Đào Đào Ô Long

Chương 29: Trần Niệm



Vị trí của nhà hàng rất dễ tìm vì nó nằm ngay mặt đường con phố buôn bán ở trung tâm thành phố.

Sau khi Tô Đào đến nơi liền gửi định vị cho Ninh Dã, xác nhận lại vị trí một chút.

Lần liên hoan này học tỷ học trưởng mời đến mấy nhóm tân sinh viên có đăng ký tham gia biểu diễn, ngoại trừ nhóm Tô Đào thì còn có một số bạn học bên khoa tài chính.

Nhưng khiến Tô Đào cảm thấy ngoài ý muốn là Sở Dương Dương vậy mà cũng có mặt ở đây.

Sau khi thi đại học xong Chung Giai Giai đã từng nói với cô rằng Sở Dương Dương cũng điền nguyện vọng vào một trường ở thành phố S bên này nhưng không nghĩ tới là sẽ trùng hợp như thế, hai người bọn họ lại gặp nhau.

Cô ta nhìn thấy Tô Đào ngược lại cũng không tỏ ra vẻ ngoài ý muốn lắm, tựa như đã sớm đoán được sẽ gặp được nhau ở đây. Sau khi quét mắt nhìn qua Tô Đào thì cũng không có ý tứ chào hỏi.

Sau đó học tỷ lần lượt giới thiệu mọi người với nhau một vòng. Lúc đến lượt Tô Đào thì chị ấy cười nói:

"Em ấy chính là tiểu nữ thần của khoa máy tính bọn tôi, topic về em ấy trên diễn đàn trường hiện vẫn còn rất hot, hẳn là không cần tôi giới thiệu thì mọi người vẫn biết em ấy là ai đúng không?"

Tô Đào nghe thấy chị ấy nói như vậy thì có chút ngượng ngùng, sau đó trùng hợp lúc này điện thoại cô lại vang lên một tiếng nên cô thuận thế cúi đầu xuống nhìn, không chú ý đến mọi người đang nói gì.

Là tin nhắn Wechat của Ninh Dã gửi đến.

【WeChat】Ninh Dã: Ăn xong thì đến bên này tìm tôi, tôi ở phòng Bạch Dương.

Nhà hàng này lấy tên chòm sao để đặt cho mỗi phòng ăn, phòng của Tô Đào bên này là phòng Nhân Mã.

1

Tô Đào mím mím môi, trên khuôn mặt nhỏ dường như có chút chần chờ.

【WeChat】Tô Đào: Em ở bên này không biết đến khi nào mới xong, nếu bên anh xong sớm thì anh cứ đi trước đi, không cần phải chờ em đâu.

Cũng không biết hắn đã đọc được tin nhắn của cô hay chưa mà mãi sau vẫn không thấy đáp lại.

Sau đó Tô Đào cũng không quá để ý nữa, bắt đầu động đũa dùng cơm cùng với mọi người.

Nhà này này có rất nhiều món ăn đặc sặc, trong số đó có món nấm xào rất ngon, chua chua ngọt ngọt, sau khi Tô Đào nếm thử một miếng liền đã thích.

Bàn ăn không ngừng được xoay qua xoay lại nên Tô Đào không thể nào gắp được đến món kia. Nhưng sau đó cũng không biết sao lại thế này, khi người khác tiếp tục xoay bàn thì món ăn kia trùng hợp dừng ngay trước mặt cô.

Một hai lần thì còn có thể cho là trùng hợp nhưng số lần dần nhiều lên nên cô bắt đầu chần chờ.

Do dự mà ngẩng đầu lên thì trùng hợp đụng phải ánh mắt của học trưởng Trì Huy. Đối phương cười với cô, đầu ngón tay không ngừng đè xuống bàn xoay, ý tứ rõ ràng.

Nhất thời Tô Đào không còn khẩu vị nữa, cũng không làm ra phản ứng gì với đối phương, về sau cũng không động đến món ăn kia.

Bữa ăn diễn ra vô cùng náo nhiệt kéo dài gần ba tiếng, lúc sắp kết thúc Tô Đào có ra ngoài đi vệ sinh. Sau đó lúc từ nhà vệ sinh đi ra thì vừa vặn gặp phải Sở Dương Dương và bạn của cô ta đang muốn tiến vào, cô ta đang cầm điện thoại, có chút không kiên nhẫn mà nghe.

