Đào Đào Ô Long

Chương 72: Ngoại truyện Em có muốn gả cho anh không?



Sau khi buổi lễ kết thúc thì bên khoa Tô Đào vẫn còn các hoạt động khác, bản thân cô gái nhỏ lại là nhân vật nổi bật của hôm nay nên rất khó để từ chối.

Thừa dịp mọi người không chú ý cô lặng lẽ kéo Ninh Dã đến một góc bên ngoài hội trường rồi nói với hắn.

“Buổi chiều hẳn là bên khoa em còn có liên hoan, cũng không biết là buổi tối có còn hoạt động nào khác nữa hay không, nếu anh có việc thì cứ đi trước đi, không cần phải đợi em đâu.”

Dạo gần đây thời tiết rất nóng, bây giờ cũng đã là giữa trưa, là khoảng thời gian mà nhiệt độ lên cao nhất trong ngày. Trên người cô gái nhỏ vẫn còn đang mặc lễ phục tốt nghiệp, khi nói chuyện cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, hai má trắng nõn hơi ửng hồng, trên chóp mũi cũng đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.

“Anh biết rồi. Em đứng yên đừng động.” Ninh Dã vươn tay lau lớp mồ hôi trên chóp mũi cho cô rồi lại nói tiếp.

“Em cũng mau về phòng đổi quần áo đi, hai ngày nay nhiệt độ cao quá, nếu cứ mặc thế này em sẽ dễ bị cảm nắng lắm. Buổi tối sau khi kết thúc thì trực tiếp gọi điện cho anh nhé, anh sẽ đến đón em. Chú ở bên kia hẳn là cũng mong chờ con gái bảo bối của mình lắm, đến lúc đó chúng ta cùng đi gặp chú.”

Tô Đào ngoan ngoãn gật đầu đáp vâng.

Mấy cô bạn cùng phòng đã đứng đợi ở phía sau được một lúc nên Tô Đào cũng không muốn tiếp tục trì hoãn nữa, cô vẫy tay tạm biệt với Ninh Dã rồi xoay người rời đi.

Thời gian liên hoan được định vào lúc 3 giờ chiều, vẫn còn khoảng hơn hai tiếng nữa mới đến giờ nên bốn cô gái cùng nhau về phòng thay đồ rồi nằm nghỉ trong chốc lát.

Không bao lâu sau Mạnh Giai đang nằm lướt điện thoại bỗng nhiên xuýt xoa hai tiếng.

“Đào Đào và anh Ninh Dã nhà cậu ấy lại hot trên diễn đàn trường rồi.  Ây da, mọi người thật sự là thích bát quái mà, lễ tốt nghiệp vừa mới kết thúc thì trên diễn đàn đã có topic mới.”

Đại Linh dường như đã sớm thành thói quen nên cũng không có hứng thú gì, thuận miệng đáp lại:

“Nhất định lại là một đợt rắm cầu vồng* rồi, những cái topic trước đó cũng đều là như vậy, cái gì mà bá đạo tổng tài và thiếu nữ thiên tài khoa máy tính, nếu không nữa thì cũng là khen ngợi giá trị nhan sắc của hai người bọn họ ngang tài ngang sức, đã sớm nghe chán rồi.”

*rắm cầu vồng: chỉ những lời nịnh nọt, thảo mai, tâng bốc, khoa trương.

Mạnh Giai cười cười không trực tiếp đáp lại, lại một lát sau cô nàng đang lướt bình luận trong topic thì bỗng nhiên chửi một tiếng.

“Cái quỷ gì đây chứ, sao ở đây lại có một đứa chanh tinh* vậy!”

*chanh tinh: có thể hiểu là người hay ghen tỵ với người khác.

Tô Đào không quá để ý, cô đang nằm trên giường cầm quyển sách quạt nhẹ nhưng Mạnh Giai ở giường bên kia bỗng nhiên ngồi bật dậy, vẻ mặt đầy căm phẫn đi xuống giường mở máy tính.

“Không được, tớ nhịn không nổi nữa, tớ nhất định phải dạy dỗi cái người này, cái gì mà dám viết ‘loại người thành công này đối với nữ sinh viên nhất định chỉ là chơi qua đường mà thôi ’, lại còn dám nói ra mấy tai tiếng trước đó của anh Ninh Dã nhà cậu. Tớ muốn lục lại Weibo của mấy cô minh tinh, võng hồng trước đó đã từng lên tiếng làm sáng tỏ tai tiếng kia, tất cả đều đập hết lên mặt cậu ta!”

Tô Đào nghe cô bạn nói xong thì dở khóc dở cười.

