Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 17: Nhạn thất kỳ lữ, bi nhi tử - Anh tìm được em



(*) Nhạn thất kỳ lữ, bi nhi tử: Chim nhạn lạc mất bạn, rên rỉ chết.

"Giọng nói ở xa." Địa bồi khẳng định nói.

Thiệu Mặc Sâm đuổi theo âm thanh, thợ săn già cũng đi theo. Lúc địa bồi muốn cất bước lại phát hiện tay áo mình bị Lê Duyệt giữ chặt. "Sao thế?"

Khuôn mặt Lê Duyệt phờ phạc, cơ thể lung lay. "Tôi...Tôi đã gây họa."

"Cái gì?"

Lê Duyệt suýt chút nữa muốn khóc lên. "Tôi hại chết đạo diễn Bạch rồi."

Địa bồi nhíu mày. "Cậu...biết cậu đang nói gì không?"

***

"Tên kia chạy cái gì? Dọa người ta chạy mất thì sao?" Thợ săn già trừng mắt nhìn Thiệu Mặc Sâm.

Thiệu Mặc Sâm đỡ lấy thân cây. "Nếu như là em ấy, em ấy cũng sẽ giống tôi." Thực ra Bạch Trạch hay mềm lòng, cậu sẽ không bỏ mặc diễn viên gặp nạn, nhất là dưới hoàn cảnh này, cậu sẽ không để Lý Thư Hâm còn trong rừng mà rời đi.

Địa bồi nghiêm mặt, dắt Lê Duyệt đang hoảng hốt đi theo sau.

Thiệu Mặc Sâm giải thích. "Thể lực Bạch Trạch không tốt như tôi, đến được đây mất rất nhiều sức." Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám. "Chắc em ấy cũng phát hiện ra chỗ không hợp lý rồi."

Lê Duyệt há hốc mồm, muốn giải thích giọng nói Lý Hâm Thư sao lại có ở đó nhưng cậu ta cảm thấy bây giờ Thiệu Mặc Sâm không có tâm tư điều tra chuyện này, chỉ có thể khẩn cầu Bạch Trạch ngàn vạn lần không xảy ra chuyện.

"Muốn đi đường nào?"

Bốn phía đều là tuyết trắng mù mịt và cây khô, nếu như là người bình thường đã đi lạc rồi, thợ săn già nhìn Thiệu Mặc Sâm đi về phía cánh rừng.

"Tôi sẽ tìm được em ấy."

Thiệu Mặc Sâm vừa đi vừa vuốt thân cây, những lời này không biết là nói cho thợ săn già nghe hay nói cho bản thân mình nghe.

"Các người chơi mê cung chưa?" Thiệu Mặc Sâm đột nhiên lên tiếng, giọng nói không lạnh lùng mà còn mang theo chút hồi ức.

Địa bồi hé mắt, nhìn Lê Duyệt rồi lắc đầu, Thiệu Mặc Sâm có gì đó không đúng.

Lê Duyệt không thể làm gì khác hơn, mím môi trả lời. "Chơi rồi.."

"Khi đó, em ấy là người mù đường, đi thế nào cũng không biết cảm nhận phương hướng, tôi nói sau này lạc vào mê cung em cứ đi bên phải đi, cứ đi bên phải anh sẽ tìm được em."

"Anh ấy..."

"Khi đó chúng tôi mới hơn mười tuổi, sau đó mỗi lần em ấy đi lạc tôi đều có thể tìm em ấy."

Lê Duyệt trợn tròn mắt, anh Thiệu và đạo diễn Bạch...

"Lần này cũng không có ngoại lệ." Đầu ngón tay Thiệu mặc Sâm mò trên cây, khắc một dấu ấn xuống.

"Cậu chắc chắn bạn cậu đi bên này?" Thợ săn già thở dài.

Thiệu Mặc Sâm chỉ nhìn ông ta, không nói chuyện, địa bồi nghiêm túc nói. "Bên này mới thực sự là hồ nhạn khóc?"

"Thật sao?" Lê Duyệt nhịn không được, hỏi.

"Hồ các người thấy là chỗ khác của nó, đây mới là hồ thật."