Hai bên gặp thoáng qua, ai cũng không nói lời nào. Sau khi Tô Đào ra ngoài còn loáng thoáng có thể nghe thấy giọng nói của Sở Dương Dương.

"Đã đến rồi thì mau lên đây đi, gọi điện thoại làm gì! Không phải đã nói là đừng có gọi cho tôi sao? Có thấy phiền không..."

Tô Đào không quá để ý, bước nhanh đi về phòng, lúc đến cửa thì bỗng nhiên gặp phải một người.

"Chào bạn học, thật ngại quá, cho dì hỏi là Sở Dương Dương có phải ở trong phòng này không?"

Tô Đào ngẩng đầu lên, kết quả là giây tiếp theo hô hấp của cô bỗng nhiên cứng lại.

Người phụ nữ đứng trước mặt có diện mạo dịu dàng thanh tú, khoảng chừng 40 tuổi, bà ấy đang nhìn cô cười ôn nhu.

"Dì thấy hình như con định vào phòng này? Vậy có thể giúp dì gọi Sở Dương Dương ra đây được không? Dì là mẹ của con bé, con nói với con bé dì đến đây đưa tiền."

Tô Đào có cảm giác trong nháy mắt đại não của mình liền trở nên trống rỗng, máu toàn thân bắt đầu chảy ngược, tiếng ong ong bên tai càng lúc càng lớn.

Phản ứng của cô có chút chậm, một lúc lâu sau mới thấp giọng đáp ‘vâng" một tiếng, sau đó lúc xoay người định đẩy cửa đi vào thì lại bỗng nhiên nghĩ đến Sở Dương Dương dường như đang ở phía nhà vệ sinh bên kia. Cô lùi về phía sau hai bước, bước chân có chút loạn.

Người phụ nữ kia dường như nhìn ra được cô có chút không thích hợp nên thoáng lo lắng hỏi:

"Bạn học à, con không sao chứ?"

Người này thật ôn nhu, đối với một người ‘xa lạ’ vừa mới gặp mặt mà cũng có thể biểu hiện ra vẻ lo lắng thật lòng.

Tô Đào có chú chịu không nổi. Một ít hồi ức mà cô tận lực quên đi nhiều năm như vậy nhưng vào giờ phút này tất cả đều hiện ra rõ ràng. Cô đứng tại chỗ hít sâu một hơi, lấy hết can đảm xoay người lại nói:

"Thật ngại quá, có thể mạo muội hỏi một chút không, dì tên là… Trần Niệm sao?"

Người phụ nữ đối diện sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì nhìn Tô Đào cười.

"Đúng vậy, dì tên là Trần Niệm, làm sao con biết được vậy?"

Ninh Dã đã ngồi trong phòng đợi được ba tiếng. Kiên nhẫn của hắn đã sắp cạn, vẫn đang cúi đầu chơi game nhưng sắc mặt vô cùng không tốt.

Đồ ăn trước mặt một đũa hắn cũng chưa động qua. Vừa nãy người phục vụ có tiến vào hỏi hắn bánh ngọt đã đặt lúc nãy bây giờ có thể đem lên được chưa, hắn lạnh mặt nói chờ một chút.

Âm thanh chém giết trong game vẫn luôn không ngừng vang lên, lúc đầu là vào game để chơi trong lúc chờ đợi nhưng càng đánh lại càng hăng, dù là đi đến bất cứ nơi nào thì chỉ cần đụng người thôi liền bắt đầu gây chiến.

Dương Phàm vẫn luôn nhắn tin không ngừng trong khung chat.

【Trình Giảo Kim】chân thật là thơm: Người anh em à… Chuyện gì xảy ra vậy… Ai cho cậu dũng khí vừa mở game liền chơi một chọi ba???

2

【Trình Giảo Kim】chân thật là thơm: Con mẹ nó??? Còn đánh thắng???

【Trình Giảo Kim】chân thật là thơm: Tức chết tớ tức chết tớ tức chết tớ tức chết tớ tức chết tớ.

Ninh Dã vẫn tiếp tục lạnh mặt, một chút ý tứ muốn phản ứng lại cũng không có. Lúc sau đang đánh dở được nửa trận thì hắn không chờ nổi nữa, trực tiếp thoát game chuyển sang giao diện WeChat, mở khung chat với Tô Đào ra, nhìn tin nhắn cuối cùng mà cô gái nhỏ gửi qua, nỗi bực tức trong lòng ngày càng tăng.

