Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 167: Ôm đùi



“Thời cơ đã chín muồi.” Thẩm Tại Dã mỉm cười: “Ngài không tự tin sao?”

Mục Vô Hạ cau mày, nhìn y hai lần, xoay người bỏ đi. Thẩm Tại Dã cũng không đuổi theo, nhìn hắn đi ra khỏi Chỉ Lan cung, sau đó gặp Khương Đào Hoa ở cổng cung.

“Vương gia.” Đào Hoa cười: “Ngài định đi đâu vậy?”

Nhìn thấy nàng, sắc mặt Mục Vô Hạ mới khá hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn buồn bã: “Nói chuyện không hợp, nên muốn ra ngoài đi dạo.”

“Ngài đừng vội.” Đào Hoa nói: “Sứ thần Triệu quốc còn đang ở trong cung, ngài là thân vương duy nhất, sao có thể bỏ đi như vậy?”

Nam vương cau mày, định quay đầu nhìn Thẩm Tại Dã, nhưng phát hiện y đã biến mất.

“… Thôi được.” Hắn nói: “Ta sẽ đến tẩm điện bên cạnh ngồi một lúc, đợi sứ thần Triệu quốc tỉnh rượu.”

Đào Hoa gật đầu, đi theo hắn đến tẩm điện, vừa rót trà vừa đưa nước, nhìn hắn với vẻ mặt hiền từ. Mục Vô Hạ cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn nàng hỏi: “Khương tỷ tỷ có chuyện muốn nhờ?”

“Vương gia thật sự rất giỏi.” Đặt ấm trà xuống, Đào Hoa vén váy quỳ xuống trước mặt hắn: “Thiếp thân muốn cầu xin vương gia, ngàn vạn lần đừng tấn công Triệu quốc.”

Mục Vô Hạ ngẩn người, kinh ngạc nhìn nàng: “Thẩm Tại Dã nói cho tỷ biết?”

Chuyện này mới chỉ nói thôi, sao nàng đã biết?

“Thiếp thân tự mình đoán.” Đào Hoa nghiêm túc nói: “Thiếp thân cảm thấy hiện tại không cần thiết phải tấn công Triệu quốc.”

“Ta cũng cho là vậy.” Mục Vô Hạ cau mày, thở dài: “Nhưng phụ hoàng không nghĩ như vậy, chuyện này, ta e là bất lực.”

“Vương gia còn nhớ lúc trước cùng thiếp thân dạo chơi kinh thành, nhìn thấy những người nghèo khổ không?” Khương Đào Hoa nói: “Tâm trạng lúc đó của vương gia, bây giờ còn không?”

Mục Vô Hạ ngẩn người, nhớ đến máu chảy đầy đất, đứa trẻ trước khi chết xin hai cái bánh bao, trong lòng hắn lập tức nặng trĩu.

Chí hướng của hắn là mang đến cho thiên hạ thái bình thịnh thế. Người già có chỗ dựa, trẻ nhỏ được học hành, ít nhất mọi người đều được ăn no, không cần phải liều mạng để sống. Hiện tại hắn đã tiến gần mục tiêu này một bước. Chỉ là… hắn vẫn chưa thể làm chủ thiên hạ.

“Ý của Khương tỷ tỷ là…” Mục Vô Hạ mím môi, cúi đầu: “Muốn ta nghe lời thừa tướng, đi con đường giống như thái tử?”

“Có thừa tướng, ngài sẽ không phải là thái tử thứ hai.” Đào Hoa lắc đầu: “Ngài sẽ là một vị minh quân, nếu có chuyện cần phải gánh chịu tiếng xấu, thừa tướng sẽ làm thay ngài.”

Mục Vô Hạ cười khẽ, đưa tay day trán: “Sao tỷ không hiểu? Chính vì ta không muốn ngài ấy làm như vậy, nên mới không muốn nghe lời ngài ấy.”

Khương Đào Hoa ngẩn người, ngạc nhiên nhìn hắn.

