Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 50: Trai ngu gái ngốc



"Thật sự là Hứa Thành Dục sao? Còn ai khác không?"

Ngân Minh Nhiễm nhíu mày, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.

"Thực ra cũng chỉ là một scandal nhỏ thôi, ép xuống là được, không cần để ý nhiều quá." Bạn thân biết mà còn hỏi, nhìn hắn không trả lời, tiếp tục nói. "Bộ dáng này của cậu là không muốn để chúng tôi uống rượu mừng sao?"

"Hay là ~~"

Một người bạn khác tiếp lời. "Chìm vào yêu đương rồi."

"Bị ngốc rồi."

Ngân Minh Nhiễm đen mặt. "Tôi luôn vậy mà. Mấy cậu khoa trương quá.

Hai người bạn thân người xướng kẻ họa. "Thế nên..."

"Vẫn luôn ngu..."

"Chưa bao giờ thay đổi..."

Ngân Minh Nhiễm liếc mắt, nói. "Nói chuyện chính đi."

"Cậu quyết định rồi?"

"Ừm, ngày kia."

Hai người bạn liếc mắt nhìn nhau. "Người kia nhà cậu có biết không?"

Ngân Minh Nhiễm lắc đầu.

"Cậu không lo lắng..."

"Cô ấy sẽ không biết." Ngân Minh Nhiễm nói chắc như đinh đóng cột.

Bạn thân nhún vai. "Thời đại của paparazi, khó nói lắm."

"Nếu như cô ấy biết....lòng đố kỵ của phụ nữ rất đáng sợ, cậu tự bảo vệ mình đi." Bạn thân cười khanh khách.

Ngân Minh Nhiễm không vui, nói. "Cô ấy không phải người phụ nữ bình thường..." Lời còn chưa dứt hắn đã rơi vào trầm tư. "lòng đố kỵ của phụ nữ...."

"Rồi rồi rồi, biết người kia nhà cậu tốt, được chưa?"

Một người bạn thân khác lẩm bẩm. "Tốt vậy mà còn không nhanh rước về nhà? Cậu có ngu hay không?"

"Phụ nữ!"

"Cái gì?"

"Đại tiểu thư của Tiền Thành Ảnh."

"Cậu bảo là Hứa Thành Dục..." Bạn thân bỗng nhiên hiểu ra.

Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, scandal càng ngày càng không tả nổi, thậm chí còn có vài hình ảnh ướt át, nếu không phải chân tay Ngân Minh Nhiễm nhanh, không biết đã xảy ra bao nhiêu sóng gió.

***

"Minh Nhiễm..."

"Tiểu thư, là tôi."

"Trợ lý Ngô?" Liễu Mạn Tinh mờ mịt. "Bây giờ vẫn còn đang họp sao?"

"À....." Nhìn xung quanh, một lát sau mới nói. "Tiên sinh đang họp."

Lỗ tai Liễu Mạn Tinh rất thính. "Họp mà còn có tiếng xe cấp cứu?"

"Tiểu thư, ở dưới lầu thôi."

"Không phải hai người ở công ty sao?" Liễu Mạn Tinh nhíu mày.

"Chúng...chúng tôi ở bệnh viện, tiên sinh không muốn cô lo lắng nên không nói cho cô."

"Bệnh viện nào?"

"Dạ..."

"Tôi hỏi bệnh viện nào?"

Trợ lý theo phản xạ có điều kiện, nói. "Bệnh viện Nhân Ái, khoa thần kinh."

Liễu Mạn Tinh cúp điện thoại.

Thu dọn đồ đạc, cô xin đạo diễn nghỉ, tới lúc chạy tới bệnh viện Nhân Ái đã gần 12 giờ đêm.

Cô chạy lên khoa thần kinh, thấy trợ lý đang đứng ngoài cửa phòng bệnh VIP, vẻ mặt lo lắng, lúc thấy cô tới giống như thấy quỷ.

"Tiểu thư, cô...cô tới thật sao? Không phải cô đang ghi hình chương trình sao?" Suýt nữa người đàn ông này đã muốn ngất đi.

