Phía Bắc đêm lạnh mà lại yên tĩnh, Lê Duyệt nằm ở trên giường cảm thấy hơi khổ sở, thực ra cậu ta biết Phương Tịch dỗ mình thôi, coi như trước đây và làm như không biết nhưng bây giờ cũng hiểu rõ rồi.
Ánh mắt khi anh Thiệu nhìn Bạch Trạch khác với ánh mắt khi nhìn cậu ta.
Nghĩ lại cảnh tượng đó, Lê Duyệt không biết miêu tả như thế nào, trong đầu cậu ta có vô số từ ngữ hiện lên - ấm áp dịu dàng, trong mắt còn lộ ra tia sáng.
Tất cả cuối cùng đều hóa thành một từ - tươi sáng.
Lần đầu tiên Lê Duyệt nhận ra Thiệu Mặc Sâm là người hoạt bát đến vậy.
Biết khóc, biết cười, biết làm nũng nhưng chưa bao giờ thể hiện trước mặt mình.
Lê Duyệt biết mình thích Thiệu Mặc Sâm là vì anh dịu dàng lịch sự, thành thục, cậu ta nghĩ được một người đàn ông như vậy nhìn trúng là chuyện hạnh phúc nhất thế gian.
Thế nhưng sau khi suy nghĩ qua, Lê Duyệt rút ra được một kết luận, Thiệu Mặc Sâm trong mắt mình còn chưa phải là Thiệu Mặc Sâm thật, chỉ là một mặt nào đó của anh thôi.
Ngay cả làm bạn cậu ta cũng không xứng.
Lê Duyệt thở dài một hơi, mối tình thầm mến ấy cứ thế mà tiêu tan, cậu ta cũng muốn cảm nhận được hương vị của tình yêu, viết câu chuyện tình yêu ngọt ngào.
"Tùng tùng tùng."
Lê Duyệt ngoáy lỗ tai, lại nghe được tiếng vang "tùng tùng tùng".
Một người biên kịch có trí tưởng tượng phong phú bây giờ lại tự mình dọa mình, sợ tới nỗi nổi da gà, nuốt một ngụm nước bọt, Lê Duyệt run rẩy kéo rèm của sổ ra.
Ngay sau đó là một tiếng "Gào."
Cậu ta lấy lại bình tĩnh, tay kéo cửa sổ ra, Lê Duyệt ngồi ngơ ngác trên sàn nhà, một người đàn ông cả người đầy tuyết bò từ cửa sổ vào phòng cậu ta...
"Anh anh anh..." Lê Duyệt tức đến nỗi không nói thành lời.
Người đàn ông cởi áo khoác ra. "Lúc ăn tối tôi đã bảo cậu để cửa cho tôi, cậu lại đóng cửa, tôi chỉ có thể leo cửa sổ vào."
Lê Duyệt nghiêng đầu. "Không nghe thấy."
"Đồ con nít." Người đàn ông dùng khăn lông nóng lau mặt, lời ít ý nhiều. "Ngây thơ."
Lê Duyệt chôn mình trong chăn, hạ quyết tâm không để ý tới người đàn ông hoang dã này nữa.
Thiệu Mặc Sâm bị Lê Duyệt tâm tâm niệm niệm bây giờ đang đau đớn xen lẫn vui sướng.
"Ngoan, đừng nghịch. Mai em còn phải dậy sớm mà."
"Lạnh." Bạch Trạch mếu máo, dùng chân cọ cọ lên đùi anh.
Thiệu Mặc Sâm nhịn không được muốn chửi người, lúc đầu Bạch Trạch đã ấm rồi, ai ngờ cái tên Ngô Càn kia lại gọi cậu ra ban công nói chuyện hơn nửa tiếng.
Sau khi về phòng, Bạch Trạch vẫn kêu lạnh.