Hắn không tiếp tục chịu đựng nữa, lạnh mặt bấm gọi qua cho Tô Đào. Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy, hắn còn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã lên tiếng.

"Thật ngại quá, hiện tại Tô Đào không có ở đây, nếu có chuyện gì thì có thể nói với tôi, chờ em ấy trở về tôi sẽ truyền lời lại."

Là giọng nói của một nam sinh, có thể nghe thấy được phòng bên kia đang hò hét ầm ĩ, có chút náo loạn.

Sắc mặt Ninh Dã trong nháy mắt lại càng đen hơn, lên tiếng hỏi.

"Cậu là ai?"

"Tôi là học trưởng của Tô Đào, vừa nãy em ấy đi ra ngoài nhưng không mang theo điện thoại." Người bên kia đáp lại với thái độ rất hào phóng.

Nghe được hai chữ ‘học trưởng’ thì Ninh Dã liền lập tức nhớ đến tiếng gọi trước đó của cô gái nhỏ. Một lát sau hắn trực tiếp cúp máy, cầm chìa khóa xe bước ra khỏi phòng.

Vừa đúng lúc này người phục vụ chuẩn bị tiến vào, gặp được Ninh Dã đi ra thì lễ phép mỉm cười hỏi:

"Tiên sinh, bánh ngọt lúc nãy ngài kêu bây giờ có thể mang lên chưa ạ?"

1

"Không cần nữa." Hắn lạnh mặt nhàn nhạt đáp lại.

-

Sau khi ra khỏi nhà hàng hắn liền đi đến bãi đỗ xe nhưng cũng không vội lên xe mà lại đứng bên cạnh thân xe hút điếu thuốc.

Làn khói mỏng manh lượn lờ trước mặt, vốn cho rằng hút một điếu thì cảm xúc sẽ ổn định lại nhưng không ngờ nỗi bực tức trong lòng càng lúc càng lớn. Không nhịn được nữa nên hắn nhấc chân đạp vào xe một cái, tiếng còi báo động đột nhiên vang lên khiến cho những bảo vệ đang đi tuần xung quanh để ý đến.

Hắn hít sâu vào một hơi, ngậm điếu thuốc mở cửa ngồi vào xe, không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh.

Sau đó hắn tiếp tục lạnh mặt lái xe chạy thẳng về phía sân bay, lúc đã đi được nửa đường, trong lúc đang chờ đèn đỏ thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Lần thứ nhất hắn không thèm phản ứng. Sau đó nhạc chuông lại vang lên lần nữa, hắn cau mày cầm lên liếc mắt nhìn thì phát hiện là một dãy số lạ.

"Ai vậy?"

Có thể là do ngữ khí của hắn quá lạnh nhạt cứng rắn nên người ở đầu bên kia trầm mặc vài giây rồi sau đó mới thận trọng lên tiếng hỏi:

"Xin hỏi… Là anh Ninh đúng không ạ?"

"Đúng."

Đối phương nhẹ thở ra một tiếng rồi mới tiếp tục nói:

"Chào anh, em là bạn cùng phòng với Tô Đào. Hôm nay bọn em có đi ăn chung với nhau, sau đó cậu ấy đi ra ngoài nhưng bây giờ vẫn chưa quay lại. Có một vị học trưởng nói vừa nãy anh ấy có nhận cuộc gọi của anh gọi đến. Trùng hợp trước đây Tô Đào có dùng qua điện thoại cũ của em, em muốn thử xem có thể liên lạc với anh hay không. Vậy nên… hiện tại Tô Đào có đang ở cùng một chỗ với anh hay không ạ?"

"Không có, em ấy không ở cùng tôi." Ninh Dã nhíu mày đáp lại.

"Chuyện gì đã xảy ra? Nói rõ ràng ra xem." Nói xong, hắn trực tiếp đánh tay lái về phía bên phải, cho xe dừng ở bên lề.

Người gọi điện cho Ninh Dã là Đại Linh. Bởi vì bọn họ muốn đi tính tiền nhưng mãi vẫn không gọi được cho Tô Đào, sau đó lại nhớ đến vừa nãy Tô Đào có vào phòng lấy điện thoại nhưng biểu tình có chút không thích hợp lắm nên mọi người liền lo lắng.

