Đảo Dị Chủng

Chương 103: Chương 103





- Chết tiệt, không ngờ chúng ta sẽ chật vật như vậy.

Vốn chỉ định ẩn núp tìm hiểu tin tức, kết quả bây giờ bị nguyen bộ lạc thú nhân bao vây chặn đường, có thể được đãi ngộ tốt hơn một chút không? Trương Diệu vừa nhíu mày kiếm lầm bầm vừa nhanh tay lẹ mắt quen tay huơ dao giải quyết mấy thú nhân liên tục từ sau lưng nhào lên táp hoặc muốn bò lên kéo hai người xuống.

Hai người cưỡi toàn thú chạy nhanh xuống cầu thang vòng quanh Nghịch Căn Ô Thụ, Dường như chạy rất lâu, trên đường đụng ngã nhiều thú nhân không kịp né hoặc muốn bắt Trương Diệu, Bùi Yến.

Tuy nhiên mới chỉ được nửa đường, dưới cầu thang thú nhân đã bình thường xong cạm bẫy.

Chờ hai người cưỡi toàn thú xuống, thú nhân canh hai bên cầu thang bỗng giật dây leo thô dài đặt ở bậc thang gỗ muốn chặn Bùi Yến, Trương Diệu lại.

Tuy Trương Diệu, Bùi Yến thấy dây leo giăng ngang nhưng không kịp quay đầu, toàn thú vặn vẹo chống cự, không thể ghìm nó lại được.

Rầm!
Dây leo kéo căng bị toàn thú to khỏe bứt đứt, nhưng toàn thú bị vướng té cái bịch.

Bùi Yến bị ném văng giữa không trung, hắn kéo Trương Diệu nhảy xuống bậc thang.

Toàn thú té ngã thì lăn lông lốc mấy vòng trên cầu thang, đầu đụng vào một góc cầu thang gỗ.

Răng rắc!
Toàn thú té gãy cổ, chết ngay trên cầu thang.

Trương Diệu, Bùi Yến vừa đứng vững trên bậc thang thì bị thú nhân từ hai bên bao vây chật kín.

Hai người liếc nhau, ngầm hiểu ý đối phương.

Trương Diệu, Bùi Yến lưng tựa lưng chống lại thú nhân từ hai bên ập đến.


Một thú nhân Xích Kha biến thân toàn thú đứng trên bậc thang táp Trương Diệu, anh giơ tay chặn lại cái đầu thú to và hàm răng nanh khổng lồ.

Răng nhọn hoắc lắc lư trước mặt mình, Trương Diệu cố hết sức chặn lại.

Nước miếng chảy ra từ meiẹng toàn thú thấm ướt người Trương Diệu, anh buồn nôn cố gắng đáp toàn thú văng ra.

Toàn thú bị Trương Diệu đạp mạnh thụt lùi hai bước, sau đó lại lì lợm nhào lên.

Trương Diệu không kịp giải quyết toàn thú, bên kia lại có mấy thú nhân lao lên bao vây anh.

Trương Diệu giơ dao găm đang định chém cho mấy nhát thì bị toàn thú đụng mạnh trúng tay, ngón tay thả lỏng, máu trượt khỏi lòng bàn tay ướt đẫm máu rơi xuống dưới.

Trương Diệu quay đầu lại thấy dao găm khoáng thạch bị đụng văng ra ngoài Nghịch Căn Ô Thụ, cứ rơi mãi xuống dưới.

Bây giờ Trương Diệu mất vũ khí duy nhất, chỉ có thể dùng nắm đấm.

Trương Diệu lấy lại tinh thần, đánh xáp lá cà với thú nhân vây quanh mình.

Thú nhân, toàn thú có sức mạnh lớn, va chạm mạnh không chút giữ lại.

Đụng vài lần buộc Trương Diệu cách cầu thang ngày càng xa, cơ thể sắp rớt ra ngoài cái cây.

Trương Diệu chưa kịp tìm điểm đứng thì toàn thú mất kiên nhẫn lại lao về phía anh.

Trương Diệu phản ứng lại, ngồi thụp xuống, nương sức đụng toàn thú rơi ra ngoài.

Toàn thú lao qua chợt nhận ra nó dùng sức hơi mạnh, không ngừng lại được.

Toàn thú vội vàng thò vuốt quắp mắt cá chân của Trương Diệu, anh bị toàn thú nặng nề liên lụy bỗng trượt xuống dưới, rớt ra ngoài.

Trương Diệu lơ lửng giữa không trung chợt cảm giác bàn tay bị ai bắt giữ.

Trương Diệu ngước lên, thấy Bùi Yến thò nửa người ra ngoài đang cố gắng kéo một cánh tay của Trương Diệu.

Nhưng Trương Diệu và toàn thú bấu chân anh gộp lại khá nặng.

Trương Diệu quẫy mạnh đạp toàn thú, nó có móng vuốt không dễ nắm như khi là thú nhân, nó không cam lòng gầm rống bị Trương Diệu đạp rơi xuống dưới.

