Đào Đào Ô Long

Chương 63: Anh sẽ không buông tay



Sau khi lên nhà Tô Đào liền thay sang một bộ quần áo khác thoải mái hơn. Thấy thời gian vẫn còn sớm nên lại bắt đầu dọn dẹp lại đồ trong phòng của mình.

Bên dưới gầm giường có hai rương đựng đồ lớn, bên trong có chứa rất nhiều món đồ có ý nghĩa với Tô Đào. Tô Quốc Vĩ tôn trọng con gái nên từ trước tới nay ông không hề đụng vào hai cái rương đó, càng không biết bên trong có chứa thứ gì.

Tô Đào lấy đồ vật trong rương ra, ở dưới đáy rương cô tìm được một hộp đựng bánh quy cũ bằng thiếc, bốn góc hộp đều đã bị tróc hết sơn.

Bên trong hộp có một tờ giấy A4 được gấp gọn, mở giấy ra nhìn, bên trên cùng viết ‘Biên lai thu viện phí bệnh viện xxx’ còn phía cuối chỗ ký tên là hai chữ ‘Ninh Dã’ được viết rất qua loa.

Trong nháy mắt Tô Đào liền nhớ lại chuyện của nhiều năm về trước.

Khi đó cô đang học lớp ba, giáo viên giao bài tập về nhà là viết bài cảm nhận sau khi xem một bộ phim điện ảnh. Giáo viên cũng dặn là phải đi xem cùng với người lớn trong nhà nhưng lúc đó Tô Quốc Vĩ và Trần Niệm đã sớm ly hôn với nhau, công việc của ông cũng vô cùng bận rộn. Từ nhỏ Tô Đào đã rất hiểu chuyện nên nghĩ tới nghĩ lui một hồi bèn quyết định tự đến rạp chiếu phim một mình.

Lúc xếp hàng mua vé nhân viên rạp phim còn rất ngạc nhiên khi thấy cô còn nhỏ như vậy mà chỉ có một mình ở đây nên lên tiếng hỏi cô có đi cùng với người lớn hay không. Tô Đào sợ bị phát hiện nên liền mềm giọng nói dối.

“Chị ơi, cha em đi vào nhà vệ sinh rồi, chị cứ bán vé cho em đi, chờ cha quay lại là cha con em có thể vào rạp xem phim rồi.”

Lúc nói xong lời nói dối này thì mặt cô gái nhỏ vô cùng nóng. Nhưng cũng may là vẻ ngoài của Tô Đào rất ngoan, nhìn mềm mại đáng yêu không giống với bộ dáng đang nói dối nên nhân viên bán vé cùng không hoài nghi gì, nhanh chóng bán cho cô gái nhỏ hai vé.

Đi vào bên trong rạp là một mảnh tối đen, người đến xem bộ phim này cũng không nhiều lắm. Tô Đào cầm vé tìm được vị trí của mình, ngồi xuống rồi đem cặp sách để ở trước người, yên tĩnh ngồi chờ đến khi phim được chiếu.

Một lúc sau vị trí bên cạnh bỗng xuất hiện một người. Cô gái nhỏ có chút kinh ngạc, lấy hai tấm vé của mình ra nhìn kỹ lại lần nữa, phát hiện người kia xác thật là đang ngồi ở một ghế khác mà cô đã mua.

Lúc đó Tô Đào ấp úng, phân vân không biết có nên nhắc nhở đối phương một chút hay không nhưng người bên cạnh đã sớm ngồi yên ổn, dường như không có ý định đứng lên nữa. Cô gái nhỏ cứ mở to mắt chớp chớp mà nhìn sang bên cạnh nên cũng đã khiến cho đối phương phải chú ý đến.

Người nọ vốn đang lười biếng ngồi dựa vào lưng ghế mở giấy gói kẹo, khi cảm giác được người bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình thì cũng tùy ý nhìn qua lại.

Dưới ánh sáng lờ mờ trong rạp hai người một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của cậu thanh niên mang theo chút gì đó lười biếng, sau khi nhìn cô gái nhỏ khoảng hai, ba giây thì lên tiếng hỏi:

“Muốn ăn kẹo?”

Hắn hỏi xong liền ném viên kẹo bạc hà chưa kịp bóc trong tay qua, cô gái nhỏ bị làm cho bất ngờ nên hoảng loạn vươn tay nhỏ ra nhận lấy, lời vốn định nói đến cuối cùng vẫn là không nói ra được.

Tô Đào nhìn viên kẹo trong tay, mở miệng nói một câu “Cảm ơn.”