“Được rồi, tớ không thèm để ý những cái bình luận đó đâu, các cậu cũng đừng nhìn, chúng ta sắp rời khỏi trường rồi, không cần vì những chuyện râu ria này mà làm chính bản thân mình phải khó chịu.”

Quả thực là Tô Đào không đặt chuyện này ở trong lòng, sau khi khuyên Mạnh Giai thêm mấy câu nữa thì liền lôi kéo cô bạn nói sang chuyện khác để dời đi sự chú ý.

Đến xế chiều, bốn cô gái rời khỏi phòng đi đến địa điểm liên hoan. Trưởng khoa đã chọn một nhà hàng rất lớn để làm liên hoan, trên dưới có tổng cộng ba tầng lầu, ngoại trừ khoa máy tính thì phía dưới còn có khoa tài chính cũng đang liên hoan.

Tiệc liên hoan tạm biệt lúc nào cũng buồn, trưởng khoa đứng trước toàn bộ giảng viên và sinh viên phát biểu đôi câu, trong lúc nói thầy ấy liên tục lau khóe mắt khiến cho mọi người ngồi phía dưới cũng đỏ mắt theo.

Sau đó bầu không khí cũng lại dần náo nhiệt lên, mọi người tạm thời buông xuống cảm xúc bi thương, sinh viên nam bắt đầu uống rượu, sinh viên nữ thì bắt đầu trò chuyện về việc tương lai sau này sẽ phát triển thế nào.

Đến lúc kết thúc, trên bàn cơm lục tục có bạn học rời đi trước. Sau đó cũng không biết là ai khởi đầu mà sau khi nhìn mấy cái bàn trống thì liền chạy xuống lầu gọi số người còn lại của khoa tài chính lên cùng nhau náo nhiệt.

Tô Đào một chút cũng không muốn góp mặt vào buổi náo nhiệt này, cô muốn trực tiếp rời đi nhưng Đại Linh và Mạnh Giai lại rất thích mấy anh chàng giáo thảo bên khoa tài chính, cả hai đều nóng lòng muốn chờ xem dáng dấp của mấy người đi lên đây sẽ như thế nào.

Tô Đào và Hứa Văn Tĩnh bất đắc dĩ nhìn nhau rồi đành phải nhẫn nhịn ngồi lại với hai cô nàng kia.

Người bên khoa tài chính rất nhanh đã đi lên, mênh mông cuồn cuộn một đám người. Sau khi đến bọn họ cũng không quá mới lạ khách sáo, đặc biệt là những sinh viên nam, so với trạch nam của khoa máy tính thì bọn họ rất biết cách làm nóng bầu không khí, sau khi tùy tiện tổ chức mấy trò chơi nhỏ thì bầu không khí lại lần nữa trở nên náo nhiệt.

Đại Linh và Mạnh Giai đã sớm dắt tay nhau đi qua bên kia xem nam thần, Tô Đào cùng Hứa Văn Tĩnh vẫn ngồi lại vị trí cũ, thật sự là quá nhàm chán nên cô liền lấy điện thoại ra nhắn WeChat cho Ninh Dã.

【WeChat】Tô Đào: Gõ gõ.jpg

Đầu tiên cô gái nhỏ gửi qua một cái ảnh meme chuột hamster nhỏ lông trắng đang đứng sau cánh cửa nâng nửa thân mình lên rồi dùng một chân ngắn ngủn gõ cửa, bộ dáng trông rất đáng yêu.

Ninh Dã ở bên kia lập tức nhắn lại.

【WeChat】Ninh Dã: Kết thúc?

【WeChat】Tô Đào: Còn chưa ạ, nhưng chắc là cũng sắp rồi.

【WeChat】Ninh Dã: Vậy bây giờ anh liền đi qua chỗ em được không? Đến nơi thì anh gọi cho em nhé?

【WeChat】Tô Đào: Gật đầu.jpg

【WeChat】Tô Đào: Cũng không cần quá gấp đâu ạ, Đại Linh và Mạnh Giai chắc là còn phải đợi thêm chút nữa mới muốn rời đi.

【WeChat】Ninh Dã: Được.

Tô Đào không nhắn lại nữa mà bấm tắt điện thoại, sau đó vốn là muốn đựng dậy đi nhà vệ sinh một chút nhưng không ngờ ghế trống bên cạnh lại bỗng nhiên có người đến ngồi.

Xoay người nhìn thoáng qua thì phát hiện người đó lại là người mà đã một thời gian cô chưa gặp lại - Sở Dương Dương.

Dường như Sở Dương Dương đã uống không ít, khuôn mặt đỏ ửng hiện vẻ say khướt, trên người cũng có mùi bia, ánh mắt có chút mê ly.