Vài giây ngắn ngủi, toàn thú từ cầu thang Nghịch Căn Ô Thụ to rơi xuống dưới, cơ thể to lớn đập mạnh xuống mặt đất đầy đá vụn, nội tạng bên trong nát bấy.

Trương Diệu lơ lửng trong không trung, cúi đầu nhìn thoáng qua.

Trương Diệu thấy thú nhân đứng dưới đất xem cuộc vui, nhìn từ góc độ của anh thì chúng nó thật nhỏ bé, anh thấy toàn thú té xuống dưới rồi nằm im không nhúc nhích.

Trương Diệu hiểu rằng nếu anh té xuống thì cũng sẽ chung một kết cuộc.

Nghĩ tới đây Trương Diệu toát mồ hôi lạnh ròng ròng, tim đập nhanh.

Trương Diệu nuốt nước miếng, đang định nói gì khích lệ tinh thần Bùi Yến cố gắng đừng buông tay ra.


Trương Diệu chợt cảm giác có điều lạ, Bùi Yến bắt chặt cổ tay anh, hắn rất muốn kéo anh lên nhưng vì chất lỏng ấm nóng làm bàn tay hai người trơn trượt ra, ban đầu nắm cánh tay dần trượt xuống cổ tay.

Chất lỏng đó là gì không cần Trương Diệu đoán, anh nhìn chất lỏng màu đỏ chảy ròng ròng dọc cánh tay mình.

Trương Diệu hé môi, lòng rối loạn không biết nên nói cái gì.

Bùi Yến nằm sấp trên bậc thang giữ chặt tay Trương Diệu, nửa người treo bên ngoài đầy vết thương thú nhân cào cắn.

Vì muốn kéo Trương Diệu lại nên Bùi Yến không thể tiếp tục chiến đấu.

Đám thú nhân từ sau lưng bao vây Bùi Yến lại, nếu lúc này hắn thả anh ra thì còn cơ may tránh được.

Tuy nhiên Bùi Yến đang giữ tay Trương Diệu, không thể nhúc nhích, làm sao đấu lại đám thú nhân bao vây hai người?
Các thú nhân cũng hiểu tình huống giằng co giữa hai người, chúng không vội vàng tấn công Bùi Yến, Trương Diệu mà bình tĩnh quan sát bọn họ, muốn nhìn xem hai người chống được bao lâu.

Bùi Yến mặc kệ đám thú nhân vây xem, hắn chỉ muốn kéo Trương Diệu lên.

Bùi Yến gồng hết sức chống một cánh tay, hắn định kéo Trương Diệu lên trên nhưng không ngờ sau lưng có đám thú nhân mất kiên nhẫn từng bị hắn tổn thương.

Chúng nó không muốn để Bùi Yến thoải mái cứu người, giơ chân thú thô to đạp mạnh sống lưng Bùi Yến.

Bùi Yến bị đạp lưng, loáng thoáng nghe tiếng mấy khúc xương gãy, máu từ trong người hắn trào lên cổ họng nhưgn bị hắn nhíu mày nuốt ngược lại.

tuy nhiên máu ọc ra quá nhiều, có một ít trào ra khóe môi.

Vẻ mặt Bùi Yến không có gì là khó chịu, mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Diệu.

Bùi Yến há mồm hét to:
- Mau, lên đây!
Mỗi khi hai người cố gắng leo lên là thú nhân đứng sau lưng xem kịch vui sẽ phá rối.

hoặc là đạp Bùi Yến, hoặc xé một miếng thịt trên người hắn.

Bùi Yến nằm sấp, tay cố kéo Trương Diệu lên không cách nào tránh thoát những đòn đánh lén.


Bùi Yến bướng bỉnh không chịu buông tay, vì vậy vết thương trên người hắn ngày càng nhiều hơn.

.

Truyện Bách Hợp
Trương Diệu nhìn Bùi Yến cố gắng muốn kéo mình lên, máu chảy ra ngày càng nhiều, anh nhắm mắt, rèm mi run run.

Trương Diệu lại mở mắt ra, anh đã có quyết định.

Trương Diệu nhìn Bùi Yến, nhỏ giọng mắng:
- Đồ ngốc!
Chỉ vì người mới quen không lâu như anh mà hắn cố gắng liều mạng, chết không chịu buông tay, làm bản thân bị thương ngày càng nhiều.

Bùi Yến giỏi như vậy, nay bị Trương Diệu liên lụy.

Anh đã hiểu điều gì, khóe môi cong lên.

Trương Diệu cười sảng khoái, bỗng gồng sức giơ cánh tay khác kéo từng ngón tay Bùi Yến khỏi cổ tay mình ra.

Bùi Yến khó hiểu, thắc mắc nhìn Trương Diệu.

Trương Diệu cười, nói câu cuối cùng:
- Ngu ngốc, có rảnh lo cho tôi thì ông hãy tự trốn trước đi!
Trương Diệu vùng mạnh, Bùi Yến không kịp níu giữ.

Trương Diệu vứt tay Bùi Yến ra, thân thể rơi xuống dưới..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.