Thú nhân Xích Kha tức giận không có hai chữ kiềm chế.
Thú nhân Xích Kha cầm dây thừng quấn từng vòng dây leo quanh cổ nô lệ, siết vào trong làm mặt nô lệ trướng tím như gan heo sắp xỉu.
Thú nhân Xích Kha tức giận khác càng ác hơn, đứng thẳng dậy chộp một cây rìu xương to từ tay thú nhân Xích Kha đứng xem, chém một đao vào nô lệ, đao từ giữa đầu chặt xuống.
Rầm!.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ( ТRUMtru yeЛ.
VЛ )
Rìu cắm phập vào đầu nô lệ thú nhân.
Thú nhân Xích Kha đứng sau lưng nô lệ sớm nhảy sang một bên tránh cho mình bị rìu cắt trúng.
Thú nhân Xích Kha mạnh kinh người rút rìu ra khỏi đầu nô lệ thú nhân bị chém thành hai nửa, rồi từng búa chặt xuống cho đến khi xác nô lệ bị cắt làm đôi.
Thú nhân Xích Kha ném rìu dính đầy thịt vụn và vết máu, kéo nửa cái xác nát bấy, nói vài câu với thú nhân Xích Kha khác, nó vác xác rời đi.
Thấy không còn trò hay để xem, đám thú nhân Xích Kha tụ tập đông đúc tự động tán đi.
Trương Diệu nhìn hằm chằm thú nhân Xích Kha cầm nửa cái xác khác, quay đầu hỏi Bùi Yến:
- Thú nhân đó đã nói gì?
Bùi Yến phiên dịch nội dung cho Trương Diệu nghe:
- Nó nói nô lệ không nghe lời không dễ chia, quyết định mỗi người một nửa, không thể chơi được thì ăn.
- Chậc, đám thú nhân này đúng là hung ác, máu lạnh.
Hở chút là giết, không có kiên nhẫn.
Vốn hai thú nhân Xích Kha giành giật, bỗng chốc bực bội, trở mắt chém nát thứ tranh giành, cá tính quá đáng sợ.
Thú nhân Xích Kha đi hết, Trương Diệu và Bùi Yến tiếp tục đi tới.
Không lâu sau hai người đến chính giữa bộ lạc, bên dưới Nghịch Căn Ô Thụ to lớn.
Nghịch Căn Ô Thụ quả nhiên quái dị hơn cây bình thường.
Quanh Nghịch Căn Ô Thụ mọc nhiều rễ cây thô to chĩa lên trên.
Rễ cây cuốn đá bên dưới vào rễ hình thành nhà đá lơ lửng giữa không trung.
Vì nhà đá là cục đá màu đen bị rễ cây cố định, đào một khối nhỏ bên trong là thành chỗ cư ngụ.
Đa số nhà đá thiên nhiên hình thành bị các thú nhân Xích Kha tu sửa làm ra cửa để chui ra chui vào, cửa treo một mảnh lá cây to tức là có thú nhân Xích Kha cư ngụ.
Những lá cây to không chỉ nói với thú nhân Xích Kha khác nơi này đã có người ở còn để thả lá xuống che cửa lại, che đi ánh sáng và gió bên ngoài.
Làm sao chia rõ lá cây, nhà đá thì dựa vào mũi thính của thú nhân Xích Kha, nhờ vào cái mũi hít mùi hương rất nhanh tìm được.
Bởi vì có nhiều rễ cây hình thành nhà đá, còn có nhiều hang trong Nghịch Căn Ô Thụ thú nhân Xích Kha cư ngụ, cộng với thú nhân dễ tàn sát lẫn nhau, số lượng không nhiều hơn số nhà đá.
Rất nhanh Trương Diệu, Bùi Yến tìm được một nhà đá không có thú nhân Xích Kha, địa điểm yên lặng an toàn xem như chỗ nghỉ tối nay.
Vốn tưởng lần này đi hỏi thăm về cha Bùi Yến và thuyền, nhưng mùi trên người bọn họ rất xa lạ với thú nhân Xích Kha khác.
Nếu ngày đầu tiên Trương Diệu, Bùi Yến đã đi lung tung dễ khiến thú nhân Xích Kha cảnh giác, nghi ngờ.
Trương Diệu nghĩ tối nay bọn họ yên phận ở lại, nhìn khu vực xung qaunh hỏi thăm tình huống cụ thể, ngày mai bắt đầu hành động.
Khu vực thú nhân Xích Kha tập trung cư ngụ cũng là nơi thú nhân hoạt động thường xuyên.
Cách nhà đá rễ cây không xa cực kỳ náo nhiệt, Trương Diệu quyết định cùng Bùi Yến đi nhìn xem.
Vì bảo hiểm, đặc biệt mới thấy hai thú nhân Xích Kha bạo lực dã man tranh giành nô lệ, Trương Diệu không muốn gây ra ngoài ý muốn nên không cởi áo choàng rộng lớn và mũ xuống.
