Đào Đào Ô Long

Chương 47: Thù lao



Không khí tạm dừng 2 giây.

Tiếng thở dốc của Ninh Dã không ngừng phóng đại bên tai Tô Đào, tê tê dại dại, đặc biệt ngứa, đặc biệt khó chịu.

Cô gái nhỏ đang say khướt nên căn bản không rõ hắn đang nói gì, cũng không rõ không khí lúc này là gì. Cô chỉ cảm thấy chỗ lỗ tai rất ngứa, toàn bộ thân mình cũng bởi vì hắn tới gần mà trở nên kỳ quái. Vì vậy nên hành động tiếp theo của cô chính là vươn tay nhỏ tát hắn một cái. 

"Chát". Thanh âm giòn tan vang lên, hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của hai người.

Trong bóng tối Ninh Dã ngẩn ra mất một lúc, giây trước còn đang chìm đắm trong dục vọng khó nhịn thì giây tiếp như bị người khác trực tiếp dội cho một thùng nước lạnh xuống đầu.

Cô gái nhỏ dường như cũng ý thức được hành động vừa nãy của mình không đúng, cắn môi cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn. Đáy mắt cô mang theo một tầng hơi nước mỏng, lông mi chớp chớp, vẻ say rượu càng thêm sâu.

Ninh Dã chỉ yên lặng nhìn cô, hắn không nói gì khiến cô gái nhỏ càng thêm bồn chồn.

Thật ra vừa nãy Tô Đào không định tát hắn, cô vốn chỉ muốn đẩy khuôn mặt hắn ra khỏi mặt mình nhưng không ngờ lại biến thành một cái tát. Trong lòng cô có chút ủy khuất, lông mày nhíu lại, nhìn hắn nói.

"Là do anh cắn em trước! Rõ ràng em chỉ muốn đút anh ăn bánh kem vậy mà anh lại cắn em..."

Giờ phút này, không ai sẽ đi nói chuyện đạo lý với một con ma men nên sau khi cô gái nhỏ nói xong, Ninh Dã vẫn tiếp tục rũ mắt nhìn cô, không hề lên tiếng.

Tô Đào bị hắn nhìn đến mức chột dạ, chớp mắt một cái rồi chuyển tầm mắt đi nơi khác, tiếp theo lại giả bộ lơ đãng mà rũ mắt xuống.

Ánh mắt của hắn vẫn như cũ đè nặng trên đỉnh đầu cô khiến cô có cảm giác cả người đều không được tự nhiên. Cô bĩu môi, sau đó lại nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Cắn người là không đúng..."

Ninh Dã thật sự bị cô chọc cười.

"Anh cắn em, em liền tát anh một cái sao? Trước đây sao lại không phát hiện gan em lớn như vậy nhỉ?"

Cũng không biết là Tô Đào nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn hay là đang cố ý chọc giận hắn vì sau khi nghe hắn nói xong, cô liền nhỏ giọng đáp lại.

"Vậy thì bây giờ anh phát hiện ra rồi đấy..."

2

Ninh Dã: "..."

Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục nói chuyện với con ma men nhỏ này thì chỉ làm lãng phí thời gian nên hắn không đáp lại cô nữa. Sau đó hắn liền mở cửa sổ xe kêu bảo vệ của khách sạn tìm giúp bọn họ một người lái xe thuê.

Trên đường trở về biệt thự, Tô Đào vẫn luôn không quá thành thật. Đầu nhỏ trong chốc lát nhìn ra ngoài cửa sổ, trong chốc lại lát lại quay sang liếc mắt nhìn Ninh Dã đang ngồi bên cạnh. Sau khi thấy hắn nhìn qua thì cô lại nhanh chóng quay đầu đi.

Tới tới lui lui, một lần lại một lần, giống như một con vật nhỏ trốn trong hang động đang muốn thăm dò tình huống của kẻ thù bên ngoài. Bộ dáng có chút ngu ngốc nhưng lại vô cùng đáng yêu.

Cả quãng đường Ninh Dã đều bị tra tấn, trong lòng ngứa ngáy muốn dứt khoát ôm cả người cô vào trong người mình để cô không lộn xộn nữa nhưng lại nghĩ đến cái tát vừa nãy nên đành nhịn xuống.

