Đào Đào Ô Long

Chương 39: Chuyện của cô ấy cũng là chuyện của anh



Một lúc lâu sau đó phòng khách vẫn lâm vào trạng thái yên tĩnh.

Sau khi Ninh Dã nói những lời đó xong liền không lên tiếng nữa. Nhưng hô hấp ấm áp như có như không của hắn vẫn nhẹ nhàng phả lên một bên cổ của Tô Đào, cho thấy được cảm giác tồn tại của hắn.

Hai má Tô Đào dần đỏ lên, trong lòng cô có chút bối rối, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào.

Lúc này trên lầu bỗng vang lên tiếng mở cửa, Tô Đào giống như một chú thỏ bị dọa sợ, nhanh chóng thoát khỏi hắn rồi đứng bật dậy.

Người mở cửa là Lưu Bác, cậu nhóc vẫn luôn ngủ trên lầu nhưng lúc này cảm thấy hơi đói nên tỉnh dậy, định xuống lầu tìm gì đó ăn rồi thuận tiện thúc giục bữa tối. Không nghĩ tới vừa xuống lầu đã thấy được ông anh họ lâu ngày không gặp.

Cậu nhóc sau khi nhìn thấy Ninh Dã liền nhanh chóng chạy như bay đến, bộ dáng khác hẳn với lúc đến sân bay đón Tô Đào, nhiệt tình chào hỏi.

“Anh Ninh Dã!"

Ninh Dã lười biếng ừ một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Tô Đào.

Cô gái nhỏ không dám quay đầu nhìn hắn, bước chân vội vội vàng vàng đi về phía phòng bếp.

Lưu Bác tuy tuổi còn nhỏ nhưng cậu nhóc vẫn có thể cảm nhận được từ lúc cậu xuất hiện, bầu không khí giữa hai người kia có gì đó không đúng lắm.

Cậu nhìn bóng lưng rời đi của Tô Đào một cái rồi trực tiếp hỏi Ninh Dã.

“Anh họ, hai người đã nói gì với nhau vậy? Em cảm giác người kia có gì đó là lạ... A!”

Lưu Bác còn chưa kịp dứt lời thì cái ót đã bị Ninh Dã hung hăng đập cho một phát. Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu nhóc, hoàn toàn không còn dáng vẻ trêu chọc người như vừa nãy nữa.

“Người kia cái gì? Không biết phải gọi như thế nào sao?”

1

Lưu Bác lấy tay xoa xoa cái ót của mình, có chút oán giận lẩm bẩm.

“Em trước giờ vẫn luôn gọi như vậy…"

* (Theo bản cv thì trước giờ LB vẫn luôn xưng "ngươi" với TĐ, chưa từng gọi là "chị" nhưng vì muốn bản dịch mượt hơn nên chúng mình đã edit ẻm gọi TĐ là "chị" nha mọi người.)

“Vậy từ hôm nay sửa lại đi.”

Ninh Dã nói xong liền đứng dậy đi lên lầu, lần này đi công tác trở về quá vội vàng, trước khi lên máy bay cũng không kịp thay quần áo, áo sơ mi trên người đã sớm nhăn nhún bèo nhèo khiến hắn vô cùng khó chịu.

Lúc này cô gái nhỏ lại đang né tránh hắn, hắn cũng không còn tâm tư ngồi ở chỗ này lãng phí thời gian nữa, nhấc chân lên lầu chuẩn bị về phòng tắm rửa đổi một bộ quần áo mới sạch sẽ.

Lưu Bác giống như cái đuôi nhỏ của hắn, vừa xoa ót vừa lẽo đẽo theo sau hắn lên lầu. Lúc bước chân lên bậc thang còn nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm

“Đột nhiên đổi giọng gọi tỷ tỷ (chị) thì cũng quá là kỳ quái...”

3

-

Ninh lão phu nhân hôm nay vô cùng cao hứng, muốn tự mình làm một bàn đồ ăn lớn nên sau khi vào phòng bếp đã đẩy dì giúp việc ra ngoài.