"Minh Nhiễm xảy ra chuyện gì? Sao lại tới khoa thần kinh?"

Người đàn ông ấp úng, trong lòng kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

"Xảy ra chuyện gì?" Cửa bị Ngân Minh Nhiễm kéo ra, khi thấy Liễu Mạn Tinh, sự căng thẳng trên khuôn mặt đột nhiên biến mất. "Em...sao em tới đây?"

Liễu Mạn Tinh cũng không cảm thấy có điều gì khác thường. "Anh không sao chứ? Em gọi điện cho anh, Ngô Nguyên nghe điện thoại, bảo anh nằm viện."

Ngô Nguyên. "..." Sếp, sếp đừng nhìn em như thế, em rất sợ.

Liễu Mạn Tinh đưa Ngân Minh Nhiễm vào phòng bệnh, thấy bên trong còn có người, bỗng nhiên ngây người ra, có hơi lúng túng. "À?"

Bên trong có hai nam một nữa, vẻ mặt xấu hổ, Liễu Mạn Tinh biết mình xuất hiện không đúng lúc, hơn nữa mấy người ở đây rõ ràng là biết cô.

Bàn tay đang lôi kéo vạt áo của Ngân Minh Nhiễm đột nhiên nới lỏng.

Ngân Minh Nhiễm nhìn chằm chằm tay cô, khoác áo vest lên người, cầm lấy bàn tay cô. "Hôm nay nói nhiêu đó đủ rồi."

Vừa dứt lời đã kéo Liễu Mạn Tinh đi, không quay đầu nhìn lại.

Xót xa trong lòng Liễu Mạn Tinh đột nhiên tan biến, liếc mắt nhìn cô gái kia, sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, nói nhỏ. "Minh Nhiễm, cô gái vừa rồi nhìn quen quá."

"Em nhìn lầm rồi."

"Thật không vậy?" Liễu Tinh chớp mắt, chắc là do cô mệt nên hoa mắt.

Lúc ra khỏi bệnh viện, Ngân Minh Nhiễm khoác áo lên người cô, ôm chặt lấy cô. "Tối nay lạnh lắm, mặc nhiều một chút."

***

"Mạn Tinh, hôm trước có một đạo diễn ngỏ ý hỏi anh có muốn đầu tư một bộ phim không, cho em diễn vai chính nhé?"

"Hả?" Liễu Mạn Tinh lắc đầu. "Như bây giờ là tốt rồi, một năm quay một bộ."

Ngân Minh Nhiễm nắm lấy mắt cá chân cô, bàn chân xinh đẹp, ngón chân xinh xắn...Hắn đột nhiên nghĩ tới một câu mà người bình luận điện ảnh từng nói, Liễu Mạn Tinh trời sinh đã ưu tú, mỗi nơi trên cơ thể đều là viên ngọc mà thượng đế chạm khắc. Bỏ qua một phần bên trong lời nói mà hắn không thích, không phải bản thân hắn không thừa nhận Liễu Mạn Tinh thích hợp với màn ảnh lớn, thực ra cô có cơ hội trở thành nữ diễn viên tuyến đầu, nhưng...

"Trong giới giải trí, em hâm mộ ai nhất?"

"Hâm mộ sao?" Liễu Mạn Tinh sửng sốt. "Hâm mộ Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch."

"Tại sao?" Ngân Minh Nhiễm chỉnh ánh sáng hơi tối đi.

"Vì..." Hâm mộ tình cảm của bọn họ, vẫn nguyên vẹn như mười năm trước, hâm mộ họ có thể trở thành người anh em, người yêu, người nhà, đồng đội thân mật nhất.

"Không có gì đâu, đương nhiên là vì hai người họ cầm nhiều giải thưởng trong tay, không sợ gì cả."

Ngân Minh Nhiễm nhìn vẻ mặt cô, nghĩ một đằng nói một nẻo, che hai mắt tối sầm của mình lại. "Ngủ đi, mai anh đưa em về."

"Ngủ ngon."