"Khác nhau sao?" Lê Duyệt không biết tại sao lại nhắc tới chuyện này.

"Có, nơi đây mới là hồ nhạn khóc, hồ các người thấy là sườn của nó, gọi là hồ nhạn đậu."

Nhạn đậu, nhạn khóc.

Cũng chỉ kém nhau một chữ mà phong cảnh lại khác xa như thế.

"Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, nếu như đạo diễn Bạch tới đây..." Địa bồi thở dài. "Sắp bão tuyết rồi, đây là nơi bị bão tuyết tấn công đầu tiên."

Không cần anh ta nói Thiệu Mặc Sâm đã chạy như bay, Hồ nhạn khóc càng ngày càng gần, Thiệu Mặc Sâm bắt đầu gọi tên Bạch Trạch.

"Đây là...Hồ nhạn khóc?"

Đứng ở chỗ anh có thể thấy băng đọng trên mấy cây lau sậy cao bằng thân người, tuyết phủ trắng xóa, ở đây gió rất lớn, vây lấy bọn họ như hổ gầm.

Mấy người liên tục gọi, hàm răng Lê Duyệt đã lạnh cong, nhìn địa bồi quay về phía bia mộ vái 3 cái.

"Đây là?"

"Cầu phúc."

"Hướng về bia mộ cầu sao?"

Địa bồi liếc mắt nhìn Lê Duyệt khiến cậu không nói được gì nữa.

Thợ săn già nhìn bia mộ, đưa tay sờ thân bia bị gió ăn mòn.

Thiệu Mặc Sâm bị gió cắn nuốt thân người, tiếng nói khàn khàn, cuống họng giống như bị dao đâm vào, rỉ máu ra, anh không để tâm, không ngừng gọi tên Bạch Trạch.

"Anh Thiệu, đây là đồ của đạo diễn Bạch sao?"

Lê Duyệt tìm được một tám vải ở cành cây khô.

Thiệu Mặc Sâm đoạt lấy, trên mặt mừng rỡ như điên. "Em ấy tới đây, em ấy...nhất định vẫn còn ở gần đây."

"Tôi biết có một nơi." Chỉ là nơi đó chẳng phải chỗ tốt đẹp gì mà người không nên đến, là ngôi nhà nhỏ không còn nguyên vẹn cách bia mộ không xa.

"Không có." Thiệu Mặc Sâm đi khỏi đó, không biết là thất vọng hay là cảm thấy may mắn.

Địa bồi dắt Lê Duyệt cùng người thợ săn già đi về phía trước.

"Có âm thanh."

"Anh Thiệu, anh có nghe lầm hay không?" Lê Duyệt vừa lo lắng Bạch Trạch gặp nguy hiểm, sáng sớm đã ra ngoài, đến bây giờ đã gần 6 giờ rồi, lúc Bạch Trạch đi ra cửa không mặc nhiều quần áo, thể lực cũng có hạn, trong hoàn cảnh giá rét này phải làm sao.

Cậu ta cũng lo lắng cho Thiệu Mặc Sâm, bây giờ cậu ta sợ nhất trên mặt anh nở nụ cười, sợ con mắt không còn linh hồn kia.

"Không phải, thực sự là có âm thanh."

Ánh mắt Thiệu Mặc Sâm nhìn về nửa trên sườn núi.

"Anh Thiệu." Lê Duyệt kêu lên.

Sườn núi rất dốc, Thiệu Mặc Sâm không có thời gian tìm đường lên núi, dùng cả tay cả chân leo lên, trên sườn núi là đầy cành khô bụi gai. Lê Duyệt trơ mắt nhìn bụi gai phủ tuyết, còn dính chút máu.

"Anh Thiệu..." Lê Duyệt khó chịu, cậu ta bắt đầu lo lắng nếu không tìm được Bạch Trạch, Thiệu Mặc Sâm sẽ phát điên.

Địa bồi cũng bị chấn động, vị ảnh đế này và đạo diễn Bạch bị mất tích chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi sao? "Thiệu Mặc Sâm, bên trên không có nơi tránh bão."