Bạch Trạch mơ mơ màng màng bảo cởi sạch đồ ôm thì mới ấm, vì vậy bây giờ Thiệu Mặc Sâm trần truồng ôm Bạch Trạch ở trong lòng nhưng không làm được gì.
"Ah." Thiệu Mặc Sâm nắm lấy cái tay Bạch Trạch đang cọ cọ lung tung, đè dục vọng trên người mình xuống, hai chân kẹp lấy chân cậu. ôm chặt người vào trong lòng, hôn mạnh một cái. "Ngủ."
Trong phòng bật hệ thống sưởi, cộng thêm cái lò sưởi ấm áp bên cạnh mình, sáng hôm sau thức dậy Bạch Trạch đổ mồ hô, lầm bầm nói. "Nóng."
Thiệu Mặc Sâm. "..."
Gương mặt Bạch Trạch nhăn thành cái bánh bao, đẩy Thiệu Mặc Sâm một cái nhưng không được. "Nóng."
Hả!? Bạch Trạch nhanh chóng tỉnh táo lại, lắc đầu như trống bỏi, nịnh nọt nói. "Không nóng không nóng."
Thiệu Mặc Sâm hừ hai tiếng, miễn cưỡng chấp nhận đáp án này. Ầm ĩ giây lát, nhớ tới sáng hôm nay còn phải bàn kế hoạch công tác, hai người không cam tâm tình nguyện rời giường.
Trong phòng vệ sinh, hai người cùng nhau đánh răng, Bạch Trạch nhổ bọt kem đánh răng, nói. "Lần này chúng ta lên núi Alps nghỉ phép đi." Sau khi về nhà thì xuất phát luôn, không phải đụng mặt papazari nữa.
Thiệu Mặc Sâm súc miệng, lau bọt kem rồi gật đầu nói. "Được, chúng ta thuê một căn nhà nhỏ rồi ở đó nửa tháng."
Bạch Trạch cười híp mắt ấn lên môi anh một nụ hôn hương vị bạc hà. "Thần giao cách cảm, thưởng cho anh này."
Thiệu Mặc Sam khẽ ngẩng đầu, chỉ chỉ cái cầm mọc râu của mình, được một tấc lại muốn tiến một thước, yêu cầu. "Thưởng thêm đi."
Bạch Trạch cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nhớ mang máng khi đó hai người mới lên đại học, tay phải Thiệu Mặc Sâm bị trẹo, chỉ có thể dùng tay trái cạo râu, không chú ý nên một lát sau đã vạch ra mấy vết máu, Bạch Trạch không nhìn nổi nữa, cầm dao cạo dâu, nắm chặt cằm rồi cạo sạch râu cho anh.
Sở dĩ Thiệu Mặc Sâm hiểu lầm Bạch Trạch không muốn cạo dâu với anh là vì có một việc xảy ra.
Bạch Trạch biết mình thích Thiệu Mặc Sâm vào năm sinh nhật 18 tuổi.
"Bạch Trạch, tớ muốn về Trung Quốc."
"Ở đây không tốt sao?"
"Tốt, nhưng tớ muốn làm diễn viên, ở đây không có cơ hội phát triển." Thiệu Mặc Sâm cũng có chút phiền muộn.
Bạch Trạch biết anh nói thật, trên TV, diễn viên chỉ có một vài người là người Trung Quốc, hơn nữa thời lượng lên hình cũng rất ít, muốn giữ anh lại nhưng lại lo tiền đồ của anh không sáng lạn, mâu thuẫn tâm lý khiến Bạch Trạch giật mình.
"A Trạch." Thiệu Mặc Sâm quay đầu nhìn cậu, khi đó thiếu niên anh tuấn ấy chớp chớp đôi mắt đào hoa của mình. "Nhưng tớ không nỡ bỏ cậu."
Qua nhiều năm như thế, Bạch Trạch vẫn nhớ rõ khung cảnh khi xưa.
"Thịch thịch thịch." Đó là âm thanh trái tim đang đập rộn lên.
