Đảo Dị Chủng

Chương 67: Chương 67





Bùi Yến không kiềm chế mình thêm, dựa vào bản năng, động tác bất ngờ không kịp đề phòng nhanh chóng kéo lại Trương Diệu đang không được tự nhiên chỉnh lý da thú quấn bên hông.

Bùi Yến kéo Trương Diệu xoay người lại ấn ngã xuống mặt đất đầy đá sỏi màu đen.

Trương Diệu không kịp phản ứng đã bị Bùi Yến cúi đầu nhanh chóng hôn lên, cưỡng ép đút lưỡi vào bờ môi hé mỡ, liếm lưỡi và hoang miệng.

Lưỡi quấn nhau, Bùi Yến dặc biệt kích động nghiêng đầu cắn môi dưới của Trương Diệu, ngậm mút liếm nghiền.

Rồi chậm rãi đi lên trên, hôn sâu chui vào miệng Trương Diệu, lưỡi hai người càng dính chặt hơn.

Trương Diệu giật mình một lúc sau mới phản ứng lại.

Cái tên Bùi Yến không nhịn được nửa, mới ngoan có vài ngày tại sao lại bùng nổ nữa rồi? Chẳng phải đã hứa rồi sao? Đầu tiên là Trương Diệu chống cự một lúc nhưng không làm lại Bùi Yến quá kích động sức mạnh vô biên.

Môi bị Bùi Yến mạnh mẽ liếm hôn mút, tới lui không dứt.

Trương Diệu bị chọc giận, cho dù có hôn thì anh không muốn là phe yếu bị người ta đè hôn, về khí thế tuyệt đối không thể thua ai!
Trương Diệu giơ tay lên gồng mạnh ôm chặt đầu Bùi Yến đội da thú, cằm hếch cao càng gần với môi hắn.

Đôi môi dán chặt hơn, một hơi hôn ngược về, Trương Diệu quyết đè ép khí thế của Bùi Yến.

Tất nhiên là Bùi Yến rất vui, cực kỳ hoan nghênh Trương Diệu chủ động tới gần.

Thế là Bùi Yến phối hợp hé môi rộng hơn, nụ hôn càng nồng nàn, đầu lưỡi quấn lấy nhau trao đổi nước bọt.


Hôn thật lâu không dừng lại, mãi khi nụ hôn dài cuối cùng kết thúc, Trương Diệu thở hổn hển nghiêng đầu sang một bên tách khỏi môi Bùi Yến, gò má ửng hồng.

Đến cuối cùng Trương Diệu không thắng nổi Bùi Yến về lượng hô hấp.

Thở một lúc lâu sau Trương Diệu chậm rãi đẩy Bùi Yến đã ổn định cảm xúc rời khỏi mình.

Hai tay vuốt ve lưng Trương Diệu mềm dẻo trơn trượt, gò má dụi dụi, hôn hôn.

Bùi Yến bị Trương Diệu đẩy ra hơi bất mãn, tay như dây leo quấn quýt từ lưng Trương Diệu trượt xuống hông.

Trương Diệu bị sờ co rụt người suýt bật cười thành tiếng, hết cách, rất ngứa.

Trương Diệu co chân, không sợ da thú vén lên hở bên dưới, dù sao có mặt quần lót.

Trương Diệu đá Bùi Yến, nhắc nhở hắn yên tĩnh lại.

Trương Diệu giả vờ tức giận:
- Bà nội ông, đã nói là cần tôi đồng ý mới được hôn, dám chơi chiêu đánh bất ngờ!
Trương Diệu nói xong dùng mu bàn tay lau khóe môi nóng ran, anh cảm thấy mình hơi bất bình thường.

Trương Diệu bị tập kích mấy lần, đáy lòng không có vẻ gì là tức giận, lần trong trạng thái tỉnh táo bị cái tên Bùi Yến không hiểu gì kích thích tâm lý cạnh tranh, chủ động hôn đối phương, anh làm sao thế này?
Bùi Yến nhìn khuôn mặt điển trai cứng rắn của Trương Diệu tuy hơi bực mình nhưng lộ biểu tình nghi ngờ làm hắn khó hiểu.

Bùi Yến biết lúc này Trương Diệu không thật sự tức giận, hắn nắm chân anh còn gác trên người mình, sờ từ mắt cá chân lên trên.

Quả nhiên mỗi một phần thân thể Trương Diệu đều khiến Bùi Yến cực kỳ vừa lòng, xúc cảm làn da chân làm hắn sờ đến trong lòng ngứa ngáy.

- Cha nó!
Trương Diệu vội rút chân về, nhanh chóng bật dậy cốc đầu Bùi Yến.

- Thôi đi được không? Có đi không hả đã có một đám thú nhân sắp đi vào, chúng ta mau nhân cơ hội lẫn vào!
Trương Diệu từ xa thấy cửa vòng cây có một đám thú nhân Xích Kha từ bên ngoài tới gần, chuẩn bị đi vào.

Nhân dịp thú nhân Xích Kha đông đúc ồn ào, Bùi Yến, Trương Diệu nên hành động.