Thật vất vả mới về được đến biệt thự, hắn căn bản không quản được cô, xe vừa dừng lại cô đã mở cửa xe rồi chạy vào bên trong.

Trên mặt đất vẫn còn tuyết đọng, Ninh Dã sợ cô hấp tấp chạy nhanh sẽ bị ngã nên vội vàng nói mấy câu với người lái xe thuê rồi liền nhanh chóng chạy đuổi theo.

Kết quả hắn đã chậm một chút, lúc vào đến biệt thự đã thấy cô gái nhỏ đang ôm lão phu nhân làm nũng. Trường hợp này trước kia chưa từng có.

Từ sau khi Tô Đào bước vào Ninh gia, tuy mọi người vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô, nói với cô cứ xem nơi này như nhà của mình nhưng cô vẫn luôn có chừng mực. Cô thích mọi người ở Ninh gia, càng thích Ninh lão phu nhân nhưng bên trong phần yêu thích này còn kèm theo kính trọng và cảm kích. Điều này giống như một tấm chắn vô hình khiến cô hoàn toàn không dám buông lỏng.

Nhưng hôm nay con ma men nhỏ này đã đẩy được tấm chắn đó ra, tính cách thẹn thùng, luôn giữ đúng mực lúc này cũng đã biến mất.

Tô Đào lúc này giống với những cô cháu gái bình thường đang ôm lấy bà của mình, thân mật cọ cọ trong lòng lão phu nhân.

"Bà ơi, cháu rất rất thích bà đó!" Tô Đào vừa nói vừa cười tủm tỉm, càng ôm chặt lấy lão phu nhân.

Ninh lão phu nhân lúc đầu còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng sau khi loáng thoáng ngửi được một ít mùi rượu trên người Tô Đão thì bà liền rõ mọi chuyện. Vì thế bà cũng thuận theo cô gái nhỏ, sờ sờ đầu cô rồi nói.

"Bà cũng rất thích cháu."

Vừa dứt câu thì phát hiện Ninh Dã từ bên ngoài tiến vào. Nụ cười từ ái của bà liền thu lại, nghiến răng chỉ vào hắn mắng lớn.

"Rốt cuộc cháu mang Đào Đào đi đâu vậy? Sao lại cho con bé uống rượu!"

Bà đột nhiên lớn tiếng như vậy là vì không khống chế được cảm xúc khi nhìn thấy thằng cháu, cũng quên mất cô gái nhỏ vẫn đang nằm trong ngực mình.

Tô Đào sợ tới mức co rụt người lại, một lát sau cô mới phản ứng lại, như là nghĩ đến gì đó, nhanh chóng đứng dậy, lắc đầu với lão phu nhân.

"Không phải! Bà ơi, đồ uống… đồ uống là cháu tự mình uống… Bà đừng trách anh Ninh Dã."

Ninh lão phu nhân trừng mắt nhìn Ninh Dã một cái, sau đó lại thay đổi sắc mặt, cười hiền xoa xoa đầu cô gái nhỏ.

"Được được được, bà biết rồi, nhưng mà bây giờ cũng đã khuya rồi, bà kêu dì giúp việc đưa cháu lên phòng ngủ nhé? Có chuyện gì sáng mai chúng ta lại nói tiếp?"

Tô Đào nghe lời, dù là đang say nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, không tiếp tục nháo nữa.

Dì giúp việc vẫn luôn ngồi trong phòng khách với lão phu nhân, lúc này nghe thấy lão phu nhân nói vậy liền lập tức tiến lên chuẩn bị đưa cô gái nhỏ lên lầu.

Tô Đào mơ mơ màng màng đi theo dì ấy, lúc bước chân lên đến bậc thang thứ hai cô bỗng xoay người lại chạy đến trước mặt Ninh Dã.

"Cháu muốn anh Ninh Dã đưa cháu lên lầu, không muốn dì ấy…"

Lúc cô nói chuyện đôi mắt có chút trông mong nhìn về phía Ninh lão phu nhân, thậm chí sau đó còn túm lấy tay áo của bà, ý đồ muốn làm nũng.

Ninh Dã ở bên cạnh nhìn thấy hết thảy, đuôi lông mày nhẹ nhấc lên.

