Đào Đào Ô Long

Chương 80: Ngoại truyện9Phần thưởng hạng nhất



Khoảng thời gian sau đó Tô Đào vẫn luôn tích cực chuẩn bị cho hôn lễ cùng với lão phu nhân.

Định ngày, chọn thiệp cưới, thậm chí phần trang trí nhà tân hôn cũng là cô cùng bàn bạc với nhà thiết kế.

Ninh Dã vẫn đi làm ở tổng bộ Ninh thị như bình thường nhưng chỉ cần có một chút thời gian rảnh dù là một tiếng nghỉ giữa trưa thì hắn cũng sẽ gọi tài xế đến đưa mình đi tìm Tô Đào.

Chẳng qua thời gian Tô Đào đến tìm Ninh Dã vẫn là nhiều hơn, ví dụ như khi lựa chọn thiệp cưới và chỉnh sửa lại danh sách khách mời, Tô Đào đều ôm đồ đến ngồi làm trong phòng làm việc của Ninh Dã tại tổng bộ Ninh thị.

Sáng sớm hôm đó Ninh Dã có một buổi hội nghị thường kỳ, sau khi Tô Đào cùng hắn đến công ty liền ngựa quen đường cũ tự mình đi lên tầng cao nhất.

Hiện tại mấy nam thư ký ở tầng cao nhất chung đụng với Tô Đào vô cùng tốt, ngẫu nhiên thừa dịp Ninh Dã không ở đó thì bọn họ sẽ tụ lại một chỗ cùng tâm sự với bà chủ nhỏ nhà mình. Lần này thấy Tô Đào từ trong thang máy bước ra, trong tay lại cầm một đống thiệp cưới nên mọi người đều vây qua hỏi cô có phải đã chọn được ngày tổ chức hôn lễ rồi hay không.

Tô Đào gật đầu, ôn hòa mỉm cười với bọn họ.

“Tạm thời đã định vào ngày 16 tháng 10.”

Có người nhìn lại lịch trên bàn một cái rồi hỏi:

“Vậy không phải chỉ còn không đến hai tháng sao? Trách không được dạo gần đây Ninh tổng thường xuyên tăng ca đuổi theo hạng mục.”

Trước đó Tô Đào vẫn luôn cùng nhà thiết kế bàn bạc về chi tiết trang hoàng trong nhà tân hôn, buổi tối thì về Tô gia ở với Tô Quốc Vĩ nên cô không rõ lắm tình huống cụ thể của Ninh Dã bên này.

Buổi tối lúc hai người gọi điện thoại cho nhau, khi cô nghe thấy tiếng gõ bàn phím cũng sẽ dặn dò Ninh Dã sớm nghỉ ngơi một chút, mỗi lần hắn đều sẽ đáp ứng nhưng có làm theo hay không thì cô lại không biết. Vì vậy nên lúc này nghe thấy có người nhắc tới chuyện Ninh Dã tăng ca thì cô trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng hỏi:

“Gần đây anh ấy vẫn luôn ở lại tăng ca sao?”

Mấy người thư ký đều gật đầu, một người trong đó nói:

“Gần nhất công ty có hạng mục mới cần phải theo dõi, những chuyện trước kia đọng lại cũng chưa xử lý xong, rất nhiều chuyện đều phải cần tiểu Ninh tổng tự xử lý nên vẫn luôn rất bận. Ngày hôm qua tôi còn thấy trợ lý Trương vội vội vàng vàng đi ra ngoài mua thuốc dạ dày mang về, đoán chừng là gần đây bận quá nên không nghỉ ngơi tốt, ăn uống cũng không đúng giờ nên bệnh bao tử tái phát.”

Tô Đào nhíu nhíu mày, gật đầu rồi sau đó cũng không tiếp tục trò chuyện với mọi người nữa, xách theo đồ của mình đi vào văn phòng.

Ninh Dã bận đến giữa trưa mới trở về, trong tay còn cầm theo một phần hợp đồng cần phải nhanh chóng xử lý. Lúc đẩy cửa văn phòng đi vào liền thấy Tô Đào đang còn bận rộn bên bàn trà. Trên bàn để đầy các kiểu thiệp cưới khác nhau, bên cạnh là mấy tờ danh sách khách mời mà lão phu nhân đưa cho.

Nghe thấy tiếng mở cửa nên Tô Đào ngẩng đầu lên nhìn. Ninh Dã thuận thế đi tới, cúi người ngậm lấy cánh môi cô hôn một lúc.

“Vất vả cho bạn nhỏ nhà anh quá, qua ít ngày nữa chờ anh làm xong việc bên này rồi thì tất cả những chuyện còn lại anh sẽ làm hết.”