“Một tướng công thành vạn cốt khô, nhưng dựa vào sự hy sinh của người giúp đỡ mình để lên chức, thật sự sẽ không cảm thấy cô độc sao? Quay đầu lại, chẳng còn gì, ngài ấy rõ ràng là muốn tốt cho tỷ, nhưng lại bị vạn người nguyền rủa, tỷ lại không thể nói đỡ cho ngài ấy một lời.” Mục Vô Hạ cười lắc đầu: “Ta không muốn đi đến bước đường này với Thẩm thừa tướng. Ngài ấy là người thầy tốt, cũng là người bằng hữu tốt, tuy có chút quan điểm khác biệt với ta, nhưng ngài ấy thật sự luôn làm những chuyện tốt cho ta. Người như vậy, ta phải nhẫn tâm đến mức nào, mới có thể trơ mắt nhìn ngài ấy gánh chịu tiếng xấu thay ta?”

Hắn vậy mà biết hết! Khương Đào Hoa ngây người, nhất thời không biết nói gì.

Vốn tưởng rằng đứa trẻ dễ lừa gạt, không ngờ Nam vương lại nhìn thấu mọi chuyện hơn cả Thẩm Tại Dã, hắn biết suy nghĩ của Thẩm Tại Dã, cũng biết Thẩm Tại Dã muốn làm gì, nên hắn từ chối hợp tác, kiên trì đi con đường của mình.

Chuyện mà Thẩm Tại Dã bàn bạc với nàng trước đó chính là tạo phản, trước tiên là giết hoàng đế, sau đó để Nam vương diệt trừ bọn phản tặc, sau khi lên ngôi, mới có thể liên kết với Triệu quốc, phò tá Khương Trường Quyết tấn công Ngô quốc.

Theo tình hình hiện tại của Đại Ngụy, kế hoạch này là khả thi, người duy nhất cần thuyết phục là Nam vương, Thẩm Tại Dã lo lắng hắn quá nhân từ, không nỡ sát hại Minh Đức đế, nên mới để nàng đến thuyết phục.

Nhưng không ngờ, Nam vương lại nghĩ như vậy.

Im lặng một lúc, Đào Hoa cau mày hỏi: “Ngài muốn làm gì? Thời gian không chờ đợi ai, không thể thật sự chờ đến khi hoàng thượng băng hà, vậy thì quá muộn.”

Triệu quốc cũng nhất định sẽ bị Ngô quốc diệt trước.

“Ta sẽ dùng cách của mình để đạt được mục đích của thừa tướng, không nhất thiết phải làm hại phụ hoàng.” Mục Vô Hạ ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Hiện tại ngài ấy chỉ muốn phụ hoàng đồng ý liên kết với Triệu quốc, tấn công Ngô quốc, ta sẽ cố gắng hết sức.”

“Nhưng…” Đào Hoa lo lắng, nàng không phải là không tin tưởng Nam vương, chỉ là đứa trẻ này không có Thẩm Tại Dã thì có thể làm được gì? Lòng đế vương khó đoán, nếu như hắn không thuyết phục được, Minh Đức đế đã hạ lệnh tấn công Triệu quốc, vậy phải làm sao?

“Tỷ tỷ cứ tin tưởng ta một lần.” Mục Vô Hạ đứng dậy: “Người Triệu quốc khó khăn lắm mới đến, tỷ hãy trò chuyện với bọn họ cho tốt, những chuyện khác nên để nam nhân lo lắng.”

Đào Hoa cười khổ, đứng dậy nhìn hắn: “Lời này của vương gia thật khí phách.”

Nhưng bảo nàng không lo lắng cũng không được, người ta muốn phá cửa nhà ngươi, ngươi đứng trước mặt người ta, sao có thể không lo lắng?

Buổi chiều dạo chơi ngự hoa viên, Lý Tấn rõ ràng là đã tỉnh rượu, cùng Nam vương, Thẩm Tại Dã và Đào Hoa đi dạo, muốn tìm cơ hội nói chuyện với Khương Đào Hoa, nhưng trước mặt mọi người, chỉ có thể nói những lời khách sáo.