Sinh nhật Bạch Trạch rơi vào mùa đông lạnh lẽo, nhưng một giây ấy, cậu biết trong lòng mình có trăm hoa đang nở rộ.
"Tớ không nỡ bỏ cậu..."
Bởi vì câu nói này, Bạch Trạch lần đầu biết yêu theo anh bước lên con đường mù mịt mà không chùn bước, trở lại quê hương của anh.
Lúc Thiệu Mặc Sâm cạo râu thích nhìn Bạch Trạch, Bạch Trạch không chịu được khoảng cách như gần như ca ấy, phải ra lệnh cho anh nhắm mắt lại.
Thiệu Mặc Sâm nhắm mắt rồi, Bạch Trạch lại không khống chế được tầm mắt của mình, không kiêng nể gì mà miêu tả ngũ quan của anh.
Cặp mắt đào hoa hơi nghiêm túc, khóe miệng hơi nhếch lên còn mang theo tinh nghịch của trẻ nhỏ, đường nét khuôn mặt đã sắc bén hơn trước.
Chỗ này...Mềm nhũn...
Bạch Trạch hoàn hồn, nhận ra khoảng cách của bọn họ chỉ còn lại mấy cm.
Dao cạo râu trong tay cũng rơi trên mặt đất.
Thiệu Mặc Sâm nghi ngờ mở mắt ra, thấy bóng lưng chạy trối chết của Bạch Trạch. "Cậu tự cạo đi?"
Bị chê sao? Thiệu Mặc Sâm cảm thấy tủi thân, hương cỏ xanh dễ ngửi dưới chóp mũi đã không còn, anh có cảm giác như mình bị cả thế giới này hắt hủi.
Thiệu Mặc Sâm xoa lỗ tai, thở dài, tự mình cạo râu. Thực ra anh cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, rõ ràng đủ tay đủ chân lại còn lừa Bạch Trạch cạo râu cho mình, khó trách cậu lại tức giận như vậy.
Nhưng anh muốn kéo gần khoảng cách tiếp xúc với Bạch Trạch. Thiệu Mặc Sâm lên internet tìm định nghĩ cho hành vi của mình, chứng "đói da". Nam thần ghét bị người khác đụng vào, nhất là mấy cô gái lại cảm thấy mình chỉ cần Bạch Trạch.
Khi đó Thiệu Mặc Sâm hoàn toàn không ý thức được loại bệnh này còn có một từ khác dùng để miêu tả nữa.
- Chứng đói da Bạch Trạch.
Cũng bởi vì thế, sau này chuyện Bạch Trạch cạo râu giúp Thiệu Mặc Sâm còn khó hơn lên trời.
Mà Bạch Trạch cũng ỡm ờ không nói rõ nguyên nhân bản thân mình chạy trốn.
Nhìn biểu cảm hài lòng của Thiệu Mặc Sâm cậu cũng tháy vui
Thiệu Mặc Sâm nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở ấm áp bao phủ xung quanh mình, còn có thể nghe được tiếng hít thở của Bạch Trạch.
Anh biết vì sao Bạch Trạch muốn đi núi tuyết rồi, tuyết phủ khắp thế gian, bên ngoài yên tĩnh, hai người trong phòng cũng ôm chặt lấy nhau, yên lặng không nói gì, khiến người ta có cảm giác an toàn, tâm hồn được giải thoát.
***
Chỉ là cảm giác yên bình này mới kéo dài được mấy này đã nhanh chóng tan biến.
"Cậu nói gì?" Bạch Trạch nhướn mày.
Lê Duyệt cũng hoảng hốt nói. "Không thấy Thư Hâm, sáng sớm tôi thấy cô ấy ra ngoài, cô ấy bảo là đi dạo."
Ngô Càn cũng nhớ gì đó, nói. "Lúc đó tôi cũng về phòng, hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy bỏ muốn đi chụp ảnh."