*(Chương trước lão phu nhân vừa bảo "hôm nay dì giúp việc nghỉ rồi"...chắc tác giả hơi lag?)

1

Tô Đào vẫn luôn ở phòng bếp phụ giúp lão phu nhân, lúc đầu cô có chút không tập trung, vẫn luôn nghĩ về động tác dựa đầu lên vai cô cùng với những lời nói lúc đó của Ninh Dã.

Sau khi sơ chế xong một đống đồ, lấy lại tinh thần thì phát hiện lão phu nhân đã chuẩn bị xong hơn nửa bàn ăn.

Xương sườn và cá đều được nấu theo hai kiểu khác nhau, tôm cùng thịt kho tàu cũng vậy. Tô Đào nhìn kỹ còn phát hiện lão phu nhân còn đem các loại rau mà cô thích ăn xào thành mấy đĩa.

Tô Đào đã lâu không cảm nhận được cái cảm giác ấm áp dễ chịu như này, trong lòng vô cùng cảm động. Nhưng cô cũng có chút lo lắng vì lão phu nhân ở phía bên kia vẫn chưa có ý định dừng lại...

Cô sợ lão phu nhân sẽ thật sự muốn bày đầy cái bàn ăn dài mấy mét này, nghĩ nghĩ một chút liền chạy qua chỗ của Ninh lão phu nhân, kéo kéo tay áo bà.

“Bà ơi, trên bàn đã có hơn mười món rồi, đã đủ để chúng ta ăn rồi ạ.”

Ngụ ý của cô rất rõ ràng nhưng lão phu nhân vẫn không hề dao động, động tác cầm xẻng xào rau càng thêm thuần thục, bà quay sang nói với Tô Đào.

“Cháu ở bên ngoài chịu khổ lâu như vậy rồi, thật vất vả bà mới chờ được cháu trở về, đương nhiên là phải bồi bổ cho cháu nhiều một chút.”

Tô Đào còn định nói thêm gì nữa nhưng lại bị Ninh Vi từ phía sau ngăn lại.

“Cháu cứ để bà ấy làm đi! Cô đây là con gái của bà ấy mà muốn ăn cơm do bà ấy nấu cũng không dễ dàng như vậy đâu. Trước đó cô có nói muốn ăn sủi cảo do bà ấy làm nhưng bà lại bảo chờ đến lúc cháu trở về bà mới tự mình xuống bếp làm. Chậc, chờ một lần liền chờ đến hơn hai tháng!”

Những lời này vừa nói xong, dường như nghĩ đến gì đó, lão phu nhân cầm cái xẻng xào rau gõ xuống cái nồi bên cạnh.

“Đúng vậy! Xuống xe sủi cảo, lên xe mì*, tiểu Tô Đào hôm nay vừa mới xuống máy bay, nhất định phải ăn sủi cảo mới được!”

* (Mình không rõ là tác giả có sai sót gì khi viết chỗ này không vì theo mình tìm hiểu ở nhiều nguồn thì mình thấy câu mà tác giả viết bị ngược so với câu gốc là "上车饺子下车面: lên xe sủi cảo, xuống xe mì".

Đây là một câu tục ngữ miền Bắc, nghĩa là trước khi khởi hành đi đâu đó thì phải ăn một ít sủi cảo và khi đến nơi thì phải ăn mì. Vì vậy trong tình huống của Tô Đào thì phải ăn mì mới đúng.)

Khoảng hai tiếng sau tất cả các món ăn mới được bày biện hết lên bàn.

Trong lúc chờ đợi Lưu Bác đã kêu gào "chết đói" mấy lần nhưng ngoại trừ nhận lại được vài câu mắng của bà cùng mấy thứ trái cây mà mẹ đưa cho thì cơ hồ kháng nghị của cậu nhóc đều không có tác dụng gì.