Tô Đào không khỏi nhíu mày lại, thân mình nhích về bên phía Hứa Văn Tĩnh.

Sở Dương Dương như là cố ý đến tìm Tô Đào nhưng ngồi một lúc rồi cũng không vội lên tiếng. Cô ta cầm lấy cái ly chưa ai dùng qua trên bàn rồi tự rót cho mình nửa ly bia, sau khi uống vài ngụm thì biểu tình âm dương quái khí trên mặt càng thêm sâu.

“Tôi trước kia thật đúng là đã xem thường cậu, vốn cho rằng cậu cũng chỉ có thể câu dẫn được loại nam sinh nhỏ như Trần An Bắc thôi nhưng không nghĩ tới… thủ đoạn của cậu còn không chỉ ngừng lại ở đó…”

Khóe miệng cô ta nhàn nhạt cong lên mang theo vẻ châm chọc tiếp tục nói:

“Cậu làm thế nào mà câu được vị tiểu Ninh gia kia tới tay vậy, chỉ tôi một chút đi? Để tôi cũng đi tìm con trai của một gia đình có xí nghiệp thử xem sao”

Sở Dương Dương thật sự chịu không nổi, bắt đầu từ cao trung cô ta liền cảm giác được bản thân mình vẫn luôn sống dưới bóng Tô Đào. Thành tích học tập không bằng, nhân duyên ở lớp cũng không bằng, thậm chí lớn như vậy, lần đầu tiên nghiêm túc thích một người nhưng người đó lại thích Tô Đào.

Từ nhỏ điều kiện gia đình của Sở Dương Dương đã vô cùng tốt, hầu như cô ta chưa từng biết được cảm giác thất bại nhưng đột nhiên tình huống lại đảo ngược thành như vậy thì sao cô ta có thể chịu được.

Cô ta cũng hoàn toàn không nghĩ tới lên đến đại học rồi nhưng mọi chuyện vẫn cứ tiếp tục như vậy!

Tô Đào chỉ cần tùy tiện mặc một bộ váy mới thì trên diễn đàn sẽ có người mở topic, trong chốc lát topic đó sẽ hot. Nếu không nữa thì khi Tô Đào tham gia vào một câu lạc bộ nào đó hoặc là một hoạt động nào đó thì nam sinh cũng sẽ bắt đầu bàn luận, lại còn gọi cô là tiểu nữ thần, thiếu nữ thiên tài...

Sở Dương Dương khi còn nhỏ hào quang vây quanh nhưng từ khi đụng phải Tô Đào thì không còn lại gì, thậm chí sau này có một nam sinh mở lời thổ lộ với cô ta, trong lúc cô ta còn đang suy xét thì lại vô tình nghe thấy được mấy lời vô cùng ghê tởm của hắn.

“Thật ra người tôi thích nhất là Tô Đào, lớn lên không chỉ xinh đẹp mà lại còn rất giỏi. Nhưng mà nhiều phú nhị đại và giáo thảo theo đuổi cô ấy như vậy cũng đều bị từ chối, tôi tự biết bản thân mình thế nào nên cũng không tham gia góp náo nhiệt làm gì. Thôi thì cứ lùi lại để làm việc khác, dạng người như Sở Dương Dương cũng không cần phải tốn nhiều tâm tư để theo đuổi. Dù sao thì thời đại học cũng chỉ còn lại hai năm, cứ tìm một cô vui đùa một chút, trông dáng vẻ cô ta chơi cũng rất được đấy.”

Sở Dương Dương không có kiên nhẫn để lắng nghe tiếp nữa, lúc ấy cô ta trực tiếp đá cửa phòng đi vào tát cho tên kia một cái.

Tên kia bị tát đến sửng sốt, Sở Dương Dương cũng không cho đối phương cơ hội giải thích, hung tợn để lại một câu trước khi rời đi:

“Muốn lấy tôi ra làm lốp xe dự phòng cũng không nhìn thử vào gương xem, cậu thì tính là cái thá gì chứ!”

Sau lần đó cảm xúc vẫn luôn bị Sở Dương Dương cố tình xem nhẹ lại lần nữa cuồn cuộn nổi lên, cô ta khắp nơi đều xem Tô Đào không vừa mắt nhưng ngoại trừ thỉnh thoảng ở trên diễn đàn để lại hai câu nói xấu thì cô ta thật sự cũng không biết nên làm thế nào.

Mà mấy ngày trước trên diễn đàn lại xuất hiện topic về chuyện người bạn trai thần bí của Tô Đào chính là vị tiểu Ninh gia kia, chuyện này lại càng khiến cô ta tức đến đỏ mắt. 