Tô Đào cũng không cảm thấy vất vả gì nên nhẹ lắc đầu, sau đó dường như nghĩ đến gì đó nên cô nhanh chóng nói:

“Ăn cơm nha? Vừa nãy em vừa xuống dưới lấy đồ ăn lên, hôm nay nhà ăn nấu sườn non kho tàu và tôm xào bóc vỏ, em ăn thử rồi, ngon lắm.”

Ninh Dã thấy Tô Đào quan tâm đến mình như vậy thì trong lòng vô cùng thỏa mãn nhưng chẳng qua lúc này hắn có chuyện cần phải làm, lại hôn thêm một cái rồi nói:

“Chờ lát nữa đi, anh phải xem qua phần hợp đồng này đã, một tiếng sau cần đưa ra ngoài.”

Tô Đào thấy hắn đứng dậy đi qua hướng bàn làm việc bên kia, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu cuối cùng vẫn là nhịn xuống không nói thêm gì nữa.

Thời điểm Ninh Dã làm việc hoàn toàn khác với lúc bình thường, đặc biệt là sau khi tới làm ở tổng bộ bên này, khí tức thượng vị giả* trên người càng thêm rõ ràng.

*thượng vị giả: ý chỉ người ở trên vị trí cao (nói về địa vị)

Giờ phút này khi đã tiến vào trạng thái làm việc, nét lười biếng tản mạn trên mặt dần dần bị nét trầm lãnh chuyên chú thay thế, khi cúi đầu rũ mắt nhìn văn kiện thì khí tràng quanh thân cũng càng thêm rõ ràng.

Tô Đào nhìn trong chốc lát, hẹn báo thức một tiếng sau trên điện thoại rồi lại tiếp tục làm việc của mình.

-

Trước năm phút khi báo thức trên điện thoại của Tô Đào vang lên thì trợ lý Trương cũng vô cùng đúng giờ mà tìm tới trước cửa văn phòng.

Sau khi được Ninh Dã cho phép thì trợ lý Trương liền đẩy cửa tiến vào, lúc nhìn thấy Tô Đào thì trên mặt cậu tràn đầy ý cười, gọi một tiếng: “bà chủ.”

Tô Đào vẫn lễ phép gật đầu như mọi khi. Trợ lý Trương cũng không lãng phí thời gian thêm nữa, nhanh chóng đi đến trước bàn làm việc của Ninh Dã.

“Ninh tổng.”

Ninh Dã không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn đang dừng trên trang cuối của hợp đồng, xóa xóa sửa sửa vài con số trên đó, sau đó lại kiểm tra đối chiếu vài trang phía trước một lần nữa rồi mới giao lại cho trợ lý Trương.

“Đem hợp đồng này đi in lại lần nữa sau đó cậu tự mình kiểm tra lại hai lần, có bất cứ vấn đề gì thì đem đến tìm tôi.”

Trợ lý Trương gật đầu.

Tô Đào vẫn luôn an tĩnh ngồi bên kia nhìn, sau khi thấy trợ lý Trương rời đi thì nhanh chóng đứng dậy xách đồ ăn qua chỗ Ninh Dã. Cô nhìn hắn, không khỏi nhíu mày mà nói:

“Nhanh ăn cơm đi! Lần sau dù có chuyện cần xử lý thì cũng nên tránh thời gian dùng cơm ra, nếu không… bệnh bao tử lại tái phát thì làm sao bây giờ?”

Ninh Dã nhướng mày, vươn tay trực tiếp kéo Tô Đào vào trong lòng ngực mình, tiếp theo lại hôn xuống môi cô một cái.

“Mấy tên thư ký ngoài kia lại cáo trạng với em sao?”

“Cáo trạng gì chứ? Chẳng lẽ anh sinh bệnh bọn họ không nên nói với em sao?”

“Nên nói nên nói!”

Thật ra Ninh Dã đặc biệt thích xem bạn nhỏ nhà mình biểu hiện ra một ít tính khí, đặc biệt lúc này vẫn là bởi vì hắn nên mới như vậy, trong lòng đã sớm vui đến nở hoa rồi.

“Để anh bảo bọn họ tạo một nhóm chat, em lúc nào cũng có thể để cho bọn họ báo cho em biết về tình huống của anh, bên này anh có bất kỳ động thái nào em đều có thể biết ngay lập tức, thế nào?”

“Không cần đâu, chủ yếu anh chỉ cần dùng cơm đúng giờ là tốt rồi.”

Tô Đào suy nghĩ một chút sau đó bổ sung thêm:

“Còn có cai thuốc kiêng rượu nữa.”

Nói xong cô còn đưa đầu nhỏ tiến về phía trước ngửi ngửi, như là đang xem hắn hôm nay có trộm hút thuốc hay không.

Lúc Tô Đào tới gần, mấy sợi tóc con trên đỉnh đầu cô vẫn luôn chạm vào cằm Ninh Dã khiến trong lòng hắn phát ngứa, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa nên lại đem người khóa ở trong ngực hôn sâu một trận. Sau khi tách ra hắn còn cố ý ở bên tai cô thổi khí, lưu manh cười nói:

“Kiểm tra xong rồi chứ? Trong miệng anh có vị thuốc lá không?”