Còn viên kẹo kia, đến cuối cùng Tô Đào vẫn không ăn vì từ nhỏ cha đã dạy cô rằng khi được người lạ cho đồ ăn thì tuyệt đối không thể ăn.

Trong lúc xem phim Tô Đào cũng mơ hồ cảm thấy anh trai ngồi bên cạnh mình có chút quen mắt nhưng sau đó cũng không biết là do bộ phim quá trầm hay là do cô quá mệt mà xem được một lúc thì đã bắt đầu nửa ngủ nửa tỉnh.

Tô Đào mơ mơ màng màng cảm thấy dường như bộ phim đã tiến vào giai đoạn cao trào, trong chốc lát lại cảm thấy người bên cạnh đứng lên rời đi, nhưng lúc ấy thật sự là quá mệt nên cũng không mở mắt ra nhìn.

Lại một lúc sau cô nghe thấy ở hàng ghế phía sau có người hô to “Cháy! Cháy!”, trong nháy mắt Tô Đào liền bị tỉnh lại nhưng lúc mở mắt ra thì xung quanh đều là khói đặc, cô bị sặc khói, hô hấp có chút khó khăn.

Vị trí ngồi của cô gái nhỏ là ở phía trong góc, đèn bên trong rạp vẫn chưa được mở lên, khắp nơi đều là khói. Tô Đào bị sặc khói đến mức nước mắt chảy ròng ròng, cô ôm cặp sách muốn chạy ra bên ngoài nhưng giữa đường lại bị vướng vào một chiếc ghế chưa kịp gấp lên nên ngã nhào ra.

Khói đen trước mắt càng lúc càng nhiều, cô cảm giác mình không thể mở mắt nổi nữa nên vô cùng sợ hãi, lúc ấy cô cho rằng bản thân mình có khả năng sẽ bị vây ở trong trận hỏa hoạn này, không thể ra ngoài được nữa. Trong đầu nghĩ lung tung rối loạn đến rất nhiều chuyện, mà kỳ quái nhất chính là cô bỗng nhiên nhớ ra được người anh vừa nãy ngồi bên cạnh mình là ai.

Trước khi hoàn toàn ngất xỉu, Tô Đào cảm giác như có ai đó ôm mình lên. Trong lòng ngực người nọ có một mùi vị sạch sẽ dễ chịu, cô gian nan mở mắt ra nhìn nhưng chỉ có thể thấy được hầu kết và cái cằm căng chặt của đối phương.

“Anh Ninh Dã …” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng không biết đối phương có nghe thấy được hay không, một lát sau thế giới trước mắt cô liền hoàn toàn tối đen.

Lúc mở mắt ra lần nữa đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Tô Quốc Vĩ đỏ mắt ngồi bên cạnh giường bệnh, lúc thấy con gái tỉnh lại ông liền ôm chặt lấy rồi liên tục nói xin lỗi.

Tô Đào sợ cha áy náy khó chịu nên cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ lên tiếng an ủi nói không sao cả.

Sau đó đến khi có một chị y tá vào phòng đổi bình truyền dịch thì cô liền túm lấy ống tay áo của chị ấy rồi nhỏ giọng hỏi ai là người đã đưa mình vào đây.

“Hình như là một cậu sinh viên? Rất đẹp trai, cao cao gầy gầy.”

Chị ấy nói xong thì dường như nhớ đến gì đó, vội lấy từ trong túi áo ra một tờ biên lai đóng viện phí rồi đưa cho Tô Đào.

“Lúc em mới được đưa đến thì cậu ấy là người đóng viện phí cho em nhưng sau đó cũng không nói gì mà liền rời đi. Biên lai này vốn định đưa cho cha em nhưng bận quá nên chị lại quên mất, bây giờ chị đưa cho em giữ rồi chút nữa em đưa cho cha nhé?”

Lúc ấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, sau khi chị y tá rời đi thì cô mới mở tờ biên lai kia ra. Bên trên đều là chữ đánh máy, liệt kê ra các loại phí chữa trị và viện phí của cô, công lại là một nghìn tệ. Đưa mắt nhìn xuống chỗ ký tên ở dưới, lúc thấy được hai chữ ‘Ninh Dã’ thì cô gái nhỏ liền mỉm cười.

Sau đó Ninh Dã đã trở thành một bí mật của Tô Đào. Cô chưa từng chủ động kể với ai về chuyện này, chỉ viết trong nhật ký một ít nội dung có liên quan đến hắn.

Hồi ức đến đây thì dừng lại, Tô Đào lại nhìn tờ biên lai đã có chút ố vàng kia, đôi mắt không tự giác mà cong cong, tràn đầy ý cười.