“Nhị công chúa yên tâm, Trường Quyết ở Triệu quốc rất khỏe.” Hắn ta nhìn Đào Hoa: “Chỉ là thường xuyên nhắc đến muội.”

“Ừm.” Đào Hoa gật đầu, nhìn hoa thu, thản nhiên nói: “Nếu đệ ấy có thể lập công, ta cũng không còn gì phải lo lắng.”

Lý Tấn vội vàng nói: “Trường Quyết đã làm Bách phu trưởng, rất có uy tín trong quân đội.”

Nam vương nghe vậy, ngẩn người: “Người mà Lý thừa tướng nói chính là Tam hoàng tử Triệu quốc, Khương Trường Quyết?”

“Đúng vậy.”

Những người khác đều khó hiểu: “Đường đường là hoàng tử, cho dù tòng quân, sao lại chỉ là Bách phu trưởng?”

Cho dù vì thể diện, cũng phải phong chức tướng gì đó chứ?

Ánh mắt Đào Hoa lạnh lùng nhìn Lý Tấn, hắn ta quay đầu đi, ấp úng nói: “Tình hình Triệu quốc khác với quý quốc, không thể so sánh.”

Quả thật là khác nhau, Đào Hoa gật đầu. Ở Đại Ngụy muốn làm thừa tướng thì phải giống như Thẩm Tại Dã, tốn tâm cơ, giỏi tính toán. Nhưng ở Triệu quốc thì dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần lấy lòng hoàng trưởng nữ là được.

“Đi tiếp nữa cũng không còn cảnh đẹp.” Thẩm Tại Dã nói: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người nên nghỉ ngơi sớm. Sứ thần còn phải ở lại kinh thành mấy ngày, có cơ hội thì hãy ra ngoài thành dạo chơi.”

“Theo lý, cũng nên đến tướng phủ một chuyến.” Lý Tấn cau mày nhìn y: “Không biết có tiện không?”

“Tất nhiên là tiện, Thẩm mỗ sẽ bẩm báo với bệ hạ, ngày mai mời Lý thừa tướng và Dương đại nhân đến phủ.” Thẩm Tại Dã gật đầu.

Dương Vạn Thanh đứng bên cạnh, thầm nghĩ chẳng trách Khương Đào Hoa hiện tại đã nghĩ thông suốt, có phu quân tốt như vậy, chuyện trước kia còn đáng là gì?

Mọi người đều đồng ý, Lý Tấn và những người khác muốn về dịch quán, Thẩm Tại Dã dẫn Đào Hoa về tướng phủ, mọi người chia tay ở cổng cung. Thẩm Tại Dã bế Đào Hoa lên xe ngựa, sau đó mới quay đầu chắp tay với Lý Tấn: “Đi trước một bước.”

Lý Tấn gật đầu, nhìn xe ngựa đi xa, không khỏi tái mặt, môi dần trắng bệch.

“Nàng ấy đã buông bỏ, sao ngài còn tự làm khổ mình?” Dương Vạn Thanh lắc đầu: “Cứ xem như chuyến đi này là đến ngắm cảnh Đại Ngụy đi.”

“Độc trên người nàng ấy vẫn chưa giải.” Lý Tấn cúi đầu: “Ta sợ mình không lấy được thuốc giải dược, nàng ấy thật sự sẽ…”

Dương Vạn Thanh vừa tức giận vừa buồn cười, bỗng nhiên cảm thấy lời Khương Đào Hoa nói hôm nay là đúng: “Lúc trước người quyết định từ bỏ nàng ấy là ngài, bây giờ làm những chuyện này có ích gì? Nàng ấy sẽ không cảm động, càng không cảm kích, ngài làm như vậy là vì sao?”

“Ta…” Lý Tấn cau mày: “Ta không thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết.”