Tô Đào bị khi dễ đến mức đôi mắt ướt dầm dề, nghe xong lời này thì đẩy hắn một phen.

“Anh đứng đắn một chút…”

“Sao anh lại thành ra không đứng đắn rồi?”

Nói xong lại lưu manh cong môi cười rồi hôn xuống môi đỏ của cô thêm cái nữa.

“Chẳng phải anh đang vô cùng chủ động phối hợp để em kiểm tra sao? ”

“…”

Sau đó Ninh Dã vẫn là vừa ôm Tô Đào vừa dùng cơm. Trong suốt quá trình hắn cũng không thành thật, vẫn luôn ôm ấp hôn hít không ngừng khiến Tô Đào dù không ăn gì nhưng đôi môi vẫn dính không ít dầu cải.

Dùng cơm xong hai người lại một lần nữa tiến vào trạng thái làm việc. Đến chiều Ninh Dã lại đi ra ngoài mở họp, lúc quay về thì Tô Đào có việc nên đã rời đi trước.

Ninh Dã không quá để ý, vốn định mở máy tính tiếp tục công việc nhưng sau đó lại phát hiện trên màn hình máy tính lúc này đang có dán vài tờ giấy ghi chú. Kiểu giấy không giống nhau nhưng đều là tông màu ấm, phía trên rõ ràng là chữ viết của cô gái nhỏ, ngay ngắn thanh tú, rất đẹp mắt.

【6 giờ tối đúng hạn tan làm thì anh sẽ thu hoạch được một bạn nhỏ làm đồ ngọt cho anh.】

【8 giờ tối đúng hạn tan làm thì anh sẽ miễn cưỡng thu hoạch được một bạn nhỏ gọi điện thoại nói chúc ngủ ngon với anh.】

【Quá 10 giờ tối tan làm, lại còn không dùng cơm đúng giờ thì anh sẽ thu hoạch được một bạn nhỏ cách một ngày không thèm nhận điện thoại của anh, sau đó còn sẽ đi tìm bà nội tố cáo để bà mắng anh!!】

Ninh Dã đọc xong mấy tờ giấy ghi chú thì trong lòng mềm nhũn, vốn dĩ đã mở máy tính lên nhưng một giây sau lại bấm tắt máy. Cầm lấy áo khoác trên ghế, vừa bấm số điện thoại vừa nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhóm thư ký bên ngoài vốn cho rằng hôm nay tiểu Ninh tổng của bọn họ lại muốn tăng ca nên còn đang thương lượng buổi tối sẽ đi đâu để ăn khuya nhưng không ngờ chưa tới 6 giờ đã thấy Ninh Dã ra khỏi phòng.

“Ninh tổng, ngài đây là muốn tan làm sao?” Trợ lý Trương là người đầu tiên đứng lên hỏi.

Ninh Dã còn đang cầm điện thoại để bên tai, tùy ý gật gật đầu, bộ dáng không quá để ý.

Một lát sau, dường như người ở đầu bên kia đã nhận điện thoại nên sắc mặt hắn thay đổi trong nháy mắt, cong môi mỉm cười, bộ dáng khác hoàn toàn so với ngày thường bàn giao công việc với mọi người.

“Ừm, anh tan làm rồi, còn chưa tới 6 giờ, có khen thưởng không?”

Mãi đến khi Ninh Dã đã vào thang máy rời đi hoàn toàn thì mấy vị thư ký vẫn còn có chút không kịp phản ứng lại.

“Người ở đầu bên kia hẳn là bà chủ…”

“Nếu không thì còn ai nữa chứ? Cậu cảm thấy ai có thể làm cho tiểu Ninh tổng của chúng ta thay đổi sắc mặt nhanh như vậy?”

“Ây da, sức mạnh của tình yêu quả nhiên là cường đại, rõ ràng người vừa nãy và tiểu Ninh tổng mấy ngày trước đó giáo huấn tôi chính là hai người khác nhau!!”

“Cậu nhìn lại mình thử xem, cậu là thân phận gì, bà chủ của chúng ta là thân phận gì! So sánh cái gì chứ!”

“Chẳng qua ông chủ của chúng ta cũng đã tan làm rồi, hôm nay chúng ta cũng không cần phải tăng ca nữa đúng không?”

Vấn đề này vừa nói ra thì tất cả mọi người đều đưa ánh mắt chờ mong hướng về phía trợ lý Trương. Một lát sau liền thấy trợ lý Trương khoát khoát tay rồi nói: “Tan làm.”

Sau khi Tô Đào cố tình bắt đầu quản thúc thì rốt cuộc chuyện Ninh Dã liều mạng tăng ca cũng đã được giảm bớt.

