Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư

Chương 32: Ngụy cửu



Không thể nghi ngờ phòng này là phòng điều giáo thực chuyên nghiệp, trên tường không chỉ treo đầy đủ loại roi dây thừng một chút dụng cụ điều giáo, còn treo lên mấy chục bộ đồ trang bị bằng da, nhìn qua rất giống một cái phòng triển lãm dụng cụ SM.

“Cậu thích chơi SM?”

Thời điểm Tạ Vấn Thiên nói chuyện được, Đường Nhẫn đang nghênh ngang kiêu ngạo mà ngồi ở trên ghế, một con mèo nhỏ màu đen tuyền nằm ở trên đùi cậu ta, con mắt màu vàng lim dim.

Đường Nhẫn không có ý kiến mà cau mày, ngón tay ôn nhu mà lướt qua lông trên lưng của mèo đen.

“Ngụy Cửu hẳn là không vui.” Cậu ta trả lời một nẻo, “Cho nên ta thật muốn biết hắn tại sao lại chọn ngươi làm tình nhân. Sức mạnh của tình yêu, thật đúng là vĩ đại a......” Âm thanh Đường Nhẫn gợi cảm mà mê người, liền cùng vẻ mặt cậu ta hoàn mĩ như điêu khắc giống nhau, mê hoặc câu nhân.

Trong cặp mắt màu xanh nhạt kia tràn ngập trêu tức, cùng với một chút thái độ tự giễu không đổi làm người phát hiện.

Tạ Vấn Thiên lạnh lùng mà trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, quay đầu nhìn nhìn cái khóa ở mình, đó là một cái còng khóa inox rất sáng.

” Chuyện tôi cùng Cửu ca không cần cậu quan tâm. Tôi biết cậu cùng hắn trong đó có một chút ân oán, nhưng mà...... Cậu bắt tôi, có thể là bắt sai người hay không?”

Quả thật, bây giờ mình cùng Ngụy Cửu gần như là cuộc sống vợ chồng, nhưng mà Tạ Vấn Thiên cũng không có thể khẳng định, Ngụy Cửu sẽ vì mình mà ở dưới thúc ép của Đường Nhẫn làm thỏa hiệp hay không. Cậu gặp nhiều người như vậy, thời điểm yêu miệng đều là yêu, nhưng mà một khi liên quan đến lợi ích liền có thể lập tức trở mặt không thương tiếc. Nói tới cùng, Ngụy Cửu vẫn là một người hỗn trên đường, người như vậy rất ít sẽ vì tình yêu mà mù quáng.

Với lại cậu cũng không mong muốn Ngụy Cửu hành động mù quáng, cậu biết Đường Nhẫn còn không đến mức ngu như thế đến giết mình, tuy rằng đau khổ là phải chịu.

Đường Nhẫn đứng lên, con mèo đen nằm ở trên đùi cậu ta kia lập tức nhảy đi nơi khác.

Cậu ta chậm rãi đến gần Tạ Vấn Thiên, tiện tay từ trên tường tìm lấy cái roi dài màu đen, giơ tay vung qua.

Một tiếng ”ba” vang ở trong phòng truyền ra, Tạ Vấn Thiên cau mày, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới.

“Không thử xem, sao biết đúng sai?” Đường Nhẫn vẫn là cười đến thoải mái như vậy, cậu ta bỏ lại roi, một phen xé áo sơ mi của Tạ Vấn Thiên ra.

Trên ngực đối phương đã có một vết đỏ rõ ràng.

“Oa nga, cơ ngực thật khá.”

Đường Nhẫn liếc nghiêng vẻ mặt phẫn nộ của Tạ Vấn Thiên, ngón tay thon dài linh hoạt mà di chuyển, rồi mới thật cẩn thận mà dùng đầu ngón tay chạm đến trên da Tạ Vấn Thiên.

“Ngụy Cửu nhất định không thích người khác đụng vào vật của hắn.” Đường Nhẫn nhéo nhéo đầu nhũ Tạ Vấn Thiên, cười đến càng đắc ý, cậu ta cúi người dán đến bên cổ Tạ Vấn Thiên, vươn đầu lưỡi ấm áp mà gần vào bên tai đối phương, thấp giọng lí ríu nói, “Ngụy Cửu làm cho ta khó chịu không phải một hai ngày, ta thật muốn xem bộ dáng hắn khó chịu.”

Tạ Vấn Thiên đã làm tính tốt nhất, cậu chán ghét nhìn ngón tay Đường Nhẫn vuốt ve ở trên ngực của mình, bỗng nhiên thấy rõ trên tay đối phương có một chiếc nhẫn, trên chiếc nhẫn chạm khắc ba chữ ──BTK.

BELONG TO K. ( thuộc về K)

Tạ Vấn Thiên biết K thích nhất ở trên người sủng vật hoặc là nô lệ của mình lưu lại ký hiệu như, nhưng mà anh ta chỉ cho phép nô lệ cùng mình cùng ở một chỗ đeo vật ký hiệu chứng tỏ thuộc về mình. Nhẫn này không thể nghi ngờ chính là tín vật đánh dấu thuộc về K.