“Thôi đi.” Dương Vạn Thanh hạ giọng: “Lúc nàng ấy sắp chết, chẳng phải ngài cũng không quan tâm sao? Nói cho cùng, nếu nàng ấy hiện giờ vẫn ở Triệu quốc, không gả đi, không gặp nam nhân như Thẩm Tại Dã, ngài còn hối hận như vậy sao?”

Lý Tấn ngẩn người, sắc mặt càng thêm khó coi.

Dương Vạn Thanh xoay người bỏ đi: “Về dịch quán, chúng ta nên thương lượng, rốt cuộc nên nói chuyện với người Đại Ngụy như thế nào.”

Đứng tại chỗ hồi lâu, Lý Tấn mới lên xe ngựa, dọc đường đi, hắn không nhịn được suy nghĩ vấn đề này.

Hắn là hối hận vì Khương Tố Hoành không đủ tốt, hay là hối hận vì Khương Đào Hoa đã gả cho người tốt hơn?

Con người luôn có tâm lý như vậy, một thứ của mình bỏ ở góc nào đó, mình chưa chắc đã để tâm, cũng chưa chắc đã thích. Nhưng một khi có người lấy đi, trong lòng sẽ không thoải mái. Sự khó chịu này có thể hiểu là do tâm lý, nhưng người cực đoan sẽ biến nó thành ghen tị, từ đó hiểu lầm thành tình yêu.

Nhưng hãy thử đặt thứ đó về chỗ cũ, mọi người sẽ chú ý đến nó một thời gian, chờ đến khi nó thật sự giống như trước kia, nó vẫn sẽ bị bỏ xó, bám đầy bụi.

Đạo lý này Lý Tấn không hiểu, nhưng Khương Đào Hoa lại rất rõ ràng, tình cảm giữa nàng và hắn ta đã chấm dứt từ khi hắn ta chọn Khương Tố Hoành, không có chuyện quay đầu sau nhiều năm như vậy. Nếu thật sự hối hận, thật sự thích nàng, sao hai người lại đi đến bước đường này?

Chuyện quay lại với nhau sau nhiều năm, chỉ là thời gian đã xóa mờ vết sẹo, ai cũng quên mất đau đớn mà thôi.

Lúc này, Khương Đào Hoa không có tâm trạng để ý đến suy nghĩ của Lý Tấn, nàng đang nhìn chằm chằm Thẩm Tại Dã trên giường với ánh mắt sáng rực.

Thẩm Tại Dã bình tĩnh nói: “Nàng tiếp tục nhìn như vậy, ta sẽ cho rằng nàng muốn làm gì đó với ta.”

Đào Hoa cầm giấy bút đến, kéo y dậy, nghiêm túc nói: “Thiếp thân không muốn làm gì với gia, thiếp thân chỉ muốn hỏi, suy nghĩ của Nam vương mà thiếp thân vừa nói, gia đã nghe lọt tai chưa?”

“Nghe rồi, sau đó thì sao?” Thẩm Tại Dã cười: “Hắn nói gì thì chính là như vậy sao? Một tướng công thành vạn cốt khô vốn là con đường tất yếu để đế vương lên ngôi, vì chút lòng trắc ẩn mà bỏ đường tắt đi đường vòng, ta sẽ không đồng ý.”

“Ngài có suy nghĩ như vậy, thiếp thân thật sự rất vui mừng.” Đào Hoa cười, cầm bút vẽ lên giấy: “Vậy theo kế hoạch ban đầu, thiếp thân sẽ nói cho ngài biết về quan hệ của hoàng thất Triệu quốc.”

“Những chuyện này ta đều biết.” Thẩm Tại Dã khó hiểu nhìn nàng: “Có gì để nói?”

Đào Hoa lắc đầu: “Ngài không thể biết rõ hơn thiếp thân, hãy tin tưởng thiếp thân, ngài xem. Triệu quốc hiện tại hoàng đế đang dưỡng bệnh, hoàng hậu và hoàng trưởng nữ nắm quyền, nếu Đại Ngụy muốn hợp tác với Triệu quốc, nhất định phải thương lượng với hai người này.”