Thời gian lặng yên trôi đến giữa tháng chín, Tô Đào càng trở nên bận rộn hơn. Váy cưới, đồ trang sức, thậm chí vào ngày hôn lễ phải mang giày gì, mười mấy khoản cần cô phải đi chọn rồi thử.

Lão phu nhân muốn hai đứa cháu có được một hôn lễ hoàn mỹ nhất, cũng muốn Tô Đào trở thành cô gái khiến toàn thể phụ nữ ở Bắc Thành phải hâm mộ nên lần này có thể nói là bà đã dành ra hết thời gian và sức lực.

Thật ra Tô Đào không quá để ý đối với những việc này, vài lần muốn khuyên lão phu nhân không cần phải bận rộn như vậy nhưng cũng lại không đành phụ ý tốt của bà nên vẫn luôn phối hợp, không phản đối gì.

Sau đó vẫn là Ninh Dã nhìn không được nữa, thừa dịp công ty hắn tổ chức lễ kỷ niệm thành lập nên liền đưa ra lý do là phải đến tham gia hoạt động rồi sau đó lôi kéo Tô Đào ra ngoài hít thở không khí.

Tuy rằng hiện tại Ninh Dã vẫn luôn bận rộn ở tổng bộ Ninh thị nhưng hắn cũng vẫn đang tham dự vào nghiệp vụ ở công ty bên kia. Ngoại trừ những việc nhỏ thông thường giao cho giám đốc bên đó quyết định thì những hạng mục lớn và kế hoạch phát triển trong tương lai đều sẽ do Ninh Dã tự mình xem qua.

Thật ra lễ kỷ niệm thành lập lần này Ninh Dã có thể không cần đến nhưng nhìn thấy bạn nhỏ nhà mình bị lão phu nhân lăn qua lăn lại quá đáng thương, thật sự nhìn không nổi nữa nên liền kéo người ra ngoài.

Lúc ngồi trên xe, Tô Đào nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cô bị Ninh Dã ôm vào trong ngực, do dự một hồi lâu mới lên tiếng hỏi:

“Chúng ta lừa bà như vậy có phải là không tốt lắm không?”

“Chúng ta có lừa bà chuyện gì sao?” Ninh Dã ôm eo cô, nhướng mày đáp lại.

“Nói là đi tham gia lễ kỷ niệm đó…”

“Ai nói với em đây là lý do dùng để gạt bà? Hôm nay đúng thật là ngày kỷ niệm thành lập của công ty anh, hơn nữa mỗi ba năm mới tổ chức một lần đấy.”

“Thật không?” Tô Đào nửa tin nửa ngờ hỏi lại.

Sau đó Ninh Dã dẫn cô đến một khách sạn ở trung tâm thành phố, hoạt động kỷ niệm của công ty được tổ chức ở tầng cao nhất. Thời gian tổ chức là vào 5 giờ chiều, lúc hai người bọn họ đến thì sự kiện đã diễn ra được 1 tiếng, mọi người bên trong thấy bọn họ đến thì có chút bất ngờ.

“Lão đại!!! Rốt cuộc anh cũng tới rồi!!! Em còn tưởng anh lại thả bồ câu* cho bọn em!!!!”

*thả bồ câu: thất hẹn, cho leo cây

Người nói chuyện là một cậu thanh niên mập mạp đeo mắt kính, nhìn thấy Ninh Dã thì một đường từ bên trong chạy ra tới. Lúc ngừng lại trước mặt Ninh Dã thì cậu mới chú ý đến sự tồn tại của Tô Đào, vẻ mặt kinh hỉ.

“Đây là chị dâu đúng không!!”

Lúc này biểu tình của Ninh Dã thả lỏng hơn rất nhiều so với lúc ở tổng bộ Ninh thị, nghe thấy cậu thanh niên kia hỏi như vậy thì giơ tay xoa xoa đầu Tô Đào rồi đáp lại:

“Ừ, đây đúng là bạn nhỏ nhà tôi.”

Bên trong tất cả đều là trạch nam kỹ thuật, nghe Ninh Dã nói như vậy thì đều đồng thời lớn tiếng hô: “Chào chị dâu!!!”

Tô Đào bị giật mình vì phản ứng của bọn họ, sau khi ổn định lại mới gật đầu cười nhẹ đáp lại.

Bầu không khí tối đó xem như không tệ, Ninh Dã ở bên cạnh những người đã từng cùng hắn sóng vai chiến đấu nên cả người buông lỏng không ít. Tô Đào thấy vậy nên cũng đi theo hắn cùng nhau thả lỏng vui vẻ.

Khi thời gian trôi qua hơn phân nửa thì bắt đầu đến quá trình chơi trò chơi. Có một trò là nam nữ phối hợp cùng chơi, vốn dĩ đã sắp xếp đủ các cặp đôi tham dự thế nhưng có một cặp tạm thời không đến được nên hiện tại còn trống một chỗ.