Lão phu nhân thấy cô gái nhỏ như vậy cũng chỉ đành phất tay với thằng cháu nhà mình.

Tô Đào rất vui vẻ, tay nhỏ gắt gao túm lấy Ninh Dã, từng bước lôi kéo hắn đi lên lầu.

Lúc lên đến lầu hai, cô lại khẽ nhìn thoáng qua dưới lầu, sau khi thấy không có ai chú ý đến trên này cô liền thần thần bí bí mà vẫy tay, ý bảo Ninh Dã cúi đầu xuống.

Ninh Dã cảm thấy mọi hành động của con ma men nhỏ này đều rất mới mẻ nên lúc này cũng cực kỳ nguyện ý mà phối hợp với cô. Hắn hơi cong lưng, lúc cách cô một đoạn nhỏ liền dừng lại, rũ mắt nhìn cô.

"Hửm?"

Cô gái nhỏ căn bản không nghĩ nhiều, thấy hắn không có ý định tiếp tục cúi xuống nữa nên cô đành tự mình chủ động nhón chân lên tiến gần đến tai hắn.

Cô như là đang cố ý áp chế, lời nói phát ra đều là khí âm, nhẹ nhàng mềm mại thổi ở bên tai hắn, phảng phất như lông chim khẽ chạm.

"Lát nữa anh xuống lầu trễ một chút, chờ... chờ bà đi ngủ rồi hãy xuống... Như vậy thì bà sẽ không mắng anh được nữa!"

Hơi thở của cô khiến đáy lòng hắn lại ngứa ngáy, hắn vẫn như cũ khom lưng nhìn cô, hỏi.

"Sao nào? Lo lắng anh sẽ bị mắng sao?"

Tô Đào mơ mơ màng màng gật đầu.

"Sao lại lo lắng vậy? Có phải là do thích anh rồi hay không?"

Những lời này cô gái nhỏ như là nghe thấy được, lại như không nghe thấy, cô đứng tại chỗ chớp mắt hai cái sau đó liền xoay người đi về phòng, vừa đi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Không thể nói… Chị Bắc Đông nói là không thể nói ra…."

Ninh Dã: "......"

Sau khi cô gái nhỏ vào phòng liền đi thẳng đến bên giường, tùy ý cởi áo khoác ra rồi chui vào trong chăn.

Ninh Dã tưởng Tô Đào chỉ là mệt mỏi nên tạm thời nằm nghỉ một chút, nhưng hắn đợi một lát vẫn không thấy cô nhúc nhích gì nên nhịn không được mà tiến đến gần nhìn xem một chút.

Cô gái nhỏ đã ngủ rồi, hai chân hơi cong lên, tay nhỏ đặt lên nhau bị áp dưới má, gò má mềm thịt bị ép nhô lên, đôi môi đỏ hồng trong lúc ngủ mơ cũng không tư giác mà chu lên, hàng mi cong dài tạo thành một cái bóng nhỏ dưới mí mắt.

Ninh Dã đứng nhìn một hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng nhấc người cô gái nhỏ lên đặt vào giữa giường. Sau đó hắn cũng không lập tức rời đi mà xoay người đi vào phòng tắm lấy khăn bông và chậu nước chuẩn bị lau mặt giúp cô.

Khuôn mặt của Tô Đào rất mềm mại, làn da trắng hồng nhẵn nhụi. Động tác của Ninh Dã hết sức nhẹ nhàng, là sự ôn nhu chưa bao giờ thấy được.

Sau lại lau xong hắn lại đắp kín chăn lên cho cô, vốn định bưng chậu nước đứng lên rời đi nhưng lại nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngủ mơ của cô thêm một chút, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà cúi người hôn nhẹ lên má cô một cái.

Sau khi hôn xong, hắn lười nhác nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say rồi trầm giọng nói hai chữ "Thù lao."

Toàn thân Ninh Dã đều lộ ra sự thỏa mãn, sau khi đứng thẳng người dậy, đang định đi ra ngoài thì bỗng nhiên khựng người lại.

Ninh lão phu nhân vốn là phải đang ngủ dưới lầu nhưng không biết đã lặng lẽ lên đây từ lúc nào. Bà khoanh tay đứng trước cửa nhìn Ninh Dã, hai bà cháu bốn mắt giao nhau, bà khẽ hừ nhẹ, dường như đang giễu cợt mà nói với hắn.

