Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư

Chương 14: Chấp nhận



Khi một người nam nhân sau khi tỏ tình với ngươi thì bị ngươi đánh, còn có thể rất thản nhiên mà đối với ngươi mỉm cười.

Này có thể là bởi vì có ba nguyên nhân:

Thứ nhất, kiềm chế của cái nam nhân này phi thường tốt.

Tạ Vấn Thiên đến nay còn nhớ rõ thời gian lần đầu tiên cùng Ngụy Cửu gặp mặt là dạng gì, đối phương không chỉ có đại bạo thô khẩu*, còn ngang nhiên móc súng ra uy hiếp mình, muốn ép mình trái với đạo đức nghề nghiệp.

_đại bạo thô khẩu: chỉ những người thô lỗ.

Cho nên,kiềm chế của Ngụy Cửu điều tốt này là tuyệt đối không có khả năng làm được. Tạ Vấn Thiên yên lặng mà ở trong lòng vẽ dấu chéo

Thứ hai, cái nam nhân này là thích ngươi thật.

Theo lần đầu tiên gặp mặt, đến bây giờ, số lần hai người gặp mặt đếm được trên đầu ngón tay của Tạ Vấn Thiên, và trong lúc đó đối thoại của hai người, phần lớn số thời gian đối thoại của bọn họ hình như đều là về những chuyện nhỏ, mà ngoại trừ đêm nay Ngụy Cửu như động kinh một câu “Lão bà” cùng một câu “Tôi thích anh” ra, Tạ Vấn Thiên càng không cảm giác đối phương chữ yêu kia có “Sâu sắc”.

Đương nhiên đa số những lúc đó thì ánh mắt của Ngụy Cửu tràn ngập tính ám chỉ, cùng với tiếng rên rỉ vì bị mình khiêu khích đến độ không biết trốn vào đâu kia, nhưng mà kia chỉ là ***, cùng yêu không quan hệ.

Tuy rằng hiện tại là thời đại của thức ăn nhanh, nhưng Tạ Vấn Thiên nghĩ tình yêu nên cần phải được chuyên tâm nấu nướng sau đó mới có thể bày lên bàn.

Cho nên, cậu đoán rằng Ngụy Cửu thật sự chỉ là đem mình trở thành một phần thức ăn nhanh của McDonald’s hoặc KFC.

Thế nhưng hắn không phải người ưa thích thức ăn nhanh, Tạ Vấn Thiên lại yên lặng ở trong lòng vẽ dấu chéo.

Thứ ba, mượn dùng một câu lời nói tiểu thuyết trên internet thường thấy: cái nam nhân này rất… Gian xảo.

Loại nam nhân xấu xa lòng dạ âm hiểm giảo hoạt này Tạ Vấn Thiên thật ra gặp qua không ít.

Mà Ngụy Cửu chắc chắn là người nổi bật trong đó, nếu như nói lần đầu tiên phẩm chất của Cửu ca là bừa bãi, như vậy một loạt biểu hiện như thường thường lộ ra dịu dàng và cô đơn cùng với kích thích ngấm ngầm hay công khai dụ dỗ sau đó của đối phương, chỉ là thể nói là do Cửu ca diễn trò.

Cái thời đại này, thức ăn nhanh cũng là phải trả tiền.

Tạ Vấn Thiên cười nhạt một chút, bằng cảm giác của mình ở trong lòng rất lớn vẽ một người câu.

“Sao vậy, bị tôi nói trúng,cho nên không có thể nói nói?”

Nhưng mà Tạ Vấn Thiên vẫn xuất phát từ thói quen mà chờ lời kịch của Ngụy Cửu, kịch đã diễn đến nước này, cậu rất khó tin tưởng đối phương không có lời kịch tương ứng. Rất kỳ quái, cậu cũng không rõ ràng lắm vì cái gì muốn biết cố chấp phản ánh của Ngụy Cửu.

Tạ Vấn Thiên quay đầu lại, thân thể như cỏ lau trong gió cao gầy dựa vào cửa mà đứng, trong môi trường lặng im, có cái gì ở bầu không khí dần dần trầm ngưng.

Cảm mạo của Ngụy Cửu còn chưa khỏi hẳn, lại còn trúng một cái đấm của Tạ Vấn Thiên, sắc mặt nhìn không tốt.

