Đảo Dị Chủng

Chương 129: Chương 129





Khi Bùi Yến đút hai ngón tay vào trong thì Trương Diệu đã hơi buông xuôi.

Anh biết Bùi Yến luôn rất xem trọng anh, lúc đánh nhau với thú nhân nếu không có Luc giúp đỡ thì không biết kết cuộc của hai người ra sao.

Bây giờ có thể an toàn đi ra xem như được tái sinh một lần, với bọn họ là món quà mừng chín chết một sống.

Bề ngoài Bùi Yến không lộ vẻ gì nhưng chắc trong lòng rất là nôn nóng bất an vì mình bị thương nặng.
Còn Trương Diệu, tưởng tượng nếu hôm đó Bùi Yến chết trong hang đá là trái tim anh lại nhói đau.

Giờ phút này Bùi Yến cố chấp muốn kết hợp với anh, Trương Diệu không chống cự lại hắn nổi, nếu hắn đã kiên quyết muốn làm thì anh cũng nghĩ thông, không chống cự gút mắt tình cảm sâu trong lòng nữa.
Đổi lại kêu Trương Diệu ôm Bùi Yến, anh nhớ người hắn từng bị thương nặng, nhớ hắn nhỏ tuổi hơn mình làm anh có cảm giác phạm tội dụ dỗ thanh thiếu niên.

Cộng thêm tín niệm cực kỳ ngang bướng của Bùi Yến chỉ muốn ôm anh, làm Trương Diệu từ thân thể đến trái tim không thể cứng rắn từ chối hắn.

Trong tình huống này Trương Diệu chỉ có một sự lựa chọn, tuy trong đó có một nguyên nhân nhỏ là anh không đánh thắng Bùi Yến, dù ngoan cố chống cự đến cuối cùng anh vẫn sẽ bị đè mà còn uổng sức vùng vẫy nửa ngày.
Bùi Yến thấy Trương Diệu dưới thân mình không còn quát mắng, chống cự nữa, cơ thể dần không nhúc nhích, hắn vừa tiếp tục khuếch trương cho anh vừa lật người anh lại đối diện với mình.

Mày kiếm chau, vẻ mặt Trương Diệu dường như đau lại như sướng.

Bị Bùi Yến lật người lại mặt đối mặt, anh giơ hai tay lên muốn che biểu tình của mình.
Bùi Yến thích nhìn bộ dạng thở dốc gợi cảm của Trương Diệu, hắn cúi đầu liếm hôn cằm của anh:
- Đừng che.
- Đệt! Ứ...!Tôi che hay không mắc mớ gì tới ông, mau...!mau lên!
Muốn làm thì nhanh giùm đi! Bị ngón tay đâm ra đâm vào cơ thể thật lâu khiến Trương Diệu không chịu nổi, anh chỉ muốn đánh nhanh rút gọn chấm dứt cuộc hành hạ này.
- Bên trong quá hẹp, sợ tổn thương ngươi, nhưng bây giờ chắc được.

Bùi Yến cố nín nhịn phần thân dưới trướng sắp nổ, mồ hôi ướt đẫm hai bên tóc mai, hắn cúi đầu hôn môi dưới cắn chặt như muốn an ủi anh.

Sau đó hắn hạ hôgn xuống, từ từ đưa phân thân nóng bỏng mở rộng lỗ nhỏ xấu hổ bị hắn nong rộng nửa ngày, tiến vào trong.
- A ư!
Thứ đó mới vào cảm giác không quá đau, hơi trướng làm Trương Diệu không khỏe, thân thể bản năng muốn nhấc người lên rời xa phân thân nóng bỏng to bự của Bùi Yến.

Nhưng hắn không cho anh cơ hội đó, Bùi Yến kéo người anh lại giữ cố định.

Bùi Yến kiên trì từng tấc đâm thịt nhọn kích cỡ kinh người vào cơ thể Trương Diệu.
Trương Diệu không nói nên lời, cau mày cố gắng chịu đựng:
- A!
Nhưng thứ không ngừng thẳng tiến vào cơ thể anh như không có điểm dừng.

Trương Diệu cho rằng mình có thể chịu đựng, nhưng khi Bùi Yến tiếp tục đâm sâu vào làm anh dần tan vỡ thần kinh.

Trương Diệu chưa bao giờ ngờ rằng anh sẽ cho phép người đàn ông khác tiến vào thân thể mình, bây giờ anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đối với anh đúng là thể nghiệm hành hạ người muốn chết.
Bùi Yến chui thẳng vào lỗ sau của Trương Diệu, hắn thảoi mái híp mắt.

