Đào Đào Ô Long

Chương 56: Em đã là của anh



Âm thanh huyên náo từ bốn phía ngay tại giây phút này phảng phất như gần như xa. Tiếng gió thổi xào xạc cũng dần nhẹ, tiếng còi xe cũng dần trở nên mơ hồ.

Tô Đào dường như có thể nghe rõ được tiếng tim mình đang đập, càng lúc càng nhanh...

"Thình thịch thình thịch thình thịch"

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn bị gió thổi đến mức lạnh buốt giờ phút này cũng đã ấm lại, hai má trắng nõn như sứ dần đỏ lên. Nhưng cô không hề lùi bước, cũng không né tránh, sau khi nói xong câu nói kia thì vẫn luôn đứng yên ở đó nhìn Ninh Dã.

Còn Ninh Dã, hắn vẫn đang trong trạng thái ngẩn người, cảm xúc mềm mại ấm áp vừa mới lướt qua bên môi rồi lại nhanh chóng biến mất. Hắn vẫn chưa thể tin được cô gái nhỏ vốn dễ đỏ mặt xấu hổ lại bỗng nhiên trở nên to gan như vậy.

Ninh Dã nghiêm túc nhìn thẳng vào cô gái nhỏ rồi hỏi:

"Em vừa mới nói gì? Lặp lại lần nữa."

Trong lòng Tô Đào lặng lẽ sinh ra một tia không được tự nhiên cùng với kháng cự nhưng cô vẫn cố nén không cúi đầu, ánh mắt mềm mại mang theo một tầng ướt át nhìn thẳng vào hắn rồi đáp:

"Em nói là chúc mừng anh, thành công chuyển lên chính thức."

Ninh Dã buông vali trong tay ra, vươn tay đè lại gáy của cô lại rồi cúi người áp môi mình lên đôi môi mềm mại ấm áp ấy.

Sau khi tách ra, hắn rũ mắt nhìn cô một lúc rồi trầm giọng bảo cô lặp lại thêm lần nữa.

Tô Đào vẫn như cũ mềm mại nhìn hắn nhưng lại không lên tiếng nữa. Nào ngờ một lát sau cô lại nhón chân lên, lần nữa chủ động chạm nhẹ vào môi hắn.

Hầu kết của người đàn ông lên xuống rõ ràng, hắn ôm lấy cô gái nhỏ, đầu nhẹ vùi vào bên cổ cô, nói:

"Bạn nhỏ à, em thật sự rất biết cách mài mòn anh đó."

Cô gái nhỏ bị Ninh Dã tựa cằm vào bên vai như vậy nên khuôn mặt buộc phải ngẩng lên, nhạt nhẽo mà nhìn lên trời.

Một lát sau Ninh Dã lại lần nữa mở miệng, hắn hỏi:

"Hôm nay ở biệt thự đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Đào bỗng nhiên khác thường như vậy chính là dấu vết để hắn lần theo. Mấy ngày hôm trước cô gái nhỏ vẫn còn thẹn thùng ngượng ngùng thì sẽ không có khả năng hôm nay lại đột nhiên thông suốt rồi một mình chạy đến sân bay làm ra chuyện như vậy.

Nghĩ một chút lại nhớ đến tin nhắn Wechat mà lão phu nhân gửi đến lúc hắn vừa xuống máy bay, bà nói người kia và Ninh Hoài đang ở trong biệt thự.

Ánh mắt hắn không tự giác trầm xuống, hai tay ôm lấy cô gái nhỏ càng thêm chặt.

"Sao hả? Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh nghe một chút đi."

Tô Đào không muốn làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối, hơn nữa vừa nãy lúc Ninh Hoài nói ra mấy lời ghê tởm đó thì xung quanh lại không có ai cả. Hắn ta có thể phủ nhận mọi chuyện hoặc cũng có khả năng quay ra cắn ngược lại cô, vu oan giá họa nói với mọi người rằng trong lòng cô có ý đồ không tốt với hắn.

Thật ra bản thân cô không có vấn đề gì nhưng chắc chắn Ninh Dã sẽ nổi điên lên còn lão phu nhân thì hẳn cũng sẽ khó xử. Nghĩ đến đây,Tô Đào liền vươn tay ôm lấy hắn, đầu nhỏ khẽ lắc.