Cậu thanh niên mập mạp lên tiếng trước đó cũng phản ứng rất nhanh, lập tức ồn ào kêu gọi Ninh Dã và Tô Đào cùng lên tham gia.

Khó có khi Ninh Dã có tâm tình tốt, cúi đầu cười hỏi Tô Đào:

“Cùng anh lên đó chơi không?”

Thời điểm học đại học Tô Đào cũng thường xuyên tham gia hoạt động nên lúc này cũng không e sợ, không chút do dự liền gật đầu đáp ứng.

Trò chơi vòng này là trò hai người ba chân đơn giản, chỉ cần đi vòng quanh một vòng, cặp đôi nào đến đích trước sẽ giành chiến thắng.

Ninh Dã và Tô Đào phối hợp không tệ, vì ngày thường hai người cũng đều có thói quen vận động nên một đường dẫn đầu đi trước, kéo ra khoảng cách rất lớn với những cặp đôi còn lại.

Sau khi bọn họ giành chiến thắng thì mọi người ở hiện trường vỗ tay vô cùng lớn, cậu thanh niên mập mạp kia cũng gào lên:

“Con mẹ nó! Lão đại, có phải anh biết phần thưởng của hạng nhất là gì cho nên mới lôi kéo chị dâu liều mạng như vậy không? Ha ha ha ha!”

“Đã chơi thì phải chơi cho tốt chứ” Ninh Dã nhướng mày, lại hỏi thêm:

“Nhưng phần thưởng của hạng nhất là gì?”

“Là phiếu sử dụng phòng xa hoa của khách sạn Nại Ny! Ha ha ha!”

Nại Ny là khách sạn chủ đề rất có tiếng ở Bắc Thành, khách hàng chủ yếu là các đôi tình nhân. Bởi vì trò chơi lần này yêu cầu các cặp đôi trong công ty tham dự nên phần thưởng đều có chút… kỳ kỳ quái quái.

Cậu thanh niên vừa dứt lời thì mọi người ở đây đều ái muội mà nở nụ cười.

Tô Đào xấu hổ không chịu được nên lát sau liền nhỏ giọng nói với Ninh Dã mình muốn đi nhà vệ sinh, tìm lý do để chạy ra ngoài. Chẳng qua cô không ngờ là mình đi ra ngoài chưa được bao xa đã gặp phải một người.

Là Trần Niệm, người mẹ đẻ mà đã rất lâu rồi Tô Đào chưa gặp lại. Đối phương rõ ràng là đi về hướng này, khi nhìn thấy cô thì vội vàng chạy tới.

“Đào Đào!”

Tô Đào có chút bài xích khi bà ta bỗng nhiên tới gần nên không khỏi lui về phía sau một bước.

“Bà có chuyện gì thì cứ đứng ở chỗ đó nói là được, không cần đến quá gần, tôi có thể nghe thấy.”

Trần Niệm hiển nhiên là bị phản ứng này của cô làm cho tổn thương, biểu tình mơ hồ mang theo chút khó chịu.

“Đào Đào, mẹ biết là con vẫn còn đang trách mẹ nhưng mà có chuyện mẹ đã biết, vẫn là muốn nói với con!”

Trần Niệm hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục nói:

“Trước đó mẹ có nghe thấy Dương Dương nói qua, dường như con tìm bạn trai cũ của chị con bé làm bạn trai? Có chuyện như vậy sao?”

Thật ra lời nói gốc của Sở Dương Dương khó nghe hơn nhiều, cô ta nói Tô Đào không biết xấu hổ mà dán chặt lấy Ninh Dã, còn nói Ninh Dã đối với Tô Đào chỉ là chơi đùa mà thôi.

Vốn dĩ Trần Niệm không quá tin tưởng, bà ta cảm thấy tính cách của Tô Đào cực kỳ ổn trọng, không giống với kiểu người nhìn thấy tiền liền đánh mất bản thân mình. Nhưng hôm nay khi bà cùng người chồng hiện tại đến đây tham gia hoạt động kỷ niệm thì lại bắt gặp Tô Đào bị tổng giám đốc của Ninh thị ôm eo tiến vào, bỗng nhiên bà ta cảm thấy khả năng là mình thật sự không hiểu rõ đứa con gái ruột này.

Trần Niệm thật sự đứng ngồi không yên nên giấu giếm chồng lặng lẽ đi ra ngoài, muốn tìm cơ hội đơn độc chung đụng với Tô Đào để nói vài câu.

Nghĩ như vậy, bà ta quyết định nắm chặt thời gian, nắm chắc lấy cơ hội khó có được này.