Đường hầm mềm mại trơn trượt, bốn phía khtí chặt bao lấy hắn, vì anh căng thẳng khiến vách tường co rút kéo dục vọng của hắn vào sâu hơn.

Cảm giác vùi sâu bên trong thoải mái không tả nổi.

Bùi Yến vào được nửa đường thì bị Trương Diệu căng thẳng chặn đường không cho vào.
Bùi Yến gần sát vành tai Trương Diệu, mút liếm xoa dịu, cười nói:
- Trương Diệu, Trương Diệu, trong cơ thể của ngươi thật thoải mái, rất nóng.
Trương Diệu tuyệt đối không muốn nghe lời như thế:

- ...!ha a...!biến!
Bùi Yến thử đâm vào sâu hơn nhưng vẫn kẹt ở nửa đường:
- Thả lỏng chút, ta không vào được.
- Vậy ông ra đi!
Bùi Yến ngậm vành tai liếm cắn, thấp giọng làm nũng thì thào bên tai anh năn nỉ:
- Trương Diệu...!Trương Diệu...!
Trương Diệu hít sâu, thử thả lỏng thân thể hơn.

Anh cũng mong sớm giải quyết xong vụ này, tốt nhất là thuận theo ý Bùi Yến đi.

Ngôn Tình Ngược
Chờ Trương Diệu thả lỏng một chút, lỗ nhỏ không còn thít chặt, Bùi Yến sốt ruột chờ bắt ngay cơ hội tuyệt vời rướn người đâm trọn vật cứng nóng cháy vào trong trước khi Trương Diệu kịp phản ứng.
Bị đâm mạnh không chút báo trước khiến Trương Diệu quên cắn chặt môi, tiếng rên thở dốc bật thốt:
- A!!!
Trương Diệu cảm giác trong cơ thể bị thứ đó của Bùi Yến hoàn toàn lấp đầy như muốn đâm xuyên qua bụng anh.

Hơi nhích người một chút sẽ cảm nhận rõ ràng gân mạch của thứ đó đang co giật.
Đáng sợ quá, anh làm sao nuốt được thứ này vào hay vậy?
Trương Diệu chưa rối rắm tự hỏi xong Bùi Yến đã theo bản năng lắc eo từ trước ra sau, phân thân to lớn vùi trong cơ thể Trương Diệu hoạt động, tiếng da thịt va chạm vào nhau đầy dâm dục.

Trương Diệu bị đè bên dưới, bị Bùi Yến đâm mạnh làm anh cảm giác hơi đau.

Hắn như biết trước, vươn tay mò thân dưới của anh, cầm phân thân từ kích động chào cờ đến ủ rũ đi ngủ, hắn xoa bóp lên xuống cố gắng muốn tạo khoái cảm cho anh.
Lỗ sau khít chặt lần đầu tiên tiếp đãi người từ ngoài đến bị Bùi Yến rút ra đâm vào kịch liệt nong lớn ra, một điểm nhạy cảm bên trong bị hắn nhạy bén phát hiện, tìm đúng vị trí bắt đầu dùng vũ khí thô dài liên tục xông vào chỗ vách tường kia.


Trương Diệu bị đè dưới thân ngửa đầu rên rỉ, phân thân bị hắn nắm dần chảy ra chất lỏng hưng phấn từ phần đỉnh.
Bùi Yến va chạm mạnh không ngừng nghỉ, mỗi lần sẽ từ từ rút thứ to bự ra tới gần cuối thì đâm mạnh vào sâu trong người Trương Diệu, nhiều lần tìm ngay điểm nhạy cảm của anh.

lúc này Bùi Yến hưởng thụ khoái cảm bị trong cơ thể Trương Diệu chặt chẽ bao vây, tuyệt diệu khiến hắn muốn ngừng mà không được, chỉ có thể không ngừng tiến vào sâu hơn đòi hỏi anh.
Bùi Yến động tình mãnh liệt làm Trương Diệu không thể đẩy ra, anh bắt đầu học thả lỏng tiếp nhận, tìm được khoái cảm trong đó để mình dễ chịu hơn.
Hai người dán vào nhau giao hợp.