-

Hơn bảy giờ tối, Tô Đào nhận được cuộc gọi của cha.

“Đào Đào à, bên ngoài tuyết lớn quá nên đường xuống núi bị chặn rồi. Khả năng là tối nay cha và chú thím phải ở lại nhà trọ trên núi một đêm, con ở nhà một mình nhớ khóa cửa cẩn thận nhé!”

Tô Quốc Vĩ vừa nói xong lại không quá yên tâm, ông lại hỏi ý Tô Đào:

“Nếu không thì con gọi anh họ đến nhà chúng ta ở một đêm đi, dù sao thì khách sạn cũng không xa nhà chúng ta lắm.”

“Không cần đâu ạ, cả ngày hôm nay anh ấy cũng đã mệt mỏi rồi, không chừng vừa về đến khách sạn là đã ngủ nên con không muốn phải làm phiền anh ấy. Cha cứ yên tâm đi, con không sao đâu.”

Tô Quốc Vĩ thấy Tô Đào cự tuyệt như vậy, vốn còn định bảo cô đến bên nhà Ninh lão phu nhân ở một đêm cũng được nhưng lại nghĩ đến Ninh Dã, lời muốn nói đã đến bên miệng nhưng đành nhịn xuống.

Ông dặn dò con gái thêm vài câu nữa rồi mới cúp máy.

Tô Đào đi ra ngoài mở cửa ban công nhìn một chút, đúng là tuyết đang rơi rất nhiều, tuy sắc trời đã tối xuống nhưng tuyết trắng xoá cứ liên tục rơi nên nhuộm trắng cả một vùng trời.

Cô lại nhìn điện thoại, vẫn không có tin tức gì. Do dự một chút rồi cuối cùng quyết định gửi một tin nhắn WeChat cho Ninh Dã.

【WeChat】Tô Đào: Anh Ninh Dã, bên ngoài tuyết lớn quá, nếu không thì hôm nay anh đừng đến tìm em nữa, hôm khác chúng ta gặp nhau nhé?

Một lúc lâu sau đầu bên kia vẫn im lặng, không có tin nhắn trả lời lại. Tô Đào lại do dự, không biết có nên trực tiếp gọi điện thoại qua cho Ninh Dã hay không.

Bỗng lúc này ngoài cửa nhà bỗng truyền đến tiếng gõ cửa vô cùng gấp gáp khiến Tô Đào hoảng sợ, cặp mày không tự giác mà nhíu lại.

Cô cẩn thận đi về phía cửa, tay nắm chặt điện thoại, khẩn trương lên tiếng hỏi:

“Ai vậy?”

“Là anh, mở cửa.”

Giọng nói này…

Tô Đào sửng sốt, nhanh chóng chạy đến mở cửa.

Người đàn ông đứng ngoài cửa, đôi mắt đen nhánh an tĩnh mà nhìn cô. Áo khoác màu đen trên người hắn đọng lại không ít tuyết, tóc cũng bị tuyết thấm ướt ướt một nửa.

Tô Đào có chút kinh ngạc không biết vì sao Ninh Dã lại chật vật đến như vậy, vừa định mở miệng hỏi thì hắn bỗng nhiên bước nhanh vào cửa. Sau đó kéo cô ấn vào trong lòng ngực mình, một thân lạnh lẽo, hơi thở mang theo mùi rượu dán chặt vào người cô, ngay sau đó liền áp chặt môi mình lên môi cô, không cho cô có cơ hội để cự tuyệt.

Nụ hôn lần này của Ninh Dã mãnh liệt hơn so với tất cả mọi lần. Hắn lại đè cô gái nhỏ vào tường, hơi thở hỗn loạn, đôi môi nóng bỏng như thể muốn cắn nuốt môi cô.

Tô Đào vô ý thức giãy giụa phản kháng một chút nhưng đều bị Ninh Dã chặn lại, cô bị ép ngửa đầu thừa nhận sự nhiệt tình mất khống chế của hắn.

Một lúc lâu sau hắn mới chịu buông cô ra, đôi mắt đỏ lên, ánh mắt nhìn cô như mang theo ngọn lửa, cắn răng hỏi ra một câu:

“Em lặp lại lần nữa xem, em không thích ai?”

Cô gái nhỏ bị hôn đến mức cánh môi sưng đỏ lên, đáy mắt cũng ướt dầm dề, nhìn qua tựa như vừa mới bị khi dễ, hỏi hắn:

“Không thích ai cái gì chứ?”

