết cũng phải chôn cùng trẫm." Long Thần Dục hơi cắn răng nói.

"Chuyện hậu sự, liên quan gì đến ta chứ?"

Long Thần Dục nhìn con trai nằm trong giường im lặng cúi đầu chơi con hổ bông, thở dài, "Mẫn nhi, nàng làm nũng như vậy, sẽ khiến Phong nhi chê cười."

Từ Ngọc Mẫn cười nhạt, "Hoàng thượng cũng biết sợ Phong nhi chê cười sao?"

Long Thần Dục nắm tay che che môi, tằng hắng hai tiếng, nói: "Phong nhi chỉ mới sáu tháng, sẽ không hiểu đâu."

Từ Ngọc Mẫn hừ một tiếng.

"Về sau vi phu sẽ chú ý." Không phải chỉ một lần làm Phong nhi tỉnh lại lúc nửa đêm, bắt gặp vợ chồng bọn họ đang làm việc kia thôi sao? Nhóc con mới sáu tháng thì có thể biết gì chứ?

"Để ta rời cung đi."

"Nàng đi rồi, trẫm phải làm sao?"

"Làm sao là làm sao?"

"Nàng quên trong cung chỉ có một mình hoàng hậu là nàng sao?" Trẫm chỉ có mình nàng làm chủ hậu cung thôi.

Hắn nói chưa dứt lời, hắn vừa nhắc tới, Từ Ngọc Mẫn liền nhịn không được mà nhíu chặt lông mày, nay thiên hạ có ai không biết đương kim hoàng hậu là người nhỏ nhen, không chứa chấp được ai?

Long Thần Dục tiếp tục tằng hắng nói: "Trẫm cũng hết cách mà."

"Cái tiếng ác ‘hoàng hậu chua ngoa’ mà ta phải nhận, chỉ sợ sẽ đeo mang đến trọn đời."

Long Thần Dục mặt không đổi sắc nói: "Đó cũng là bản lĩnh của Mẫn nhi."

"......" So về bản lĩnh không biết xấu hổ, đến nay nàng vẫn không phải là đối thủ của hắn.

Long Thần Dục ngồi vào bên người nàng, nắm hông nàng dỗ dành: "Hoàng hậu đừng gây gỗ với trẫm nữa."

Long Lâm Phong nhìn thấy phụ hoàng ôm mẫu hậu, liền ném con hổ bông trong tay, dùng cả tay chân bò tới, chen vào trong lòng mẫu hậu, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mịn lên, một đôi con ngươi đen như mực xoay tròn nhìn chằm chằm phụ hoàng. Long Thần Dục nhíu mày.

Long Lâm Phong được mẫu hậu ôm, lại duỗi tay nắm lấy tay phụ hoàng, bỏ vào miệng chỉ mới mọc mấy cây răng sữa, cắn. Sắc mặt Long Thần Dục tối sầm, tay bị con trai cắn dính nước miếng tèm lem.

Từ Ngọc Mẫn bị một màn này chọc khiến nhịn không được cười ha ha, càng cười càng lớn tiếng.

"Long Lâm Phong ——" Long Thần Dục tức giận.

Long Lâm Phong như hiểu được phụ hoàng đã tức giận, lùi vào trong lòng mẫu hậu, tựa đầu chôn ở nơi đầy đặn của nàng, không thèm ngẩng mặt lên.

Long Thần Dục càng thêm tức giận, thằng quỷ nhỏ háo sắc này.

Từ Ngọc Mẫn ôm con trai, né tránh bàn tay to của Long Thần Dục với tới, nói: "Phong nhi còn nhỏ, người làm gì vậy?"

"Nhỏ như vậy mà đã dám cắn trẫm, chẳng phải lớn lên sẽ lật cả trời sao?" Hắn tức giận trừng mắt nhìn con trai, trong lòng rống giận, còn không mau bò ra khỏi ngực hoàng hậu cho trẫm?

"Người đừng dọa con, con trẻ là phải dỗ dành."

Long Thần Dục chán nản, muốn hắn dỗ con? Đến bây giờ thằng nhóc kia cũng chỉ nhận biết được ngực của mẫu hậu, bình thường luôn không chịu để ý đến phụ hoàng như hắn.

"Mẫn nhi, Phong nhi là trưởng hoàng tử, nàng cứ nuông chìu con như vậy là không đúng."

"Ta có nuông chìu sao?" Từ Ngọc Mẫn nhướng mày, nếu không vì hắn luôn khi dễ con trai, việc gì lúc nào nàng cũng phải mang con trai theo quản lý bên người?

Long Thần Dục có chút chột dạ dời ánh mắt, lại không dấu vết trừng mắt nhìn thằng quỷ con vùi đầu vào lòng mẹ kia một cái.

"Nếu trẫm không đồng ý, nàng sẽ không mạnh mẽ xông ra ngoài chứ?"

Từ Ngọc Mẫn lắc đầu, lòng lại nghĩ đến đường hầm trong cung, sư phụ Thần Thông Quảng Đại đã sớm chỉ cho nàng, việc gì nàng phải xông ra?

Sắc mặt Long Thần Dục dịu lại, nói: "Thôi, nay cứng rắn giữ nàng lại trong cung, nàng cũng không thể dưỡng thai."

"Đa tạ hoàng thượng."

"Khoan hãy tạ ơn, nhiều nhất nửa năm nàng nhất định phải về cung, nếu không liền không có lần sau." Long Thần Dục nói đến câu sau, vẫn nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi.

"Một lời đã định."

"Hừ, trẫm là miệng vàng lời ngọc, chẳng lẽ lại nói láo hay sao?"

Hắn gian manh lật lọng cũng không ít, đương nhiên, lời này tuyệt đối Từ Ngọc Mẫn sẽ không nói ra.

Ặc......

Rừng trúc tan hoang, chỉ còn lại một đống hỗn độn sau trận hỏa hoạn lần trước.

Trong Đạo quan sớm đã không còn nghiêm trang yên tĩnh như trước, người đã rời đi đạo quan trống rỗng!

Từ Ngọc Mẫn nghẹn họng nhìn trân trối mọi vật trước mắt, nàng không thể tin sư phụ cứ thế mà không chịu quay về.

"Nương nương."

Nội thị nhỏ giọng gọi khiến Từ Ngọc Mẫn hoàn hồn, khôi phục vẻ mặt không biểu cảm như ban đầu, "Đi thôi."

"Chúng ta về cung sao?"

"Chúng ta không về cung." Từ Ngọc Mẫn lạnh lùng trừng mắt liếc qua một cái.

Nội thị cúi mắt lui ra phía sau, hoàng hậu lại tức giận rồi.

Từ Ngọc Mẫn vốn không muốn mang theo một đội người ngựa rời kinh, nhưng nếu không mang theo, Long Thần Dục có chết cũng không chịu để nàng rời đi, cho nên, cuối cùng quốc mẫu là nàng đành phải dẫn theo mấy chục người ra giang hồ.

Nội thị, cung nữ, thị vệ… cái gì cũng có, nếu không phải vì nàng không đồng ý, e rằng bọn họ nhất định sẽ bày ra toàn bộ nghi thức hoàng hậu, rêu rao khắp chốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.