Bữa thịt này khiến Trương Diệu hơi giật mình, anh không ngờ Kha Diệc Xảo vóc dáng nhỏ gày, trẻ tuổi mà nấu ăn nêm gia vị siêu ngon.
Kha Diệc Xảo dùng cái vá hình xương múc canh rau vào cái vỏ trái cây đưa qua, Trương Diệu nhận lấy tiện tay đưa lại cho Bùi Yến ngồi bên cạnh, sau đó nhận cái chén thứ hai húp vài ngụm, ấm áp tận trong tim, mùi thơm ngát có chút ngọt lành của rau dưa, ăn cùng miếng thịt thơm nức, đây là bữa cơm thoải mái nhất của Trương Diệu từ khi lên đảo.
Uống mấy hớp rồi Trương Diệu mới trả lời Hạng Thần hỏi chuyện:
- Đúng rồi, như tôi vừa nói, vì những thú nhân nên chúng tôi đi ra từ bên kia, không quen địa hình lắm.
Nếu không nhờ vào tài biết đường của Bùi Yến ước chừng hai chúng tôi trở về càng trễ hơn, từ trong rừng cây tìm đường về bên này mất rất nhiều thời gian.
Nhưng hai người cũng ngoan cường thật, mấy ngày nay không xảy ra chuyện gì còn tự lo cho mình rất tốt.
Trương Diệu vốn nghĩ hai đứa nhóc mà anh mới ở chung vài ngày có vẻ không quá mạnh sẽ sống rất khốn khổ trong những ngày này, không chừng bị thú hoang vồ.
Ai ngờ hai người cố gắng kiên cường dần trưởng thành, biết sinh hoạt độc lập, vận dụng tài năng của mình sống sót.
Nghe Trương Diệu cố giảm bớt mức độ máu me kể lại mấy ngày nay đi vào bộ lạc thú nhân và trốn ra, Kha Diệc Xảo rất phục hai anh trai này:
- May mắn hai anh Trương Diệu tìm được trái cây chữa trị, không thì có lẽ bọn em không được gặp lại các anh nữa.
Chỉ nghe Trương Diệu miêu tả sơ con sâu lớn, Kha Diệc Xảo tưởng tượng thôi đã thấy ớn lạnh.
Hai anh trai không chỉ thành công trốn ra khỏi chỗ đám thú nhân hung dữ, bị thương nặng như vậy còn cố gắng gượng khỏe lại, đúng là mạnh mẽ.
Kha Diệc Xảo nhìn da cổ, cánh tay Trương Diệu lộ ra ngoài còn giăng đầy vết thương chưa mờ sẹo, cô có thể tưởng tượng khi đó hai người bị thương nghiêm trọng suýt mất mạng như thế nào.
Mỗi một vết cào, cắn kích cỡ hằn sâu dữ tợn, không chừng những nơi khác giấu dưới lớp áo của anh Trương Diệu còn nhiều vết thương lớn đáng sợ chưa khép lại.
Trương Diệu nhớ lại Luc bị làm thành người sâu, anh cảm kích từ tận đáy lòng:
- À, cũng nhờ chúng tôi may mắn gặp người quen trợ giúp giành được một cơ hội sống.
Nếu không có Luc mạo hiểm lại gần cho bọn họ bản đồ và trái cây thì hai người đã không thuận lợi trốn ra, không tự do ăn đồ vật tán gẫu như bây giờ.
Kha Diệc Xảo nghe nói hai người đánh nhau với đám thú nhân, từ trên cây siêu cao rớt xuống.
Vết thương như vậy coi như thương gân động xương cần nghỉ ngơi trăm ngày, giờ mới chỉ qua vài ngày nếu tiếp tục lên đường cô sợ thể lực của hai người không chịu nổi.
Kha Diệc Xảo hỏi:
- Vậy bây giờ vết thương của hai anh đã lành hẳn chưa?
- Chậc, cô bé không tin lời tôi? Tôi nói rồi, giờ đã lành gần hết, chẳng qua còn mấy chỗ chưa kết sẹo già, phỏng chừng qua một lúc sẽ mất.
Tôi và Bùi Yến đã khỏe nhiều rồi, bây giờ quan trọng nhất là chạy đi tìm thuyền gỗ nổi, chúng ta có bản đồ rồi.
Vì nhờ trái cây đỏ cải tạo biến dị thân thể, trái cây màu lam bổ trợ nên Trương Diệu cảm giác vết thương trên người mình dù là bên trong hay ngoài đều ngứa ngáy, gần như lành hết, đi đường hay chạy nhanh không thành vấn đề.
Trừ một điều là Bùi Yến nói rằng anh sẽ mất ý thức, trở nên thú tính hung dữ.
Bản thân Trương Diệu không nhớ rõ, nhưng nghe Bùi Yến miêu tả làm anh cảm thấy mình phải chú ý nhiều hơn mới được.
