Đào Đào Ô Long

Chương 81: Ngoại truyện10Thử váy cưới



Ngủ một giấc tỉnh lại, Tô Đào mơ hồ không biết bên ngoài vẫn là ban đêm hay đã là ban ngày. Trong phòng không có cửa sổ, ánh sáng từ bốn phía mập mờ ái muội. Cô cố hết sức mở mắt ra, đường cong trước ngực người đàn ông trực tiếp đập vào trong tầm mắt, tất cả mọi chuyện tối qua lập tức ùa về.

Cô bị hắn đè ở trên giường không cho trốn thoát, bị ôm đến trước gương, bị ép nhìn một loạt động tác khiến mặt đỏ tim đập…

1

Toàn thân đau nhức, vị trí phía dưới hai chân cũng vô cùng khó chịu. Tô Đào khẽ động nhưng vừa mới nhấc một cánh tay lên thì người đàn ông đang gắt gao ôm cô liền tỉnh lại.

Thật ra Ninh Dã ngủ không sâu, tối hôm qua cô gái nhỏ khóc lóc trong lòng ngực hắn rồi ngủ mất nhưng lúc đó hắn vẫn còn phấn khích, có chút ngo ngoe rục rịch muốn tiếp tục. Nếu không phải thấy Tô Đào thật sự quá mệt mỏi, trước đó lại bị khi dễ quá ác thì hắn thật sự không nghĩ cứ như vậy mà buông tha cho cô. Đến nửa đêm Ninh Dã lại đi ra ngoài mua thuốc rồi trở về cẩn thận từng li từng tí bôi cho Tô Đào.

Lúc này vừa tỉnh lại, hắn ngay lập tức kéo sát bạn nhỏ nhà mình lại, khẽ hôn xuống đỉnh đầu cô rồi hỏi:

“Khó chịu sao?”

Thanh âm lúc vừa mới tỉnh dậy có chút khàn khàn, đôi môi một đường lưu luyến xuống phía dưới, cuối cùng khẽ chạm vào vành tai cô.

Hai người dính chặt lấy nhau, tay hắn tựa như xích sắt gắt gao đặt trên eo nhỏ của Tô Đào, cô cũng có thể rõ ràng cảm giác được chỗ nào đó của hắn lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Tô Đào nhanh chóng gật đầu không ngừng, đáng thương hề hề mà đáp lại:

“Khó chịu, vô cùng khó chịu.”

Cô gái nhỏ ngủ một giấc dậy thì sắc mặt hồng nhuận, hai gò má giống hệt đào mềm, Ninh Dã thấy vậy thì trong lòng vô cùng ngứa ngáy, cúi đầu ngậm lấy môi cô hung hăng hôn một trận.

Tô Đào bị hôn đến mức nơi đáy mắt đã xuất hiện một tầng hơi nước mỏng, Ninh Dã nhịn không nổi, lại một đường hôn từ môi xuống đến cổ cô.

Trên làn da trắng nõn xuất hiện đầy vệt đỏ, vừa hỗn độn lại vừa ái muội, Ninh Dã gặm cắn thêm một hồi lâu rồi mới chịu ngẩng đầu lên. Hắn ôm lấy mặt cô, mổ xuống môi đỏ thêm một cái nữa.

“Được rồi, anh không khi dễ em nữa.”

Ninh Dã nói xong liền thật sự buông tay nhưng chẳng qua sau đó hắn cũng không để cô gái nhỏ một mình, nhanh chóng mặc xong quần áo của mình rồi liền ôm cả chăn cả người cô đi vào phòng tắm.

Bên trong bồn tắm vẫn còn lại một nửa lượng nước, Tô Đào vừa thấy thì không khỏi nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua hai người bọn họ ngồi ở bên trong… hai má cô lập tức nóng lên.

Ninh Dã nhìn theo tầm mắt Tô Đào thì ngay lập tức đoán được cô đang nghĩ gì, khóe môi cong lên thành một nụ cười xấu xa.

“Bạn nhỏ nhà anh tối hôm qua ở trong này kêu thật là…”

Hắn còn chưa dứt lời thì đã bị Tô Đào vội vàng vươn hai tay nhỏ ra bịt miệng lại.

Tấm chăn bọc trên người cô không chặt, hai cánh tay lại vội vàng vươn ra nên bả vai và đường cong dưới cổ cũng như có như không mà lộ ra bên ngoài.

Tô Đào cảm giác được có chút lạnh nên nhanh chóng rút một tay về túm chặt chăn trước ngực. Tiếp theo cô lại dùng ánh mắt không có chút uy hiếp nào trừng Ninh Dã, tức giận bảo hắn:

“Không cho phép nói lung tung nữa!”

