Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 30: Tìm hiểu khoa học - đi đâu cũng được, miễn là có em



Hai người lại lần nữa xuất hiện trước ống kính, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

MC nháy mắt. "Cổ áo đạo diễn Bạch..."

Thiệu Mặc Sâm xoa cổ tay, thờ ơ nói. "Tôi đánh."

MC. "..."

Bạch Trạch buồn cười nhìn anh.

"Tuần trước tôi gọi điện thoại, còn thật lòng mời đạo diễn Bạch, lúc đó cậu nói gì nhỉ?"

Bạch Trạch tìm một lý do thuận miệng. "Tôi bận việc."

Thiệu Mặc Sâm xòe tay. "Cậu xem, đánh cậu ấy không oan chứ?"

"Anh Thiệu cũng ngạc nhiên khi thấy đạo diễn Bạch hợp tác cùng mình sao?"

Thiệu Mặc Sâm gật đầu. "Tôi bị cậu ấy lừa gạt, nhưng được làm bạn hợp tác chung trên màn ảnh với đạo diễn Bạch, tôi rất vinh dự."

MC bị hai người chọc cười, đây nhất định là CP đảm đương rating của tập thứ nhất.

Đứng dậy từ salon, Thiệu Mặc Sâm tiện tay kéo hành lý giúp Bạch Trạch, MC vội vàng vỗ vai nhiếp ảnh gia.

Nhiếp ảnh gia làm một động tác tay, tỏ ý không thành vấn đề.

Hóa thù thành bạn gì gì đó, cũng đáng để xem phải không?

***

Sau khi gặp mặt người hợp tác chung với mình, một đám người bắt đầu tụ tập với nhau, không riêng gì Thiệu Mặc Sâm, những người còn lại khi thấy Bạch Trạch xuất hiện cũng rất kinh ngạc, Liễu Mạn Tinh quyết định khi ghi hình chương trình phải cách xa hai người này một chút, không thể khiến bản thân thành bia đỡ đạn được.

Người lớn tuổi nhất là Khuất Lan Thương, năm nay 35, là phó giáo sư học viện điện ảnh, vậy nên so với Thiệu Mặc Sâm kém mình 1, 2 tuổi, Khuất Lan Thương có vẻ chững chạc hơn.

Người nhỏ tuổi nhất là Dương Húc Húc, mới chỉ 20 tuổi, năm ngoái nhờ một bộ phim dân quốc nên nổi tiếng.

Đoàn phim ghép đôi rất thú vị, ngoại trừ Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch là oan gia đối đầu, còn thêm cả anh em màn bạc Tang Kỳ, Trình Thành. Liễu Mạn Tinh và Hứa Thành Dục đảm nhận vai trò ngược cẩu, Khuất Lan Thương và Dương Húc Húc ghép thành cặp thầy trò.

Tất cả CP cùng dựa theo kịch bản, nhưng đây lại là sức hút của chương trình thực tế, khán giả biết có kịch bản nhưng lại vẫn cảm thấy hứng thú.

Tuấn nam mỹ nữ đi cùng nhau, giá trị nhan sắc tăng lên, bắt đầu so sánh EQ và nhân phẩm.

Bọn họ chủ yếu quay ở trong nước, còn mấy địa điểm ở nước ngoài, đạo diễn úp úp mở mở bảo phải xem biểu hiện của bọn họ. Chương trình sẽ được phát sóng hai lần một tuần, bọn họ sẽ ghi hình tập tiếp theo trước khi phát sóng một tuần. Có thể nói đây là chương trình thực tế lớn nhất tụ tập đủ các ngôi sao lớn, tổ tiết mục bận rộn cũng không có thời gian ghi hình các chương trình khác, một địa điểm phải quay tới 3, 4 ngày, nghỉ ngơi hai ba ngày lại đi tới chỗ khác.

"Đi đâu đây?"

Thiệu Mặc Sâm nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được Dương Húc Húc đang líu ríu hỏi hướng dấn viên du lịch.

Hướng dẫn viên du lịch kiêm luôn MC úp úp mở mở trả lời. "Chủ đề lần này của chúng ta là đến gần khoa học."

