Đào Đào Ô Long

Chương 42: Có anh thay em chống đỡ



Cái tên say rượu kia chính là tên lúc trước ở hội sở đã bị Ninh Dã đánh đến mức phải nhập viện - Trương Bằng.

Hắn ta cùng với Ninh Hoài có quen biết với nhau, mấy năm nay vẫn luôn đứng cùng phía với Ninh Hoài. Hơn nữa nhà hắn cùng với Ninh gia cũng có giao thiệp với nhau, hắn ỷ vào việc bản thân mình được Ninh Hoài xem trọng nên từ trước tới nay mở miệng nói chuyện hay hành động chưa từng kiêng kỵ điều gì.

Hôm nay trong buổi tụ hội hắn ta nhìn thấy Ninh lão phu nhân dẫn theo một cô gái nhỏ đến, lại nghe thấy mọi người nhắc đến tên cô cùng với tên của Ninh Dã nên trong lòng hắn ta đã sớm ngứa ngáy.

Mùa đông năm ngoái hắn ta bị Ninh Dã đánh đến mức nhập viện, ở trong đó hơn nửa tháng mới được về nhà. Hắn ta căn bản không phục, vốn định đi tìm Ninh Dã nói chuyện nhưng sau lại bị Ninh Hoài ngăn lại.

Ninh Hoài nói Ninh Dã chính là một kẻ điên, còn khuyên hắn ta rằng không cần đi so đo với một tên quái vật.

Trương Bằng biết ý tứ của Ninh Hoài là muốn khuyên hắn đừng tính toán chuyện này nữa vì như vậy đối với hai bên đều không có lợi gì. Nhưng hắn nuốt không trôi cục tức này nên vẫn luôn nhẫn nhịn ở trong lòng.

Sau này hắn ta lại lần nữa đi đến chỗ hội sở, nghe được người khác nhắc đến chuyện ngày hôm đó sau khi Ninh Dã đánh hắn xong liền rời đi cùng với một cô gái nhỏ. Cô gái nhỏ kia ngay từ đầu đã được Ninh Dã mang đến hội sở, nghe nói đó là do Ninh lão phu nhân giao cho hắn nhiệm vụ phải chăm sóc.

Vì vậy nên ngày hôm nay khi gặp được Tô Đào ở chỗ này, lại thấy cô có thể khiến Ninh lão phu nhân vui như vậy, Trương Bằng đã say đến mức đầu óc không còn thanh tỉnh nữa, hắn ta liền nghĩ ngay đến chuyện lúc trước.

Ý định của hắn ta rất đơn giản, chính là muốn đoạt lấy cô gái nhỏ này. Nếu cô là người mà Ninh Dã coi trọng, vậy là tốt nhất, hắn đoạt được tới tay rồi cũng xem như là nuốt trôi được cục tức. Nhưng nếu không phải vậy thì hắn cũng không lỗ gì. Dù sao gương mặt cùng vóc dáng của cô gái nhỏ kia quả thật rất mê người.

Thế nhưng hắn ta không ngờ tới, bản thân mình còn chưa kịp ra tay đã bị người khác quật ngã.

Đau đớn từ xương ngón tay truyền đến trong nháy mắt khiến hắn ta ngay lập tức trở nên thanh tỉnh.

Hắn ta vừa nhìn thấy gương mặt không có biểu tình gì của Ninh Dã liền có cảm giác hôm nay bản thân mình sẽ bị đối phương đánh chết ngay tại nơi này.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu của hắn càng thêm thảm thiết. Mọi người xung quanh bắt đầu vây lại chỗ này, hầu như ai cũng nhận ra Ninh Dã. Nhưng không ai trong bọn họ biết được trước đó đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt.

Tin đồn về Ninh Dã trong cái vòng thượng lưu này không phải là ít, mọi người đều có ấn tượng sâu sắc đối với hắn. Vậy nên khi nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ ai cũng đều cho rằng cái tên "quái vật" này lại đang nổi cơn điên.

Lúc này có hai cô gái vừa bước ra từ nhà vệ sinh, bọn họ đứng cách Tô Đào không xa nhưng lại cách rất xa vị trí của Ninh Dã. Tuy nhiên khi hai người họ vừa nhìn thấy Ninh Dã thì giống như là nhìn thấy virus vậy, cả hai đều bước lùi về sau mấy bước trong vô thức. Trong lúc lùi bước lại còn nhỏ giọng nói với nhau.

"Cậu có nhìn thấy gương mặt không có biểu tình gì của vị tiểu Ninh gia kia không, trời ơi, thật là đáng sợ mà!"