Ninh Dã bắt lấy tay cô đặt ở môi hôn nhẹ rồi cười nói:

“Vậy thì bạn nhỏ khen anh đi. Em khen anh rồi anh sẽ không nói nữa.”

“… Khen cái gì!” Tô Đào vẫn trừng mắt nhìn hắn.

“Khen anh lợi hại.”

“…”

Tô Đào thật sự chịu không nổi nữa, nhỏ giọng mắng một câu: “Không biết xấu hổ.”

Ninh Dã lại cười tươi hơn, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Sau đó hắn thấy Tô Đào thẹn thùng quá nên cũng không trêu cô tiếp nữa, thành thành thật thật hầu hạ cô rửa mặt.

Ninh đại thiếu gia lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện này, nghiệp vụ không quá thuần thục, cầm bàn chải giúp Tô Đào đánh răng nhưng vài lần lỡ tay làm đụng vào lợi cô nên sau đó cũng không quá dám dùng sức.

Vốn dĩ Tô Đào muốn cự tuyệt nhưng trước khi Ninh Dã ôm cô vào phòng tắm thì căn bản không hề cho cô cơ hội thay quần áo, lúc này trên người chỉ bọc một tấm chăn nên cô cũng không dám động đậy gì.

Sau khi giúp bạn nhỏ nhà mình rửa mặt xong thì Ninh Dã chống hai tay lên bồn rửa, khóa chặt Tô Đào lại rồi nghiêng thân mình về phía trước, hỏi:

“Giúp anh cạo râu nhé?”

Trên cằm Ninh Dã đã xuất hiện một ít râu, không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ. Tô Đào nhìn một chút rồi gật đầu đồng ý.

Đồ cạo râu của khách sạn không phải loại bằng điện mà là loại truyền thống. Tô Đào trét bọt cạo râu lên rồi bắt đầu cạo cho Ninh Dã. Như là sợ sơ ý một chút sẽ khiến hắn bị thương nên động tác của cô vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận.

“Như vậy là được rồi đúng không?”

Tô Đào nói xong còn muốn tránh sang bên cạnh để Ninh Dã có thể nhìn gương nhưng hắn căn bản không cần, trực tiếp cọ cằm vào mặt cô, vừa cọ vừa nói:

“Em tự cảm giác xem.”

Tuy rằng không mềm mại như làn da của cô nhưng cũng coi như là bóng loáng.

“Được rồi, đừng nháo nữa mà.” Tô Đào bị cọ có chút ngứa, vừa cười vừa tránh né.

Lúc quay lại phòng lần nữa thì hai người đã tắm rửa sạch sẽ, chẳng qua quần áo của Tô Đào tối qua đã bị Ninh Dã xé rách đến mức mặc không được nữa, lúc này đang nằm rải rác dưới đất. Cô đang còn không biết phải làm sao thì bỗng bên ngoài có người gõ cửa phòng hai tiếng.

Ninh Dã giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, nói:

“Em đợi một chút, anh đi mở cửa.”

Ninh Dã đi ra gian ngoài mở cửa, người đứng bên ngoài là trợ lý Trương, trong tay cậu ta đang xách theo một cái túi có chứa hai bộ quần áo nam và nữ, đây là dựa theo phân phó của tiểu Ninh tổng nhà bọn họ mà mua đến.

Nói thật, lúc này tuy đã đứng trước cửa phòng khách sạn rồi nhưng trong lòng cậu còn cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi. Cậu đã đi theo bên người Ninh Dã nhiều năm rồi, cũng đã trải qua đoạn thời gian Ninh Dã suốt ngày bị tai tiếng quấn thân, thế nhưng cậu chưa bao giờ nhận được phân phó sáng sớm đến khách sạn đưa đồ như thế này. Trước kia cậu còn từng lặng lẽ thảo luận với tài xế riêng của Ninh Dã rằng nếu tiểu Ninh tổng của bọn họ mà còn tiếp tục hư giả phồn vinh* như thế thì sớm muộn gì cũng có một ngày phương diện kia… khụ khụ.

*hư giả phồn vinh: mình không rõ chỗ này lắm, bạn nào biết cmt giúp mình với ạ.

Tóm lại, hôm nay sau khi nhận được điện thoại của Ninh Dã thì trợ lý Trương quả thật giống hệt một vị cha già, trong lòng kích động không thôi!! Đặc biệt là sau khi nhìn thấy phong cách của cái khách sạn này thì nỗi kích động trong lòng lại càng cao lên một tầng!