Thật ra Ninh Dã không hề nghĩ đến việc Ninh Hoài sẽ có lá gan lớn đến mức làm ra chuyện gì đó với cô gái nhỏ, hắn chỉ nghĩ có khả năng là người kia hoặc Ninh Hoài lại nói lời gì đó không hay về hắn nên khiến cho cô gái nhỏ phải khó chịu, phải đau lòng.

Nghĩ đến đây bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cảm động, hắn cũng không tiếp tục hỏi đến vấn đề này nữa.

"Được rồi, em không muốn nói thì anh cũng không hỏi nữa, dù sao thì bây giờ em cũng đã là của anh."

-

Vì là đêm giao thừa nên lúc xuống máy bay Ninh Dã cũng không gọi tài xế riêng đến đón mình. Hai người cùng nhau đứng đợi bên ngoài sân bay một lát liền bắt được một chiếc taxi. Ninh Dã dắt tay cô gái nhỏ ngồi vào hàng ghế phía sau, bác tài nhìn bọn họ rồi nhiệt tình cười tươi nói câu chúc mừng năm mới.

Tô Đào luôn rất lễ phép nên cô cũng cười cong mắt rồi ngọt ngào đáp lại.

"Chúc bác tài năm mới vui vẻ ạ."

Ninh Dã không đáp lại nhưng so với bình thường luôn trưng ra khuôn mặt lạnh như băng, không thèm mở miệng nói lời nào thì rõ ràng có thể thấy được tâm tình lúc này của hắn vô cùng tốt.

Hắn vẫn nắm chặt lấy tay của cô gái nhỏ, ngón tay thon dài đang đùa nghịch với bàn tay cô, chốc lát lại xoa xoa, chốc lát lại bóp bóp. Trong lúc đùa nghịch còn bớt được chút thời gian ra để hỏi tài xế phía trước một câu:

"Tết nhất đến nơi rồi mà bác tài vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"

"Nghỉ chứ nghỉ chứ, bữa cơm tất niên trong nhà cũng đã chuẩn bị xong rồi, tôi đưa hai người đi chuyến này xong liền sẽ về nhà!" Bác tài ngồi phía trước vui vẻ đáp lại.

Nói xong lại từ kính chiếu hậu nhìn hai người phía sau một cái rồi hỏi:

"Đôi tình nhân đây là mới từ nơi khác trở về sao?"

Lý do mà bác tài cảm thấy cặp đôi này không phải là khách đến Bắc Thành du lịch là vì cả hai đều không có khẩu âm của nơi khác. Hơn nữa vào đêm giao thừa hôm nay, đại đa số mọi người đều là từ nơi khác quay về nhà ăn Tết.

Ba chữ "đôi tình nhân" kia khiến cho Ninh Dã rất vừa lòng, hắn nghe xong thì ý cười lười biếng trên mặt càng thêm rõ ràng.

"Không phải, là tôi đi công tác về, còn bạn nhỏ này là đến đây đón tôi."

Bài tài rất biết cách nói chuyện, vừa nghe Ninh Dã nói xong liền lập tức tiếp lời:

"Uầy, cô gái nhỏ ngoan quá nhỉ, còn biết đau lòng cho cậu nữa!"

Ý cười trên khuôn mặt Ninh Dã càng thêm đậm, vươn tay xoa xoa đầu của cô gái nhỏ rồi cong môi cười đáp lại:

"Đúng vậy, bạn nhỏ nhà tôi cực kỳ ngoan."

Hai người xuống xe ở chỗ nội thành.

Bên biệt thự khẳng định là không thể trở về, Ninh Dã không nói nên Tô Đào cũng không chủ động đề cập đến.

Nhưng hôm nay dù gì cũng là đêm giao thừa, nói tóm lại là phải làm ra chút bộ dáng ăn mừng năm mới nên kế hoạch ban đầu của Tô Đào là định đi đến siêu thị mua chút nguyên liệu rồi quay về chung cư của Ninh Dã nấu một vài món. Tuy là lát nữa cô phải quay về nhà nhưng cô cũng muốn thay hắn làm ra chút hương vị năm mới.

Chẳng qua không ngờ đến là lúc bọn họ vừa mới xuống xe taxi chưa được bao lâu thì Tô Quốc Vĩ đã gọi điện thoại đến.

"Đào Đào, công việc của cha bên này xong rồi, con vẫn đang ở bên chỗ của lão phu nhân sao? Cha đến đón con nhé!"