"Tớ cũng có chút sợ... Trước kia tớ còn thấy gương mặt này của hắn thật đẹp, tớ còn kêu người lớn trong nhà tác hợp cho tớ và hắn một cái hôn ước. Nhưng người lớn trong nhà tớ đều nói tính tình của hắn không ổn định, thường xuyên mất khống chế, không khác gì một con quái vật. Tớ vốn dĩ không quá tin tưởng lời của bọn họ nhưng hôm nay đã được tận mắt chứng kiến rồi."

"Cậu nói xem liệu hắn có đánh tên Trương Bằng kia đến hỏng luôn hay không. Trương Bằng dù gì cũng là con trai duy nhất của nhà họ Trương, nếu có chuyện bất trắc xảy ra thì khẳng định là nhà bọn họ sẽ không để yên đâu!"

"Ai mà biết được chứ... Á!"

Tô Đào vẫn luôn không khống chế được mà lắng nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ, lúc này bỗng nhiên bốn phía đều vang lên tiếng thét chói tai.

Đến lúc cô quay đầu lại thì đã thấy Ninh Dã đang nắm lấy cổ áo của Trương Bằng rồi đấm thẳng vào mặt hắn ta.

Ninh Dã dường như đã dồn hết mười phần sức lực của mình vào cú đấm này, một quyền giáng xuống, khóe miệng của Trương Bằng liền chậm rãi tràn ra vết máu.

Tiếng thảo luận xung quanh càng lúc càng lớn, Tô Đào cảm giác bên tai mình đều là hai từ "quái vật" và "nổi điên".

Cô chịu không nổi nữa, cô không muốn vì mình mà Ninh Dã lại bị người khác hiểu lầm nên liền tiến lên hai bước, ngay lúc Ninh Dã vừa nâng tay lên định tiếp tục đấm tên Trương Bằng kia thì cô đã trực tiếp giữ chặt lấy cánh tay hắn.

Cô gái nhỏ dường như là dùng hết toàn bộ sức lực của mình, lúc đôi tay nhỏ nắm chặt lấy cánh tay của Ninh Dã còn có chút run rẩy.

Cảm xúc mất khống chế của Ninh Dã ổn định lại một chút, hắn quay sang nhìn thì thấy được cô gái nhỏ đang ngẩng đầu nhìn hắn, vội vàng lên tiếng.

"Chúng ta đi thôi anh Ninh Dã, đừng đánh nữa, em không có việc gì, thật sự không có việc gì!"

Lúc cô nói chuyện, đôi mắt lộ vẻ quan tâm và sốt ruột vô cùng rõ ràng. Mắt hạnh trong trẻo lúc này gấp đến độ đã xuất hiện một tầng hơi nước mỏng.

Xung quanh lại có tiếng thảo luận truyền đến.

"Trời ơi...Cô gái nhỏ này gan lớn thật đấy, còn dám đến gần ngăn cản tên quái vật kia!"

"Cô nói xem hắn ta có mất khống chế hay không? Nếu mất khống chế thì liệu có đánh luôn cô gái nhỏ đó không?"

"Ai mà biết được, nhìn bộ dáng này của hắn thì chắc là lại muốn tiếp tục nổi điên đấy!"

Trong nháy mắt Ninh Dã liền thanh tỉnh lại, hắn im lặng vài giây, sau đó giật giật cánh tay đang bị Tô Đào giữ chặt kia.

Cô gái nhỏ cho rằng hắn muốn tiếp tục đánh người nên càng thêm dùng sức giữ chặt.

"Buông ra đi, anh không đánh hắn ta nữa."

Tô Đào chần chờ một lúc, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn như là để xác thực xem lời hắn nói là thật hay giả. Một lúc sau cô thấy ánh mắt của hắn đã trầm tĩnh trở lại, không còn dấu hiệu mất khống chế nữa thì mới dần dần buông lỏng tay ra.

Ninh Dã nhàn nhạt quét mắt nhìn về bốn phía, những người đứng xem khi bị hắn nhìn đến đều hoảng loạn né tránh ánh mắt.

Thật ra cảnh tượng như vậy trước kia hắn đã trải qua vô số lần, bị gọi là quái vật cũng được, bị nói là bệnh tâm thần cũng chẳng sao, hắn trước nay đều không quá để ý. Nhưng bây giờ thì khác.

Bên cạnh hắn lúc này đã xuất hiện người mà hắn muốn bảo vệ, hắn bị người khác chỉ trỏ cũng không sao nhưng hắn không thể chấp nhận được việc bạn nhỏ nhà hắn cũng bị chỉ trỏ như vậy.