Cũng may sau đó Ninh Dã đã đến chơi game cùng nên cậu nhóc mới ngừng kêu gào trong chốc lát.

Bởi vì nguyên liệu để gói sủi cảo được chuẩn bị gấp nên chỉ gói được một mâm.

Thật ra thì Ninh Vi cũng không phải là một hai phải ăn cho bằng được nhưng vì trước đó đã nói với Tô Đào như vậy, sợ cô gái nhỏ không được tự nhiên nên lúc sủi cảo được mang lên cô ấy chỉ gắp tượng trưng một cái để vào chén mình cho có, phần còn lại đều đẩy về phía Tô Đào.

Cô gái nhỏ đã sớm bị Ninh lão phu nhân ấn bả vai bắt ngồi xuống, trước mặt đều là những món mà cô yêu thích, sủi cảo được đặt ngay bên cạnh, bởi vì vừa được vớt ra khỏi nồi nên lúc này vẫn còn đang bốc khói nghi ngút. Cả trái tim cô dường như đều được sưởi ấm.

Ghế bên cạnh bị kéo ra, Tô Đào quay qua thì vừa vặn nhìn thấy yết hầu gợi cảm cùng xương quai hàm góc cạnh của hắn.

Hắn một tay chống lên lưng ghế của cô, hướng bên kia nhìn nhìn, ánh mắt rơi vào mâm sủi cảo.

“Bà làm riêng cho em à?”

Hắn hỏi như vậy là vì từ trước đến nay, nếu nhà có làm sủi cảo thì lúc nào cũng là hai mâm lớn được đặt ở giữa bàn, mọi người cùng nhau ăn. Nhưng hôm nay số lượng sủi cảo ít đi rõ ràng, lại còn được đặt trước mặt cô gái nhỏ như vậy thì chắc chắn là dành riêng cho cô rồi.

Tô Đào nhìn qua phía đối diện, lão phu nhân và cô Ninh Vi vẫn còn đang dọn bàn ăn, Lưu Bác cũng vừa ngồi xuống bên cạnh, không ai chú ý đến bên này.

Cô nghĩ nghĩ một chút, hơi rũ mắt không nhìn Ninh Dã, nhỏ giọng nói.

“Bà nói là xuống xe ăn sủi cảo lên xe ăn mì, có thể là bởi vì em mới về nhà, hơn nữa thời gian lại không đủ nên chỉ có thể chuẩn bị một phần cho em.”

Lúc cô gái nhỏ nói chuyện, đầu hơi nghiêng nghiêng, Ninh Dã đứng bên cạnh nhìn xuống liền có thể thấy được hàng mi cong cong đen tuyền của cô.

Trong lòng hắn ngứa ngáy, muốn giơ tay chạm vào nhưng lại sợ cô ngượng ngùng. Hai giây sau hắn chậm rì rì lên tiếng.

"Hôm nay anh cũng vừa mới xuống máy bay đấy, trước đó còn làm việc liên tục không nghỉ mấy ngày mấy đêm, so với em còn vất vả hơn nhưng sao bà chỉ nghĩ đến mình em thôi chứ?”

Rõ ràng là hắn đang trêu cô, lúc Tô Đào nghe xong những lời này đã cảm thấy như vậy.

Đối phương lúc này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, bổ sung thêm một câu.

"Bà rõ ràng là đang thiên vị cho em mà."

"..."

Sau vài ba giây im lặng, Tô Đào đưa tay cầm đũa lên, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý liền nhanh chóng gắp một cái sủi cảo bỏ vào trong chén của Ninh Dã.

Sủi cảo được gói rất đẹp, tròn trịa, nóng hôi hổi, vừa nhìn thôi là đã muốn ăn.

Ninh Dã còn chưa kịp phản ứng, Tô Đào đã lén lút lên tiếng.

“Bà chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn như vậy cũng đã mệt mỏi rồi, chúng ta đừng làm phiền bà nữa, nếu anh muốn ăn thì em sẽ chia cho anh.”