Không biết kéo dài bao lâu, động tác của Bùi Yến chậm lại, từ ban đầu mới nếm tình dục vội vã đến bây giờ hoàn toàn chôn trong thân thể mềm mại, ra vào biên độ nhỏ, hầu như không chịu rút ra mà chỉ muốn chôn mãi bên trong, hưởng thụ cảm giác được đường hầm mềmn ấmn bao vây.

Trương Diệu bị hắn lật tới lật lui thật lâu, đã không còn sức rên rỉ.
Bùi Yến càng làm càng thoải mái, hắn hôn lên bờ môi dưới bị chính chủ nhân cắn rách, khó hiểu hỏi Trương Diệu:
- Trương Diệu, bên trong ngươi rất thoải mái, không muốn ra.
- Ông không đi ra là tui giết...!A!
Bị Bùi Yến đột nhiên đụng mạnh làm Trương Diệu đang cảnh cáo đầy khí thế bỗng đổi giọng ngâm khẽ.

Trương Diệu há mồm thở dốc, trừng mắt Bùi Yến hào hứng không ngừng cày cấy.
Trương Diệu quát:
- Còn chưa chịu thôi!?
- Sắp...!
Động tác dần mãnh liệt hơn, Bùi Yến đâm lên xuống hơn mười lần, cảm giác quen thuộc từng thể nghiệm sắp ập đến.

Bùi Yến khép đôi mắt màu nâu nhạt chuẩn bị giải phỏng.

Phân thân lưu luyến xoay mấy vòng chia tay đường hầm dù bị tàn phá nhiều lần vẫn khít chặt như thường.
Phát hiện Bùi Yến sắp cao trào mà hình như không muốn rút khỏi cơ thể anh, Trương Diệu chợt nhớ điều gì, cảnh giác hỏi:
- Ông...!chắc không phải muốn bắn vào trong đi?
- Ừm!
- Tổ cha nó! Ừm cái đầu ông! Bắn ra ngoài đi!
Dù cơ thể mệt mỏi rã rời anh vẫn cố lật người lại rời xa Bùi Yến bất chấp hậu quả chỉ muốn hưởng lạc vào lúc này.

- Đừng đi.
Bùi Yến siết eo Trương Diệu kéo tuột về, lại đâm mạnh vào sâu trong người anh, hắn không muốn anh rời đi như vậy.
Trương Diệu không thoát khỏi Bùi Yến quấn quýt đành dùng miệng cảnh cáo:
- Đừng bắn vào trong!
- ...!
Đã muộn, Bùi Yến thầm nghĩ.

Hắn khẽ thở dốc, dịch trắng nóng bỏng tuôn ra từ vật cứng hoàn toàn tưới vào sâu trong người Trương Diệu.

Toàn thân Bùi Yến thư giãn thoải mái ôm anh, khiến hai thân thể dán chặt vào nhau.
- ...!đệt!
Không ngăn cản thành công, tinh dịch của Bùi Yến đều bắn vào cơ thể anh, chất lỏng nóng bỏng kích thích Trương Diệu không chịu nổi cũng cao trào.

Bùi Yến liên tiếp không nghe cảnh cáo khiến Trương Diệu tức giận trừng mắt hắn, cái tên vẻ mặt thỏa mãn đang ôm anh.

Trương Diệu giận quá há mồm cắn vai Bùi Yến, mãi khi đầu lưỡi nếm vị rỉ sắt anh mới thấy lòng sung sướng.
Bùi Yến chỉ ôm chặt Trương Diệu đã cảm thấy toàn thân hoàn toàn thỏa thuê mãn nguyện, bị anh cắn cũng không làm động tác gì, hoàn toàn không để bụng.

Ngược lại Trương Diệu nhúc nhích khiến phân thân còn trong thân thể anh từ từ cứng trở lại.
Trương Diệu hết hồn xoe tròn mắt, anh nhận ra thứ vùi trong cơ thể có sự thay đổi.
Trương Diệu nhìn Bùi Yến cười tươi như thiếu niên ngây thơ, kinh ngạc kêu lên:
- Ông...!
- Trương Diệu, chúng ta tiếp tục đi!
Bùi Yến như không thấy biểu tình ngạc nhiên của Trương Diệu, hắn tự nhiên lắc mạnh eo khiến dục vọng hoàn toàn đứng thẳng sâu trong người anh.
- ...!
Trương Diệu không ngờ rằng người rừng trai tơ lớn đầu vậy nhưng chưa bao giờ khai bao, nhu cầu của hắn không thể chỉ một lần liền thỏa mãn.

Thật là hiện thực tàn nhẫn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.