Tuy Trương Diệu rất muốn bàn bạc ước hẹn lần trước với Bùi Yến nhưng chuyện quan trọng bây giờ là lẻn vào trong bộ lạc, chờ khi nào không có ai rồi tính chuyện này sau.

Trương Diệu phủ áo choàng lên thân thể trần trụi, áo khoác bện bằng cỏ thô ráp tiếp xúc làn da khá khó chịu.

Trương Diệu không thói quen gãi sau vai nhột ngứa, anh cầm vòng cổ nô lệ cố ý bắt chước, nhìn chằm chằm nó vài giây.


Trương Diệu rối rắm, cuối cùng cắn răng buộc vào cổ, lại lấy một dây leo dài cột một đầu với vòng cổ, giao đầu dây kia cho Bùi Yến.

Bùi Yến đang sửa sang lại da lông ngụy trang vì hôn môi mà lệch đi, cũng khoác áo cỏ vào, kéo cao cổ áo che nửa khuôn mặt.

Bỏ quần áo vào trong bao da thú, sửa sang thành bao đơn giản vác sau lưng, Trương Diệu ra hiệu cho Bùi Yến nắm đầu kia dây thừng cột cổ anh.

Trương Diệu nói:
- Đi đi, còn lừng khừng nữa thì không kịp lẻn vào.

Bùi Yến nhìn Trương Diệu bị nắm dây thừng kéo cổ, đóng kịp ngoan noãn nghe lời rũ mi mắt đi theo bên cạnh, trong lòng hắn bỗng nhiên hơi hiểu tâm lý thú nhân Xích Kha bắt nô lệ.

Có nhân loại hấp dẫn như Trương Diệu thì Bùi Yến cũng muốn bất chấp tất cả nhốt anh ở bên mình, để anh thuộc về hắn, thành vật sở hữu của riêng hắn.

Trương Diệu, Bùi Yến lặng lẽ bước ra từ bóng cây tối tăm, giả bộ bình tĩnh như không có gì đi theo sau đám đông thú nhân Xích Kha muốn vào bộ lạc.

Bởi vì thú nhân Xích Kha đều mặc áo choàng bện cỏ, cộng với kéo khăn đằng trước lên che mặt để ngăn mùi trong sương mù, nhìn không ra mặt mũi mỗi người.

Các thú nhân Xích Kha không giao lưu với nhau, mỗi thú nhân chỉ muốn nhanh chóng vào trong bộ lạc để né mùi sương mù khó chịu.

Vị trí cửa vòng cây có mấy thú nhân Xích Kha đứng như lính gác kiểm tra thú nhân Xích Kha.

Hai thú nhân Xích Kha đi đằng trước nhất gầy guộc, lông trên đỉnh đầu thưa thớt, mấy cọng lông rối rũ xuống hai bên đầu như chó bị táp một miếng.

Hai thú nhân Xích Kha đứng hai bên, hơi khom người che cửa hang, mắt xoay tròn đánh giá thú nhân Xích Kha ra vào.

Trương Diệu đi theo sau nhìn bộ dạng thú nhân Xích Kha canh gác rất muốn cười.

Thật giống với đầu trâu mặt ngựa, nhưng mặt mũi càng mắc cười hơn.

Hai tên đầu thú mình người đứng chình ình ngoài cửa đúng là buồn cười.


Nhưng giờ không phải lúc Trương Diệu cười, anh từ từ ngước mắt lên liếc trước sau, trái phải đông đúc thú nhân Xích Kha.

Mỗi thú nhân Xích Kha không có hành động gì, nếu Trương Diệu làm cái gì khác lạ bị thú nhân Xích Kha chú ý thì rắc rối, giữ im lặng là hơn.

Trương Diệu đang nghĩ lung tung bất giác tới lượt hai người đi đến trước cửa.

Thú nhân Xích Kha canh gác lùn hơn giơ vuốt sắc bén ngăn cản Bùi Yến, biểu tình thắc mắc, cảnh giác đánh giá Trương Diệu, Bùi Yến lạ mặt, chúng nó hoàn toàn không có ấn tượng, mùi cũng rất xa lạ.

Nó mở miệng hỏi Bùi Yến bằng tiếng thú:
- Ngươi từ đâu đến? Trước kia ta chưa thấy qua.

Bùi Yến bình tĩnh ngón tay xoắn dây thừng kéo cổ Trương Diệu đi sau lưng, đáp bằng tiếng thú nhân Xích Kha:
- Ta không thường ở trong vòng cây, bình thường đều ở bên ngoài, lần này đến vì đồng hóa nô lệ.

- Nô lệ?
Tuy trong bộ lạc có một số thú nhân Xích Kha không muốn ở chung với thú nhân khác, sẽ một mình ra ngoài sinh tồn nhưng loại thú nhân Xích Kha đó cả đời hiếm khi quay về.

Đặc biệt là thú nhân Xích Kha sống một mình bên ngoài thì xác suất sống sót rất thấp.

Là loại nô lệ gì khiến thú nhân Xích Kha muốn quay về? Thú nhân Xích Kha canh gác nghe Bùi Yến giải thích xong rất tò mò nô lệ sau lưng Bùi Yến.

- Cho chúng ta xem nô lệ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.