Nhưng mà K nổi tiếng ở trong giới điều giáo với thủ đoạn nghiêm khắc, yêu thương đã ẩn lui rất lâu, nghe nói anh ta tìm được vợ chính thức rồi.

“Đường Nhẫn, ngươi làm việc này, K biết không?” Tạ Vấn Thiên khẽ cười, nhưng mà cậu không nghĩ tới K lại cùng Đường Nhẫn người như vậy cùng một chỗ, đương nhiên, cậu cũng không nghĩ tới mình sẽ cùng Ngụy Cửu người như vậy cùng một chỗ.

Thời điểm Ngụy Cửu đi vào cửa nhà Đường Nhẫn còn mặc một đôi dép lê, dưới khố của hắn cũng bởi vì động tác ma xát quá lớn khiến cho khối u phồng lên.

Nhưng mà bây giờ, Ngụy Cửu từ trước đến nay coi trọng hình tượng rốt cuộc quan tâm đi quản này đó, hắn thở hồng hộc, mặt đầy giận dữ mà đứng ở ngoài cửa lớn nhà biệt thự của Đường Nhẫn,trong ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Đi nói cho Đường Nhẫn tiểu tử này, cứ nói Ngụy Cửu!

“Hắn đến đây.”

Đường Nhẫn hơi hơi giơ giơ cằm lên, lúc này vẻ mặt cậu ta đã như trước thoải mái vậy, bởi vì Tạ Vấn Thiên hình như đã biết một chút của mình.

Không tồi, K là nam nhân của y, cũng là S của y, y vô cùng yêu K, nhưng mà cũng không thể tuân thủ lời hứa của đối phương là đồng ý không làm việc ác.

Y thích cái loại cảm giác mây mưa thất thường này, mà phải có được cảm giác như vậy ắt phải áp dụng một chút thủ đoạn không chính quy, thủ đoạn này đó ở K xem ra đều là làm việc ác.

Thật vất vả đợi K ra nước ngoài gặp bạn thân, Đường Nhẫn tính lợi dụng trong khoảng thời gian này vội vàng phải đem địa bàn từ trước đến nay Ngụy Cửu tranh giành cướp về trong tay mình. Y điều tra rất lâu, biết Ngụy Cửu gần đây thích một người điều giáo sư tên là Tạ Vấn Thiên, thế là y dự định không đánh mà thắng mà từ chỗ Tạ Vấn Thiên xuống tay, còn đứa nhỏ của Ngụy Cửu, bởi vì còn quá nhỏ, y xem thường đối với một đứa con nít ra tay.

Tạ Vấn Thiên rất hiểu rõ tính tình của K, K là có tiếng là nóng nảy, nhưng là tính cách lại rất ngay thẳng, thái độ anh ta đối với M là lãnh khốc mà ngẩng cao, cũng không giống mình loại hòa ái dễ gần, nhưng mà hơn nữa đúng là bởi vì phong thái của anh ta như đế vương cao cao tại thượng, một khi toát ra ý âu yếm, trái lại sẽ càng làm cho M chìm sâu.

Nếu không Đường Nhẫn nhân vật như vậy cũng sẽ không dễ dàng kính phục ở dưới chân K.

“Nếu K biết ngươi làm việc này, tôi nghĩ cậu sẽ rất thảm.”

“Này không cần ngươi nhiều lời.”

Tạ Vấn Thiên chăm chú nhìn ánh mắt Đường Nhẫn dần dần trở nên không kiên nhẫn, biết được chỗ nhược điểm của đối phương, cậu ta làm chuyện K cấm làm, hưng phấn mà sợ hãi.

Thời điểm Ngụy Cửu đang mặc một đôi phá dép lê, tóc tán loạn mà vọt vào, thân dưới còn đỉnh bị phân thân mà cao cao...... Tạ Vấn Thiên duy nhất mong muốn không nhận biết hắn như thế mất mặt, lại có thể duy nhất mong muốn mình chưa cho hắn mang cái kia ngược lại làm cho đối phương càng quản không được đai trinh tiết của mình.

“Tiểu Tạ!” Ngụy Cửu nhìn đến Tạ Vấn Thiên bị trói ở trên tường, lại thấy được trên ngực đối phương kia có vết roi đỏ tươi, một cái kích động liền nghĩ xông lên.

Theo hắn vào bọn vệ sĩ đương nhiên ngăn cản hắn.

Đường Nhẫn chậm rì mà đi tới, bộ dạng cao ngạo, phong thái tao nhã mà như bày ra một chữ mời, “Hoan nghênh Cửu ca đi vào nơi này.”