Ninh Dã nhìn cô, mi tâm giật giật. Cũng không biết là cô gái nhỏ này cố ý hay là vô tâm mà từ lời nói cho đến hành động, tất cả đều lộ ra vẻ như là đang dỗ dành một bạn nhỏ vậy.

Có cảm giác như hai người bọn họ đang ở nhà trẻ, hắn bởi vì không được ăn kẹo nên khóc nháo, còn cô lại là bé ngoan luôn nghe lời cô giáo.

Cảm giác những lời vừa nãy của cô cũng giống như là đang nói.

“Được rồi được rồi, cậu đừng vô cớ gây rối nữa, chẳng phải là cậu muốn ăn kẹo sao? Tớ cho cậu này. Cô giáo mỗi ngày phải chăm sóc cho chúng ta đã rất mệt rồi, bé ngoan thì không được tạo thêm phiền toái cho cô giáo nữa đâu!”

Hắn cảm thấy buồn cười, khóe môi không tự giác mà cong lên, trong lòng vô ý thức tuôn ra một tiếng.

Mẹ nó!

-

Bữa cơm hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Trong lúc ăn, Ninh Vi còn chủ động hỏi hắn vì sao bằng lái xe lại bị trừ hết điểm như vậy.

“Bọn cô ở nhà vẫn luôn thảo luận đấy, với cái tính tình này của cháu, trước kia dù có gặp chuyện kinh thiên động địa gì đi chăng nữa cũng sẽ không sốt ruột đến như vậy.”

Lời này không phải là giả, ở trong mắt người Ninh gia bọn họ, Ninh Dã là người cực kì ổn trọng, có sâu có cạn. Tuy rằng trong quá khứ cũng có vài lần hắn mất khống chế nhưng đều là có nguyên nhân riêng. Ngoại trừ điểm mấu chốt, hắn đối với những chuyện còn lại đều vẫn duy trì một khoảng cách.

Hơn nữa trước kia tuy hắn cũng thường xuyên đi đua xe nhưng chưa bao giờ xảy ra việc không tuân thủ quy tắc giao thông hay vượt đèn đỏ trong nội thành. Chính vì vậy nên chuyện này đã khiến cho Ninh Vi cùng Ninh lão phu nhân hết sức ngạc nhiên.

Lúc Ninh Vi hỏi ra những lời này, đương sự Ninh Dã ngồi ở phía đối diện vẫn đang ung dung lột vỏ tôm.

Ninh lão phu nhân đặc biệt thích ăn tôm nhưng lại ghét việc phải lột vỏ. Vì vậy thông thường chỉ cần có Ninh Dã ở đây, nhiệm vụ lột vỏ này đều được giao cho hắn.

Ngón tay trắng nõn thon dài của hắn dính đầy nước canh, có chút giống tác phẩm nghệ thuật bị nhuộm màu hỏng. Sau khi bóc được đầy một chén tôm, trước tiên hắn trút hơn phân nửa vào chén của lão phu nhân bên kia, tiếp theo lại không dấu vết đem phần còn lại đẩy đến trước mặt Tô Đào.

Động tác của hắn quá đỗi tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến cô gái nhỏ có chút chột dạ.

Cô lặng lẽ ngước mắt nhìn về phía đối diện, cũng may lúc này sự chú ý của mọi người đều không đặt trên người cô. Cô Ninh Vi vừa nói chuyện vừa gỡ xương cá nên đầu vẫn luôn cúi, lão phu nhân cũng vậy. Nhưng mà Lưu Bác thì...

Lông mày của cậu nhóc hơi nhíu lại, Tô Đào phát hiện cậu nhóc đang nhìn chằm chằm vào chén tôm mà Ninh Dã vừa đẩy sang cho cô.

Trong lòng Tô Đào có chút hoảng sợ cùng chút xấu hổ, cảm giác giống như bản thân mình đã làm sai việc gì đó.