‘Cháu trai à, mặt cháu có đau hay không?’

4

Ninh Dã: "..."

Sau khi xuống lầu, Ninh lão phu nhân lại bày ra bộ dáng như đang tra khảo phạm nhân, một tay chống hông, một tay chỉ về phía sô pha đối diện.

"Cháu ngồi vào đó."

Thần sắc Ninh Dã vẫn không có chút chột dạ nào, bộ dáng vô cùng thản nhiên ngồi xuống.

"Nói đi, tình huống bây giờ của cháu là như thế nào?"

Ninh Dã thuận tay cầm lấy một quả cam trên bàn trà rồi lột vỏ, không chút để ý mà đáp một câu.

"Không phải bà đã sớm nhìn ra rồi sao, còn cần cháu phải nói gì nữa?"

"..."

Lão phu nhân quả thật là bị thằng cháu này chọc cho tức chết.

"Bà đương nhiên nhìn ra hiện tại cháu đang thích tiểu Tô Đào! Nhưng ý của bà muốn hỏi là tại sao cháu lại thay đổi suy nghĩ!"

Tuy rằng trong lòng lão phu nhân tin rằng thằng cháu nhà mình sẽ không làm ra chuyện gì bậy bạ đối với cô gái nhỏ nhưng bà vẫn phải nghiêm túc nói chuyện với hắn.

"Bà nói cho cháu biết, Đào Đào và những cô gái trước đó có tin đồn linh tinh với cháu không giống nhau, con bé vừa ngoan lại vừa đơn thuần, tuy rằng bà biết thái độ của cháu đã thay đổi, cháu rất để ý đến con bé nhưng mà vẫn phải nghiêm túc hỏi cháu một câu, cháu đối với tiểu Tô Đào là thật sự nghiêm túc đúng không?"

"Sao cháu lại không nghiêm túc chứ?"

"Nếu cháu đã cùng ta ngồi ở đây nói những lời này thì ta cũng muốn nói cho cháu biết, nếu cháu thật sự thích, vậy thì cứ theo đuổi con bé cho thật tốt. Đào Đào trông nhu thuận rộng rãi nhưng thật ra tính tình con bé lại đặc biệt nhạy cảm, cháu cũng nên thu lại tính khí của mình đi, cưng chiều con bé một chút."

Lão phu nhân nói đến đây lại than thở.

"Ôi, tất cả là do cháu không chịu nghe lời bà, lúc trước nếu cháu thừa nhận mình thích Đào Đào thì tốt rồi, lúc ấy con bé có hảo cảm với cháu, nếu hôn ước vẫn còn thì hiện tại con bé đã là vị hôn thê của cháu rồi."

"..."

"Cháu đúng thật là, tự làm bậy không thể sống mà."

"..." *nghiệp quật anh Dã=)))*

Ngày hôm sau Tô Đào thức dậy rất sớm.

Theo lý thuyết nếu say rượu thì ngày hôm sau sẽ dậy trễ nhưng không biết vì sao đồng hồ trên tường còn chưa đến 8 giờ cô đã tỉnh giấc.

Cô gái nhỏ mê mang mở mắt ra, có chút hoảng hốt. Vài giây sau, ký ức của đêm hôm qua tựa như sóng biển tràn vào đầu cô.

Tô Đào nhanh chóng ngồi dậy, ôm chăn im lặng nhớ về tất cả mọi chuyện, nhớ đến cái tát mà cô “tặng” cho Ninh Dã kia, nhớ đến việc cô ôm Ninh lão phu nhân không ngừng làm nũng, cuối cùng cô ngượng ngùng che mặt lại, nhỏ giọng kêu rên.

Sau khi ổn định tốt cảm xúc của mình Tô Đào mới xuống lầu, lúc này đã là 9 giờ sáng.

Ninh lão phu và dì giúp việc đang chuẩn bị ăn sáng, bà cho rằng Tô Đào sẽ không dậy sớm được nên còn cố ý chừa cho cô một phần. Lúc này thấy cô gái nhỏ xuống lầu, bà lại nói với dì giúp việc một tiếng.

"Dì mang phần ăn kia ra cho Đào Đào luôn đi, vừa lúc chúng ta cùng nhau ăn."