".." Bạch Trạch không nói chuyện. "Sao em cảm giác cái tổ tiết mục này không đáng tin cậy lắm."

Ở dưới lớp áo, Thiệu Mặc Sâm nắm lấy tay Bạch Trạch, thấp giọng nói. "Thì sao? Đi đâu cũng được, miễn là cùng em."

Dương Húc Húc kêu lên. "Đạo diễn Bạch, anh nóng lắm sao? Sao lỗ tai lại đỏ như vậy?"

Bạch Trạch nghiến răng đạp Thiệu Mặc Sâm một cú, chưa thu chân lại, thân xe đã khẽ rung, cả người cậu ngã sang bên phải.

Thiệu Mặc Sâm kéo cậu lại, giống như mới tỉnh táo. "Đạo diễn Bạch? Sao cậu lại ngồi trong lòng tôi?"

Bạch Trạch. "..." Anh đừng nói nữa được không? Lại dứt khoát đạp một cú nữa.

***

Trước đó đã nghe hướng dãn viên du lịch nói di tìm hiểu khoa học, trong lòng Bạch Trạch cũng đã dự đoán được, thế nên khi đứng trước một thôn làng vắng vẻ cổ xưa, khuôn mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, còn Thiệu Mặc Sâm lại cảm thấy thú vị, hình như nơi này còn tốt hơn cả tưởng tượng của anh.

Có lẽ đã có người không chịu nổi, sắc mặt biến đổi đều được máy quay ghi lại.

Hướng dẫn viên du lịch nói. "Từng cặp đi nhận nhiệm vụ của mình nào. Chúc mọi người....chơi vui vẻ."

Mọi người. "..."

"Tôi vẫn cho rằng đây là chương trình truyền hình thực tế về du lịch." Liễu Mạn Tinh nhìn tờ giấy trong tay, nói.

Bạch Trạch nhìn tờ giấy trong tay. "Tìm bí mật bị biến mất trong thôn." Cũng gật đầu, phải nói đây là chương trình mạo hiểm mới đúng.

"Đạo diễn Bạch, chúng ta đi cùng nhau không?" Hứa Thành Dục cười xán lạn, mời cậu.

Bạch Trạch lắc đầu, giơ tời giấy trong tay lên. "Nhiệm vụ khác nhau, tôi và Mặc Sâm đi là được."

Hứa Thành Dục thất vọng nhún vai.

Thiệu Mặc Sâm. ".." Dám ở trước mặt anh đào góc nhà anh!?

***

"Anh có cảm thấy bộ phim tiếp theo của em lấy chủ đề kinh dị được không?" Bạch Trạch nhìn căn nhà trệt theo phong cách cổ xưa.

"Có muốn anh làm nam chính không?"

Bạch Trạch bật cười. "Nam chính là quỷ, anh làm sao được?"

"Đó cũng là con quỷ đẹp trai nhất."

Quay phim lần nữa cảm thấy mấy tin đồn bên ngoài đều là gạt người ta, hai người này chí ít cũng là bạn bè tốt.

"Đây là gì?" Bạch Trạch đi vào một căn nhà thấp bé, mở một quyển thẻ tre phủ đầy tro bụi ra.

"Chắc là sách cổ."

"Đúng là nó, sao anh biết?"

Thiệu Mặc Sâm híp mắt lấy một tấm áp phích từ dưới gối ra. "Emm nghĩ xem, nếu chỗ này có thể mua được một tờ poster phim năm trước thì sao có thể là một cái thôn bị bỏ hoang được?"

Bạch Trạch mở to hai mắt. "Lừa người sao?"

"Chưa chắc." Thiệu Mặc Sâm phủ bụi trên tay. "Đi thôi, đêm nay thám tử lừng danh sẽ cho em ngủ ở căn phòng tốt nhất."

"Đồ mặt dày." Bạch Trạch lắc đầu.

"Nếu anh thắng, tối nay em phải nấu cơm."

Bạch Trạch vui vẻ gật đầu đồng ý.

