Đào Hoa Chiến Thần

Chương 8: C8: Truy sát



Đường Kim Hào nghe Lý Thiếu Kiệt nói vậy thì nhíu mày.

Nhắc tới công tử số một ở huyện Thanh Khi một người trượng nghĩa thì khỏi phải bàn, nhưng điều kiện tiên quyết là phải lọt được vào mắt xanh của cậu ta.

Là con trai của Bí thư Huyện ủy, sao có thể không kiêu ngạo một chút được?

"Thiếu Kiệt, chàng trai này thật sự rất có bản lĩnh, lúc trước tôi đi du lịch nước ngoài, bị đám bắt cóc truy sát, là nhờ có cậu ấy cứu tôi”.

Đường Kim Hào giải vây cho Triệu Lâm Phong,Triệu Lâm Phong lại chỉ lùng ánh mắt bình thán lướt qua Lý Thiếu Kiệt.

Năm năm nay hẳn lăn lộn bên ngoài, có loại người thừa kế tài phiệt, người thừa kế giàu có, công chúa hoàng thất nào mà hẳn chưa từng gặp đâu?

Kiểu người như Lý Thiếu Kiệt thật sự còn quá thấp, hẳn chẳng có tí hứng thú nào.

"Anh Đường, không phải em không nể mặt anh. Anh cũng biết quy tắc trong giới chúng ta, để người có thân phận không phù hợp vào chính là làm mất mặt chính bản thân minh."


Lời Lý Thiếu Kiệt nói với Đường Kim Hào khiến sắc mặt Đường Kim Hào hơi khó coi.

"Cậu em Triệu, có lẽ là do bọn họ không hiểu rõ bản lĩnh của cậu, cậu đừng để ý quá.

Đường Lâm Hào giải thích với Triệu Lâm Phong, sợ Triệu Lâm Phong phất tay áo bỏ đi.

Chu Văn và Dương Thao cũng vội vàng đứng ra nói vài câu xã giao giải vây.

Đương nhiên, chắc chắn không phải bọn họ giải vây cho Triệu Lâm Phong, mà là giải vây cho Lý Thiếu Kiệt.

Bọn họ không muốn thấy mấy người bạn tốt của mình bị phá hỏng tình cảm chỉ vì tên trẻ tuổi trông như thằng nông dân trước mặt mình đây.

“Ông Đường à, cho dù là chàng trai này cứu được anh thì cũng chưa đủ tư cách nâng ly nói chuyện với nhóm chúng ta. Trong chúng ta có ai lại không có nhiều cấp dưới biết đánh đấm đâu? Cùng lắm thì tặng cậu ta một khoản tiền thôi!"

Chu Văn nhìn lướt qua Triệu Lâm Phong rồi nói với Đường Kim Hào,

Anh ta thấy Triệu Lâm Phong cũng chỉ đang lợi dụng ơn huệ cứu giúp Đường Kim Hào mà đòi một khoản tiền mà thôi

Triệu Lâm Phong cười một tiếng, không vội vàng cãi lại ngay.

Một lát nữa, bọn họ sẽ phải niềm nở mời hẳn ngồi xuống thôi!

"Đừng nói tới người làm bất động sản như Chu Văn, đến cả người chơi vài món đồ cổ như em đây cũng phải nuôi mấy tay vệ sĩ dưới trướng đấy"

Dương Thao cười ha ha nói, hơn 150 cân thịt mỡ. cũng rung lên theo tiếng cười.


Đường Kim Hào dẫn Triệu Lâm Phong tới, đương nhiên là muốn giới thiệu mấy ông bạn có quyền thế ở huyện Thanh Khê này cho Triệu Lâm Phong.

Nhưng đồng thời cũng ôm suy nghĩ rằng sau này: mấy người bạn này mà gặp nguy cơ gì thì Triệu Lâm Phong có thể ra tay cứu giúp, không ngờ rằng lại âm ï thành ra thế này.

Nếu như anh đã nói thế, nếu người bạn này của anh mà có bản lĩnh thật thì đương nhiên chúng em sẽ vô cùng vui mừng mà chào đón một người bạn mới gia nhập, nhưng người bạn này của anh, nhìn đi nhìn lại em cũng chỉ cảm thấy là một thắng nông dân thôi."

Lý Thiếu Kiệt cũng cất lời nói, thấy sắc mặt Đường Kim Hào, Lý Thiếu Kiệt cũng hiểu rằng Đường Kim Hào thật sự rất để ý tới Triệu Lâm Phong, cậu ta cũng không muốn làm căng với Đường Kim Hào vì thằng nông dân này.

“Nếu người bạn này của anh có bản lĩnh thật, vậy. thì bảo cậu ta thể hiện bản lĩnh cho chúng em xem đi”

Chẳng biết Dương Thao lôi ra hai viên óc chó ngọc bích từ đâu ra, anh ta vuốt v e, rồi cười ha ha nói, trông rất giống Phật Di Lặc.

Nhưng Triệu Lâm Phong đã hiểu, có thể ngồi được vào vị trí này thì không ai là đơn giản, lại càng chẳng có ai là người tốt.

“Cậu em Triệu, cậu nhìn xem..."

Trong ánh mắt Đường Kim Hào có chút ý hỏi dò, đương nhiên ông Đường đây biết rõ như lòng bàn tay rắng cậu em Triệu này của mình có rất nhiều tài cán.


Nhưng bây giờ mấy người bạn không tin, cũng chỉ đành để cậu em Đệ thể hiện bản lĩnh thôi.

Triệu Lâm Phong gật đầu, hẳn tiến về trước một bước, ba người nhìn nhau.

Chu Văn và Dương Thao cũng có chứt hưng phấn mà nhìn châm chãm vào người trẻ tuổi trông như nông dân lao động trước mắt mình đây, chuẩn bị xem hẳn gặp rắc rối.

Lý Thiếu Kiệt thì bưng một chén rượu lên, rõ rằng là không tin rằng Triệu Lâm Phong có thể có tài cán gì mà lọt được vào mắt bọn họ.

"Nếu như tôi nhìn không nhầm, thì hắn là ngài Lý bị bệnh liệt dương bẩm sinh."

Cùng với lời nói ra khỏi miệng của Triệu Lâm Phong, những người có mặt ở đây cũng thay đổi sắc. mặt hoàn toàn.

Lý Thiếu Kiệt phun ngụm rượu mình vừa uống vào mồm, một tay ném mạnh chiếc cốc xuống đất rồi đứng bật dậy.

"Đường Kim Hào, anh lại còn nói chuyện này cho. người ngoài nữa!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.