Tô Đào có chút khó xử mà nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh một cái, cô cũng không dám nói dối với Tô Quốc Vĩ nên nghiêng đầu nhỏ giọng đáp lại:

"Không ạ, con không ở bên chỗ của bà nữa..."

"Vậy con về nhà rồi sao?"

"Cũng không phải ạ, con đến chỗ..."

Cô chần chờ vài giây, bỗng nhiên cảm giác được tay mình bị nhéo một cái, lại đưa mắt nhìn qua bên cạnh rồi cuối cùng đành bất đắc dĩ nói:

"Anh Ninh Dã đã trở lại nên con đến tìm anh ấy ạ."

Tô Quốc Vĩ ở đầu bên kia rõ ràng là có chút sửng sốt, sau đó ông ấy lại nhớ đến chuyện phát sinh lúc chiều ở bên Ninh gia nên cũng cảm thán một chút:

"Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì, nếu bây giờ nó quay về biệt thự bên kia không chừng lại bị nói gì đó. Nhưng mà sao bỗng nhiên con lại chạy đi tìm nó vậy? Không phải nó ở tận bên nội thành sao?"

Hiện tại Tô Quốc Vĩ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện hai đứa nhỏ sẽ ở bên nhau, trong lòng ông ấy đã đặt Ninh Dã vào vị trí là một người anh khác họ của Tô Đào.

Ông ấy cảm thấy trước đó cả hai đứa đã đồng ý hủy bỏ hôn ước rồi nên nhất định là sẽ không có cảm giác gì với nhau. Hơn nữa hai đứa cũng hơn kém nhau tận mười tuổi nên cũng sẽ không thể có gì đó được. Ông hỏi Tô Đào như vậy chỉ là hoàn toàn xuất phát từ tò mò mà thôi.

1

Nhưng sự tò mò này của ông ấy lại khiến cho Tô Đào có chút khó xử. Cô gái nhỏ im lặng không đáp lại một hồi lâu, dĩ nhiên là do chưa nghĩ ra được một lý do thích hợp nào để có thể đáp lại.

Lúc này trước mắt cô bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài trắng nõn, Tô Đào sửng sốt nhìn qua thì thấy người đàn ông đang làm khẩu hình miệng với cô: "Đưa anh."

Cô có chút chần chờ, nhưng người kia lại không cho cô thời gian để do dự, hắn nhanh chóng đoạt lấy điện thoại trong tay cô.

"Chú Tô ạ."

"Vâng, là cháu."

"Ví tiền và điện thoại của cháu đều bị rớt mất ở trên máy bay rồi, ở sân bay lại không tìm được người đến đón cháu nên đành mượn tạm điện thoại người khác để gọi cho Đào Đào ạ." Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh.

Cũng không biết Tô Quốc Vĩ ở đầu bên kia nói gì mà người đàn ông bên này bỗng nhiên cong môi cười một cái rồi đáp:

"Đúng vậy, số điện thoại của em ấy khá dễ nhớ."

"Vâng... Vâng... Vậy lát nữa gặp lại chú ạ."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Đào còn có chút không phản ứng lại kịp, cô hỏi:

"Lát nữa gặp lại ai ạ?"

"Đương nhiên là gặp cha vợ tương lai rồi."

Mặt Tô Đào nóng lên, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói:

"Anh đừng làm loạn, rốt cuộc là anh và cha em nói gì với nhau vậy."

"Yên tâm đi, không nói gì linh tinh hết. Chú bảo anh đến nhà ăn sủi cảo." Ninh Dã thấy cô gái nhỏ nóng nảy như vậy nên cũng không náo loạn nữa mà thành thật trả lời cô.

"... Vậy sau đó anh liền đồng ý?"

"Nếu không thì sao chứ?"

"..."

Tô Đào cảm thấy Ninh Dã đây là đang cố ý, nhưng chuyện đã đến bước này rồi thì cô cũng không còn cách nào để giải quyết nữa.

Lúc trên đường quay về nhà, dường như Tô Quốc Vĩ sợ Ninh Dã sẽ đổi ý nên ông ấy còn cố ý gọi điện đến cho Tô Đào lần nữa, bảo với cô nhất định phải đem anh Ninh Dã về nhà cho bằng được.