Hắn cúi đầu nở nụ cười, nhìn một chút bụng của mình bị đánh đỏ, cùng với từ bụng đi xuống bộ phận nào đó của thân thể đã mềm nhũn.

Sau khi cao trào kết thúc, luôn khó tránh khỏi hiện thực mở ra mềm nhũn.

Thật giống như yêu cùng không yêu, thời điểm yêu mạnh mẽ vạn phần, nếu là không có yêu vậy thực sự làm cho có chút chưa gượng dậy nổi.

Nhưng là có một số việc hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là tăng đủ dũng khí ngẩng đầu cùng Tạ Vấn Thiên hai mắt nhìn nhau.

“Tôi biết, cậu có chút khinh thường tôi… Đối với cậu nói những lời này là thật là…”

Ngay khi Ngụy Cửu tình cảm sâu sắc thêm chân thành mà thông báo giải thích, một cái âm thanh đáng sợ bỗng nhiên vang lên.

“Bạch tuộc thúc thúc! Đề này làm sao vậy a?!”

Tiểu Ngụy nhanh như điện chớp mà cầm sách bài tập nhảy qua mà từ phòng khách hướng đến phòng ngủ của Ngụy Cửu bắn đến.

Ngụy Cửu nhớ tới mình còn chưa có mặc quần áo, cực nhanh mà kéo chăn bao lấy chính mình, ngã vào trên giường giả hôn mê.

Tạ Vấn Thiên cũng sợ Tiểu Ngụy nhìn đến những cái không nên nhìn, nhanh đứng thẳng thân thể che ở cửa.

“Y… Lão ba ngủ nga?”

Tiểu Ngụy chen đầu nhìn một chút Ngụy Cửu nằm ở trên giường tiếng ngáy lớn ngạc nhiên, thì chớp hai mắt to nhìn Tạ Vấn Thiên.

Tạ Vấn Thiên bị ánh mắt hồn nhiên của tiểu hài tử này thấy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống lấy sách bài tập của nó.

“Kia đề này phải không?”

“Chính là đề này.”

Tiểu Ngụy nho nhỏ thấy cậu đồng ý chỉ điểm mình một chút, cái miệng nhỏ nhắn nhêch lên, cười đến rất là đắc ý.

“Cái đề này là như vậy… … %─? ¥? #¥%*─% ”

Cái đầu Tạ Vấn Thiên kiên trì mà thay Tiểu Ngụy giảng giải đề, cái đầu của Ngụy Cửu lặng lẽ đã muốn mở mắt.

Hắn len lén mà nhìn bóng lưng Tạ Vấn Thiên bán ngồi chồm hổm kiên trì thay con mình giảng giải, trong lòng tích tụ đã chậm rãi cởi ra.

Vô luận theo góc độ gì nhìn, Tạ Vấn Thiên đều là cái vô cùng thích hợp người của mình, có thể cũng là một cái người có thể cho mình cam nguyện vì hắn thay đổi.

“Chính là như vậy, đã hiểu chưa?” Tạ Vấn Thiên vỗ vỗ đầu Tiểu Ngụy, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Con nít bây giờ thật đúng là đủ hoạt bát, một ngày quấn lấy người lớn liền có xu thế không dính chết ngươi không bỏ qua.

Nhưng mà, thật đúng là rất đáng yêu, so với ba ba của nó đáng yêu hơn.

Tạ Vấn Thiên nhíu nhíu mày, không biết mình vì cái gì vô tình cố ý mà luôn lấy Ngụy Cửu so cùng Tiểu Ngụy.

Làm cho cậu giống như rất quan tâm chăm sóc cái đồ lưu manh kia.

“Úc úc, con đã biết… Là như thế này a.”

Tiểu Ngụy chăm chú mà nhìn chút con số trên sách bài tập, bắt đầu hướng đi trong phòng của mình.

Tạ Vấn Thiên mới quay người lại, lại thấy Ngụy Cửu vẫn hướng mình cười, trước khi cậu đóng cửa lại, Tiểu Ngụy vừa xoay người, một đôi mắt cười đến giống như Nguyệt Nha (trăng hình lưỡi liềm).