Cô ta đã từng nhìn thấy thông tin của vị tiểu Ninh gia kia trên Weibo, sau đó cô ta còn từng âm thầm hâm mộ chị gái mình vì đã có một lần cùng hắn truyền ra tai tiếng. Thế nhưng cô ta cũng biết loại đàn ông này đối với nữ sinh không có khả năng là thật tình, ngay cả chị cô ta trước đây cũng từng nói với người trong nhà không cần xem mọi chuyện là thật, có thể cọ chút nhiệt cũng đã tốt rồi.

Nhưng ai có thể ngờ được loại lãng tử này lại có thể quay đầu bởi vì người mà cô ta ghét nhất!

Sở Dương Dương chỉ cần nghĩ đến đây thôi thì hàm răng đã không tự chủ được mà cắn chặt lại. Cô ta nhìn Tô Đào rồi nói:

“Cậu cũng không cần quá đắc ý, loại đàn ông giống như vị tiểu Ninh gia kia tuyệt đối sẽ  không có khả năng thua trên người một người phụ nữ, huống chi cậu hiện tại vẫn chỉ là một nữ sinh viên mới ra trường!”

Hứa Văn Tĩnh vẫn luôn ngồi bên cạnh Tô Đào, cô nàng nghe đến đây thì không khỏi nhíu mày.

Cô ấy vốn định thay Tô Đào nói hai câu để Sở Dương Dương đừng nói lung tung nữa nhưng lúc này bỗng nhiên trong đầu lại nhảy ra những cái bình luận không hay từng thấy trên diễn đàn trường trước kia, không hiểu sao liền cảm thấy những cái đó có khả năng cũng đều là từ Sở Dương Dương mà ra.

Tính tình của Hứa Văn Tĩnh so với Tô Đào còn mềm hơn nhưng lúc này cũng có chút nhịn không được nữa nên liền lên tiếng mắng:

“Cậu đừng có nói lung tung nữa! Cậu…”

Tô Đào ngăn cản cô bạn một chút rồi sau đó mới lên tiếng nói chuyện với Sở Dương Dương, sắc mặt xem như vẫn còn bình tĩnh.

“Được rồi, những gì cậu nói tôi đều nghe được, còn chuyện gì khác nữa không?”

Sở Dương Dương sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới phản ứng của Tô Đào sẽ vân đạm phong khinh* như vậy.

*vân đạm phong khinh (mây nhạt gió nhẹ): thường được dùng để biểu đạt tâm tình thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác.

“Cậu không tin? Cậu hẳn là biết chị của tôi mà đúng không? Chị ấy đã từng cùng với tiểu Ninh gia có một đoạn! Tất cả các mặt của chị ấy đều ưu tú hơn so với cậu, lớn lên xinh đẹp hơn cậu, dáng người cũng gợi cảm hơn cậu, lại còn từng du học ở nước ngoài! Chị ấy tốt như vậy nhưng cũng không thể lâu dài với người đàn ông kia thì cậu nghĩ cậu có thể sao?!”

Cô ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra, muốn mở cho Tô Đào xem những hình chụp mà cô ta cố ý giữ lại trong vụ tai tiếng ngày xưa của hai người kia.

Tô Đào như là đoán được cô ta muốn làm gì nên nhàn nhạt lên tiếng:

“Cậu không cần phải lấy bất cứ thứ gì ra cho tôi xem, tôi không có hứng thú.”

“…”

“Dù cho bạn trai tôi đối với tôi có thật tình hay không, mối quan hệ của chúng tôi có lâu dài hay không thì đây cũng không phải là chuyện mà cậu có thể khoa tay múa chân. Thứ nhất, tôi và cậu không thân, thứ hai, bạn trai tôi và cậu cũng không thân.”

Sở Dương Dương cắn chặt răng, vốn còn muốn phản bác thêm gì đó nhưng điện thoại Tô Đào bỗng nhiên vang lên vào lúc này.

Sau đó liền thấy Tô Đào không hề do dự mà đứng dậy, cũng không thèm liếc mắt nhìn Sở Dương Dương một cái mà chỉ xoay người nói với Hứa Văn Tĩnh ngồi bên cạnh một tiếng:

“Tĩnh Tĩnh, có người đến đón tớ rồi, tớ đi trước đây. Cậu thay tớ nói với Đại Linh và Mạnh Giai bên kia một tiếng nhé.”

Hứa Văn Tĩnh gật đầu, cũng không cản Tô Đào mà chỉ nhìn theo bóng dáng cô bạn đi xuống cầu thang.