Ngân Minh Nhiễm đặt một nụ hôn lên trán cô. "Ngủ ngon."

***

Lần quay này vô cùng lâu, bởi vì có người xảy ra chuyện nên phải đổi địa điểm.

"Muốn về nhà rồi."

"Sao thế? Nhớ người đàn ông kia rồi à?"

"Đâu có." Khuôn mặt Liễu Mạn Tinh ửng đỏ. "Tôi muốn ăn bánh pudding trong nhà làm rồi."

"À, cô chỉ nhớ bánh pudding trong nhà làm thôi." Thiệu Mặc Sâm biết mà còn hiểu sai ý.

Liễu Mạn Tinh. "..." Sao cô có cảm giác mình tự đào hố chôn mình thế?

"Hứa Thành Dục còn nói gì không?"

"Không có."

Bạch Trạch mở điện thoại di động ra xem tin tức, trêu chọc nói. "Nhìn cái là biết rồi, tôi đoán cậu ta đang..." còn chưa nói hết đã im bặt, sắc mặt khó coi.

Thiệu Mặc Sâm chạy lại. "Sao thế?" Thấy tin tức, anh cũng sững sờ.

"Sao thế? Cậu ta làm gì à?" Liễu Mạn Tinh tò mò.

Thiệu, Bạch cùng liếc mắt nhìn nhau, biểu cảm khó coi.

"Thấy gì thế? Gặp quỷ..."

Liễu Mạn Tinh cũng đã thấy nội dung tin tức. - "Tổng giác đốc mới của Ngân Tụy và mỹ nữ duyên dáng qua đêm với nhau."

Ảnh chụp hiện rõ gò má của Ngân Minh Nhiễm, đi theo sau là một cô gái gần giống cô vào một nơi xa hoa

Khuôn mặt Liễu Mạn Tinh trắng bệch, cô biết đó không phải cô, khuya hôm trước cô và Ngân Minh Nhiễm bên nhau, nhưng cả ngày hôm qua cô ở trong đoàn phim, không đi đâu cả.

"Mạn Tinh, Mạn Tinh." Bạch Trạch lo lắng nhìn cô.

Liễu Mạn Tinh cắn chặt môi dưới, nước mắt tràn mi. "Tôi...muốn ở một mình."

***

"Điều tra đi."

"Tiên sinh, bây giờ quan trọng là...làm cách nào đè tin tức này xuống, lỡ như tiểu thư thấy được." Ngân Minh Nhiễm sải bước, Ngô Nguyện vội vàng đi theo sau hắn.

"Điều tra đi, bắt đầu từ trong giới giải trí. Đè xuống thì cô ấy không thấy sao? Cô ấy không thấy cũng có người thấy."

"Giới giải trí? Lỡ như không phải...thì sao?"

"Trong tin tức ám chỉ nữ minh tinh nào đó dùng sắc hầu người khác, dựa vào kim chủ, khi gửi bản thảo đi, tôi nghĩ người đó cho rằng cô gái ấy là Mạn Tinh."

Ngô Nguyên giật mình, tranh thủ thời gian cản hắn. "Tiên sinh, bên ngoài đều là phóng viên, anh không thể đi ra ngoài được."

"À, phóng viên sao? Thật sự..."

"Tiên... Tiên sinh."

"Hình như tôi thiếu một cuộc phỏng vấn với phóng viên."

Ngô Nguyên mở to hai mắt, không biết làm sao, đi theo Ngân Minh Nhiễm, trong lòng thở dài, Ngân Minh Nhiễm xưa nay chưa bao giờ nói chuyện tình yêu, nhưng mỗi khi thấy chuyện của tiểu thư, tiên sinh không bình tĩnh được.

"Hỏi đi." Ngân Minh Nhiễm băng qua đám phóng viên, mặc cho bọn họ chụp ảnh.

Phóng viên ùa lên. "Xin hỏi ảnh chụp là thật sao?"

"Người trong hình là Liễu Mạn Tinh sao?"

"Có phải vậy không?"