Trong mắt Tô Quốc Vĩ, lúc này Ninh Dã chính là một đứa trẻ đáng thương trong đêm giao thừa có nhà nhưng lại không thể về.

Lúc trước Đào Đào nhà ông đến ở bên Ninh gia vẫn luôn được chăm sóc rất tốt, hơn nữa khi gọi điện thoại cho ông, nghe ngữ khí của con bé như vậy thì hẳn là Ninh Dã đối xử với con bé cũng không tồi.

Vì vậy mà Tô Quốc Vĩ trở nên nhiệt tình hơn trước rất nhiều, ông muốn chiêu đãi Ninh Dã tốt một chút.

-

Trước khi về nhà, Ninh Dã còn dẫn theo Tô Đào ghé đến một siêu thị nhập khẩu mua rất nhiều quà tặng.

Tuy rằng thời gian hơi vội nên không thể chuẩn bị được những món quà tốt hơn nhưng hắn cũng đã cố gắng chọn ra những thứ tốt nhất trong siêu thị này. Đến lúc tính tiền cũng hết hơn ba vạn.

1

*3 vạn = gần 107 triệu VNĐ

Tô Đào ngăn cản hắn mấy lần nhưng lần nào hắn cũng không thèm để ý. Cũng may là bên ngoài mấy hộp quà đó không để giá niêm yết nên lúc Tô Quốc Vĩ nhận lấy cũng không cảm thấy quá khoa trương, ông chỉ cười rồi khách khí bảo với hắn lần sau không cần phải lãng phí như vậy.

Trước đó Tô Quốc Vĩ cũng đã mua sắm không ít đồ tết, trong đó còn có hai chai rượu ngon. Vốn còn đang lo không có ai uống cùng với mình nhưng bây giờ Ninh Dã đã đến đây nên liền trở thành bạn rượu của ông ấy.

Trên bàn cơm, hai người đàn ông trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, đề tài bắt đầu là thời sự nhưng sau đó lại chậm rãi chuyển thành Tô Đào.

"Đào Đào khi còn nhỏ cũng giống với bây giờ, là một đứa bé ngoan ngoãn thiện lương. Ngày trước có một con chim sẻ nhỏ rớt xuống ban công nhà chúng ta, thấy chân nó có chút khập khễnh nên con bé liền nước mắt lưng tròng đòi phải băng bó chữa trị cho nó."

Sự kiện kia đại khái là phát sinh vào lúc Tô Đào khoảng sáu, bảy tuổi, đến bây giờ Tô Quốc Vĩ vẫn còn nhớ rõ hình ảnh lần đó, cô gái nhỏ buộc tóc hai chùm, đôi mắt ướt dầm dề ngây ngô lên tiếng nói với ông mau mau cứu lấy chim sẻ nhỏ.

"Cha ơi, cha xem nó còn nhỏ như vậy, nếu chúng ta không cứu nó thì nó nhất định sẽ không bay nổi nữa, nếu vậy thì cũng sẽ không thể đi tìm mẹ của mình được hu hu hu..."

Tô Quốc Vĩ làm sao mà biết cách cứu chim sẻ nhỏ như thế nào chứ, khi đó thấy con gái nhỏ khóc đến đau lòng như vậy nên ông liền nhanh chóng thay đồ rồi ôm con gái và chim sẻ chạy đi tìm phòng khám thú y.

Lúc bác sĩ thú y xử lý vết thương cho chim sẻ nhỏ, tiểu Tô Đào cứ ngồi bên cạnh không hề chớp mắt mà nhìn, trong miệng vẫn luôn thì thầm dỗ dành chim sẻ nhỏ:

"Chim sẻ nhỏ ngoan ngoan, em nhanh khỏi một chút thì chị sẽ kêu cha mua kẹo cho em ăn nha."

Con nít thì đâu hiểu gì, cô gái nhỏ chỉ là đang học theo lời nói của cha dỗ dành mình mỗi khi bản thân mình bị bệnh mà thôi.

Nghĩ đến đây Tô Quốc Vĩ lại than thở:

"Tính cách này của con bé từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng thay đổi, lúc chú và mẹ con bé vẫn còn ở bên nhau đã từng lặng lẽ thảo luận qua, bọn ta nói cũng không biết về sau tên tiểu tử thúi nào sẽ ôm đi mất bảo bối của nhà chúng ta, sau đó còn nói dù tên đó là ai đi chăng nữa thì chắc chắn là đời trước hắn đã tu luyện phúc khí."