Sở Dương Dương bị xem nhẹ hoàn toàn, trong nháy mắt lại nghĩ tới rất nhiều lần đối đầu với Tô Đào trong quá khứ. Lần nào cũng là như thế này, dù cho cô ta có nói gì đi chăng nữa thì Tô Đào cũng chỉ hời hợt đáp lại hai câu rồi sau đó không quan tâm nữa. Tựa như bản thân cô ta ngay cả đến làm đối thủ hay kẻ thù của Tô Đào cũng không xứng.

Lúc Tô Đào xuống lầu thì Ninh Dã đã chờ ở bên ngoài.

Hắn đang nói chuyện điện thoại với ai đó, lúc thấy Tô Đào ra tới thì liền bước đến đón cô.

Cũng không biết có phải hắn vừa mới rời khỏi một buổi xã giao hay không mà trên người vẫn còn đang mặc một bộ chính trang, quần tây đen áo sơ mi trắng, hai cúc áo trên cùng đã được mở ra. Lúc đi đến bên cạnh cô gái nhỏ thì cuộc gọi của hắn vẫn chưa kết thúc.

“Được, cứ làm như trước đó đã nói, nội dung hợp đồng không thay đổi nhưng…”

Hắn vừa nói vừa vươn tay muốn dắt tay cô gái nhỏ nhưng cũng không biết là như thế nào mà lúc này Tô Đào lại trùng hợp lấy điện thoại ra xem nên hắn không bắt được tay cô. Hắn cũng không quá để ý, thấy cô gái nhỏ cúi đầu xem điện thoại đi thẳng về phía trước nên cũng cất bước đi theo.

Nhưng sau đó tình huống tương tự như vậy cứ tiếp tục xảy ra nên hắn dần nhận ra có gì đó không thích hợp.

Hắn dừng bước lại, nhìn cô gái nhỏ vẫn đang thong thả đi về phía trước mà không thèm để ý đến hắn, sau đó lại thuận miệng nói với người ở đầu bên kia một câu “Được rồi, có việc gì ngày mai lại nói” rồi cúp máy.

Một lát sau hắn đi nhanh về phía trước, một lần nữa đi đến bên cạnh cô gái nhỏ rồi trực tiếp vươn tay túm chặt tay cô.

“Làm sao vậy? Thật vất vả anh mới được chuyển lên chính thức nhưng bây giờ đến cả tay cũng không cho anh nắm sao?” Hắn rũ mắt quan sát hạ sắc mặt cô gái nhỏ, đuôi lông mày nhẹ nhướng lên.

Tô Đào nghe hắn nói xong thì chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.

Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, trên đỉnh đầu bọn họ đều có một tầng mỏng vầng sáng sắc vàng kim.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu thì Tô Đào mới có động tác. Cô nâng tay nhỏ lên, lòng bàn tay hướng lên trên đưa đến trước người hắn.

Ninh Dã không rõ nguyên do, vẫn như cũ không nhúc nhích mà nhìn cô.

“Tay.” Cách hai giây sau rốt cuộc cô gái nhỏ cũng chịu lên tiếng.

Hắn vừa nghe liền hiểu ý, trực tiếp đặt tay mình vào lòng bàn tay cô. Vốn còn tưởng là Tô Đào muốn nắm tay hắn nhưng không ngờ giây tiếp theo liền thấy cô gái nhỏ nghiêng thân mình về phía trước, cầm tay hắn lên rồi lập tức cắn vào vị trí hổ khẩu* giữa ngón cái và ngón trỏ.

Vốn còn tưởng là Tô Đào muốn nắm tay hắn nhưng không ngờ giây tiếp theo liền thấy cô gái nhỏ nghiêng thân mình về phía trước, cầm tay hắn lên rồi lập tức cắn vào vị trí hổ khẩu* giữa ngón cái và ngón trỏ

Nhìn qua tựa như Tô Đào đang dùng hết toàn lực, lông mi cũng theo mí mắt rủ xuống, trên khuôn mặt nhỏ khó có khi thấy được vẻ tức giận muốn phát tiết.

Nhưng Ninh Dã một chút cũng không thấy đau, đáy mắt hắn còn hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của bạn nhỏ nhà mình không hiểu sao hắn lại có chút buồn cười.

Sau đó hắn cũng không tránh, cũng không giãy giụa, cứ đứng im tại chỗ như vậy tùy ý để cô gái nhỏ cắn hắn.

Vài giây sau Tô Đào dần bình tĩnh lại, cô buông tay Ninh Dã ra rồi chậm rãi đứng thẳng người lên.

Chỗ hổ khẩu trên tay hắn đã bị cô cắn ra một hàng dấu răng nhàn nhạt.