Cửa phòng được mở ra, Ninh Dã để trần nửa thân trên, chỉ tùy ý mặc một cái quần rồi ra tới. Ánh mắt của trợ lý Trương không tự giác mà hướng lên trên, nhìn thấy trên bờ vai của Ninh Dã có vài dấu đỏ ái muội thì nụ cười càng thêm xán lạn.

“Ninh tổng, đây là quần áo, tôi…”

Ninh Dã không để trợ lý Trương tiếp tục dong dài nữa, vươn tay cầm lấy cái túi, định thuận tay đóng cửa nhưng sau đó dường như nghĩ đến gì đó nên nói thêm một câu nữa:

“Hôm nay tôi nghỉ ngơi một ngày, có việc gấp xử lý không được thì hãy đến tìm tôi.”

Trợ lý Trương liên tục gật đầu, đáp:

“Vâng, vâng, quả thật là Ninh tổng nên ở cạnh bà chủ, đặc biệt là…”

“Rầm!”

1

Cánh cửa không lưu tình mà đóng lại trước mắt trợ lý Trương nhưng cậu cũng không thèm để ý chút nào, thậm chí còn đề cao âm điệu, hô lớn vào bên trong:

“Ninh tổng, ngài cứ việc ở bên cạnh bà chủ, hôm nay tôi sẽ xử lý tất cả mọi chuyện ở công ty! Tuyệt đối sẽ không làm phiền đến ngài!”

Khi Ninh Dã quay vào bên trong thì Tô Đào vẫn đang bọc chăn ngồi yên ở đó không hề nhúc nhích, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Hắn cầm túi tiến lên hai bước, cúi người hôn xuống môi cô một cái rồi nói:

“Anh gọi người mang quần áo lại đây, chấp nhận mặc tạm một chút nhé? Đi ra ngoài anh lại dẫn em đến trung tâm thương mại mua thêm mấy bộ nữa.”

Đương nhiên là Tô Đào không ý kiến gì, chậm rãi gật đầu, sau đó lại hỏi:

“Lát nữa anh không đến công ty sao?”

“Không đi, công việc hôm nay của anh là ở bên cạnh em. Lại đây nào, anh giúp em mặc quần áo.” Ninh Dã vừa nói vừa lấy bộ đồ nữ trong túi ra.

Tối hôm qua mới là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, Tô Đào còn chưa thích ứng được nên sao có thể để Ninh Dã làm loại chuyện này giúp mình chứ. Cô đỏ mặt lắc đầu rồi nói:

“Anh ra ngoài đi, tự em thay là được.”

Ninh Dã thấy thời gian không còn sớm nên cũng không trêu chọc khiến Tô Đào khó xử nữa, nghe lời cô đi ra bên ngoài.

Tô Đào xách quần áo vào nhà vệ sinh rồi lặng lẽ đứng trước gương nhìn bản thân mình. Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi chân chính nhìn thấy thì cô vẫn hoảng sợ. Toàn thân trên dưới tràn đầy dấu đỏ ái muội, thậm chí đầu gối và bên trong đùi cũng không may mắn thoát khỏi, hai bên hông còn in rõ hai dấu bàn tay, vừa thấy là có thể nhìn ra được lúc động tình người đàn ông kia đã hung hăng thế nào.

Nhưng mà điểm chết người vẫn là mấy dấu vết trên cổ, khoa trương đến mức ngay cả cổ áo bình thường cũng che không được.

Tô Đào nhìn thoáng qua bộ quần áo mới trong tay, thật không khéo… là loại cổ thấp. Cô bỗng nhiên không muốn đi ra ngoài nữa.

Ninh Dã đã đổi quần áo xong, vẫn luôn an tĩnh chờ ở bên ngoài. Vốn dĩ hắn không vội nhưng nhìn đồng hồ thì thấy đã gần nửa tiếng rồi mà Tô Đào vẫn còn chưa ra nên nhất thời lo lắng không biết liệu cô ở bên trong có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Hắn đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, giơ tay gõ cửa hai tiếng.

“Bạn nhỏ à?”

Bên trong có tiếng sột sột soạt soạt nhưng cửa lại không mở. Lúc đang định gõ thêm lần nữa thì cánh cửa rốt cuộc cũng đã được người từ bên trong mở ra.

Tô Đào đã đổi xong quần áo nhưng cô vẫn luôn không chịu ngẩng đầu lên, lúc đi ra ngoài cũng không thèm để ý đến Ninh Dã, bị hắn chặn đường lại cô còn duỗi tay đẩy hắn một cái.

Ninh Dã nhướng mày, bước nhanh đuổi theo.

“Làm sao vậy?”