Tạ Vấn Thiên cũng ngẩng đầu nhìn phía Ngụy Cửu, trong mắt đối phương tràn ngập lo lắng, lo lắng như vậy, Tạ Vấn Thiên trước kia còn chưa từng nhìn qua trong mắt Ngụy Cửu như vậy, lúc này cậu thấy được, trong lòng cũng nhiều ít xúc động.

Cậu vốn tưởng rằng mình ở trong lòng Ngụy Cửu không phải quan trọng như vậy......

“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao mới bằng lòng thả tiểu Tạ?!”

Ngụy Cửu biết tình hình bây giờ đối với mình mà nói rất không tốt, hắn đè ném phẫn nộ cùng xúc động ở của mình, gắt gao mà nắm chặt đấm tay, liều mạng nhẫn nại.

Đường Nhẫn cười sờ thái dương một chút, quay đầu lại mắt nhìn Tạ Vấn Thiên vẻ bình tĩnh, đối với Ngụy Cửu nói, “Ta nói lấy địa bàn khu C đến trao đổi.”

Khu C là một vùng địa bàn trong tay Ngụy Cửu rất kiếm được tiền, thậm chí tất cả nơi thương nghiệp xung quanh thành phố rất giàu có phồn hoa.

Lúc trước Ngụy Cửu có thể có đến vùng địa bàn này phải nổ lực rất nhiều, có máu có mồ hôi, rất nhiều anh em đều trông cậy vào vùng trù phú này mà kiếm cơm.

Tuy rằng chính là một vùng địa bàn, thế nhưng một khi để mất, như vậy thế lực của mình từ nay về sau sẽ không gượng dậy nổi, thậm chí chậm rãi bị thế lực khác chiếm đoạt diệt vong.

Ngụy Cửu cũng không phải người lần đầu vào hắc đạo hỗn tạp, hắn cũng là chậm rãi đi lên, tiếc rằng, đây là một con đường dễ vào khó ra, trừ khi hai bàn tay trắng mà rời khỏi, nếu không cũng chỉ có thể đứng mũi chịu sào.

Quả thật, hắn bị cuốn hút bởi tình yêu mang đến ấm áp cùng vui sướng, đồng thời cũng không muốn mất đi “Sự nghiệp”của mình lâm vào cố gắng nửa đời.

” Yêu cầu của ngươi rất khó rồi.”

Ngụy Cửu đè thấp giọng chậm rãi nói, hắn ngẩng đầu sửa lại một chút kiểu tóc tán loạn của mình, ánh mắt tránh né Tạ Vấn Thiên.

“Úc? Như thế nói Cửu ca anh là không muốn trao đổi Tạ tiên sinh trở về? Vậy anh còn gì? Đến xem diễn sao?”

Đường Nhẫn nhấn mạnh và vừa giật mình mà trừng lớn mắt, y u ám dày đặc mà cười, tràn ngập đùa cợt đối với Ngụy Cửu.

Tạ Vấn Thiên bị trói ở một bên nghe được Ngụy Cửu nói như thế, chính là nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, thực ra, trong lòng cậu vẫn là có chút chờ mong như vậy, chờ mong Ngụy Cửu có thể lựa chọn mình.

“Vùng địa bàn kia ta không thể cho ngươi, nhưng mà ta có thể cho đồ vật này nọ khác.”

“Úc, đồ vật này nọ gì?” Đường Nhẫn tò mò mà đến gần Ngụy Cửu,y rất muốn biết Ngụy Cửu hận mình nghiến răng sẽ lấy cái gì đến đổi Tạ Vấn Thiên.

“Này!”

Ngụy Cửu rống to một tiếng, thuận thế liền đè ở cổ Đường Nhẫn, hắn đã sớm nghĩ tốt hôm nay dù như thế nào cũng phải cứu Tạ Vấn Thiên ra, dù cho có thế nào đi nữa.

Phương pháp rất không kinh nghiệm cứu ra Tạ Vấn Thiên, tự nhiên ở Đường Nhẫn trên người.

Ngụy Cửu dùng sức mạnh đè ở Đường Nhẫn bất ngờ không kịp đề phòng, một tay lấy ra dao nhỏ mang theo bên mình, đặt ở trên cổ Đường Nhẫn.

“Ta bắt ngươi đổi Tạ Vấn Thiên vẫn được rồi?”

Ngụy Cửu đá vào trên đầu gối của Đường Nhẫn, thở như trâu, hắn lạnh lùng mà nhìn hộ vệ do dự ở phòng muốn hướng tới,tay nắm dao nhỏ đi xuống đè xuống, trên cổ Đường Nhẫn lập tức xuất hiện một đường máu thản nhiên.

——————————————

Trước kia người bạn đã mua qua này một chương, bởi vì trước đó không cẩn thận đem tài liệu để sai ở cặp tài liệu, bây giờ đổi lại không được, chảy nước mắt, chỉ có thể gửi lại lần nữa, các ngươi trước kia mua qua tập này, ta sẽ đổi thành nội dung mới,lúc đó các ngươi lại có thể xem miễn phí rồi =W=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.