1

Thật ra Tô Quốc Vĩ nói ra mấy lời này là cố ý, trong lòng ông vẫn còn đang nghĩ đến sự kiện "tra nam bán thảm" kia, nói chuyện phiếm đến chỗ này liền bỗng nhiên muốn thử xem phản ứng của Tô Đào sẽ là như thế nào.

Nhưng hai người trẻ ngồi đối diện hiển nhiên không đoán được ý tứ của ông ấy, Ninh Dã âm thầm để tay dưới mặt bàn xoa xoa tay của cô gái nhỏ, lúc nói chuyện với Tô Quốc Vĩ hắn vẫn không buông ra, chỉ thuận thế cười cười rồi đáp lại:

"Đúng vậy, đúng thật là đời trước đã tu luyện phúc khí."

Tô Đào bị hai người bọn họ khiến cho không được tự nhiên, đặc biệt là Ninh Dã vẫn cứ luôn lén lút xoa xoa tay cô dưới mặt bàn nên lúc này rốt cuộc là không nhịn nổi nữa. Nhìn một chút thời gian trên đồng hồ treo tường, thấy cũng sắp đến mười hai giờ, lúc này đi nấu sủi cảo là vừa nên cô liền mượn cớ này trốn vào phòng bếp.

Lúc Tô Đào quay trở lại thì thấy hai người đàn ông càng uống càng tận hứng, Tô Quốc Vĩ thậm chí còn ngồi xuống bên cạnh Ninh Dã, say khướt mà vỗ vỗ vai hắn, nói:

"Đào Đào đột nhiên có thêm một người anh như cháu...chú thật sự... thật sự vui vẻ... Tính cách con bé quá mềm yếu, chú lại thường xuyên không có ở bên cạnh con bé, nhưng mà hiện tại thì ổn rồi, quan hệ giữa hai đứa rất tốt... Về sau chú lại có chuyện gì thì cũng có thể yên tâm rồi... Hai anh em, thật tốt, thật tốt... "

1

"Không thể là anh em được..." Ninh Dã ngồi bên cạnh trong mắt cũng đã nhiễm một tầng men say, nghe Tô Quốc Vĩ nói xong liền thấp giọng phủ nhận.

"Tới đây, tiếp tục uống với chú một ly nào." Tô Quốc Vĩ căn bản không nghe thấy hắn nói gì, cũng không để ý, lại cầm lấy ly rượu cụng ly với hắn.

Tô Đào cảm thấy thật bất đắc dĩ, cô ngồi ở đối diện nhìn hai con ma men lại tiếp tục uống, càng uống càng thêm say.

Qua mười hai giờ, bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng pháo, chương trình xuân vãn trên TV cũng dần đi đến hồi kết, người dẫn chương trình, các ca sĩ, các diễn viên đang cùng nhau hát ca khúc "Khó quên đêm nay".

Lúc này rốt cuộc hai người đàn ông cũng có chút buồn ngủ, Tô Quốc Vĩ một tay chống đầu gật gà gật gù, suýt nữa trực tiếp gục thẳng xuống bàn cơm.

Tô Đào không còn biện pháp nào khác nên đành gắng sức đưa Tô Quốc Vĩ về phòng trước rồi lại lần nữa dùng hết sức đỡ Ninh Dã đi đến phòng dành cho khách. Cô gái nhỏ ném hắn lên giường, mệt đến mức thở hồng hộc.

Người đàn ông nằm trên giường hình như đã ngủ rồi. Cô đang định đi vào phòng vệ sinh mang một chậu nước lại đây lau mặt cho hắn nhưng nào ngờ vừa mới xoay người thì cổ tay bỗng nhiên bị hắn túm lại.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Ninh Dã duỗi thẳng tay chân nằm ngửa trên giường, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm chặt lúc này lại mở ra, đáy mắt mang theo một tia mông lung còn miệng thì cong cong cười.

"Bạn nhỏ nhà ai mà lại xinh đẹp như vậy nhỉ? Để anh nhìn kỹ xem nào."

Nói xong tay hắn lại dùng thêm sức, trực tiếp kéo cô gái nhỏ đến trước ngực mình.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, hắn nâng mặt cô lên, quan sát vài giây, cuối cùng "a" một tiếng.

"Thì ra là bạn nhỏ của nhà anh nha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.