Dì giúp việc nghe xong liền đứng lên đi vào phòng bếp, lúc đi ngang qua Tô Đào dì ấy còn thần thần bí bí mà cười một cái.

Trong nháy mắt Tô Đào lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, hai má hơi đỏ lên.

Ninh lão phu nhân rất hiểu Tô Đào nên trong lúc ăn bà không hề nhắc đến chuyện hôm qua, liên tiếp gắp đồ ăn cho cô, còn hỏi xem dạ dày của cô có khó chịu hay không.

Tâm trạng của Tô Đào dần thả lỏng, sau khi ăn xong cô còn chủ động hỏi dì giúp việc có cần cô giúp không.

Lão phu nhân sợ cô gái nhỏ không được tự nhiên nên sau khi ăn xong bà liền chủ động trở về phòng mình nghỉ ngơi, lúc này trong phòng bếp chỉ còn lại dì giúp việc và Tô Đào, hai người thoải mái nói chuyện với nhau.

"Cháu mau đi nghỉ ngơi đi, ngày hôm qua đã uống rượu nên hẳn là sẽ khó chịu, nơi này không cần cháu phải giúp gì đâu!"

Sau đó dì ấy lại vừa lau tay vừa nói với Tô Đào.

"Ninh Dã thiếu gia nói cậu ấy sẽ mang thuốc giải rượu đến cho cháu, nhưng cũng không biết là khi nào mới đến, hay là dì làm lê cách thủy cho cháu uống nhé? Uống xong sẽ thoải mái hơn đó!"

Tô Đào sửng sốt, hoàn toàn xem nhẹ vấn đề phía sau mà dì ấy nói, trực tiếp hỏi.

"Anh Ninh Dã... lát nữa anh ấy muốn đến đây ạ?"

"Đúng vậy."

Dì giúp việc không nhận ra cô có điểm khác thường, lại tiếp tục nói.

"Đào Đào à cháu muốn đợi cậu ấy đến sao? Nhưng cậu ấy không nói thời gian cụ thể, nếu cháu khó chịu thì cứ nói với dì, dì sẽ...."

"Không cần đâu ạ!"

Tô Đào nhanh chóng đánh gãy lời nói của dì ấy, sau lại đứng tại chỗ chần chừ hai giây, trong lòng liền có quyết định.

"Dì ơi, cháu đột nhiên nhớ ra bạn cháu có rủ cháu đi dạo phố! Chờ lát nữa nếu bà hỏi cháu đi đâu thì dì nói giúp cháu nha!"

Dì giúp việc hoàn toàn không ngờ Tô Đào sẽ bỗng nhiên nói đến chuyện này, thấy cô gái nhỏ không hề do dự xoay người chạy lên lầu, dì ấy thở dài một tiếng.

"Vậy còn thuốc giải rượu thì sao! Cháu không uống sao?"

"Không cần đâu ạ! Cháu hiện tại không có việc gì!"

Tô Đào vừa chạy lên lầu vừa nói, sau lại nghĩ tới gì đó, quay đầu lại nói với dì giúp việc thêm một câu.

"Dì ơi... Lát nữa anh Ninh Dã đến, phiền dì giúp cháu nói cảm ơn với anh ấy nhé."

"A, được."

Dì giúp việc nhìn cô gái nhỏ chạy lên lầu, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

-

Lúc Ninh Dã đến biệt thự, Ninh lão phu nhân đang ngồi trên sô pha thảnh thơi mà thông báo cho hắn biết cô gái nhỏ chạy trốn rồi.

Lúc ấy hắn chỉ nhướng mày, không quá để ý. Sau đó hắn ngồi xuống ghế sô pha nói với lão phu nhân.

"Không có việc gì, chỉ là chạy trốn một ngày mà thôi, không có khả năng mỗi ngày đều chạy được."

Ninh lão phu nhân lúc ấy chỉ nhìn hắn cười lạnh.

"Chuyện này không thể nói trước được."

Ninh Dã căn bản không thèm để ý, không đem lời của bà nói để trong lòng nhưng hắn không thể ngờ tới, lời này của bà vậy mà lại trở thành sự thật.

Từ ngày hôm đó, suốt một tuần cô gái nhỏ đều không trở về biệt thự.