Lê Duyệt chợt vỗ đầu một cái. "Cô ấy sẽ không đi hồ nhạn khóc chứ?"
"Gì cơ?"
Lê Duyệt liếc nhìn người đàn ông phía sau, cũng không còn sức để giận dỗi nữa. "Trước đó cô ấy có rủ tôi đi cùng nhưng tôi không đi, chẳng lẽ..."
"Phiền phức." Người đàn ông liếc nhìn bầu trời âm u. "Bão tuyết sắp tới rồi."
Sắc mặt Lê Duyệt trắng bệch, lúc bọn họ tới đã có một trận bão tuyết, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, nếu ở bên ngoài.... cậu ta không dám nhớ lại nữa.
Bạch Trạch nhanh chóng đưa ra quyết định, nói. "Lập tức ra ngoài tìm."
"Đạo diễn Bạch, có phải gọi cho anh Thiệu và mọi người không?"
Bạch Trạch liếc nhìn đồng hồ, hôm qua bọn họ thức khuya để quay, bây giờ mọi người đang ngủ bù. "Không cần gọi. Cậu ở lại đây đi, chờ khi bọn họ tỉnh dậy thì báo với bọn họ một tiếng."
"Tôi cũng muốn đi." Lê Duyệt mím môi, người đàn ông ngạc nhiên nhìn cậu ta.
"Cô ấy đi một mình ra ngoài, tôi cũng có liên quan, tôi đi cùng mọi người."
Bạch Trạch suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Em gái trợ lý động viên mọi người, Địa bồi chỉ vào bản đồ, nói. "Hồ nhạn khóc ở phía bắc, đi qua rừng là nhanh nhất."
Lê Duyệt chen miệng nói. "Một mình Thư Hâm không dám đi qua rừng đâu."
Bồi gật đầu. "Thế nên ngoại trừ đường này còn mấy đường có thể tới hồ nhạn khóc nữa." Anh ta dùng bút máy vẽ vòng quanh còn đường bộ.
"Ở đây có lối rẽ."
Bạch Trạch lắc đầu. "Không kịp nữa rồi, mọi người chia nhau ra tìm đi."
"Tôi cũng nghĩ vậy, mọi người chia nhau ra tìm đi, bản đồ cũng vẽ rất rõ."
Địa bồi chia tổ, cuối cùng nhìn Lê Duyệt. "Cậu đi cùng tôi."
"Tại sao?" Lê Duyệt mở to hai mắt.
"Vì tôi không nhớ mặt cô gái kia."
"Được rồi." Lê Duyệt cũng biết bây giờ không phải là lúc bốc đồng.
"Đạo diễn Bạch, chúng ta đi phía Tây." Ngô Càn nói với Bạch Trạch.
Mấy quay phim và nhân viên đạo cụ trong tổ đạo diễn cũng chia nhau ra tìm.
Bạch Trạch gật đầu.
"Chúng ta đi thôi."
***
"Hưm.." Thiệu Mặc Sâm đột nhiên tỉnh giấc, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, đầu nặng trịch, không thở được.
"Bạch..." Bạch Trạch không có trong phòng, Thiệu Mặc Sâm không gọi nữa, rửa mặt rồi bước nhanh ra khỏi phòng, không biết tại sao anh lại muốn gặp Bạch Trạch đến thế.
Dưới lầu cũng loạn lên. "Sao thế?" Mắt Thiệu Mặc Sâm giật liên hồi, cản Lê Duyệt lại.
Mặt Lê Duyệt trắng bệch như tờ giấy, lau mặt nói. "Đạo...đạo diễn Bạch."
"Đạo diễn Bạch....đạo điễn Bạch mất tích." Lê Duyệt bị biểu cảm như muốn ăn thịt người của anh dọa sợ.
- -
(*) Chứng đói da: Người lâu ngày không được vuốt ve, kích thích da sẽ sinh ra cảm giác bất an, khó chịu trong người, mong muốn người khác chạm vào da mình.