Đảo Dị Chủng

Chương 131: Chương 131





So với mấy ngày trước hai người còn rầu vì ăn hết trái cây trên cái cây trước cửa hang, không biết những ngày sau phải sống sót nhờ vào thực vật đắng chát không thì bây giờ mỗi ngày đều được ăn thịt nấu chín, cảm giác hạnh phúc đó tốt hơn mấy hôm trước nhiều.
Kha Diệc Xảo nhìn vạch trắng trên vách hang đánh dấu thời gian trôi qua, đã có hơn mười vạch.

Rõ ràng hẹn một tuần sẽ quay về họp mắt nhưng đã qua hơn một tuần mà không thấy tin tức của hai người đâu.
Kha Diệc Xảo lo lắng nói:
- Cậu đi ra ngoài có được tin tức gì của anh Trương Diệu, Bùi Yến không?
Kha Diệc Xảo sợ anh Trương Diệu, Bùi Yến xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hạng Thần lau vết máu trên cung tên, mặt không biểu tình phỏng đoán:
- Tôi không thấy gì hết, đến bây giờ hai người kia còn chưa trở về, không chừng đã bị những thú nhân hung tàn ăn rồi.
Thú nhân vốn rất nguy hiểm, hai người kia còn mạo hiểm chạy tới chỗ toàn là thú nhân, nghĩ cỡ nào cũng cảm thấy lành ít dữ nhiều.

Hạng Thần thật lòng hy vọng hai người mạnh mẽ kia có thể quay về, nhưng hẹn nhau một tuần đã qua rồi ngày từng ngày trôi qua vẫn không thấy bóng ai, gã dần không ôm mong chờ nữa.

Chỉ có thể qua được ngày nào hay ngày nấy, liều mạng luyện tập kỹ thuật bắn tên rèn luyện bản thân để càng mạnh hơn nữa, bảo vệ được mạng sống của mình trên hòn đảo nguy hiểm này.
- Không bao giờ! Anh Trương Diệu và Bùi Yến giỏi như vậy làm sao bị gì được!!!
- Hừ! Nếu không gặp bất trắc thì tại sao hơn mười ngày rồi hai người còn chưa về? Cô cũng thấy đám thú nhân ghê gớm thế nào, bọn họ chạy vào bộ lạc toàn là thú nhân, chúng nó không dễ bị lừa, lỡ bị thú nhân thấy hai con người thì bọn họ làm cách nào trốn ra khỏi đó?

- Tôi...!tôi không cãi với cậu nữa! Tóm lại tôi tin tưởng hai anh Trương Diệu giỏi như vậy chắc chắn sẽ quay về!
Kha Diệc Xảo không muốn tranh luận với Hạng Thần, vì sẽ chỉ khiến cô càng thấp thỏm, lo sợ hơn.

Kha Diệc Xảo quay đầu loay hoay con mồi nấu ăn cho bữa tối.

Ngay lúc này chợt nghe bên ngoài có tiếng sột soạt như có thứ gì đang đi qua lùm cây.
Vẻ mặt Kha Diệc Xảo căng thẳng quay sang hỏi Hạng Thần:
- Cậu nghe thấy gì không?
- Nghe rồi.
Hạng Thần nghe bên ngoài chợt có tiếng vang thì khom lưng xuống nhặt cung tên, mũi tên mới đặt dưới đất lên, thần kinh căng thẳng bất an.
- Vòng cảnh giới bên ngoài còn không?
Vì an toàn nên hai người lấy linh cảm từ chương trình Thăm Dò, lấy trái cây có thể phát ra tiếng giòn vang khi va vào nhau cột trên cây mảnh, dùng các sợi dây leo quay quanh khu vực gần cửa hang rồi tròng dây cột trái cây vào.

Nếu có động vật đến gần cửa hang sẽ đụng vào dây leo, lôi kéo trái cây trên dây leo va chạm phát ra thanh âm báo cho hai người biết có sinh vật đến gần.
Chỉ hai người biết vị trí giấu những sợi dây leo quấn quanh, nên lúc ra vào họ rất cẩn thận sẽ không đụng vào mấy vòng dây leo phát ra tiếng.

Nếu là các động vật đi vào sẽ đụng phải dây leo phát ra thanh âm nhắc nhở hai người.
Nhưng tại sao bọn họ nghe tiếng vang đến gần trong gang tấc mà không có tiếng vòng dây leo cảnh báo?
Kỳ lạ, chuyện gì đây?
Hai người cảnh giác đứng thẳng người nhìn chằm chằm ngoài cửa hang.

Kha Diệc Xảo hốt hoảng lấy ra mâu ngắn đặt trong hang, hai người cầm vũ khí chờ vật chưa biết sắp đến gần, lòng cực kỳ hoảng loạn và căng thẳng.
Tuy hai người sống trên đảo mười mấy ngày không gặp quái vật tấn công người đáng sợ gì, nhưng hòn đảo này có thể xảy ra bất cứ chuyện đáng sợ gì, nguy hiểm luôn tồn tại.