"Bạch - Trạch." Thiệu Mặc Sâm không để ý tới bọn họ. Trong tai anh chỉ có âm thanh càng ngày càng nhỏ đi.

Gió đã rất lớn, Lê Duyệt bị thổi ngã trái ngã phải, địa bồi níu cổ áo cậu ta, ba người đều lo lắng nhìn Thiệu Mặc Sâm càng bò càng cao.

Thợ săn già lắc đầu. "Quả nhiên là....đứa ngốc."

"Hồ nhạn khóc sẽ phù hộ cho bọn họ." Địa bồi đột nhiên nói.

"Tôi biết nơi nào có thể tránh bão tuyết rồi, hy vọng đạo diễn Bạch ở đó." Lúc nhỏ địa bồi và đám bạn gạt người lớn lén lên đây chơi nên mới phát hiện, sau đó người lớn biết chuyện không cho tới hồ nhạn khóc nữa, cái nơi kỳ lạ kia cũng bị anh ta chôn sâu trong ký ức như sông dài.

Nếu không có hành vi của Thiệu Mặc Sâm làm cho anh ta nhớ tới truyền thuyết của hồ nhạn khóc, sợ rằng không nhớ ra.

"Đi bên phải đi..." Dưới sự chỉ huy của địa bồi, Thiệu Mặc Sâm tìm được đường chính xác.

"Chúng ta cũng lên đi."

Địa bồi phản đối, thể lực Lê Duyệt đã sắp cạn, thợ săn già cũng có tuổi rồi.

"Chú Dung."

Thợ săn già nói. "Tôi cũng muốn biết bên trên có gì."

"Bạch Trạch."

Bóng lưng Thiệu Mặc Sâm đột nhiến biến mất chỗ khúc quanh.

"Tìm được rồi?" Lê Duyệt chớp mắt, niềm vui đột nhiên ập tới khiến mọi người không biết làm sao, ngược lại còn nghi ngờ không phải Thiệu Mặc Sâm xuất hiện ảo giác chứ?

"Đi, chúng ta đi."

Là một gian nhà rất kỳ lạ, rất thấp rất nhỏ nhưng lại chắc chắn, Thiệu Mặc Sâm đẩy cửa ra, anh sợ bản thân mình lại thất vọng lần nữa.

Anh đứng ở phía xa, tâm loạn như ma, giống như địa bồi từng nói, anh chỉ dùng trực giác của mình để tìm cậu.

Không phải anh đột nhiên muốn chia sẻ hồi ức với bọn họ, anh chỉ có thể dùng cách ấy không ngừng tự nói với mình sự ăn ý của hai người, tin cậu không đi sai đường, anh biết rồi anh sẽ tìm được bảo bối của anh như bao lần khác...

"Bạch Trạch."

Thiệu Mặc Sâm không phải thất vọng nữa, anh tìm được cậu, yên lặng nằm dưới cửa sổ, trên khung cửa cột một cây dao găm, không ngừng lắc lư theo quán tính, vang lên âm thanh va chạm với khung cửa sổ.

Căn phòng này quá thập, Thiệu Mặc Sâp hóp người lại, ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Trạch, tự tay sờ cậu lại phát hiện tay mình run rẩy không ngừng.

Sắc mặt Bạch Trạch trắng bệch, giống như muốn hòa cùng tuyết trắng bên ngoài.

Đầu ngón tay Thiệu Mặc Sâm run rẩy đặt dưới mũi cậu.

"Hức..." Lông mi Bạch Trạch run lên, rơi vào một vòng ôm khiến người ta không thở được.

"Mặc Sâm..." Bạch Trạch tỉnh, thực ra cậu không muốn ngủ nhưng trên đùi bị thường, cậu không dám đứng bên ngoài, nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống, bụng lại đói, cậu chỉ có thể ngủ để giữ thể lực.

"Xin lỗi, để anh lo lắng rồi..." Bạch Trạch không kiên cường được nữa, tựa vào lòng Thiệu Mặc Sâm.

Thiệu Mặc Sâm đem đầu chôn vào hõm cổ cậu, Bạch Trạch cảm thấy trên cổ mình có nước.