Nhưng hai người này lại là người không muốn để Khương Trường Quyết và nàng sống yên ổn, nàng lo lắng yêu cầu của mình sẽ không đạt được.

“Điểm yếu của hoàng trưởng nữ Khương Tố Hoành là Lý Tấn.” Đào Hoa vẽ hai vòng tròn, rồi nối chúng lại bằng một đường thẳng, nàng nghiêm túc nói: “Trong chuyện của Lý Tấn, Khương Tố Hoành sẽ nhượng bộ, nên lần này có thả Lý Tấn về hay không là do ngài quyết định. Còn hoàng hậu Lữ thị, Lữ thị tuy tàn nhẫn, nhưng vì xuất thân thấp kém, nên việc bà ta nhiếp chính vẫn luôn có người bất mãn, Thái úy Vương Bất Quần trong triều là khắc tinh của bà ta, nếu có thể thuyết phục Vương Bất Quần trước, liên kết với các đại thần, như vậy Lữ thị cũng sẽ không làm gì được ngài.”

Thẩm Tại Dã im lặng lắng nghe, nhìn nàng vẽ xong, mới ngẩng đầu nhìn nàng, cười: “Điểm yếu của hoàng thất Triệu quốc nàng thật nhiều, vậy điểm yếu của nàng là gì?”

Lưng lạnh toát, Đào Hoa cười gượng: “Điểm yếu của thiếp thân là không thể đói, không thể lạnh.”

Rõ ràng là đệ đệ bảo bối của nàng, đúng không? Thẩm Tại Dã cười khẩy, không nói gì thêm, cầm bút trong tay nàng, vẽ vòng tròn của nàng và Khương Trường Quyết, thấp giọng: “Ý của nàng là, điều kiện liên minh giữa hai nước, là để Khương Trường Quyết làm thống soái?”

“Đúng vậy.” Đào Hoa ưỡn ngực: “Như vậy, Đại Ngụy sẽ nhàn hạ, Triệu quốc cũng coi như đã góp sức.”

“Nhưng...” Thẩm Tại Dã nhìn nàng, cười: “Hiện tại nó ở Triệu quốc chỉ là Bách phu trưởng, đột nhiên làm thống soái, hình như không đủ thuyết phục.”

Đây chính là lý do nàng trừng mắt với Lý Tấn hôm nay! Đào Hoa có chút buồn bực, nếu không phải bọn họ cố ý gây khó dễ cho Trường Quyết, với năng lực của đệ ấy, sao có thể chỉ là một Bách phu trưởng nho nhỏ? Bây giờ muốn đề bạt đệ ấy cũng khó khăn hơn.

“Thật khó xử.” Thẩm Tại Dã thở dài.

Đào Hoa ngồi trên nhuyễn tháp, gãi đầu, lẩm bẩm: “Chắc là còn cách khác…”

“Có cách.”

Nghe vậy, Đào Hoa lập tức nhìn Thẩm Tại Dã: “Gia?”

Thẩm Tại Dã dựa người ra sau, lười biếng dựa vào mép giường, nhìn nàng một cái, đưa tay chỉ vào má: “Chỗ này.”

Bình thường, ý của y là gì, Đào Hoa có thể không hiểu, nhưng hôm nay là lúc sinh tử quan trọng, Khương Đào Hoa nhanh trí, nhào đến hôn y một cái, khiến mặt y dính đầy nước miếng.

“Như vậy là có cách rồi sao?”

Thẩm Tại Dã lau nước miếng, gật đầu: “Nàng cứ ngoan ngoãn ở đây, ta sẽ nghĩ cách cho nàng.”

Cảm giác “ôm đùi” thật tốt! Đào Hoa muốn khóc rồi. Cả đời này, cuối cùng nàng cũng được nếm trải cảm giác bán sắc để được đề bạt.

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.