Ninh Dã vốn là muốn im lặng chờ Tô Đào phát tiết xong, lúc này thấy cô không có động tác nào nữa, cũng không lên tiếng nói gì thì mới vươn tay nhéo nhẹ má cô rồi hỏi:

“Sao thế? Ai chọc cho bạn nhỏ nhà anh không vui vậy?”

Tô Đào lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu rồi mới nhỏ giọng hỏi:

“Anh còn nhớ rõ chuyện khi em mới vừa đến Ninh gia chứ?”

“Ừ, nhớ rõ.”

“Em vừa đến Ninh gia được mấy ngày thì có gửi cho anh một tin nhắn nói là cha em có gửi đến một ít trái cây, em muốn đưa qua cho anh ăn thử, chuyện này anh cũng vẫn nhớ rõ chứ?”

“… Nhớ rõ.” Ninh Dã nhớ lại chuyện ngày hôm đó thì không khỏi có chút chột dạ nhưng sắc mặt không hề đổi, vẫn như cũ bình tĩnh đáp lại cô gái nhỏ.

Tô Đào dừng lại vài giây rồi mới tiếp tục hỏi.

“Vậy anh cũng còn nhớ rõ người lúc ấy cùng anh truyền ra tai tiếng sao?”

Vấn đề này lập tức vượt quá suy nghĩ của Ninh Dã, trong khoảng thời gian ngắn hắn căn bản không kịp phản ứng. Một hồi lâu sau mới cười đáp lại:

“Ai? Em nói người nào?”

Lúc này đáy mắt Tô Đào rõ ràng xuất hiện một tia do dự, cô nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu nói:

“Quên đi, không có gì.”

Nói xong liền muốn tiếp tục đi về phía trước nhưng căn bản Ninh Dã không cho cô cơ hội, hắn kéo tay cô lại rồi nói:

“Quên đi gì chứ, không được quên. Anh cũng đã bị cắn, em hỏi gì anh cũng đáp lại, không thể đến cuối cùng rồi nhưng cái gì em cũng không chịu nói với anh.”

Hắn cúi người về phía trước, chạm trán của mình vào trán của cô gái nhỏ, hỏi:

“Rốt cuộc là làm sao vậy, nói cho anh nghe đi.”

Thật ra Tô Đào không biết phải mở miệng thế nào, cô biết mình không nên như vậy thế nhưng vừa nãy nghe được mấy lời kia của Sở Dương Dương, sau đó đi ra ngoài thấy Ninh Dã thì trong nháy mắt liền nghĩ tới chuyện đêm hôm đó, cảm xúc cũng lập tức bừng lên.

Suy nghĩ một lúc, Tô Đào quyết định không tự mình chịu đựng nữa, rủ mắt kể cho Ninh Dã nghe tất cả chuyện đã xảy ra lúc nãy trong nhà hàng. Nhưng cô không nói ra thân phận của Sở Dương Dương, chỉ nói là có một bạn học nhớ rõ những tai tiếng trước kia của hắn.

Vốn tưởng rằng sau khi nghe mình nói xong những lời này thì Ninh Dã sẽ cảm thấy phiền vì trước kia cô từng thấy trên mạng nói rằng trong lúc yêu đương thì đàn ông ghét nhất khi bị bạn gái lật lại chuyện cũ.

Nhưng không ngờ là Ninh Dã nghe cô nói xong thì chân mày cũng chưa từng nhíu một cái mà ngược lại mặt mày còn giãn ra, bộ dáng như là muốn cười, ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.

Tô Đào bị hắn nhìn như vậy thì có chút không được tự nhiên, cô cố chịu đựng một chút nhưng thấy hắn vẫn là cứ nhìn mình cười cười như vậy, cái gì cũng không nói nên rốt cuộc là chịu không được nữa, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Anh cười cái gì!”

“Cười vì bạn nhỏ nhà anh biết ghen tỵ đó. Cũng cười vì bạn nhỏ nhà anh rốt cuộc cũng biết phát giận với anh.”

Đáy mắt Ninh Dã cũng đã tràn ngập ý cười.

Cô gái nhỏ đầu tiên là sửng sốt một chút, lát sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Chuyện này thì có gì mà cao hứng chứ, đây không phải là đang vô cớ gây rối sao…”

“Vô cớ gây rối thì làm sao? Chẳng phải anh đã từng nói rồi sao? Em vĩnh viễn có thể tùy ý muốn làm gì thì làm gì.”

Hắn vươn tay xoa xoa đỉnh đầu cô rồi lại tiếp tục nói:

“Dù cho em có biến thành bà lão 80 tuổi thì ở bên cạnh anh cũng không cần phải hiểu chuyện đâu.”