***

Thiệu Mặc Sâm nhanh chóng tìm được manh mối mà tổ tiết mục để lại, PD và tổng đạo diễn nhìn nhau rơi nước mắt, lúc đầu là muốn khiến bọn họ nghi thần nghi quỷ, hét chói tai, bây giờ lại giống như mấy trò chơi con nít.

Bạch Trạch hăng hái đi theo sau anh, thuận tay dùng điện thoại di động chụp cảnh đẹp.

PD âm thầm than khổ, hai vị tổ tông này có phải không muốn để người khác lên hình nữa không? Nếu như không phải cùng nhau thảo luận manh mối thì sẽ nhìn nhau cười, khiến nhân viên công tác cảm thấy mình là người dư thừa.

"Uống nước đi." Thiệu Mặc Sâm vặn nắp chai nước rồi đưa cho Bạch Trạch, Bạch Trạch có qua có lại, cầm khăn muốn lau mồ hôi cho anh, thoáng nhìn máy quay đang chĩa về phía bọn họ, cuối cùng vẫn buông tay. "Ừm."

Thiệu Mặc Sâm nhếch miệng, cũng tự mở cho mình một chai nước, xếp manh mối có được thành một hàng. "Poster, thẻ tre, điện thoại di động, gương đồng..."

Bạch Trạch theo thói quen công việc, lại tưởng tượng phong phú. "Giống như di cư."

"Di cư?"

"Xung quanh đều bám bụi, có thể...bọn họ đột nhiên rời đi." Bạch Trạch đem câu chắc là tổ tiết mục sắp xếp từ lâu nuốt vào bụng. "Giống như chim đi di cư ấy."

Ánh mắt Thiệu Mặc Sâm sáng lên, kéo tay Bạch Trạch nhỏ giọng nói gì đó.

PD làm một động tác tay, bảo người viết thẻ ngừng lại, vốn đang còn lo lắng hay người kia không biết tạo bầu không khí kịch tính, xem ra là do anh ta lo lắng quá rồi.

***

Mấy tổ khác lại không thuận lợi như vậy, sau khi Dương Húc Húc biết nơi đây ẩn chứa bí mật, con mắt lấp lánh, đi theo Khuất Lan Thương thêu dệt mấy câu chuyện ma.

"Thầy Khuất, ở đây có một cái gương đồng, lúc em nhìn cái gương thì thấy bóng một người phụ nữ trong đó, có phải cô gái này mới gả vào thôn thì chết không? Cái gương này là đồ vật cô ấy để lại..."

Khuất Lang Thương. "..."

"Thầy Khuất, ở đây có một quả bóng da nhỏ, em nghĩ có người nào đó đột ngột chết trong làng..."

Khuất Lang Thương. "..."

"A!!! Thầy Khuất, oan hồn đòi mạng! a a a a a!!!""

"Sao thế?"

"Có...có...có người."

Khuất Lang Thương thấy đó chỉ là một con bù nhìn nhỏ, an ủi cô. "Chỉ là bù nhìn thôi."

"Thầy Khuất, có phải là người trong thôn biến thành bù nhìn không? Hình như do trúng vu thuật."

Khuất Lang Thương. "Câm miệng."

...

Tang Kỳ Trình Thành còn nhận được một nhiệm vụ đau đớn hơn, hai người trẻ tuổi nhát gan không có ý định hoàn thành nhiệm vụ này - "Tìm nguyên nhân chuyện ma quỷ trong thôn trang."

"Anh, ở đây. Trái cây rất ngọt."

"Nước suối cũng ngọt, ra đây ăn dưa hấu ướp lạnh chắc ngon lắm." Hai kẻ tham ăn nói chuyện quên trời quên đất.

PD. "..."

Hứa Thành Dục và Liễu Mạn Tinh cũng không thuận lợi như vậy, nguyên nhân là do hai người không ăn ý với nhau.

Hứa Thành Dục. "Sợ thì trốn sau tôi." Làm như người trước khi khởi động máy bị một con mèo hoang dọa sợ không phải anh ta vậy.

Liễu Mạn Tinh. "..." Bà đây là đai đen Taekwondo còn cần tới anh bảo vệ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.