Mà cái người khởi xướng kia, so với cô còn tự nhiên thong dong hơn nhiều. Hắn thậm chí còn không thèm chú ý đến biểu tình của cậu em họ nhà mình, cầm lấy khăn ướt trên bàn thong thả lau sạch từng ngón tay một. Sau đó như có như không mà đáp lại một câu.

"Có chút chuyện gấp.”

Ninh Vi nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Chuyện gấp gì thế? Chuyện hạng mục của công ty sao?”

“Không phải.”

Hắn dừng lại một chút, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói trầm thấp mang theo chút ý cười, rũ mắt nhìn thoáng qua Tô Đào một cái.

“Đi đưa tình yêu cho một bạn nhỏ.”

3

"..."

Cái đáp án này của hắn kỳ kỳ quái quái, nói như không nói, Ninh Vi có chút không hiểu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Cũng may sau đó Ninh lão phu nhân chủ động thay đổi đề tài nói chuyện.

Bà cười híp mắt nhìn Tô Đào, ngay trước mặt mọi người hỏi cô gái nhỏ một câu.

“Đào Đào à, bà nhớ không lầm thì còn hơn mười ngày nữa là đến sinh nhật của cháu rồi đúng không? Sinh nhật năm nay cháu muốn trải qua thế nào? Cháu muốn gì thì cứ nói ra, bà đều có thể thỏa mãn cháu!”

Tô Đào ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng lại.

Lão phu nhân lại tiếp tục nói.

“Không thì… bà tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà cho cháu nhé? Mời hết tất cả bạn tốt của cháu đến! Còn cả mấy người bạn cùng phòng của cháu nữa, đến lúc đó bà sẽ cho người đến thành phố S đón bọn nhỏ lại đây, sau khi ăn chơi no nê xong đảm bảo sẽ đưa bọn nhỏ trở về an toàn!”

Cô gái nhỏ chưa gặp qua chuyện nào khoa trương như vậy, vội vàng lắc đầu ngăn cản.

“Không cần đâu bà ơi! Cái này quá phiền toái rồi ạ! Hơn nữa cũng khó lắm mới có được một kì nghỉ đông, mặc dù các cậu ấy đều là người thành phố S nhưng bình thường cũng ít khi về nhà. Trong khoảng thời gian này nhất định là các cậu ấy muốn được ở bên gia đình nhiều hơn, cháu không muốn lại tạo thêm phiền toái cho các cậu ấy."

“Chuyện này sao có thể gọi là tạo thêm phiền toái được chứ!”

Lão phu nhân cảm thấy cô gái nhỏ này chỗ nào cũng tốt, nhưng lại quá mức hiểu chuyện, làm việc gì cũng muốn suy nghĩ cho người khác trước.

“Thôi bỏ đi, hỏi cháu cũng không hỏi ra được đáp án gì. Vậy còn mấy đứa thì sao? Có ý kiến gì không?” Bà vừa nói vừa nhìn những người còn lại trên bàn cơm.

Lúc bà nói chuyện còn cố ý liếc Ninh Dã một cái, như là đang ám chỉ gì đó. Ấy vậy mà thằng nhóc thúi kia giống như không nghe thấy lời của bà, còn ngồi đó chậm rãi gắp gắp chọn chọn đồ ăn trước mặt. Ninh lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận đến mức muốn đánh cho hắn vài cái.

Cái thằng nhóc thúi này! Bà đã nhiệt tình tạo cơ hội cho nó như vậy mà còn không biết đường bắt lấy! Thật sự là tức chết bà mà!

Đến tận khi bữa cơm kết thúc, bọn họ vẫn chưa thảo luận ra được xem sinh nhật sắp tới của Tô Đào nên làm gì.

Vốn dĩ Ninh lão phu nhân còn muốn tạo thêm nhiều cơ hội cho Ninh Dã và Tô Đào chung đụng với nhau nhưng sau khi ăn xong bữa cơm này, bà cảm thấy hoàn toàn không cần thiết nữa.