Vốn dĩ Tô Đào muốn nhịn một chút nhưng vừa nghe thấy Ninh Dã lên tiếng với cái ngữ khí không chút để ý nào như vậy thì lập tức không nhịn được nữa. Cô trừng mắt nhìn hắn rồi nói:

“Không phải em đã nói là cổ lộ ra bên ngoài, không được dùng quá sức…”

Cô ngại không dám nói rõ ra nhưng Ninh Dã nghe tới đây cũng đã hiểu, nhất thời buồn cười.

“Nhưng mà anh khống chế không được, làm sao bây giờ?”

Hắn vừa nói vừa tiến lên ôm lấy eo cô, cúi đầu nhìn xuống, nét mặt hàm chứa ý cười.

“Trên người bạn nhỏ nhà anh chỗ nào cũng thơm nên chỗ nào anh cũng muốn hôn qua một lần.”

Lần này Tô Đào không bị hắn dỗ ngọt nữa, dẩu miệng lên nói:

“Ngày mai còn muốn đi thử váy cưới… bộ dáng như này thì phải làm sao?”

Trước đó nhà thiết kế cũng đã đưa đến cho Tô Đào một bộ váy cưới nhưng Ninh Dã và lão phu nhân đều không quá vừa lòng, Tô Đào cũng cảm thấy phong cách đó không thích hợp với cô.

Nhà thiết kế nghe nhận xét xong cũng không nói thêm gì, trực tiếp mã bất đình đề*, nắm chặt thời gian đẩy nhanh tốc độ thiết kế ra một bộ mới.

*mã bất đình đề = ngựa không dừng vó: bận rộn suốt, không có thời gian nghỉ ngơi.

Bọn họ đã hẹn trước ngày mai sẽ đi thử váy cưới để xem lại xem có chỗ nào cần phải chỉnh sửa nữa hay không. Dù kiểu dáng của bộ váy có bảo thủ thì cũng không có khả năng che lại mỗi một tấc da nên hiện tại Tô Đào đã bắt đầu lo lắng.

Ninh Dã cảm thấy không sao cả, thuận miệng nói:

“Còn không phải là em sợ bị bà nhìn thấy sao? Dù sao thì ngày mai anh cũng muốn ở với em, bà không đi cũng được.”

Tô Đào có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi:

“Hôm nay anh không đến công ty không nói, ngày mai còn có thể nghỉ được sao?”

“Đương nhiên.”

Ninh Dã lại cúi đầu hôn cô một cái rồi nói:

“Chuyện của bạn nhỏ nhà anh là quan trọng nhất.”

-

Thời tiết ngày hôm sau không tồi, lúc Ninh Dã và Tô Đào xuất phát từ biệt thự cũ thì thời gian vẫn còn rất sớm.

Lão phu nhân đưa bọn họ ra cửa, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:

“Rõ ràng là kinh hỷ phải giữ lại cho tên tiểu tử thúi này chứ, nó mới là chú rể, thần thần bí bí với bà già này làm gì không biết nữa!”

Tô Đào có chút chột dạ nên không dám nói lời nào, ngược lại Ninh Dã thì vẫn tiếp tục nghiêm túc nói bừa.

“Bà à, bà đây là thật sự không hiểu hay vẫn là giả bộ không hiểu vậy, tuy rằng cháu nói như vậy nhưng chuyện gì xảy ra bà còn không hiểu sao? Bạn nhỏ nhà chúng ta lần đầu tiên mặc thử váy cưới nên đương nhiên cháu hy vọng là chỉ có mình cháu được thấy. Đây là nghi thức cảm giác đó.”

“…”

Lão phu nhân vẫn là cảm thấy kỳ kỳ quái quái, lẩm bẩm mắng:

“Nói nhảm cũng không ít nhỉ.”

Chẳng qua sau đó bà cũng không tiếp tục nói đến chuyện này nữa, đơn giản dặn dò bọn họ hai câu, lúc nhìn sang Tô Đào thì phát hiện hôm nay cô còn đeo thêm khăn lụa nên thuận miệng hỏi:

“Đào Đào à, hôm nay trời nắng to mà cháu mang khăn làm gì vậy? Mau cởi ra đi, gần đây nhiệt độ không khí cao như vậy, mang mấy thứ hoa hòe loè loẹt này cũng vô dụng!”

Tô Đào lập tức xấu hổ, cô đang không biết nên đáp lại như thế nào thì Ninh Dã đã trở tay đẩy lão phu nhân bảo bà nhanh đi vào nhà.

Sau khi lên xe Tô Đào vẫn còn đang xấu hổ. Ninh Dã lập tức ôm cô ngồi lên đùi mình rồi nói:

“Được rồi, đừng nghĩ nữa.”