Bùi Yến nói đêm anh bị ánh trăng màu tím chiếu vào thì mất ý thức mọc ra cái đuôi dài, kêu gọi anh cỡ nào cũng không được.
Trương Diệu nghe vậy phản xạ quay đầu nhìn ra sau lưng, may mắn không thấy cái đuôi mà hắn nói.
Trương Diệu biết tên người rừng này sẽ không nói dối lừa anh chơi, nên đêm thứ hai đi ngủ anh đặc biệt cẩn thận chú ý, sợ mình giống đêm hôm trước đột nhiên biến thành thú nhân có đuôi, không nhận biết ai, chỉ có thú tính.
Nhưng đêm thứ hai qua đi mãi đến khi mặt trời mọc Trương Diệu không thấy thân thể và ý thức của mình có gì thay đổi.
Trương Diệu đoán là do anh tỉnh táo nên đêm thứ ba khi đi ngủ dã ngoại, anh kêu Bùi Yến canh chừng còn mình thì ngủ một giấc say sưa, để xem có biến dị gì không.
Khi sáng sớm tỉnh dậy thấy Bùi Yến lắc đầu, Trương Diệu biết mọi thứ như bình thường, anh không có gì khác lạ.
Trương Diệu đoán có lẽ lý do đêm đó anh biến dị vì thân thể bị trái cây cải tạo, ảnh hưởng chưa mất.
Đêm cuối đó dường như là ánh trăng màu tím có ma lực kỳ lạ chiếu xuống khiến thân thể của anh thay đổi, mấy ngày hôm sau đã hết chu kỳ bảy năm một lần ánh trăng kỳ lạ biến đổi, màu ánh trăng trở về bình thường nên anh không bị ánh trăng ảnh hưởng.
Còn về biến dị khi đánh nhau, Trương Diệu đoán có lẽ vì lúc cảm xúc quá kích động sẽ bị thú tính trái cây ẩn sâu trong người ảnh hưởng, kích phát ra bản năng thú tính, mà anh thì không biết gì.
Vì an toàn Trương Diệu dặn Bùi Yến cố gắng trông chừng anh, nếu có điểm nào kỳ lạ lập tức đánh thức anh hoặc trói anh lại, chờ anh tự mình bình tĩnh lại.
Đây là cách ứng đối duy nhất Trương Diệu nghĩ ra.
Biết làm sao được, ai kêu ăn trái cây Ma Vương có lợi cũng có tác dụng phụ, dù bây giờ Trương Diệu muốn bỏ biến dị thân thể cũng bó tay, cơ thể anh đã bị trái cây và ánh trăng ảnh hưởng biến dị, chỉ có thể cố gắng tìm cách nào đó giải quyết.
Nếu trông chờ vào thuốc giải thì cứ nhìn ví dụ đám thú nhân là biết, không hề có thứ gọi là thuốc giải, nếu có thuốc giải thì trên đời đã không có nhiều thú nhân như thế.
Nếu ăn trái cây vào biến đổi thân thể và có thể biến về như cũ, loài người ăn vào biến hình thú nhân sau đó trở về bình thường, nếu được vậy thì làm gì có nhiều thú nhân như thế, bọn chúng không biết tự biến về như cũ sao? Nên có thể suy đoán không hề có thuốc giải cho thân thể trở lại như cũ.
Trương Diệu đành chấp nhận sự thật, anh hy vọng có thể kiểm soát tâm tình của mình, anh không muốn giống như Bùi Yến đã nói nổi thú tính gần như muốn ăn thịt thú nhân ghê tởm kia, anh không muốn bộ dạng ngu ngốc đó của mình lại xuất hiện.
Còn về những vết thương trên người Bùi Yến, Trương Diệu chắc chắn là hắn đã khỏe hẳn rồi.
Bùi Yến phối hợp trái cây trị thương có hiệu quả rất tốt không giống người bình thường, khi ấy mới ăn một trái đã có thể chống chọi đến lúc trốn ra khỏi bộ lạc thú nhân.
Sau đó Trương Diệu liên tục đút cho Bùi Yến ăn rất nhiều trái cây, thân thể hấp thu khỏe lại càng mau, hoàn toàn không thấy di chứng gì.
Nhìn Bùi Yến mỗi đêm tinh thần tràn đầy quấn quýt mình làm anh ngứa răng, dám chắc chắn cái tên này khỏe như trâu.
Mỗi lần Trương Diệu đều chống cự xô đẩy không cho Bùi Yến bắt buộc anh ôm nhau đi ngủ, khi đó hắn sẽ lộ vẻ mặt đau đớn vì vết thương, ôm vị trí bị anh đẩy, nhíu mày mím môi không nói một câu.
Trương Diệu thấy thế cứng người lại không dám đẩy mạnh nữa, cuối cùng anh sẽ bi kịch bị Bùi Yến tay chân dài quấn chặt đi ngủ..