Chỉ bằng vào hai người có thể ứng đối tình huống đột ngột xảy ra sao?
- Ô, hai người còn sống à?
Hai bóng người đứng trước cửa hang bị ánh sáng chiếu vào kéo cái bóng thật dài, vì ngược sáng nên không thấy rõ mặt nhưng giọng nói trầm thấp quen thuộc khiến Kha Diệc Xảo căng thẳng cầm mâu ngắn kích động bật khóc, rất là vui vẻ.
Biết hai anh Trương Diệu còn sống, hốc mắt Kha Diệc Xảo đong đầy giọt nước vui mừng sắp tràn ra, nghẹn ngào kêu lên:
- Anh Trương Diệu!
Kha Diệc Xảo chạy nhanh tới gần hai người đứng ngoài cửa hàng, kích động mất kiểm soát suýt nhào vào Trương Diệu.


Nhưng rồi tia mắt sắc bén quen thuộc từ bên cạnh bắn tới làm Kha Diệc Xảo khựng lại cách Trương Diệu hai bước, cô vòng quanh hai người nhìn chằm chằm, như không thể tin vào mắt mình.
Kha Diệc Xảo nước mắt rưng rưng nhìn Trương Diệu, xác định hai người thật sự trở về rồi, cô giơ tay lau quệt đôi mắt ướt lệ.
Kha Diệc Xảo vui vẻ nói:
- Anh Trương Diệu, anh Bùi Yến, bọn em luôn chờ hai anh trở về!
Trương Diệu nhìn Kha Diệc Xảo, cảm giác đã lâu không gặp.

Cô vẫn giống như lần đầu tiên họ gặp gỡ, líu ríu như chim sẻ, cô vừa lau nước mắt vừa vui mừng nhìn hai người.
Trương Diệu vỗ đầu cô bé, cười trêu:
- Cô bé này, muốn khóc hay muốn cười đây?
Kha Diệc Xảo đứng gần thấy cánh tay lộ ra ngoài và cần cổ của Kha Diệc Xảo có mấy ngấn nhạt, lúc trước hai người đi không có những vết thương này.

Kha Diệc Xảo cũng thấy khóe môi Bùi Yến có dấu bầm xanh tím.
Kha Diệc Xảo lo lắng hỏi:
- Tại...!tại em kích động, anh Trương Diệu bị thương ạ?
Trương Diệu giơ tay lên nhìn vết thương, lo lắng nói:
- À, chuyến đi đến bộ lạc thú nhân gặp chút nguy hiểm bị thương, cũng sắp lành rồi.
Mấy hôm trước Bùi Yến dùng dây leo siết chặt anh để lại dấu ngấn đỏ, thân thể tự chữa lành làm dấu vết tan mất nhưng anh cứ thấy chột dạ.

Trên cánh tay có mấy dấu bị thú nhân tấn công thì đã mờ nhiều, phỏng chừng hai ngày này sẽ mất.


Kha Diệc Xảo hỏi vết thương trên mặt Bùi Yến, Trương Diệu không giải thích vì khóe môi của hắn bị anh đánh bầm.
Đêm đó Bùi Yến nửa cưỡng ép nửa cầu xin lăn qua lộn lại Trương Diệu thật lâu, mỗi lần anh muốn từ chối sẽ bị hắn bám chặt.

Không biết Bùi Yến bị thương nặng một đợt mà lấy đâu ra nhiều sức trâu như thế.

Trương Diệu từ ban đầu chống cự đến về sau vì khoái cảm, kích thích thuận theo dục vọng phối hợp, đến lúc anh mệt thật rất muốn nghỉ nhưng cứ bị Bùi Yến lật tới lật lui.

Trương Diệu cứ xỉu rồi tỉnh mấy lần thấy Bùi Yến vẫn phấn khởi cày cuốc, anh một lần nữa nghi ngờ trên đảo có thứ gì kỳ lạ bị hắn ăn, rõ ràng hắn là con người mà sung sức hơn người rất nhiều.
Ngày hôm sau, Trương Diệu cứ nghĩ mình sẽ bị tiêu chảy như nghe đồn, dù sao cái tên Bùi Yến không thèm nghe anh nói trút hết mấy thứ kia vào người anh.

Nhưng hôm sau Trương Diệu tỉnh lại phát hiện trừ mặt tinh thần bị lật tới lật lui ngủ không ngon, mệt muốn chết ra thân thể hoàn toàn không có gì khác lạ, không lẽ đây là ưu điểm hiệu quả tự lành mà trái cây mang đến?
Trương Diệu tưởng tượng ích lợi thân thể tự lành dùng vào việc này thì không kiềm được khóe môi co giật.

Nếu không phải buổi sáng thứ hai, tia nắng sáng sủa chói mắt, Trương Diệu cực lực phản đối thì Bùi Yến vẫn muốn tiếp tục dã chiến.

Trương Diệu quát đuổi Bùi Yến tránh ra xa bình tĩnh lại, anh lê người đầy dấu hôn xuống nước rửa mình, rồi tiếp tục lên đường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.