Ninh Dã không thèm quản những người rảnh rỗi nhiều chuyện đó nữa, hắn lần nữa ngồi xổm xuống, vỗ vỗ nhẹ lên chỗ cổ áo mà hắn vừa mới túm chặt lấy của Trương Bằng, giống như là muốn giúp hắn vuốt thẳng những nếp nhăn.

Đầu hắn hơi cúi xuống, mọi người xung quanh không ai thấy rõ được biểu tình lúc này của hắn.

Giây tiếp theo, chỉ thấy hắn khom người xuống đến gần bên tai của Trương Bằng, dường như là đang nhỏ giọng nói gì đó.

Sắc mặt Trương Bằng bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt mở to ngập tràn sợ hãi.

Ninh Dã làm như không thấy gì, lạnh lùng liếc đối phương thêm hai ba giây rồi sau đó chậm rãi đứng dậy.

"Đi thôi." Hắn quay qua nói với Tô Đào, sau đó còn đưa tay về hướng cô.

Tô Đào vội vàng gật đầu, thuận theo đưa tay nhỏ nắm lấy tay hắn.

Lòng bàn tay hai người dán chặt vào nhau, độ ấm từ tay hắn truyền sang tay cô, tâm trạng căng thẳng của cô gái nhỏ giờ phút này dần dần buông lỏng xuống.

Những người đang vây xem tự động tản ra hai bên, tự giác nhường đường cho hai người bọn họ.

Ở một góc cuối hành lang có vài vị trưởng bối đang đứng, sau khi nhìn thấy Ninh Dã dẫn theo Tô Đào rời đi liền quay sang hỏi Ninh lão phu nhân.

"Cứ để hai đứa nó rời đi như vậy sao?"

Ninh lão phu nhân vẫn rất bình tĩnh, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi, lên tiếng đáp lại bọn họ.

"Nếu không... thì sao? Bà cũng không phải không biết tính tình đứa cháu kia của tôi, nó ghét nhất là những nơi giả dối như này, nó tới đây hẳn chỉ để đón tiểu Tô Đào về thôi."

"Âyyyy…"

Một vị khác muốn nói gì đó nhưng lại thôi, quay sang nhìn Ninh lão phu nhân một chút, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà lên tiếng.

"Dường như tính tình đứa cháu này của bà hơi nóng nảy? Trước đây tôi có nghe người khác nói qua những tin đồn về hắn nhưng cũng không quá tin tưởng, hôm nay lại được tận mắt chứng kiến, quả thật có hơi... Tôi cảm thấy bà nên quản lại hắn đi, chứ để như vậy sao được chứ."

"Đúng vậy, tôi cũng định nói vậy đấy! Đứa nhỏ này nếu cứ mặc kệ nó như vậy thì sau này không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn mất!"

"Đúng vậy đúng vậy!"

Sắc mặt của Ninh lão phu nhân vốn đang nhàn nhạt trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo. Bà quét mắt nhìn qua những vị vừa lên tiếng kia, không hề khách khí mà lên tiếng đáp lại.

"Các người chỉ dựa vào tình huống trước mắt mà đã phỏng đoán ra toàn bộ quá trình rồi sao? Chỉ như vậy mà đã có thể kết luận người sai nhất định là Ninh Dã nhà tôi sao?

Sau khi nghe lão phu nhân nói xong, biểu tình của bọn họ liền trở nên ngượng ngùng.

"Nhưng tóm lại đánh người là không đúng..."

Ninh lão phu nhân lại liếc bọn họ, lần nữa nhàn nhạt lên tiếng.

"Nó là cháu tôi nên tôi là người hiểu nó rõ nhất, nó tuyệt đối không phải là loại người sẽ vô duyên vô cớ mà động thủ, tôi tin tưởng nó."

Mấy người bọn họ sau khi nghe Ninh lão phu nhân nói xong đều trố mắt nhìn nhau, một hồi lâu sau cũng không ai dám lên tiếng để tìm đến mắc cỡ nữa, bọn họ người này nhìn người kia cười mỉa một chút rồi nhanh chóng chuyển đổi đề tài.

-

Lúc nãy rời đi quá vội nên Tô Đào đã quên lấy áo khoác.

Ninh Dã vẫn luôn lôi kéo cô đi về phía trước, một đường cũng chưa hề quay đầu lại. Cô gái nhỏ vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc vừa nãy nên cũng không nhận ra việc bản thân mình đang không mặc áo khoác.