Sau khi dọn dẹp xong, lão phu nhân liền lôi kéo cô gái nhỏ vào thư phòng, bảo cô chơi cùng bà vài ván cờ.

Đợi đến khi Tô Đào từ thư phòng đi ra thì đã sắp mười giờ tối rồi.

Ninh Vi đang ở trong phòng bếp đóng gói đồ ăn, chuẩn bị cùng Lưu Bác trở về.

Tô Đào chạy tới muốn giúp cô, lại trực tiếp bị đẩy ra.

“Cháu mau lên phòng nghỉ ngơi đi, cô cũng không phải là khách khứa gì, không cần cháu phải giúp. Bây giờ cháu đang nghỉ đông, cô còn muốn nhờ cháu giúp thằng nhóc Lưu Bác học bổ túc một chút, cho nên sau này cô sẽ làm phiền cháu nhiều đấy. Nếu bây giờ cháu vẫn cứ khách khí với cô như vậy, cô đây có phải hay không cũng nên khách khí lại với cháu?"

Lời cô ấy nói vừa tự nhiên lại vừa thật thà, Tô Đào nghe xong có chút ngượng ngùng. Cuối cùng vẫn là bị cô ấy đẩy lên lầu hai.

So với dưới nhà, trên lầu an tĩnh hơn một chút.

Cô đi về phía phòng của mình, như cũ vẫn phải đi ngang qua phòng của Ninh Dã.

Cửa phòng hắn không đóng, nửa mở, ánh sáng bên trong chiếu ra một góc bên ngoài hành lang.

Bước chân của Tô Đào không tự chủ nhẹ lại, cô muốn yên tĩnh đi qua, không quấy rầy đến người ở bên trong nhưng bỗng nhiên bên trong phòng truyền ra một giọng nói, là của Lưu Bác

“Anh họ, anh và.....”

Lưu Bác quen miệng, định gọi "người kia" nhưng nghĩ đến phản ứng trước đó của anh họ cùng với cái ót đến giờ vẫn còn đang ẩn ẩn đau, cuối cùng lời đến miệng lại nuốt trở vào.

Một lần nữa mở miệng, cậu nhóc lễ phép hơn rất nhiều.

“Anh họ, anh cùng chị Tô Đào sao lại thế này? Em có cảm giác anh đối xử với chị ấy không giống như trước kia nữa?”

Hai anh em vốn dĩ đang chơi game với nhau nhưng vừa nãy Lưu Bác đột nhiên bị đánh cho K.O (knock out), lúc này rảnh tay nên đầu óc lại suy suy nghĩ nghĩ, cuối cùng cậu nhóc không nhịn được nữa, mở miệng hỏi ra vấn đề đã nghẹn trong bụng cả buổi tối.

Ninh Dã không quá để ý đáp lại.

“Không giống chỗ nào?”

“Chính là... Em cảm thấy anh đối với chị ấy tốt quá... Nhưng không phải hôn ước giữa hai người đã hủy bỏ rồi sao?”

Người đàn ông đang ngồi trên ghế miễn cưỡng đổi một tư thế ngồi khác, tay vẫn đang thao tác trong trò chơi, ánh mắt vẫn luôn đặt trên màn hình, một lúc sau hắn mới lên tiếng đáp lại, giọng nói có chút không được tự nhiên.

"Em không cần phải xen vào nhiều như vậy, chỉ cần nhớ kĩ về sau đừng chọc cô ấy là được.”

Lưu Bác kinh ngạc chớp mắt hỏi.

“Ơ? Vì sao chứ?”

Đầu ngón tay của hắn vẫn đang thao tác không ngừng trong trò chơi nhưng lời đáp lại của hắn từng câu từng chữ đều vô cùng rõ ràng.

“Bởi vì về sau chuyện của cô ấy cũng là chuyện của anh. Chọc giận cô ấy chính là chọc giận anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.