Cảm xúc buồn bực trong nháy mắt đã bị vuốt phẳng, Tô Đào nhịn không được mà cong cong khóe miệng, sau lại sợ biểu hiện quá rõ ràng nên nhanh chóng trốn tránh ánh mắt hắn, lẩm bẩm nói:

“Vậy thì lúc đó anh chính là ông lão 90 tuổi…”

Ninh Dã thấy cô gái nhỏ nhà mình không còn buồn bực nữa nên mặt mày cũng hoàn toàn giãn ra. Hắn khom người ngồi xổm trước cô rồi nói:

“Được rồi, vậy em giúp anh rèn luyện thể lực một chút đi, miễn cho về sau 90 tuổi lại không cõng được em.”

Lần này cô gái nhỏ không còn thẹn thùng như trước đó nữa, chỉ do dự một chút rồi liền leo lên lưng hắn.

Gió đêm hè ôn hòa, nhiệt độ không khí bên ngoài so với ban ngày cũng đã hạ xuống không ít, trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm, ánh trăng lẫn vào ánh đèn đường cùng nhau chiếu xuống.

Hôm nay Tô Đào bận rộn cả một ngày nên đã có chút mỏi mệt, lúc này cũng không còn băn khoăn gì nữa nên hai tay ôm nhẹ lấy cổ hắn, đầu áp vào bên bả vai hắn. 

Hắn vừa cõng cô đi về phía trước vừa thấp giọng hỏi:

“Người vừa nãy em mới nói kia anh thật sự không nhớ rõ là ai. Nhưng về chuyện ngày hôm đó anh vẫn luôn rất hối hận. Nếu thời gian có thể quay lại thì hẳn là em không cần phải đến tìm anh đâu, anh nhất định sẽ đến tìm em trước.”

Cô gái nhỏ nghe xong lời này thì khóe môi cong lên, ghé vào trên lưng hắn ngọt ngào mà cười trộm.

Một lát sau, thanh âm của hắn lại lần nữa vang lên.

“Bạn nhỏ à em không biết đâu, mấy năm nay khi chúng ta tách ra, rất nhiều lần anh từng suy nghĩ nếu thời gian có thể quay lại thì tốt rồi, tất cả mọi chuyện đều sẽ làm lại một lần nữa.”

“Làm lại thế nào ạ?” Tô Đào nhỏ giọng hỏi.

“Bắt đầu từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đi. Ở bệnh viện lần đó gặp được em, thấy em khóc liền sẽ đến dỗ em. Sau đó dù cho chú có dẫn theo em chuyển đi nơi khác thì anh cũng sẽ mặt dày dẫn theo bà đuổi đến nhà mới của em.

Nếu vẫn luôn chung đụng với nhau thì hẳn là vài tháng sau chúng ta sẽ rất quen thuộc. Đến lúc đó khi đi học anh cũng sẽ nghiêm túc nghe giảng bài hơn, sau đó chờ đến lúc nghỉ hè anh sẽ đến nhà dạy bổ túc cho em.”

Cô gái nhỏ nằm trên lưng hắn cong mắt cười giống như vầng trăng non, ngọt ngào đáp lại:

“Nhưng khi đó em cũng đã học rất giỏi rồi, khả năng là không cần phải học bổ túc đâu.”

Ninh Dã hơi nhíu mày, miễn cưỡng đáp lại:

“Được rồi, vậy thì anh học tập không được tốt lắm nên em sẽ dạy bổ túc cho anh.”

Tô Đào: “…”

Cô không để ý đến lời nói lung tung không đứng đắn của hắn, hai giây sau lại nhẹ giọng hỏi:

“Sau đó thì sao nữa ạ?”

“Sau đó? Sau đó hẳn là vẫn sẽ luôn cùng em lớn lên, lại chờ đến khi em thi đại học xong rồi thì lập tức bày tỏ với em.”

Cô gái nhỏ có chút kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng.

“Bạn nhỏ à, anh thích em, nếu không thì… em suy xét một chút, cùng anh nói chuyện yêu đương có được không?”

Tô Đào ở trên lưng hắn lén lút cười một cái rồi nhẹ giọng đáp lại:

“Thật ngại quá anh Ninh Dã à, khả năng là chúng ta không quá thích hợp, hơn nữa em vẫn muốn tập trung vào việc học hành nên là …”

Cô nói còn chưa dứt câu đã bị hắn trực tiếp chặn lại.

“Không được, em không thể từ chối.” Hắn cau mày nói.

“…”

Cô gái nhỏ có chút bất mãn mà lẩm bẩm:

“Anh đây là ép mua ép bán…”

“Anh đã làm từng chuyện từng chuyện một như vậy mà, sao gọi là ép mua ép bán được?”

“Được rồi.” Tô Đào bĩu môi, không quá tình nguyện mà nói.