“Mẹ biết con và Dương Dương giống nhau, đã thuận lợi tốt nghiệp trường đại học D cực kỳ có tiếng trong nước, bình thường sinh viên tốt nghiệp từ trường này tuyệt đối sẽ không phải là người kém cỏi. Con nghe lời mẹ nói, hãy chặt đứt quan hệ với người kia đi, con căn bản không biết trước kia cậu ta là dạng người gì, tai tiếng bay đầy trời không nói, cậu ta còn từng làm tổn thương chị gái của Dương Dương… Tóm lại cậu ta căn bản không đáng để con phải lãng phí thanh xuân!”

Vốn dĩ Tô Đào chỉ là có chút không kiên nhẫn nhưng giờ phút này sắc mặt cô đã hoàn toàn lạnh xuống.

Dường như Trần Niệm không thấy được nên còn tiếp tục nói:

“Con đừng cảm thấy mẹ nói chuyện khó nghe, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con! Hơn nữa dù hiện tại con cùng cậu ta trải qua không tồi nhưng về sau thì sao? Gia thế của cậu ta như vậy, không có khả năng tìm đến… phụ nữ có gia thế bình thường đâu! Hiện tại mẹ rất lo lắng, vẫn luôn cảm thấy đến lúc đó con sẽ bị lừa đến mức cái gì cũng không còn! Cho nên con nghe mẹ nói đi, đừng lún sâu vào nữa, thừa dịp còn chưa lún sâu thì tranh thủ chặt đứt với cậu ta đi!”

Tô Đào im lặng nhìn Trần Niệm, cách một hồi lâu khi bà ta bị nhìn đến mức không được tự nhiên thì cô bỗng nhiên lên tiếng.

“Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi một câu, vì cái gì mà mỗi lần bà đều tự cho là đúng như vậy, cảm thấy ý nghĩ của mình chính là ý nghĩ của người khác? Lúc trước chuyện của cha bà cũng là thế này, hiện tại đến chuyện của tôi bà vẫn như cũ là như thế này. Bà đến tìm tôi rồi bảo tôi bị lừa hẳn là do cảm thấy việc người đàn ông mà con gái lớn của bà không thể ở lại bên cạnh nhưng tôi lại có thể không đúng với logic đúng không?”

Trần Niệm thấy Tô Đào nói toạc ra như vậy thì biểu tình nhất thời trở nên ngượng ngùng.

Thật ra Tô Đào nói không sai, Trần Niệm chính là nghĩ như vậy. Bà ta cảm thấy sau lưng Sở Xán Xán ít nhất còn có người chồng hiện tại của bà chống lưng, bối cảnh của ông ấy mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Tô Quốc Vĩ, con gái ở trong gia đình như vậy mà còn chưa thể ở lại bên cạnh người đàn ông kia thì Tô Đào… làm sao có thể chứ? Mặc dù Tô Đào là con gái ruột nhưng bà ta vẫn cảm thấy đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng phát sinh.

Chẳng qua những suy nghĩ này Trần Niệm không nghĩ sẽ nói rõ vì nó quá đả thương người, bà ta biết bản thân mình không làm tốt trách nhiệm của một người mẹ với Tô Đào nên lúc này chỉ muốn dùng phương pháp uyển chuyển nhất để nhắc nhở Tô Đào một chút.

Nghĩ đến đây, bà ta lại than thở:

“Đào Đào, không phải là mẹ xem thường con, chỉ là… Có đôi khi chúng ta phải biết đối mặt với hiện thực, nhìn từ phương diện gia đình thì xác thật những thứ cha con cho con không bằng với những thứ mà cha của Xán Xán cho nó. Con thử nghĩ một chút xem, đứa con gái như Xán Xán mà còn không thể ở lại bên cạnh Ninh tổng thì con… có khả năng sao?”

Trần Niệm nói xong, Tô Đào còn chưa kịp đáp lại thì phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của Ninh Dã.

“Cái gì mà có khả năng hay không chứ?”

Trần Niệm hoảng sợ, Tô Đào cũng chậm rãi quay người lại.

Chỉ thấy Ninh Dã đang nhanh chóng đi về phía bên này rồi trực tiếp ôm lấy eo Tô Đào, dường như đang chứng minh thân phận của mình.

“Chuyện gì xảy ra? Sao bà ta lại ở chỗ này?” Lời là nói với Tô Đào nhưng ánh mắt vẫn luôn lành lạnh rơi vào trên người Trần Niệm.

Trần Niệm sợ vị tôn đại Phật Ninh Dã này có hiểu lầm gì đó nên nhanh chóng nói:

“Ninh tổng ngài đừng hiểu lầm, hôm nay tôi là đi theo chồng được mời tới tham dự hoạt động của quý công ty, trùng hợp nhìn thấy Đào Đào nên liền cùng con bé hàn huyên vài câu.”

Nói tới đây, bà ta lại bổ sung thêm một câu:

“Có khả năng cậu không biết, Đào Đào là con gái của tôi, lúc trước tôi và cha con bé ly hôn, cho nên…”

“Tôi biết bà, trước kia chúng ta đã gặp qua.”