Ninh Dã không để ý tới lời cô nói, lại lẩm bẩm lên tiếng, như là nói cho cô nghe, lại như là nói với chính bản thân mình:

“Anh sẽ không để cho em đi, mặc kệ là em có thích anh hay không… Anh đều sẽ không để em đi…”

Giọng của hắn càng lúc càng nhỏ, mặt cũng đã vùi vào bên cổ cô. Khi lên tiếng lần nữa dường như còn mang theo chút ủy khuất.

“Bạn nhỏ à, anh sẽ không buông tay, tuyệt đối sẽ không…”

-

Ngày hôm sau Tô Đào thức dậy rất sớm. Lúc cô mở mắt ra thì trời bên ngoài mới tờ mờ sáng. Vốn còn định ngủ thêm một chút nữa nhưng lại nghĩ đến người đàn ông còn đang ngủ trong phòng dành cho khách bên kia nên cuối cùng vẫn là xốc chăn lên rời giường.

Tô Đào đi đánh răng rửa mặt trước rồi sau đó liền cầm điện thoại lên mạng tra xem sau khi say rượu thì nên ăn gì.

Trên mạng đưa ra rất nhiều phương án, cô chọn lựa nửa ngày, sau đó lại mở tủ lạnh trong nhà ra nhìn những nguyên liệu nấu ăn còn lại bên trong, cuối cùng quyết định nấu một nồi canh đậu hủ.

Khi nồi canh bắt đầu sôi lên thì cửa phòng ngủ dành cho khách cũng được người ở bên trong mở ra.

Tô Đào nghe thấy tiếng động nhưng không xoay người lại, cũng không ngẩng đầu lên, vẫn như cũ an tĩnh đứng trong bếp bận rộn làm việc của mình.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, người đàn ông đi đến đứng yên bên cạnh cô, thừa dịp cô không để ý liền vươn nắm chặt lấy cổ tay cô.

“Đây là cái gì?”  Hắn lên tiếng hỏi, lại đưa qua một tờ giấy cho cô nhìn.

Tô Đào vẫn không ngẩng đầu, nhỏ giọng đáp lại:

“Biên lai thu viện phí.”

“…”

Ninh Dã bị câu trả lời của cô làm cho nghẹn, khoảng hai, ba giây sau hắn mới lần nữa lên tiếng:

“Anh biết đây là biên lai thu viện phí, ý của anh hỏi là vì sao trên đó lại có chữ ký của anh.”

Tô Đào hoàn toàn không biết phải nói gì nữa. Cô quay sang nhìn hắn một cái, cuối cùng trở tay lại nắm lấy cổ tay hắn rồi kéo đi thẳng vào nhà vệ sinh.

“Không phải anh vẫn luôn bảo em đưa anh đi gặp người đã từng cứu em sao?”

Cô gái nhỏ vừa nói vừa nhón chân lên, đôi tay nhỏ đặt ở hai bên má Ninh Dã, nhẹ dùng sức quay đầu hắn lại nhìn thẳng vào chiếc gương được treo trên tường.

“Được rồi, bây giờ anh đã gặp được rồi đó.”

Ninh Dã sửng sốt một lúc lâu, đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn, quay đầu qua nhìn Tô Đào, hỏi:

“Em thật sự là cô nhóc ở rạp chiếu phim năm đó?”

Ninh Dã thật sự đã quên chuyện này.

Vừa nãy lúc mới tỉnh dậy thì thấy ở đầu giường có đặt một tờ biên lai thu viện phí, căn bản hắn cũng không quá để ý nhưng sau khi đứng dậy muốn đi ra ngoài thì lại vô tình nhìn lướt qua, phát hiện ở phía cuối có chữ ký của bản thân mình.

Ninh Dã ít khi nhớ đến những chuyện râu ria ngày xưa, chuyện thuận tay cứu được một cô bé ở rạp chiếu phim cũng vậy, sau khi hút vài điếu thuốc liền sẽ quên béng đi mất.

Nhưng hắn không ngờ vẫn có người luôn nhớ rõ chuyện này.

Giờ khắc này, dường như hắn đã hiểu ra được rất nhiều chuyện trước đây. Hiểu được vì sao ngay từ đầu cô gái nhỏ lại tiếp cận mình, vì sao vẫn luôn cố gắng bảo vệ mình, vì sao cô lại có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng mình.

Ninh Dã không biết phải hình dung tâm tình hiện tại của mình như thế nào, hắn vươn tay kéo Tô Đào vào trong ngực, đưa mặt vùi vào bên cổ cô hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng, thanh âm hàm chứa ý cười.