Ngoài sảnh lớn lầu một, ngoại trừ nhân viên phục vụ bảo vệ ở bên ngoài thì hầu như không có ai khác. Lúc hai người bọn họ đi qua, một đường đều vô cùng yên tĩnh.

Bảo vệ đứng ngoài cửa nhìn thấy cô gái nhỏ trực tiếp bị túm ra như vậy hiển nhiên là có chút kinh ngạc. Nhưng bọn họ đều là những người đã được huấn luyện chuyên nghiệp nên không biểu hiện ra quá nhiều khác thường, mỉm cười giúp hai người đẩy cửa ra.

Hiện tại đang là thời điểm rét đậm, cửa lớn vừa mở ra thì từng cơn gió lạnh thấu xương đã thẳng tắp thổi tới.

Tô Đào lạnh đến co rúm người lại, trong nháy mắt liền nhận ra trên người mình chỉ đang mặc một cái váy ngắn.

Áo khoác của cô hiện đang được người phục vụ giữ ở trên lầu hai, nhưng đang trong tình huống như thế này, nếu quay lại lấy thì không tốt lắm...

Do dự một lúc thì cô đã theo Ninh Dã ra đến bên ngoài, sau khi hai cánh cửa kính phía sau lưng bọn họ chậm rãi đóng lại, một chút nguồn nhiệt cuối cùng cũng hoàn toàn bị cắt đứt.

Tô Đào lạnh đến phát run. Giây tiếp theo, chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của Ninh Dã rơi xuống trên người cô, áo khoác màu đen bao bọc cô gái nhỏ lại từ cổ đến tận mắt cá chân.

Tô Đào sửng sốt, giương mắt nhìn về phía đối diện nhưng người ở phía đối diện kia căn bản không nhìn đến cô, hắn lạnh mặt lôi kéo hai vạt áo phía trước sát lại với nhau, đem cả người cô bọc đến kín mít, ngăn cản không cho bất cứ cơn gió nào thổi vào.

"Cái tính này của em đến bao giờ mới sửa được đây." Hắn bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Tô Đào nghe không hiểu lắm, ngước mặt lên nhìn hắn.

"Sao ạ?"

"Anh nói cái tính lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác này của em, có thể sửa được hay không hả?"

1

Thật ra lúc chưa ra khỏi cửa Ninh Dã đã phát hiện ra cô gái nhỏ không có áo khoác. Hắn cảm thấy nếu theo bình thường, cô khẳng định sẽ nói hắn đứng lại, hoặc là quay lên lầu lấy áo khoác, hoặc là khiến hắn phải nghĩ ra một biện pháp nào đó. Nhưng Tô Đào cái gì cũng không nói, một đường đều im lặng chịu đựng.

Còn chuyện ở lầu hai vừa nãy nữa. Trong tình huống đó, thật ra chỉ cần hét to lên một tiếng thì Trương Bằng nhất định sẽ buông tay ngay lập tức. Lúc đó hắn ta đang say rượu, không có năng lực phân biệt, chỉ cần Tô Đào hét to lên một tiếng thì sẽ khiến cho nhân viên phục vụ hoặc những vị khách khác chú ý đến. Đến lúc đó, cô cũng sẽ không bị khi dễ thành như vậy.

Nhưng cô vẫn như cũ, không làm gì cả.

Ninh Dã có thể đoán được lúc ấy Tô Đào đang nghĩ gì, cô gái nhỏ nhất định là cảm thấy buổi tụ hội hôm nay là lão phu dẫn cô đến, nếu cô xảy ra chuyện gì thì chính là gián tiếp gây ra phiền phức cho lão phu nhân.

Cô quá ngoan, quá hiểu chuyện, cô không muốn gây phiền phức cho bất cứ ai cả nên nhiều lần đều tự mình chịu ủy khuất.

Cô cứ như vậy khiến Ninh Dã vừa tức lại vừa đau lòng.

Màn đêm rũ xuống, gió lạnh tùy ý thổi qua, người đàn ông một tay kéo cô gái nhỏ trước mặt ôm vào trong lòng.

"Em có thể ngoan, có thể hiểu chuyện, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tự bảo vệ tốt cho chính bản thân mình. Về sau nếu còn gặp phải những chuyện như vậy nữa thì cứ nháo lớn lên, làm loạn như thế nào cũng được, không cần phải tính toán bất cứ hậu quả gì."

Hắn vừa nói vừa đặt cằm trên đỉnh đầu của cô gái nhỏ, cái ôm cũng trở nên chặt hơn.

"Dù trời có sập xuống thì cũng có anh thay em chống đỡ."

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.