Mới đầu Ninh Dã còn nhẫn nại nhắn tin WeChat với cô, nghe cô nói muốn ở lại nhà bạn học mấy ngày nên hắn cũng không còn quá sốt ruột. Nhưng một ngày lại một ngày trôi qua, Tô Đào hoàn toàn không có ý định trở về biệt thự, hắn liền bình tĩnh không nổi nữa.

Mấy ngày nay dù là nhân viên trong công ty hay bạn bè của hắn, tất cả ai cũng nhận ra được tiểu Ninh gia của bọn họ tính khí càng thêm khó chịu, khuôn mặt cả ngày lạnh lẽo như băng khiến người khác nhìn vào đều vô cùng hoảng sợ.

Mọi người đều ăn ý đi vòng qua hắn vì sợ lỡ bản thân mình xui xẻo sẽ bị hắn trút cơn giận lên người. Nhưng Dương Phàm là trường hợp ngược lại, lá gan rất lớn, dũng cảm lên tiếng hỏi.

"Thế nào? Tớ nghe nói gần đây tâm tình của cậu lại không được tốt cho lắm?"

Dương Phàm gần đây vẫn luôn đắm chìm trong tình yêu, ngoại trừ đêm hôm đó bị chọc cho tức đến đến hộc máu thì thời gian còn lại đều ở trong trạng thái đường mật ngọt ngào với Bắc Đông.

... Ít nhất là hắn đơn phương cảm thấy như vậy.

Cho nên lúc này gọi điện thoại đến cho Ninh Dã, ngữ khí so với ngày thường còn làm dáng hơn, ra vẻ mình là người thành công trong tình yêu.

"Có rắm mau thả."

"Ây da, vừa nghe thấy ngữ khí này của cậu thì tớ liền có thể cảm giác được cậu đây đang là dục cầu bất mãn nha."

"..."

"Tớ hỏi nghiêm túc đấy, gần đây cậu làm sao vậy? Sẽ không phải là vì Bắc Đông nhà tớ dẫn theo tiểu Tô Đào chuồn đi nên cậu tức giận chứ? Nếu thật là vì chuyện này thì thời gian tức giận của cậu có phải là quá dài rồi không hả!"

Ninh Dã lười nghe Dương Phàm nói nhảm, hỏi lại lần nữa.

"Rốt cuộc là cậu tìm tớ có việc gì? Nếu không có việc thì cúp đây."

"Ây ây ây đừng nóng vội chứ! Chẳng phải chiếc xe lần trước cậu cược với tớ đang để bên biệt thự cũ sao? Hôm nay tớ quá bên đó lấy, thuận tiện cùng lão phu nhân trò chuyện một chút, sau đó cũng đã biết được cậu đang phát sầu vì chuyện gì rồi.

Còn không phải là do cô gái nhỏ lại bắt đầu trốn tránh cậu sao? Việc này thì dễ thôi! Lúc trước tớ có quen một người chuyên giải quyết vấn đề ở phương diện này, kêu là tình cảm cái gì gì đó sư. Tuy là nghe qua không quá đáng tin nhưng cô ấy nghĩ ra được rất nhiều biện pháp để dỗ con gái. Cậu có muốn lấy số điện thoại của cô ấy không? Đi hỏi nhờ người ta cố vấn cho một chút?

Lúc trước khi mà Bắc Đông nhà tớ tức giận, cô ấy bày mưu tính kế nghĩ cách giúp tớ dỗ người rất tốt đấy. Tớ cảm thấy..."

Dương Phàm còn chưa nói xong thì Ninh Dã đã trực tiếp cúp điện thoại.

Dương Phàm tặc lưỡi hai tiếng, nghĩ thầm người anh em này của mình nếu cứ sĩ diện như vậy thì hẳn là còn phải nếm mùi đau khổ dài dài.

Nhưng còn chưa đến một phút sau, điện thoại Dương Phàm lại xuất hiện thông báo WeChat.

【WeChat】 Ninh Dã: Điện thoại.

【WeChat】 Dương Phàm:???

【WeChat】 Ninh Dã: Số điện thoại của người kia.

Dương Phàm nhìn tin nhắn mà Ninh Dã vừa nhắn đến kia, cười mắng thầm hai tiếng.

“Hừ! Đồ con ‘cún’!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.