Trong áo choàng Trương Diệu giắt dao găm bên hông, quan sát nô lệ nơi này hình như không được phép mang theo vũ khí.
Nếu Trương Diệu lộ ra vũ khí sẽ bị thú nhân Xích Kha chú ý, dù gì có nhiều thú nhân và nô lệ mặc áo choàng trong bộ lạc, anh nghĩ bớt rắc rối bao nhiêu hay bấy nhiều.
Bên trên nhà đá rễ cây Trương Diệu, Bùi Yến chọn cư ngụ cũng đặt một mảnh lá cây to xem như tiêu ký có người ở.
Trương Diệu để một ít vật phẩm tạm thời không cần mang theo bên mình trong nhà đá, lấy chút ít đi ra ngoài.
Bước trên đường mòn thú nhân Xích Kha đạp bằng, Trương Diệu nhìn thấy nhiều cảnh tượng kỳ lạ.
Có thú nhân Xích Kha ngồi trên sinh vật chim có vỏ chậm rãi đi, có thú nhân Xích Kha buổi tối biến thân thành toàn thú.
Diện mạo toàn thú đúng là vạm vỡ hơn thú nhân Xích Kha khác nhiều, cơ bắp cục cục và lông thú, dù đầu người hay đầu thú thì sau khi hoàn toàn biến thân sẽ thành đầu thú hoang, tất cả đi bằng hai chân, nhìn thật là kỳ quặc.
Nghĩ xem có ngày bạn nhìn thấy báo, sư tử, cọp, sói hoang, các loài động vật đi hai chân trước mặt mình thì sẽ hiểu tâm tình của Trương Diệu lúc nhìn toàn thú nhân đi bằng hai chân.
Lại đi tới bước vào chợ của thú nhân Xích Kha.
Hai bên mặt đất bày nhiều thứ quái lạ do thú nhân Xích Kha hoặc nô lệ quản lý.
Các thú nhân Xích Kha không dùng tiền trao đổi vật phẩm mà lấy thứ chúng nó bắt giữ, thịt hoặc thực vật trao đổi vật phẩm chúng nó có hứng thú.
Trương Diệu vốn tưởng thú nhân Xích Kha nhìn trúng cái gì sẽ đi cướp không ngờ giao dịch trao đổi xem ra chúng nó ngại phiền lúc nào cũng tranh đấu chỉ vì việc nhỏ.
Trương Diệu đi theo Bùi Yến đang cúi đầu tập trung nhìn dưới đất, vãnh tai nghe các thú nhân Xích Kha bàn tán.
Trương Diệu không quên liếc hai bên bày đồ vật dưới đất, các thứ hình dạng kỳ dị đặt trên các lá cây to.
Có thú nhân bày đồ bán là xương, sừng động vật to chế tạo thành các loại vũ khí sắc bén cho thú nhân Xích Kha thích chém giết sử dụng.
Có tiệm bày các loại da thú cho thú nhân Xích Kha giữ ấm hoặc láy về trải dưới mặt đất nhà đá để nghỉ ngơi, ngủ.
Nhiều tiệm bày một đống thịt máu me bầy nhầy, thịt đỏ có gân trắng, máu sậm màu đã đông lại dưới lá cây, từ xa đã ngửi được thịt tỏa mùi tanh.
Bộ phận thịt khác nhau bị chia thành mấy đống, Trương Diệu thậm chí thấy nhiều con mắt kích cỡ khác nhau trong một tiệm, chúng dính dịch chất đổng.
Mắt còn dính với dây thần kinh, đỏ vàng kèm theo mắt hình tròn trắng đen hoặc xanh trắng chất cao như núi nhỏ nhìn người qua lại, buổi tối xuyên qua ánh lửa nhấp nháy nhìn thì đúng là kinh dị.
Lại đi tới một tiệm, Trương Diệu bị giật mình.
Đầy đất đặt đầu phụ nữ.
Đúng vậy, là phụ nữ, không phải thú nhân Xích Kha, không là nô lệ thú nhân Xích Kha, không phải đàn ông mà là phụ nữ.
Đầu nữ giới nhân loại xếp thành mấy hàng.
Trên đầu không có tóc, lông mày, trụi lủi như ni cô nhưng trên lá lam đặt ngay ngắn đầu người, cảnh tượng quá quái dị.
Trương Diệu lầm bầm:
- Cha nó, nhiều đầu người quá vậy.
Bùi Yến đi đằng trước nhưng luôn chú ý đến Trương Diệu nghe vậy nhìn theo ánh mắt anh.
Quan sát một lúc sau, Bùi Yến nhỏ giọng nói:
- Đó không phải đầu người thật.
- A? Rõ ràng là đầu người!
Trương Diệu nhìn những cái đầu có màu da, cảm giác thật giống với đầu người, mặt mũi sống động như thật sao có thể không phải là đầu người?.