Đào Hoa Chi Mộng

Chương 4



“Tình thắm như đào hoa, duyên nồng như mật ngọt.”





.

Đứng giữa ma cung Ma giới, Duẫn Mộc ngửa đầu cười ngất. Chàng có chết cũng không thể ngờ, đoạn tình mấy ngàn năm của chàng lại chính là một hồi bi kịch. Nam tử chàng yêu không chỉ là thiên ma mà còn là Ma chủ Ma giới… không nhưng thế còn là kẻ thù không đội trời chung…

Lặng lẽ nhìn nụ cười thê lương của ái nhân, trái tim Ma chủ như bị quỷ ma ngắt ngéo.

Đau!

Đau đến vô cùng tận!

Có ai nói cho y biết không?

Rằng…

Vì sao nam tử trước mắt không chỉ là thiên tiên mà còn mang dòng dõi thiên tộc?

Vì sao hắn sinh ra đã một thân hư nhược đều do y ban cho?

Có ai nói cho y biết không?

Vì sao y lại gặp gỡ, lại tương tư, lại si luyến nam tử ấy những mấy ngàn năm không đổi?

Ái tình, vì cớ gì lại biết dày vò tâm can như vậy?

Nhưng không một ai trả lời y, chỉ có ánh mắt oán hận ngày một sâu của Tứ điện hạ thiên tộc.

Duẫn Mộc mím môi, gằn giọng:

“Ngươi tùy hứng làm hại chúng sinh, náo loạn bát hoang tứ hải, gây thù chuốc oán khắp nơi nơi. Ngươi nói xem, hình phạt Phật Tổ dành cho ngươi có phải đã quá nhẹ nhàng!?” 

“Duẫn Mộc!”

“Là ngươi hại phụ mẫu ta hồn phi phách tán. Là ngươi hại ta cả đời ốm yếu bệnh tật, nửa đời còn phải sống trong tuyết động. Ngươi nói xem, chúng ta có thể ở cùng một chỗ hay không?”

“Duẫn Mộc, ta yêu ngươi… có lẽ cho tới bây giờ đó chính là việc làm đúng đắn duy nhất. Ta biết ta sai nhiều, nhưng ngươi có thể tha thứ cho ta không?”

“Tha thứ?” Duẫn Mộc cay đắng cười, toàn thân chàng mỗi lúc một thêm lạnh chỉ e không còn đứng trụ được bao lâu. “Cũng được thôi, chỉ cần ngươi chịu thu liễm, chỉ cần ngươi đừng làm chuyện nghịch luân, chỉ cần ngươi vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa… như vậy biết đâu ta có thể tha thứ cho ngươi.”

Thương Quân giật mình lùi lại sau từng bước. Y không muốn tiếp nhận, y không bao giờ muốn tiếp nhận… có thể thu liễm, có thể cả đời ẩn mình sâu trong Ma cung, nhưng… làm sao có thể không nhìn thấy ngươi…

Làm sao có thể?

“Ta không cần ngươi tha thứ nữa. Ta hiện tại chỉ cần cùng ngươi một bước không rời.” 

Đáy mắt ma chủ nháng lên tia tuyệt vọng. Y vươn tay kéo mạnh nam tử tóc trắng vào lòng, vùi mặt vào hõm vai gầy. Vòng tay mỗi lúc một thêm siết chặt.

Màu mắt y theo từng nhịp thở trở nên đỏ rực như máu. Nóng rẫy. Điên cuồng.

Y phải có người này, y phải có hắn mỗi thời mỗi khắc. Hận cũng được, yêu cũng tốt. Y chấp nhận tất cả yêu ghét của hắn. Bởi vì, y không còn dám quay trở lại những tháng ngày đơn độc nhớ nhung đáng sợ như trước kia. Y cần hắn, cần cho cả quãng đời đằng đẵng thê lương này.
Thân thể như bị ướp lạnh của Duẫn Mộc hốt hoảng giãy giụa. Chàng gắng sức kéo áo bào của Thương Quân, run sợ đánh thức chút lý trí mong manh còn sót lại nơi y:

“Thương Quân, ngươi mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”

Nhưng không còn ai là Thương Quân nữa cũng không còn ai nghe thấy cầu xin của chàng.

Gió lạnh rít gào

tóc trắng tung bay

bạch y tan nát.

Đáy mắt Thương Quân nóng rực. Bờ môi như thấm máu đào hạ xuống từng đường hôn dai dẳng. Thân thể dưới thân lạnh băng, run rẩy nhưng cũng không đủ tìm về lý trí đã bị chôn sâu dưới ma chướng tàn bạo của ma quân.

Hắn đích xác là ma quỷ tàn bạo. Bởi từ trong từng cái ôm, từng nụ hôn, từng cú chạm đều đưa con người ta rời khỏi tất thảy nhân sinh thường tình. Đều khiến trái tim chất chứa yêu hận của cả hai rệu rã, nát tan. Đều khiến giây phút ấy trở thành vĩnh cửu.

Thân thể y, trái tim y… thời khắc này đều đã đưa hết cho ái nhân y không cách nào buông bỏ.

Dùng yêu hận của y để đổi lại yêu hận của chàng.

Dùng mạng đổi mạng.

“Giết ta đi! Giết ta đi! Chỉ như vậy ngươi mới được giải thoát!” Thương Quân thì thào trong mê loạn.

Tại thời khắc hạnh phúc này giết ta đi, chỉ như vậy một hồi bi kịch đau thương của chúng ta mới có thể chấm dứt hoàn toàn.

Duẫn Mộc cắn môi ngăn chính mình lên tiếng. Thời khắc này, khi cả hai hòa nhau làm một chàng cam nguyện quên đi thù hận của bản thân. Quên đi, tạm thời quên đi để thời khắc này có thể trở thành vĩnh cửu. Để chàng sau này ở nơi nào đó có thể nhớ đến y, nhớ đến y từng yêu chàng đến thế, chấp nhất đến thế, ngốc nghếch đến thế… cũng từng đáng giận đến thế.

Trong một màn sáng tối mập mờ, hai màu tóc đối lập thời khắc này tan rã hòa quyện vào nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.