Trần Niệm nghe thấy vậy thì nhất thời có chút bất ngờ. Bà ta suy nghĩ một hồi lâu rồi bỗng nhiên nhớ tới lần gặp trước đó với Tô Đào ở quán cà phê ngoài trường đại học D, trong lòng không khỏi nhảy dựng, trên mặt đầy vẻ không dám tin tưởng.

“Cậu…”

Khí chất mấy năm nay của Ninh Dã thay đổi quá nhiều so với lúc trước, hơn nữa lần đó Trần Niệm cũng hoàn toàn không để người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện vào mắt, gần đây ngẫu nhiên đi theo người chồng hiện tại tham dự các loại tiệc rượu cũng có gặp qua Ninh Dã nhưng hoàn toàn không hề liên tưởng hai người là một.

Hiện tại như vậy… xem ra Ninh Dã và Tô Đào không phải vừa mới ở bên nhau mà là ở bên nhau rất nhiều năm?

Trần Niệm hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải, thậm chí còn có chút nghĩ mà sợ.

Trong lúc bầu không khí đang ngột ngạt thì điện thoại trong túi bà ta cũng vừa khéo vang lên. Là dãy số của Sở Dương Dương, Trần Niệm vốn dĩ muốn từ chối nhận nhưng do quá khẩn trương nên bấm nhầm thành nghe máy.

Hiện tại hành lang của khách sạn vô cùng an tĩnh, thanh âm giận dữ của Sở Dương Dương từ trong điện thoại truyền ra vô cùng rõ ràng, Tô Đào và Ninh Dã đứng đối diện cũng nghe thấy được.

“Sao bà lại như vậy? Không phải tôi bảo cơm tối chuẩn bị món cua sao? Mua không được đồ tươi thì phải nghĩ cách khác chứ! Tự tiện đổi thành món khác là thế nào hả!!

Còn nữa, thẻ của tôi có phải là do bà bảo với ba tôi làm hạn mức sử dụng không? Bà rảnh quá hả? Mỗi tháng tôi tiêu mười mấy vạn hay mấy chục vạn thì đó cũng là tiền của ba tôi! Liên quan quái gì tới bà! Dựa vào đâu mà bà đòi quản tôi!

Gọi bà một tiếng dì là cất nhắc cho bà! Nếu không phải mấy năm nay thấy bà hầu hạ chị em tôi không tồi thì chúng tôi đã sớm bảo ba đuổi bà ra cửa rồi!! Chính mình có thân phận gì còn không biết sao? Ở Sở gia nhiều năm như vậy cùng lắm chỉ là bảo mẫu cao cấp mà thôi!! Bà quản cái gì mà quản chứ!!”

Sở Dương Dương ở đầu bên kia có thể là quá tức giận nên liền nói ra một tràng, hoàn toàn không suy xét qua tình huống của Trần Niệm bên này.

Trần Niệm tựa như là bị người khác tát cho mấy phát trước mặt mọi người, gương mặt nóng rát. Vốn dĩ bà ta muốn trực tiếp ngắt máy nhưng sợ sau đó Sở Dương Dương lại làm loạn nên nhanh chóng cẩn thận lên tiếng:

“Dương Dương, hiện tại ở bên này dì có chút việc, chút nữa sẽ gọi lại cho con sau, dì phải cúp máy đây.”

Sở Dương Dương ở bên kia lại nói gì đó nhưng Trần Niệm đã kịp thời ngắt máy, Tô Đào cũng không nghe rõ được.

Giờ phút này trên mặt Ninh Dã đầy vẻ trào phúng, ngữ khí cũng có chút ý tứ:

“Bà vẫn nên về quản đứa con chồng của mình đi, chuyện của bạn nhỏ nhà tôi bên này không cần bà phải nhọc lòng. Lần sau nếu tôi lại thấy bà khua môi múa mép với em ấy…”

Lời của Ninh Dã còn chưa dứt thì đã bị Tô Đào ngăn lại. Trên mặt cô không có biểu tình gì, đối đãi với Trần Niệm còn không bằng ngày thường đối đãi với người xa lạ.

“Bà Trần, những lời nghi vấn mà bà nói ra hôm nay, hiện tại tôi liền trả lời toàn bộ cho bà nghe. Thứ nhất, người mà bà gọi là bạn trai cũ của con gái lớn, hiện tại anh ấy là chồng hợp pháp của tôi. Hai tháng trước chúng tôi đã lãnh giấy đăng ký kết hôn.

Thứ hai, tôi cảm thấy chuyện mình không có bối cảnh gia đình hiển hách cũng không phải là chuyện đáng mất mặt. Ngược lại tôi còn rất trân trọng tất cả những gì cha cho tôi, thậm chí tôi còn cảm thấy may mắn khi từ nhỏ đã được cha nuôi lớn.