Hắn vừa nói vừa muốn giúp Tô Đào gỡ khăn lụa xuống nhưng đã bị cô ngăn lại. 

“Không thể gỡ xuống.”

“Sao lại không thể gỡ xuống? Nóng lắm đó. Hơn nữa phía sau này chỉ có mỗi anh thôi, sợ gì chứ.”

Tài xế đã sớm nâng vách ngăn trong xe lên nên dù hai người họ ở phía sau làm gì thì người phía trước cũng đều không nhìn thấy.

Nhưng Tô Đào vẫn một mực kiên trì lắc đầu như cũ.

“Dù sao thì em cũng sẽ không gỡ ra.”

Ninh Dã bị bộ dáng này của Tô Đào chọc cho trong lòng ngứa ngáy, nhéo cằm cô hôn sâu rồi sau đó cũng không khuyên cô nữa.

Lúc xuống xe, môi Tô Đào bị hôn đến mức đỏ hồng, đáy mắt cũng ướt sũng. Cô tức giận không thèm phản ứng lại Ninh Dã, tự mình đi ở phía trước.

Ninh Dã cũng không vội mà chậm rãi cất bước theo sau, vẻ mặt đầy thoả mãn giống hệt một con mèo lớn được đút ăn no.

Lúc vào đến tiệm váy cưới, quản lý tự mình ra tiếp đón bọn họ. Trên mặt cô ấy tràn đầy nhiệt tình lên tiếng chào hỏi:

“Ninh tiên sinh! Ninh phu nhân!”

Ninh Dã bước nhanh về phía trước ôm lấy eo nhỏ của Tô Đào, trên mặt cũng không còn dáng vẻ như vừa nãy đơn độc ở chung với Tô Đào nữa, thần sắc nhạt xuống rất nhiều.

Hắn gật đầu với quản lý một cái rồi ôm Tô Đào đi thẳng vào trong, không nói thêm gì nữa.

Tiệm này là của một thương hiệu nước ngoài, váy cưới bên trong ngoại trừ những mẫu được trưng bày trong tủ kính thì còn lại đều là hàng đặt làm riêng.

Trước đó Ninh Dã cũng đã cho mời nhà thiết kế nổi tiếng nhất của thương hiệu bọn họ đến Bắc Thành để thiết kế váy cưới cho Tô Đào. Thiết kế lần trước không làm khách hàng vừa lòng nên lần này nhà thiết kế đó lại càng dụng tâm hơn, cắt xén may đo so với lần trước cũng tinh tế tỉ mỉ hơn.

Tô Đào được nhân viên đưa đi thử váy, Ninh Dã an tĩnh ngồi chờ bên ngoài.

Bên trong tiệm đều là nhân viên nữ, tuy rằng ngày thường bọn họ cũng gặp qua rất nhiều người có tiền nhưng vừa đẹp mắt lại vừa nhiều tiền như Ninh Dã thì rất ít khi thấy được nên liền tụ lại với nhau, nhịn không được mà thảo luận hai câu.

Ninh Dã ngồi ở chỗ đó không có biểu tình gì, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của bọn họ. Mãi đến khi tấm rèm trong phòng thử đồ từ từ được kéo ra thì thần sắc trên mặt hắn mới dần buông lỏng.

Váy cưới được thiết kế theo kiểu đơn giản thuần một màu trắng, không có hoa văn rườm rà, phía dưới làn váy được đính vô số vụn kim cương, cảm giác vừa khiêm tốn lại vừa hoa lệ.

Bộ dáng của Tô Đào là kiểu ôn ôn nhu nhu nên rất hợp với kiểu thiết kế như thế này. Lúc này cô an tĩnh đứng ở chỗ đó, cực kỳ giống với nàng công chúa trong lâu đài đang chờ đợi chàng hoàng tử của mình, xinh đẹp khiến mọi người kinh diễm.

Ninh Dã đứng dậy đi đến trước mặt Tô Đào, một mực không lên tiếng.

Cô ngửa đầu, có chút không được tự nhiên nhìn hắn rồi hỏi:

“Đẹp không anh?”

“Đẹp.”

Ninh Dã nghĩ thầm, đâu chỉ đơn giản là đẹp. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Đào mặc váy cưới như vậy thì trong lòng hắn liền trào ra một ý niệm: Trước kia ẩn nhẫn rồi liều mạng làm mọi chuyện như vậy, giờ phút này như là bỗng nhiên có ý nghĩa. Bảo bối chờ đợi nhiều năm rốt cuộc cũng đã về chung nhà với hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.