“Cảm ơn bạch tuộc thúc thúc!”

Tạ Vấn Thiên bị nó gọi đến cả người co rút, chậm rãi quay đầu lại xấu hổ mà nở nụ cười hai tiếng, nhìn hài tử kia hoàn toàn mà chạy không thấy nữa an tâm mà đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng lại, cậu liền sửng sốt, chính mình điều không phải chuẩn bị đi sao? Sao liền đi vào vậy!

” Trễ như thế. Ở nhà của tôi ngủ một đêm đi.”

Ngụy Cửu xốc chăn lên, bắt đầu mặc quần áo, hắn có chút chán nản mà ôm một đống gì đó đến một bên trên giường, lại đem giường phủi phủi.

Nhìn đồng hồ, Tạ Vấn Thiên khơi hạ lông mi, thấm thoát đã mười một giờ, nghĩ cậu bình thường nhưng đều là mười giờ rưỡi đúng giờ ngủ của bé ngoan.

Chính mình ở lại chỗ này? Không biết đối phương có đúng hay không lại có dự định gì.

Tạ Vấn Thiên bình tĩnh mà nhìn Ngụy Cửu ở một bên bận rộn, ôm quyết định rồi tiếp tục nhìn tâm tính diễn kịch.

Ngụy Cửu phủi xong sàng đan, lại theo trong ngăn tủ lấy cái giường mền sạch sẽ, hắn vừa nhấc mắt lại thấy Tạ Vấn Thiên lạnh lùng cao ngạo mà đứng ở một bên, trong mắt tràn đầy khinh thường đối với mình.

Phỏng chừng hắn lại hiểu lầm cái gì rồi.

Ngụy Cửu rất bất đắc dĩ mà nở nụ cười một tiếng, đem chăn giường vừa quấn lấy mình kẹp ở dưới cánh tay, đối với Tạ Vấn Thiên nói: “Yên tâm, tôi đi ra ngoài sô pha ngủ. Sáng mai tôi lái xe chở cậu về.”

Yên tâm… Cái từ nghe vào trong tai Tạ Vấn Thiên có chút đâm vào tim, giống như cậu làm cái chuyện gì áy náy.

Cậu một đem kéo cánh tay của Ngụy Cửu, nghiêm túc chăm chú mà nghiêng cái bên mặt, “Anh có đúng hay không thật muốn đuổi theo tôi?”

Ngụy Cửu hơi cúi đầu, nhìn ngón chân của mình lộ ở bên ngoài dép, nở nụ cười, “Theo là muốn theo, nhưng cậu không phải không thích tôi sao.”

“Không có ai trời sinh liền thích ai. Muốn theo đuổi trai đẹp,phải có chút thành ý.”

Tạ Vấn Thiên trở tay đem vỗ cái mông của Ngụy Cửu, đi qua, tùy tiện mà cởi giầy liền hướng trên giường nằm.

Ngụy Cửu ngạc nhiên mừng rỡ mà quay người lại, đang muốn xông lên, nhưng thấy Tạ Vấn Thiên giơ tay lên làm ra một cái tín hiệu “STOP”.

“Anh đã nói tôi ngủ giường anh ngủ sô pha, hiện tại tôi muốn ngủ, mời Cửu ca anh tự giác chút.”

Giống như là một con mèo nhỏ bất cứ lúc nào sẽ vung vẩy móng vuốt làm ra tư thái cự tuyệt tình người đâu?

Ngụy Cửu rộng rãi mà cười, lui về phía sau, sau đó ở “Ngũ ngon” một tiếng ôn nhu, rời khỏi phòng ngủ vốn thuộc về hắn.

Tạ Vấn Thiên nằm ở trên giường,ở trong phòng đây tràn ngập hơi thở của Ngụy Cửu nhất thời khó có thể đi vào giấc ngủ.

Cậu có chút hối hận khi quyết định quá gấp gáp, thế nhưng đối phương nhìn qua lại quả thật có chút đáng thương, thậm chí có chút đáng yêu.

Nghĩ muốn ngâm mình rất khó. Tất cả tùy duyên phận đi.

Tạ Vấn Thiên đắc ý nhếch khóe miệng, cuối cùng chui vào trong chăn an tâm mà ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.