"A Sâm...." Bạch Trạch xoa xoa đầu anh. "Anh tìm được em."

***

Không đợi ba người Lê Duyệt tới đây, Thiệu Mặc Sâm đã cõng cậu ra.

"Đạo diễn Bạch."

Lê Duyệt nhìn viền mắt hồng của Thiệu Mặc Sâm, trong lòng thấy sợ hãi. "Đạo diễn Bạch?"

Khóe miệng Thiệu Mặc Sam mang theo ý cười. "Em ấy không sao, đang ngủ, chúng ta về thôi."

Địa bồi thấy đầu ngón tay của Bạch Trạch giật giật, nhìn Lê Duyệt. "Anh ấy không có việc gì, đi thôi, nhanh về."

Trên đường về mọi người yên lặng, bão tuyết sắp tới nhưng trong lòng mấy người ai cũng bình tĩnh.

"Chú Dung, rốt cuộc hồ nhạn khóc xảy ra chuyện gì?" Lê Duyệt dời trọng tâm câu chuyện, cậu ta sợ mình cứ nghĩ quẩn quanh trong đầu, cậu ta không có ý hại đạo diễn Bạch nhưng Bạch Trạch lại vì mình mà gặp chuyện lớn.

"Hồ nhạn khóc..." Chú Dung nhìn Thiệu Mặc Sâm đang cõng Bạch Trạch trên lưng, thở dài nói. "Đây là một câu chuyện tình yêu..."

"Hơn 20 năm trước, trong thôn có một cô gái gọi là Nhạn nhi, cô ấy và tên tiểu tử ở thôn bên cạnh yêu nhau. Nhạn nhi là con gái của trưởng thôn, còn tên tiểu tử kia lại mồ côi cha mẹ, người xem bói nói số cậu ta không vợ không con, nhưng Nhạn nhi vừa gặp đã yêu cậu ta, chuyện sau này tôi cũng không rõ lắm, nói chung Nhạn nhi bảo nếu không phải cậu ta thì cô ấy không lấy chồng."

"Sau đó thì sao?"

"Trưởng thôn đương nhiên không đồng ý, sau đó ông ta.."

Chú Dung nhắm mắt lại. "Ông ta đuổi tên tiểu tử kia đi, gạt Nhạn nhi nói cậu ta...chết rồi."

"Chết?"

"Chú Dung..." Địa bồi nhìn thợ săn già.

Chú Dung khoát tay. "Cả nhà bọn họ lừa Nhạn nhi, gả cô ấy cho một người khác, Nhạn nhi cũng rất thông minh, cô ấy không tin, trong cơn tức giận dọn tới hồ Nhạn khóc, khi ấy chỗ đó được gọi là Hồ nhạn đậu."

"Đó là nơi mà hai người họ đính ước, Nhạn nhi là cô gái ngốc, vẫn tin tưởng tiểu tử kia sẽ tới tìm cô ấy."

"Vậy tên kia đâu?"

"Tên kia...đi ra ngoài làm việc, cậu ta không thể để cho Nhạn nhi gả cho cậu ta mà phải chịu khổ, nhưng không nghĩ tới trưởng thôn lại gây khó dễ cho mình. Nhạn nhi đợi ở hồ nhạn đậu ba năm, đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, dựa vào tài thêu thùa để nuôi sống bản thân."

"Trưởng thôn cũng tức giận, cho nên lúc trong thôn đồn đại hồ nhạn khóc có nữ quỷ, ông ta cũng mặc kệ."

"Ba năm sau, tên tiểu tử kia về, còn mang theo của cải. Hôm đó về, thời tiết cũng như vậy, bầu trời nổi bão tuyết, thấy được mỗi bức thư mà Nhạn nhi viết cho cậu ta, tới đó tìm cô."

Chú Dung giống như đang nhớ lại hồ ức, chậm rãi nói. "Cuối cùng, cậu ta trượt chân rơi vào hầm băng...chết."

"Nhạn nhi đâu?"

"Cũng chết rồi."

Lê Duyệt nghe được giọng nói già nua của chú Dung cách bọn họ không xa...

"Nhạn mất bạn, rên rỉ mà chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.