“Được rồi?” Hắn dừng bước lại, hơi hơi nghiêng đầu, sườn mặt như muốn dán lên mặt cô, hỏi:

“Như thế nào? Bạn nhỏ rất không tình nguyện sao?”

… Cũng không phải là không tình nguyện, cô chỉ là muốn tiếp tục nghe thử xem nếu hắn bị từ chối thì sẽ tiếp tục theo đuổi mình như thế nào. Nhưng mà những thứ này cô không nói ra, lắc lắc đầu nhỏ trên lưng hắn, đổi chủ đề.

“Sau đó thì sao nữa ạ?”

“Sau đó chúng ta sẽ nói chuyện yêu đương. Vào kỳ nghỉ hè ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc, trước tiên anh sẽ dẫn em đi ra nước ngoài tìm chú để nhận được sự tán thành của chú.”

Cũng không biết là nghĩ tới gì đó, hắn lại nói:

“À, anh quên mất chuyện trước đó em tặng đồ cho anh. Chúng ta dời tuyến thời gian của chuyện này về phía sau đi. Như vậy thì sẽ thành là chú đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, lại còn rất vừa lòng với người con rể tương lai là anh đây nên sau này dù có là chuyện gì cũng đều sẽ liên lạc với anh trước. Mấy cái đặc sản đó cũng sẽ được gửi đến chỗ anh rồi bảo anh đưa cho em.”

1

Tô Đào nghe thấy bốn chữ ‘con rể tương lai’ thì mặt nóng lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không biết xấu hổ…”

Ninh Dã làm bộ không nghe thấy cô gái nhỏ nói gì, lại tiếp tục nói:

“Sau khi đồ chú gửi đã đến được chỗ anh thì anh sẽ lập tức mang đến trường học cho em.”

“Sau đó em vẫn luôn ở trong trường, cũng không có thời gian rảnh để ra gặp anh nên anh liền ở bên ngoài đợi vài tiếng đồng hồ…”

Cô gái nhỏ nói ra lời này là có ý gì đương nhiên Ninh Dã hiểu được. Nhưng hắn cũng không để ý, cong môi cười đáp:

“Được, anh sẽ chờ.”

Hắn xốc người Tô Đào lên một chút rồi lại tiếp tục nói:

“Sau đó chúng ta cũng không có tách ra ba năm, anh hẳn là sẽ tạm thời chuyển trọng tâm của công ty đến thành phố S bên này, đến lúc đó lại mua một căn chung cư hai phòng ở gần trường học của em, từ thứ hai đến thứ sáu em ở lại ký túc xá trong trường, còn cuối tuần sẽ đến chung cư.”

Vừa nghe lời này thì Tô Đào không tự chủ được mà suy nghĩ một chút, đến lúc đáp lại hắn thì có chút ngượng ngùng.

“Em sẽ không còn nhỏ như vậy mà đến ở chung với anh đâu.”

“Ở chung cái gì chứ? Không nghe thấy anh nói là chung cư có hai phòng sao? Chúng ta mỗi người một phòng.”

Nói đến đây hắn lại cong môi, nụ cười có chút không đứng đắn.

“Bạn nhỏ à, anh phát hiện tư tưởng của em rất nguy hiểm đó, sao anh có cảm giác bên trong đầu nhỏ tất cả đều là màu sắc không đứng đắn vậy?”

Tô Đào đỏ mặt, vội vàng giơ tay che kín miệng hắn.

“Được rồi, không được nói nữa!”

Ý cười trên mặt Ninh Dã càng sâu.

Cách một hồi lâu sau cô gái nhỏ mới chịu buông tay ra khỏi miệng hắn, lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy chờ em tốt nghiệp thì sao nữa?”

Ninh Dã im lặng một lúc lâu rồi mới tiếp tục nói:

“Sau khi em tốt nghiệp thì hẳn là sẽ giống với hiện tại, anh lập tức cầu hôn với em.”

Tô Đào sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ bỗng nhiên nói chuyện này.

Hai người đều tạm thời không nói tiếng nào, bước chân của Ninh Dã vẫn chưa dừng lại, một đường theo lối đi bộ đi đến chỗ đèn giao thông.

Đèn đỏ ở phía trước sáng lên, hắn dừng lại ở cạnh vạch dừng.

Phía trước là dòng xe cộ tới lui, trên bầu trời đêm treo lác đác mấy vì sao cùng với một vầng trăng tròn sáng tỏ.

Một lát sau chợt nghe thấy thanh âm trầm thấp của hắn truyền đến cùng với làn gió đêm.

“Cho nên bạn nhỏ à, em có muốn gả cho anh không?”

2

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.