"Có vài người hâm mộ bảo người phụ nữ đó không phải Liễu Mạn Tinh."

Ngân Minh Nhiễm hướng về phía microphone, nói. "Có phải hay không liên quan gì tới mấy người? Ảnh chụp không phải là cô ấy."

"Ý của Ngân tiên sinh là sao? Anh và Liễu Mạn Tinh đã chia tay? Vậy đây là người mới..."

"Không phải, chưa từng có người nào cả." Ngân Minh Nhiễm nói rõ từng câu từng chữ. "Tất cả mọi chuyện không liên quan tới Mạn Tinh, nếu như muốn biết mọi chuyện, sau này tôi sẽ gửi video cho mọi người, đừng nghe những lời đồn nhảm."

"Nếu có người dám bịa đặt tin đồn, tôi sẽ sử dụng tới pháp luật, hy vọng mọi người không chọc tới ranh giới cuối cùng của tôi."

***

"Đạo diễn, tôi muốn rút khỏi chương trình?" Mí mắt Liễu Mạn Tinh vẫn còn sưng đỏ.

"Vì sao?" Đạo diễn nhíu mày. "Nếu là vì tin tức, cô đừng để trong lòng..."

"Không phải, không phải." Liễu Mạn Tinh nở nụ cười miễn cưỡng. "Dù sao tôi cũng không có người hợp tác nữa."

"Chuyện này...Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch không ngại hợp tác chung với cô."

Bạch Trạch gật đầu, Thiệu Mặc Sâm cũng không phản đối.

Liễu Mạn Tinh lắc đầu, hít sâu một hơi, nhanh chóng tìm lý do. "Đạo diễn, tôi cảm thấy vẫn không tốt lắm, dù sao tên chương trình là..."

"Anh tới hợp tác với em có được không?" Cửa bỗng mở ra, có người đi vào trong.

Liễu Mạn Tinh cứng người lại, tiếng bước chân quen thuộc dừng phía sau cô. "Cho anh một cơ hội, được không em?"

...

"Giống như phim thần tượng lãng mạn vậy." Dương Húc Húc che miệng, nhỏ giọng nói.

"Em thích à?"

"Sao lại không thích? Lãng mạn như thế còn gì, thầy không thích sao?"

"Cũng tạm được."

"Vậy thầy thích cái gì nhất?"

"Tôi...thích phim tình yêu vườn trường."

"Ơ? Thầy thích kiểu tình yêu vườn trường nào?" Dương Húc Húc bỗng nhiên hồi hộp. "Nam thần nữ thần? Học giỏi và học kém? Hay thầy giáo...học sinh?"

Khuất Lan Thương nhìn lỗ tai ửng hồng của cô nàng. "Tôi thích...thầy giáo chấm bài học sinh."

"Thầy đừng lừa gạt, tình yêu đâu ra cơ chứ?"

"Tôi bảo có là có."

...

Bạch Trạch nhìn bả vai run run của Liễu Mạn Tinh, đáy mắt chứa đầy nước mắt, lại nhìn ánh mắt chăm chú của người đàn ông phía sau cô, nhéo lòng bàn tay Thiệu Mặc Sâm một cái. "Thiệu ảnh đế, không còn cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa."

"Bạch Trạch, thực ra anh gạt Hứa Thành Dục, may là cậu ta không ra tay với em, nếu không...không chỉ là rách trán thôi đâu."

Khóe miệng Bạch Trạch khẽ nhếch lên, cậu biết, người cấp hai giúp cậu đánh đuổi côn đồ, cấp ba giúp cậu đánh lộn, lên đại học chịu tội thay cậu sao có thể để cậu bị thương? Huống chi, suy bụng ta ra bụng người, cậu cũng không làm được.

...

"Em đột nhiên cảm thấy chỉ có hai đứa mình là chó FA thôi." Tang Kỳ nói với Trình Thành.

Chó anh kéo khóa balo ra, lấy một túi khoai tây chiên, mở ra. "Em có ăn không?"

Chó em vui vẻ cầm lấy. "Đương nhiên là ăn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.