“Cho nên, người anh mà em từng thích cũng chính là anh sao?”

“Không phải, em không thích.”

Giọng của cô gái nhỏ rầu rĩ, hẳn là bị chuyện ngày hôm qua làm cho tức giận không ít, cô đẩy đẩy hắn mấy cái nhưng thấy hắn vẫn không chịu buông tay nên thở phì phì mà lên tiếng:

“Buông ra, em muốn vào bếp nhìn nồi canh!”

“Tức giận?” Ninh Dã đứng thẳng người lên, buông lỏng cô ra một chút nhưng hai tay vẫn còn đặt bên hông cô.

Tô Đào lại đẩy hắn một chút, thấy hắn vẫn bất động nên ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn một cái, hỏi:

“Em không nên tức giận sao?”

Tô Đào nghĩ đến chuyện tối hôm qua liền thấy khó chịu.

Cô biết Ninh Dã nhất định là đã nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và anh họ ở dưới lầu nên mới hiểu lầm. Hoặc nghiêm trọng hơn là hắn nghĩ Tô Bình Sinh chính là anh trai đã từng cứu cô.

Những chuyện đó Tô Đào đều có thể hiểu được nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới hắn vậy mà lại thật sự cảm thấy cô không thích hắn.

Tối hôm qua Ninh Dã vừa ôm cô vừa không ngừng lẩm bẩm:

“Bạn nhỏ, anh sẽ không buông tay… Dù em có không thích anh thì anh cũng sẽ không buông tay…”

Nghĩ vây, trong lòng cô lại khó chịu, lúc lên tiếng nói chuyện vẫn còn mang theo ủy khuất.

“Anh cảm thấy em là người sẽ âm thầm đi thích người khác, ở bên cạnh anh nhưng vẫn qua lại với người đàn ông khác sao?”

Ninh Dã vừa nghe thấy lời này thì vô cùng gấp gáp, nhanh chóng ôm chặt lấy cô gái nhỏ, tay chân luống cuống dỗ cô.

“Không có không có, là anh sai rồi, là do anh có tật xấu thích suy nghĩ lung tung, em không sai gì cả.”

Nói xong hắn lại không tự giác mà đặt cằm lên đỉnh đầu của Tô Đào, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói:

“Chỉ là do anh không đủ tự tin, anh sợ tình cảm của em đối với anh thật ra không sâu như anh nghĩ.”

Tô Đào nghe Ninh Dã nói như vậy thì chậm rãi đưa hai tay ra ôm lấy hắn rồi nói:

“Em thích anh. Rất thích, rất thích.”

Nói xong lại nhớ đến khẩu lệnh nhận bao lì xì mà trước đó Ninh Dã từng gửi qua WeChat cho cô, khuôn mặt nhỏ nóng lên, ngẩng đầu lên mềm mại nói với hắn:

“Em thích anh… nhất thế giới.”

Trong lòng Ninh Dã rung động dữ dội, hắn lại nâng mặt cô lên, dùng sức hôn một lúc rồi mới trầm giọng lên tiếng:

“Lặp lại lần nữa.”

Câu nói vừa nãy đã là cực hạn, cô gái nhỏ sao có thể lặp lại đến lần thứ hai chứ. Tô Đào đỏ mặt vùi vào trong lòng ngực hắn, ra sức lắc lắc đầu.

Sau đó lại buồn bực lên tiếng:

“Dù sao thì về sau anh không được hiểu lầm như vậy nữa, dù có chuyện gì xảy ra thì anh đều có thể trực tiếp hỏi em. Không cần phải một mình uống rượu, cũng không cần phải một mình… giận dỗi như vậy.”

Ninh Dã nghe thấy cô gái nhỏ ở trong lòng ngực mình mềm mại nói ra những lời này thì tim cũng đã mềm nhũn ra. Vừa định lên tiếng đáp lại thì bỗng nhiên lúc này bên ngoài cửa truyền đến động tĩnh nhỏ.

Tô Đào nghe thấy liền lập tức đứng thẳng người dậy.

“Ơ? Sao cửa vẫn còn khóa trái nhỉ? Đứa nhỏ này vẫn còn chưa rời giường sao?” Giọng của Tô Quốc Vĩ từ bên ngoài truyền đến.

Một lát sau lại có tiếng gõ cửa vang lên, Tô Quốc Vĩ ở ngoài cửa kêu:

“Đào Đào? Con dậy chưa? Mau mở cửa cho cha đi, chú thím cũng về đây cùng cha này!”

-

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh cún: Vì sao là nam chính mà đường tình của tôi lại nhấp nhô như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.