Cũng may học trưởng Trì Huy có nói vừa mới nhận một cuộc gọi thay cho Tô Đào, Đại Linh lại vừa vặn mang theo cái điện thoại cũ mà lúc trước Tô Đào mượn dùng nên lúc này mới liên lạc với Ninh Dã.

Nhưng sau khi gọi được thì lại nghe thấy Ninh Dã nói Tô Đào không có ở bên đó nên Đại Linh lại càng thêm lo lắng.

"... Mọi chuyện chính là như vậy. Lúc bọn em cùng nhau ăn uống thì vẫn rất tốt nhưng không biết vì sao mà sau khi Tô Đào đi vệ sinh trở về thì biểu tình có chút không thích hợp lắm, sau đó cậu ấy liền cầm điện thoại đi ra ngoài rồi không quay về phòng nữa. Anh có thể thử liên lạc cho cậu ấy được không? Bọn em đã thử gọi qua nhưng cậu ấy đều không nhận."

Sau khi cúp máy với Đại Linh thì Ninh Dã trực tiếp gọi qua cho Tô Đào. Nhạc chờ ở đầu bên kia vẫn liên tục vang lên cho đến khi cuộc gọi tự động ngắt.

Hắn không có kiên nhẫn, nghĩ đến trước đó khi mua điện thoại vì sợ cô một mình học đại học ở bên này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên đã cài đặt định vị trên điện thoại của cô. Hắn lập tức bấm mở ứng dụng kiểm tra định vị, nhíu mày nhìn chấm đỏ đang liên tục nhấp nháy tại một chỗ, không tiếp tục do dự nữa, quay xe chạy ngược về hướng trung tâm thành phố.

Một đường này tốc độ xe nhanh hơn vừa nãy rất nhiều, thậm chí hắn còn vượt ba cái đèn đỏ. Sau khi đến được điểm trên định vị thì hắn liền cởi đai an toàn rồi bước thẳng vào bên trong, xe cũng không thèm khóa.

Trên định vị hiển thị Tô Đào đang ở bên trong tòa nhà, hắn một đường tìm từ tầng một đến tầng cao nhất nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ.

Trong lòng vô cùng lo lắng, một lần nữa lại quay xuống tầng một, hắn tìm đến một góc an tĩnh ít người rồi bấm gọi lại cho cô. Đầu bên kia vẫn là trạng thái không nghe máy như cũ, hắn tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ném điện thoại, hít sâu một hơi rồi nhẫn nại gọi thêm lần nữa.

Giây tiếp theo dường như hắn loáng thoáng nghe thấy phía sau mình có tiếng chuông điện thoại, chần chờ xoay người lại thì phát hiện phía sau là lối thoát hiểm. Hắn thử thăm dò bước về phía bên kia hai bước, tiếng chuông điện thoại cũng càng lúc càng lớn.

Hắn không do dự nữa, duỗi tay hung hăng đẩy mạnh cánh cửa thoát hiểm ra. Cô gái nhỏ mà hắn tìm hơn hai tiếng đồng hồ lúc này đang ngồi trên bậc thang lối thoát hiểm, hai tay ôm lấy đầu gối vùi mặt ở trên đó, điện thoại đặt ở bên chân.

Có lẽ là do cửa thoát hiểm đột nhiên bị mở ra nên cô hốt hoảng mà ngẩng đầu lên nhìn. Vốn dĩ Ninh Dã đang chuẩn bị xả ra một tràng lời trách cứ nhưng lúc thấy cô gái nhỏ ngẩng đầu lên thì những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Trên mặt Tô Đào đang giàn giụa nước mắt, đôi mắt khóc đến mức sưng đỏ, không biết là do dùng quá nhiều sức để khóc hay là do ở chỗ này quá nóng mà trên trán cũng đã ra không ít mồ hôi.

Cả người nhìn qua vừa chật vật lại vừa đáng thương, rất giống một con thú nhỏ bị vứt bỏ, thút tha thút thít rơi nước mắt không tìm thấy đường trở về, cũng không tìm thấy người để có thể ỷ lại.

Một khắc đó Ninh Dã rõ ràng cảm nhận được nơi trái tim mình co rút đau đớn, toàn bộ lồng ngực đều buồn bực rầu rĩ, tựa như nước mắt của cô gái nhỏ đang từng giọt từng giọt trực tiếp rơi xuống trong lòng hắn.

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.