Thứ ba…”

Tô Đào dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Trần Niệm cũng càng thêm thâm trầm.

“Thứ ba, tôi hy vọng về sau bà không cần phải lấy bối phận là mẹ ruột ra để nói bất cứ chuyện gì với tôi. Hiện tại tôi đã thành niên, tự mình có năng lực phán đoán nên không cần bà phải đến chỉ điểm. Nếu như tình thương người mẹ của bà quá nhiều thì có thể đi tìm hai người con chồng của bà, nhưng mà từ cuộc điện thoại vừa nãy thì xem ra quan hệ giữa ba người cũng không tốt lắm, nếu bà còn tinh lực thì có thể đi chữa trị một chút mối quan hệ giữa ba người.”

Tô Đào nói rất thong thả ung dung, một chữ thô tục cũng không có, cảm xúc cũng rất bình ổn nhưng dường như lại đang đánh vào mặt của Trần Niệm.

Từ lúc bắt đầu bà ta còn không dám tin tưởng, sau đó biến thành xấu hổ, đến cuối cùng trở thành bất an…

Sau đó thấy Tô Đào chuẩn bị xoay người rời đi thì bà ta nhịn không được lại kêu một tiếng: “Đào Đào…”

Tô Đào không quay đầu lại, lôi kéo Ninh Dã trực tiếp rời đi, một tia do dự cũng không có.

Sau khi lên xe rời đi, Ninh Dã sợ tâm tình Tô Đào không tốt nên vẫn luôn cố ý đùa với cô.

Tô Đào bị làm cho dở khóc dở cười, một lúc sau cô nghiêm túc nói với hắn:

“Em không có việc gì.”

Ninh Dã ôn nhu vươn tay xoa xoa đỉnh đầu cô rồi nói:

“Đương nhiên anh biết là bạn nhỏ nhà anh sẽ không bị người đàn bà kia làm ảnh hưởng đến tâm tình nhưng anh vẫn muốn dỗ em.”

Hắn thân mật mà sáp lại gần, chạm trán của mình vào trán cô rồi tiếp tục nói:

“Bạn nhỏ nhà anh mấy năm nay đã vất vả rồi, về sau anh sẽ thương em.”

Tô Đào không khỏi mỉm cười, trong lòng vốn dĩ chỉ có một tia cảm giác khó chịu nhưng lúc này cũng đã bị vuốt phẳng. Cô vươn tay ôm lấy eo Ninh Dã, đang định lên tiếng nhưng lại vô tình sờ đến thứ gì đó trong túi áo của hắn.

“Trong túi anh có cái gì vậy?”

Ninh Dã nhướng mày, tiếp theo duỗi tay móc từ trong túi ra một tấm card nhỏ.

【Thẻ phòng VVVVVIP khách sạn chủ đề Nại Ny】

2

Tô Đào: “…”

“Sao anh còn đi lên nhận cái phần thưởng này vậy hả?”

“Đây là do chúng ta thi đấu thắng được, dựa vào đâu mà không nhận chứ?” Ninh Dã vừa nói vừa cười xấu xa tiến đến gần Tô Đào.

“Thế nào? Hôm nay có muốn cùng anh đi khách sạn chơi một hôm không?”

2

Tô Đào trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cô chậm rãi ôm lấy Ninh Dã, vùi đầu vào trước ngực hắn, nhỏ giọng hỏi:

“Cái phòng này có đắt không?”

Ninh Dã sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ Tô Đào sẽ hỏi đến vấn đề này. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe bạn nhỏ nhà mình bổ sung thêm một câu:

“Nếu đắt tiền vậy thì đi đi… Nếu không thì có chút lãng phí.”

-

Nại Ny là một khách sạn chủ đề rất lớn, phong cách của các phòng bên trong  cũng không giống nhau. Lúc vào đến đại sảnh thì Tô Đào đã có thể cảm giác được ập vào trước mặt mình là bầu không khí ái muội hoàn toàn khác với những khách sạn bình thường khác.

Phòng đã sớm được đặt nên bọn họ trực tiếp tiến vào thang máy đi lên. Một đường này tim Tô Đào vẫn luôn đập cực nhanh, bàn tay bị Ninh Dã nắm lấy cũng nóng lên giống như bàn ủi.

Sau khi đến trước cửa phòng, Tô Đào bỗng nhiên có chút lo lắng bất an, cầm thẻ phòng do dự nửa ngày rồi bỗng nhiên xoay người.

“Không thì… hôm nay coi như bỏ đi… em…”

Ninh Dã căn bản không cho cô cơ hội cự tuyệt, hắn dính sát vào phía sau, chặn lại đường lui của cô.

Tô Đào cảm giác được người phía sau chậm rãi ôm lấy mình, hơn nữa còn cúi đầu dựa vào bên vai cô, thanh âm trầm trầm theo sự run rẩy của cô mà truyền đến.

“Mở cửa.”

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.